Nguyễn Đức Huy
(Chronosphere)
New Member
Bài viết này em trích dẫn từ 1 entry khá hay và thú vị trên mạng, nói về một vấn đề mà chắc hẳn ai cũng bức xúc:
Thưa thầy, trong buổi bảo vệ đề tài nghiên cứu khoa học của em hôm nay, nếu em là thầy, em sẽ nói với em như thế này: "Đề tài của cô chỉ là một mớ rác rưởi, đáng vứt vào sọt rác. Cô làm đề tài này với mục đích gì? Tiền và điểm thưởng à? Cô nghĩ rằng cái thứ gọi là đề tài này có thể ứng dụng vào việc gì ngoài một mớ giấy lộn không hơn không kém cho bà đồng nát?"
Thưa thầy, khi nghe em nói: "Cảm ơn ý kiến đóng góp của Hội đồng, nhóm chúng em sẽ cố gắng khắc phục để lần sau hoàn thiện tốt hơn", nếu em là thầy, em sẽ nói: "Cô không cần phải cảm ơn, thay vào đó, tôi cho nhóm cô thời hạn một tuần để sửa chữa và làm lại đề tài. Cô có làm được không?". Ôi, xin thầy nói thế với em , xin thầy đừng dễ dãi với em. Sự dễ dãi ngày hôm nay sẽ trả lại bằng cái tát của ngày mai.
Kính thưa thầy
Từ bấy lâu nay em nhận thấy mình luôn làm việc với tinh hần cho xong, ăn xổi, hớt váng, không bao giờ đi đến tận cùng của sự thật, không bao giờ đi đến tận cùng của kiến thức. Từ bao lâu em nhân thấy mình giống hệt một con vẹt, lải nhải những điều mà chính bản thân cũng không hiểu rõ, nói những khái niệm phô trương hoàn toàn sáo rỗng và vô nghĩa. Thưa thầy, có bao nhiêu con vẹt như em? Bao nhiêu con vẹt biết xấu hổ? Bao nhiêu con vẹt không biết mình là vẹt?
Thưa thầy
Mỗi khi ra đường nhìn vào dòng người lộn xộn, mất trật tự, mạnh ai nấy chen mạnh ai nấy lách, người quay ngang kẻ quay ngửa, em tự hỏi tương lai sẽ ra sao khi người thì ít, vẹt thì nhiều? Có phải vì chúng ta duy tình? Vì chúng ta dễ dãi? Vì chúng ta quen lừa phỉnh và mơn trớn nhau?
Kính thưa thầy
Có lẽ cách tốt nhất là em nên trở về với bầy vẹt của mình. Vì nếu em muôn làm một con sơn ca, thì em phải đi tìm bầy đàn mới. Mà em lại là vẹt mất rồi...