Có một vài khái niệm các em cần phân biệt.
1. Nhiễm virus không có nghĩa là bị bệnh. Lượng virus phải đạt đến một ngưỡng tối thiểu mới có khả năng gây bệnh, ngưỡng này khác nhau ở mỗi người.
Người có virus mà không có bệnh thì gọi là người lành mang virus. Quá trình tiếp xúc với virus dẫn tới mang virus gọi là phơi nhiễm. Người có biểu hiện lâm sàng hoặc cận lâm sàng của bệnh do virus thì gọi là người bệnh.
2. Mục tiêu điều trị của các bệnh lí do virus là ngăn chặn sự nhân lên của virus để chặn đứng tiến triển của bệnh, nếu có thể thì làm giảm nồng độ của virus trong máu; nhằm làm hết triệu chứng lâm sàng. Ngoài mục đích ngăn cản đối tượng hủy hoại cơ thể, việc hạn chế virus còn nhằm hạn chế phản ứng miễn dịch của cơ thể, vốn sinh ra những chất gây độc tế bào (cytotoxin) có khả năng hủy hoại chính cá thể mang virus.
3. HBsAg là kháng nguyên bề mặt của virus viêm gan B (Hepatitis B surface Antigen). Nó là kháng nguyên của capsid của HBV, do đó, có virus trong máu thì xuất hiện kháng nguyên này. Xét nghiệm HBsAg dùng phương pháp ELISA, HBsAg (+) khi nồng độ virus đạt đến một ngưỡng nhất định, thấp hơn ngưỡng này là âm tính. Kháng thể của kháng nguyên này là anti-HBs.
Ngoài kháng nguyên bề mặt, HBV còn có kháng nguyên nhân là HBeAg và HBcAg (hai sản phẩm của cùng một gene, nhưng HBeAg là sản phẩm tiết của virus vào máu nên chỉ (+) khi virus hoạt động - nguy cơ lây nhiễm cao). Những kháng nguyên này cho kháng thể anti-HBc và anti-HBe trong máu.
Các kháng thể xuất hiện sau kháng nguyên từ 2-4 tháng, ngay cả khi nồng độ kháng nguyên đã giảm thì nồng độ kháng thể vẫn duy trì.
4. Kháng thể có 5 type, trong đó có 2 type cần đề cập ở đây là IgG và IgM. Khi có một vật lạ vào cơ thể, IgM xuất hiện trước, nồng độ tăng rất nhanh nhưng cũng giảm rất nhanh và được thay thế bằng IgG có thời gian tồn tại lâu hơn. Anti-HBc cũng có hai loại là IgG và IgM, tương đương với việc mới nhiễm HBV hay đã nhiễm từ lâu và/hoặc nhiều lần rồi.
Từ những khái niệm trên, trả lời câu hỏi của Giáp như sau:
1. Virus không bao giờ "hết sạch" kể cả khi điều trị nghiêm ngặt theo phác đồ. Và thực tế, có rất nhiều người Việt Nam mang virus viêm gan B trong người nhưng không biểu hiện bệnh.
2. Nhìn chung, bệnh viêm gan do virus viêm gan B (HBV) không điều trị dứt điểm được, chỉ có thể điều trị ổn định. Cơ thể con người luôn có những biến động thể chất dẫn tới suy giảm miễn dịch, là yếu tố thuận lợi cho virus phát triển trở lại và gây tái phát viêm gan B. Lâu dần, các đợt viêm gan cấp sẽ trở thành viêm gan mạn tính. Đến lượt nó, viêm gan mạn tính lại làm cơ thể suy giảm miễn dịch, và quay lại "ủng hộ" HBV.
Bệnh nhân sau mắc viêm gan B cần phải đi kiểm tra sức khỏe định kì để đánh giá hình thái và chức năng gan.
3. Dựa trên các tính chất của kháng nguyên và kháng thể, người ta có một số pattern chẩn đoán như sau:
HBsAg (+), HBeAg (-), anti-HBc (+) IgM: viêm gan B cấp, khả năng lây nhiễm cao.
HBsAg (+), HBeAg (+), anti-HBc (+) IgG: viêm gan B mạn, khả năng lây nhiễm cao.
HBsAg (+), HBeAg (-), anti-HBc (+) IgG: viêm gan B mạn, khả năng lây nhiễm thấp.
...
Còn câu hỏi của em về sốt virus thì không ai làm nghiên cứu định lượng nồng độ virus gây sốt cả, nên người ta không biết nó có thực sự hết hay không. Mặt khác, chúng ta quen gọi là sốt virus, nhưng không biết là do con virus gì gây ra. Có rất nhiều virus có thể gây sốt, mỗi loại virus có một tiến triển của sốt khác nhau.
Thực ra, kiến thức của anh về virus, đặc biệt là bệnh lí viêm gan (một bệnh lí rất phức tạp của nội khoa) có hạn. Do đó, anh chỉ có thể trả lời thế này (và cũng không chắc chắn 100% những gì mình hiểu là đúng).