Bên anh em thấy bình yên....

trùng hợp lạ kì khi một phần của câu chuyện này đã từng xảy ra với tôi
xin chân thành hiểu và cảm thông cùng chị
thân tặng:

Hơn cả trăm lần em cố giấu tên anh
Vào tận đáy sâu thẳm miền nhớ
Rồi hơn cả trăm lần em khôn nguôi trăn trở
Chuyện ngày xưa...?

Hơn cả trăm lần em đứng dưới cơn mưa
Cơn mưa của ngày cuối thu cũ
Mà không sao trôi được kỉ niệm cũ
Vẫn trở về vói em , giữa làn mưa...

Em cứ nghĩ rằng mình cam đảm có thừa
Rằng sẽ dễ dàng quên đi chuyện cũ
Thế mà từ tận đáy sâu thẳm miền nhớ
Tên anh vẵn vọng về, mối tình đầu, dưới mưa...
 
...Em được tin anh đã có người yêu...cũng đã tận mắt chứng kiến anh và chị ấy trong một buổi dạ hội...em ko buồn mà bỗng nhiên thấy thanh thản vô cùng hay có lẽ tự em bắt mình phải cảm thấy thanh thản..bởi ít nhất em đã có thêm một lý do- một lý do thuyết phục nhất để đưa anh vào dĩ vãng...và em tin thời gian là một liều thuốc nhiệm màu...
....Em quyết định nhận lời một bạn trai cùng lớp...em đã quên anh...em đã vui...phải em đã rất vui..những kỉ niệm dễ thương theo đúng nghĩa một tình yêu học trò...Em đã kể cho người ấy về anh...ko biết sao em lại làm như thế...em vẫn ko thôi nghĩ về anh...nhưng ko phải với những nỗi buồn hay một chút gì tiếc nuối...mà với tất cả sự thỏa mãn...Có đôi khi người ấy hỏi em đã thật sự quên anh chưa???Em đã khẳng định rất chắn chắn rằng em đã quên...thực lòng em đã quên....
Dễ có khi gần nửa năm mình ko có liên lạc với nhau....hoàn toàn im lặng...cho đến một lần em đã nhấc máy và ấn số nhà anh...cũng phải một lúc lâu sau em mới có thể nhớ ra cái số điện thoại đã ng rất quen thuộc với em là thế...Cuộc nói chuyện diễn ra hết sức êm đẹp...ko ai muốn nhắc đến chuyện cũ..cứ như chưa từng có gì xảy ra..cứ như mình lại trở lại những ngày tháng vô tư thuở hai đứa mới quen nhau..thậm chí anh còn hỏi thăm chuyện bạn trai em...Em nghĩ đến anh nhiều hơn từ sau lần ấy...Em bắt đầu so sánh...giữa anh và bạn trai của em...em biết mình ko được phép làm như vậy...nhưng em ko thể thôi ko so sánh...Mỗi ngày em lại thấy tình cảm của mình nhạt nhòa..và em sợ...em sợ mình ko thể thoát khỏi cái bóng quá lớn của anh...em đã cố tự nhủ với mình rằng tất cả chỉ còn là quá khứ...rằng hãy vui vẻ mà sống với hiện tại...rằng em ko thể làm tổn thương một người đối với em chân thành...ko thể làm tan vỡ những phút giây hạnh phúc hiện tại....Em đã rất cố gắng...Vậy nhưng chính vào lúc ấy anh lại xuất hiện...sau rất lâu anh lại gọi điện cho em đúng vào lúc em đang có hẹn chờ điện thoại của người ấy... em đã ko hề muốn dập máy...em đã có thể nói với anh rằng em đang có hẹn...nhưng em ko nói...phải..em đã ko nói...mặc dù em biết có một người đang cố gắng gọi điện cho em mà máy bận...
Đêm hôm ấy em đã có một đêm mất ngủ...thỉnh thoảng lại tự cười thầm...ngày hôm sau em giải thích với người ấy rằng điện thoại bị kênh...mình nói chuyện với nhau nhiều hơn...và em cũng nhiều đêm mất ngủ hơn...nhưng mất ngủ vì trăn trở nhiều hơn...
 
