Bố

Nguyễn Minh Trang
(shishimaru)

Điều hành viên
Đề bài: “Em hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất”

Bài làm​


Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.

Nguyễn Thị Hậu
Lớp 10 A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An




(theo edu.net)


Một câu chuyện thực tế trong cuộc sống quanh chúng ta :), một bài văn chân thực nhất của một học sinh Việt Nam đã từng đọc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Trời sương đêm lạnh
Trót la cà mua quyển sách mà không báo ba
xuống xe, chạy lại chỗ ba
thấy yên xe ướt đẫm....
:(!!! tự dưng thấy hối hận lắm
và iu ba vô cùng ...
ba luôn sợ con gái ba đi về buối tối muộn
sợ con gái ba phải đợi
nên ba toàn đợi trước
có khi 5', co khi 10' co khi cả nửa tiếng
con gái đi về không để ý
ba vẫn đợi
cho tới khi nào mẹ lại đi ra gọi ba về.....
:( iu ba lém :*:*:*
 
Bao nhiêu lâu rồi ko gặp ba nhỉ???
Giờ này ba đang làm gì nhỉ?
Ba có khỏe mạnh ko? :(
Con gái ở xa ba quá nên chẳng thể nào biết được tình hình cụ thể của ba!! Lâu lâu mới gọi điện thoại 1 lần........vài ba năm mới gặp 1 lần.........Nhưng dẫu thế thì con vẫn yêu ba nhất ba à :x Con nhớ ba lắm.......Thời gian gần đây con nhớ ba kinh khủng,con mong gặp ba lắm.......Con thương ba lắm nhưng vẫn phải đợi đến ngày cả nhà mình đoàn tụ.........Oa oa,cục cưng nhất quả đất của ba vẫn đang ở đây 1 mình ngồi nhớ ba và mẹ........Ba mẹ giữ gìn sức khỏe nhé........ :x
 
đọc đc bài này trên HHT lâu rồi nhưng vẫn share lên đây cho ai chưa đọc....
Định nghĩa 1 người cha?
_1 người cha là người cũng phải chịu những nỗi đau đớn và sợ hãi khi những đứa con của mình được sinh ra, nhưng lại không được dùng 1 chút thuốc giảm đau hay thuốc tê nào.
_1 người cha không bao giờ là "người anh hùng" theo cách mà cô con gái nghĩ. Cũng không như hình ảnh thần tượng hoành tráng mà cậu con trai luôn tin. Và điều này đôi khi làm người cha lo lắng. Cho nên người cha luôn phải làm việc và cố gắng hết sức chỉ để làm cho con đường mà các con mình sẽ đi có thể được bằng phẳng hơn 1 chút.
_1 người cha già đi nhanh hơn những người khác, vì họ phải đứng ở sân bay, hoặc sân ga, và vẫy tay chào tạm biệt những người con lên đường đi học xa. Và trong khi người mẹ có thể khóc, thì người cha chỉ đứng đó và mỉm cười rạng rỡ...ở bên ngoài, dù bên trong đã buồn đứt ruột.
_1 người cha phải chiến đấu hàng ngày với công việc, với sự vội vã, mệt mỏi,...không phải lúc nào người cha cũng chiến thắng trong những cuộc chiến đó, nhưng thực tế là họ không bao giờ bỏ cuộc.
_Các hiệp sĩ luôn mặc những bộ giáp sáng lấp lánh còn người cha chỉ mặc quần áo bìng thường, có khi còn chưa kịp là phẳng. Thế nhưng, thật sự có rất ít sự khác biệt giữa họ.

Mình iu bố lắm...dù ko ở với bố từ bé....
nhớ lần bác quên ko đón...bố phóng xe máy từ cơ quan đến lớp học thêm đón...vì bố ko muốn con gái bố phải đứng ngoài lâu hơn nữa...
dù ko phải lúc nào bố cũng thể hiện tình yêu thương nhưng mình luôn biết là nó tồn tại mãi mãi...
love you, papa...:x
 
Hôm nọ bố mua tặng 1 hộp quà .

