Đoàn Xuân Dũng
(DungDX)
New Member
Baghdah thất thủ quá nhanh chóng. Và hơi ngạc nhiên về phản ứng của nhân dân thủ đô Iraq trước sự kiện này (không quá ngạc nhiên; nói đúng hơn là ngạc nhiên về mức độ phản ứng, chứ không phải về bản chất phản ứng): hàng vạn người vui mừng đến tột độ nhảy ra đường hò reo, vẫy cờ, tặng hoa, bắt tay lính liên quân, giương cao cờ Mỹ, ảnh Bush và hô vang "America"; thi nhau trút hận lên các tàn dư chế độ cũ (quăng quật, giày xéo, đập phá, phỉ nhổ, đốt ảnh Saddam; phá tượng Saddam rồi kéo lê khắp các đường phố chính,...). Tại US, ở thành phố Dearborn, Michigan (cách trường Umich chỉ khỏang 30'), hàng ngàn kiều dân Iraq đổ ra đường hò hét, vẫy cờ, bấm còi xe inh ỏi,... nhưng điều này quả là không thấm tháp vào đâu so với các đồng bào họ ở Baghdah và trong vùng người Kurd kiểm sóat. Phải sau một thời gian nữa, khi cơn chóang váng bất ngờ qua đi, những thái độ đích thực của nhân dân mới dần hé lộ. Cũng không hiểu rằng ngoài 49 nước công khai và hơn 12 nước "âm thầm" ủng hộ cuộc chiến tính cho tới thời điểm khỏang 25 - 26/3, ngay lúc này đây thái độ chính thức của các nước còn lại ra sao.
Iraq hậu chiến quả là một vấn đề hết sức hóc búa. Đất nước này chắc chắn sẽ trở nên thịnh vượng và hòa bình hơn thời Saddam, nhưng quyền tự quyết của nhân dân Iraq đến đâu thì vẫn còn là một dấu hỏi lớn.
Iraq hậu chiến quả là một vấn đề hết sức hóc búa. Đất nước này chắc chắn sẽ trở nên thịnh vượng và hòa bình hơn thời Saddam, nhưng quyền tự quyết của nhân dân Iraq đến đâu thì vẫn còn là một dấu hỏi lớn.