Nhân dịp vào vòng trong :|

Mở ra toàn thấy những thứ mình không dùng được và nếu có đi mua cũng sẽ không bao giờ chọn mua những thứ như thế .

Thế là tặng lại bố hết cả đống đấy , trong đấy có cả cái áo mà có lẽ là bố đã rất mất công chọn cho mình .

Định vứt hộp quà đi như 1 thói quen ,tự dưng thấy rơi ra 1 tờ thiếp chúc mừng . Chỉ nhớ nhất câu cuối cùng là " Bố sẽ luôn ở bên cạnh con " . Chẳng muốn vứt hộp đi nữa và để thiếp ở nơi mà ngày ngày mình có thể nhìn thấy nó .

Đôi khi , 1 người cha không được phép tỏ ra quá tình cảm . Vì có lẽ , đấy là dấu hiệu của sự ủy mị , 1 điều không được chấp nhận ở 1 người chủ gia đình . Nhưng tình cảm không phải lúc nào cũng có thể bộc lộ ra bằng lời nói hay hành động . Tình cảm ở ngay trong chính trái tim , mà nếu ta không quan tâm , ta sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được nó .
Chỉ là 1 lời cảm ơn . 1 lời cảm ơn từ tận đáy lòng . 1 lời cảm ơn sẽ không nói ra nhưng sẽ thực hiện nó :)
 
Bố là thần tượng trong cuộc đời tôi...Bố là cuốn Báck khoa di động của tôi, không những của tôi mà là của gia đình. Cái j` bố cũng biết...Bố...Con yêu bố...Giá như mình có thể nói những lời này trc mặt bố...Mình yếu đuối quá :((
Con Yêu Bố...
 
Bố dạy cho biết cảm nhận giá trị của văn học... Nhờ bố con nhận ra cuộc đời cũng chỉ là 1 tấn kịch, mình là 1 diễn viên. Cố sao ko phải là 1 diễn viên quần chúng, ít nhất là với 1 vài ng` mà mình rất yêu quý.
Bố chăm từng tí 1...
Nhớ khi bố kèm con đi xe đạp. Có ng` ghen tị vì chẳng phụ huynh nào kiên nhẫn kèm con đi như thế cả năm trời.
Nhớ cả năm bố đèo con đi học. Từ bé đi bằng xe đạp, bố dạy con bảng cửu chương, rồi bắt con kể chuyện ở lớp. Con cứ líu lô kể đằng sau, ko nhìn thấy bố n biết bố đang cười...
Nhớ bao nhiêu bữa ăn bố nấu cho con. Ngần đấy năm ăn ở khách sạn 5* cũng có, ăn ở hàng cũng có, ăn ở KTX bên này cũng thế... chưa đâu ngon bằng cơm bố nấu, chưa đâu quen bằng cơm bố nấu... và dù những bữa cơm ấy chỉ đơn giản thôi, n con biết là bố chăm chút. Bố con mình nấu cơm vs nhau suốt còn j?
Nhớ thơ bố làm cho con... uh thì thơ con cóc. Con nhớ hết mà... những mốc đáng nhớ của cuộc đời con: khi con đc giải này... khi con đỗ cả 3 trường chuyên cấp này, đc 10 Lý vào TH đấy... khi con đi du học... bố tự hào về con... hay chỉ đơn giản là khi con bé tẹo đi Nha Trang, trẻ con cả đoàn mua quà cho bố mẹ, có mình con mang về 1 hòn đá, xanh nhỉ bố nhỉ? Như màu mắt ng` Italia. Bố thik đá, giống con, vì đá tồn tại theo thời gian...
Nhớ khi con ôn thi bố bao giờ cũng gọi con xuống tầng 1 để uống sinh tố, vì bố biết nếu bố mang lên cho con thì con sẽ quên ko uống cho đến khi cốc nc nóng lên bằng nhiệt độ của cái tầng 3 nóng hầm hập nhà mình. Mà cũng chỉ có bố là lôi con từ tầng 3 xuống khi thấy mặt con đỏ gay, mồ hôi ròng ròng vì nóng. Cái thói quen phải đc ở 1 mình của con bố cũng thuộc, cho nên bố chẳng bao h mắng con khi chui vào cái phòng đóng kín tất cả các cửa ngột ngạt, kéo rèm, nhạc mở uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh...
Nhớ hồi bé con hay gối tay bố đi ngủ. Trc khi đi ngủ vs bố mẹ con vẫn giữ thói quen kéo tay bố lại gối. Úp mặt vào tay bố, xong bắt bố xoa lưng. Tay bố to, ráp, nóng... n mà mùa hè con vẫn thik... tại quen rồi.
Bố là cái j đó ko thể thay thế. Vì bố và con dựa vào nhau chứ ko phải chỉ có con dựa vào bố...
Chẳng biết nói thế nào... Con biết là con chưa làm đc những thứ bố thật sự trông chờ, vì con ko phải là 1 đứa thông minh đặc biệt, n mà bố ơi, có 1 thứ con mà chắc bố ko biết đâu, là 2 năm con theo đuổi đội tuyển văn là vì bố rất thik con gái học văn, đến khi con dừng lại là khi bố bảo bố chỉ muốn con học văn để nhận ra cái đẹp của cuộc đời thôi...
Yêu bố lắm :x
 
Tình cảm của bố ko đậm đà như mẹ, nhưgn nó sâu sắc, thấm đẫm trong tim ta, t/cảm của mẹ đối với tôi chỉ là sự che chở cho tôi. Còn với bố, hồi xưa , tôi ko đc quý bố cho lắm, nhưng rồi , khi mẹ tôi mang thai e bé, tôi ngủ với bố, tối nào tôi cũng đc bố kể chuyện cho nghe trc khi đi ngủ, sau khi kể , tôi thường áp tai vào mạch tay bố, đếm số mạch đến 100 rồi mới đi ngủ, vì tôi sợ bố sẽ mất...Lớn lên , tình cảm của bố càng sâu đậm khi mẹ tôi chăm em bé, bố dạy tôi học, giảng giải cho tôi những điều lý thú của cuộc sống (VD: vào giữa trưa trời nắng, bố lấy cái kính lúp ra và đốt cháy tờ giấy đặt dưới nó..) tôi vô cùng thik thú mặc dù dau này tôi tìm ra đc nguyên nhân. Bố dạy tôi cách tư duy, cách nhận đoán tình hình, cách chơi cờ...
Bây h, tôi yêu bố hơn yêu mẹ, tôi ước j` bố sẽ sống mãi để chỉ lối cho con đường cuộc sống của tôi.
Bố..
Con yêu bố...
 
Ba tôi từ bé đã hay gọi tôi là "Cục cưng nhất quả đất",đi đâu ba cũng khoe về tôi bằng những lời tốt đẹp nhất! Đi đâu cũng giới thiệu "Con gái rượu của tôi đấy"..........
Từ bé đến lớn ba cũng chẳng bao giờ đánh mắng tôi,ba luôn yêu tôi nhất :) Đến tận bi h khi tôi 18 tuổi ba vẫn gọi tôi là "cục cưng nhất quả đất" :x

Suốt thời gian tôi học mẫu giáo và lớp 1,lúc nào ba cũng lo tôi đi học bị bắt nạt hoặc đi đường ko cẩn thận...........
Tôi vẫn còn nhớ 1 hôm tôi đi mua bánh mỳ,trên đường về bị 1 thằng lớn hơn chặn lại trêu rồi giật mất cái bánh mỳ....Tôi chạy về mách ba ==>ba chạy ra đuổi theo thằng nhóc đấy đến tận nhà nó dọa cho nó khóc thét ==>lúc sau thấy chú nước mắt nước mũi tèm lem chạy lại xin lỗi tôi :D Lúc đấy tôi thấy ba tôi oai nhất quả đất :x

Từ lúc tôi khăn gói quả mướp theo bác ra HN sống để ba mẹ đi làm xa mẹ nói đã nhiều lần ba khóc vì nhớ tôi!
Nhiều lần khi mẹ khóc,ba sốt ruột bảo "để ta đi đón nó về rồi đưa đi cùng luôn" nhưng lại cầm lòng vì ba mẹ muốn con được bác kèm cặp tử tế ...

Khi tôi còn học tiểu học ba mẹ ko an tâm nên cố gắng thu xếp về vài lần 1 năm để gặp tôi,để tôi yên tâm học hành lúc vắng ba mẹ.........

Tôi lớn dần,cũng ko còn suốt ngày khóc vì nhớ ba mẹ như trước,ba mẹ cũng yên tâm dần và ít về hơn..........
Điện thoại cũng ít gọi vì mỗi lần gọi là 1 lần khó !

Mẹ là người gọi về nhiều hơn vì ba bận rộn vô cùng,mẹ đành phải gọi thay cả phần ba.........
Đôi lần tôi giật mình khi bạn bè hỏi "sao lúc nào cũng chỉ thấy mày nói đến mẹ với cả sao chẳng bao giờ thấy bố mày gọi về thế?".............1p chạnh lòng........1p buồn........nhưng sau đấy lại bth ngay vì biết ba rất bận......cũng có thể vì thế mà trong câu chuyện với bạn bè tôi ít nhắc đến ba hơn........

Đôi lúc tôi cũng nghĩ quẩn rằng tại sao ba ko gọi cho tôi nhưng từ sau 1 lần tôi nhận được 1 cuộc gọi từ 1 số lạ hoắc,rõ ràng là ở nước ngoài gọi về thì tôi ko còn giữ trong đầu những suy nghĩ vớ vẩn đấy nữa vì tôi biết ba yêu tôi nhất! Lúc tôi nhấc máy,giọng ba cất lên làm tôi ngạc nhiên nên chẳng biết nói gì.........mãi 1 lúc mới hỏi sao ba lại gọi giờ này thì ba trả lời "lúc nãy ba vừa ngồi uống rượu,ba nhớ con quá đến mức phát khóc nên ba gọi về xem con thế nào"...........Cuộc điện thoại ko dài nhưng sau đấy tôi nằm khóc mất 1 tiếng đồng hồ.......

Ba tôi vẫn thế..........ba ko gọi về cho tôi là vì quá bận bịu và cũng là để cho chính bản thân ba yên lòng vì cứ nói chuyện với tôi là ba lại muốn bay về gặp....

Tôi dù thiệt thòi vì ít gặp ba mẹ,ít nhận được điện thoại của ba mẹ nhưng tôi tin mình là đứa trẻ hạnh phúc vì ba mẹ tôi yêu thương tôi hơn bất cứ điều gì trên đời này..........Và hạnh phúc hơn đấy là ba mẹ tôi cũng rất yêu thương nhau :)

Con lớn hơn rồi,con sắp sang gặp ba mẹ rồi đây,liệu ba sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy còn nhỉ 8-|
Con chờ mong ngày đấy lắm :) :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
từ bé mình đã ghen tị vs những ai có 1 gia đình đầy đủ cả bố lẫn mẹ... hạnh phúc... mình thì ko đc như vậy... luôn hận bố...vì tật nghiện rượu của bố , vì công việc của bố mà mình ko có đc hạnh phúc ấy...
đã từng có luk nghĩ :" thà ko có bố còn hơn "
nhưng h mình đã hiểu... người lớn có những khó khăn riêng mà 1 đứa bé chẳng bao h thông cảm đc...
khi bố sang Nga , bán hết tất cả mọi thứ ở VN , làm lại cuộc sống ở bên đó...rất khó khăn nhưng vẫn luôn nhớ đến mình... bị đánh đập, tiền kiếm chỉ đủ sống, tay trắng ra đi và tay trắng trở về... song vẫn cố mua quà cho mình... từ trước mình ko bao h nghĩ bố có luk quan tâm đến mình... có lẽ vì bố thường ít bộc lộ cảm xúc hơn mẹ...
những luk mình lỡ làm điều j sai, bố lại gọi điện , ngắn thôi, chỉ để cho mình biết bố rất thất vọng khi mình như vậy... chỉ vậy thôi... nhưng mình biết bố rất yêu mình... vì mỗi lần muốn gọi điện thoại bố lại phải khó khăn thế nào...
bố có vẻ buồn khi dạo này mình đã lớn... có nh` suy nghĩ riêng... ko còn dựa vào bố như hồi bé nữa... nhưng bây h mình mới thật sự hiểu đc những j đã xảy ra... những nỗi khổ của bố...
ko sao đâu bố... mọi thứ đều có thể làm lại đc... vì con yêu bố...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
bố mất rồi...
10 năm
10 năm ko có bố, ko đ.c bố ôm, bố yêu quý...
nhiều lúc thấy n~ đứa trẻ khác có bố, lại thèm...
chẳng biết làm gì

chỉ biết rằng
Pt yêu bố nhiều, nhiều lắm...
 
Lần thứ 1 thấy bố khóc, tôi đã khóc thầm, bố ko biết.
Lần thứ 2 thấy bố khóc, tôi đã khóc và bố đập 1 cái cốc.
Lần thứ 3 thấy bố khóc, tôi đã khóc và tôi đã đập 1 cái cốc.
Câu chuyện sẽ chỉ dừng lại nếu chỉ có nước mắt và những mảnh thủy tinh rơi vãi trên sàn nhà.
Tôi đã khóc mà ko ai biết,đã hành hạ thân xác mà ko ai hay.
Đó ko phải là lỗi của tôi mà dường như lại là lỗi của tôi.
Tôi hỏi bố tôi đã làm đúng hay sai,
và bố đã khóc và nói đúng .
Từ đó........
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn bố từ xa.
Tôi ko dám nhìn vào ánh mắt của bố.
Chỉ nhìn dáng đứng của bố tôi đã khóc đc.
Và tôi biết mình đã làm 1 việc khiến tôi dày vò thế nào,hối hận thế nào
Người ngoài chỉ luôn nhìn thấy tôi cười
Người ngoài chỉ luôn nhìn thấy bố cười.
Họ đâu biết đằng sau những nụ cười đấy, con ng mạnh mẽ đấy là những tâm hồn chưa tìm đc bến bình yên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bố à ,con yêu bố nhiều lắm mặc dù đã có lúc con hận bố vô cùng.Hận vì bố đã làm sai ,bố đã có lỗi với con với mẹ.Và có thể cũng vì bố mà con mất lòng tin vào con trai.

Nhưng ........tất cả đã qua ,giờ con thương bố ,thương nhiều lắm.Bố đã quá vất vả vì con.Giờ chỉ cuối tuần bố mới về.Nhà thiếu bố.Con buồn.Trời mưa.Mẹ đưa con đi học chứ ko phải bố.Vắng.Xót xa.Đêm ngủ,nghĩ bố đang đi kiểm tra ca 3 ở nhà máy,thương bố.Bố ho nhiều.Bụi.Những ngày đếm bắt xe về với con .Được vài tiếng thì lại có điện thoại của nhà máy.Bố lại xuống.Bố mệt.Nằm ngủ khì trên giường.Gấu ngủ đông

Con thương bố.Yêu bố.Những lúc bố bực bội,quát mắng trong điện thoại vì mẻ hàng ko đc như ý.Rồi đến bên giường con,hôn vào trấn thì thào:"Bố xin lỗi con!Bố cũng mệt lắm ".

8-3 Bố về nhà lúc cả nhà đang ăn với một bó hoa hồng và mỉm cười chào 2 mẹ con.Ấm áp và hạnh phúc lắm bố ạ.Tất cả đã qua và con mãi yêu bố.3 ngày nữa bố về......
 
bố luôn là thần tượng của mình
bố biết mọi thứ... nhất là toán, lý....
lúc nào cũng mong đc giỏi như bố ấy....
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nhìn thấy mọi người tự hào về người cha của mình, con cũng muốn thế.
Con cũng đã từng tự hào về bố khi con học cấp 1, đã từng
Con luôn mơ ước có 1 người cha đáng để con nể phục nhưng con càng lớn, mọi thứ càng thay đổi.
Con muốn viết nhiều nữa, nhưng con lại sợ nếu có ai đó đọc được thì sao.
Cổ họng con bỗng tắc nghẹn
Ôi, gia đình :)
 
Back
Bên trên