Yêu cầu bác Vũ Xuân Tùng với gia sư GM không nghe thì thôi nhé, không ồ à gì hết đâu nhé!
Chị Trang giống em rồi, em cũng hay gọi điện thoại sau 22h lắm, mà chính xác là sau 23h30 phút! :D
 
chậc chậc,wa buồn,thê thảm wa!
nhưng mà thật đúng đấy chị Trang ạ!
No cũng giống như câu chuyện của em!Nhưng người ra đi ko phải là người đó mà lại là em!Sắp rùi,liệu có thể quên được ko?khó lắm phải ko? Còn nữa ko?hi`hi`
 
Càng lcú càng giống đó!Nhưng chuyện của em là:dần em cũng quên được anh ấy..phải..có lẽ là tình cảm của em đã tạm nguôi yên nhưng cho đến 1 ngày,anh hẹn gặp em và anh đã nói với em cái điều mà cách đây 1 năm em đã từng khao khát!...Em nghe tai mình ù đi ,người như mê đi.Em đang hạnh phúc?ko thể được,em đã có bạn trai người đó thực sự chân thành và em thấy mình cần phải đáp lại tình cảm của anh ấy!Nhưng làm sao 1 cô bé 15 tuổi như em lai co thể che dấu được tình cảm của mình trước anh-1 con người luôn có thể thấy hết tâm tư của em mặc dù em đã cố hết sức để giấu!Em đã thật phân vân,và lí trí của em đã ko thắng được tiếng nói của trái tim,ko thắng được tiếng lòng luôn gào thét được đến với anh!Trong thời gian đó em đã từng chửi mắng mình rất nhiều,em thấy xấu hổ trước người ấy,và chúng em chia tay,cho dù anh cũng chưa dứt khoát với nguời bạn gái đó của anh!Lòng tự trọng ko cho phép em đến với anh nữa,và em đã trốn tránh anh,trốn tránh tất cả những kỉ niệm chúngmình đã có!Em đã thật buồn!...ui,mỏi tay wa!Cái bàn phím nay zit wa!
 
..Em đã có những đêm trăn trở...để rồi phải quyết định nói một tiếng chia tay...Điều đó thật ko dễ dàng chút nào...nhưng em ko còn sự lựa chọn nào khác...Người ấy đã hỏi em có phải em yêu một người khác hay em vẫn ko thể quên anh???Em biết phải nói thế nào đây???Làm sao em dám nói là chỉ vì em đã tự lừa dối mình...em đã ko xóa bỏ được hình bóng của anh????Em chỉ biết xin lỗi thật nhiều...và trả lời bằng hai tiếng ngộ nhận...Ngộ nhận...tại sao em ghét hai tiếng ấy đến thế...Vậy mà em đã dùng nó để biện minh cho mình..em đã sai rồi...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
...Thời gian này đối em thật khó khăn...người ấy cảm thấy sốc còn em thì sợ hãi...em sợ phải đối diện với người ấy...và em chạy trốn..Em bùng học nhiều...lang thang một mình..nghe lòng mình day dứt...đôi lúc em muốn được nói chuyện với anh..để có thể cảm thấy nhẹ lòng hơn...nhưng em ko thể và em cũng ko được phép...làm sao em dám tìm anh khi chính vì anh em đã trở thành kẻ đùa giỡn với tình cảm của nguời khác...Em đã tự trách mình nhiều lắm...em đã từng nghĩ sẽ ko bao giờ làm người khác bị tổn thương...sẽ ko bao giờ làm người khác phải đau khổ...vậy mà...
Đúng vào lúc ấy bạn bè đã đến bên em...kéo em ra khỏi những dằn vặt nặng nề...quan trọng nhất là em đã kịp dừng lại...bởi nếu em ko kết thúc thì em sẽ càng phạm sai lầm lớn hơn...em ko thể cứ mãi dối mình dối người...em ko thể tiếp tục lấy tình cảm chân thành của một ngưòi để lấp đầy vào chỗ trống của kẻ khác...em ko có quyền...Em vững vàng hơn rất nhiều nhờ có bạn bè bên cạnh...và một may mắn ko bao giờ em dám ngờ tới là ngưòi ấy đã tha thứ cho em...người ấy đã lấy lại được thăng bằng..đã coi em bình thường như bao bạn học cùng lớp...Điều đó giúp em thanh thản hơn...bài học cay đắng đã khiến em lý trí hơn trong tình cảm...để em có thể vui vẻ làm bạn anh...làm em gái của anh...để em có thể bình thản trêu anh về"chị ấy"...để em lại có được những giây phút bình yên....
 
Chỉnh sửa lần cuối:
THE END ! Tèn tén ten
Nhưng bạn Trang ơi cho tớ hỏi 1 câu được không . Đầu tiên là " Bên anh em thấy bình yên " cuối cùng không có anh em cũng thấy bình yên . Thế hóa ra núc lào cũng bình yên hết à ?
Hờ , thế thì tớ cũng đang thấy bình yên lắm lắm :)
 
Bởi vì nếu không có "Anh" thì Trang sẽ chẳng biết được bình yên. Cũng như không có đau khổ thì sẽ không có hạnh phúc, không bao giờ thấy buồn, thì cũng chẳng bao giờ thấy vui.
 
...Thời gian luôn luôn là liều thuốc nhiệm màu...ko biết từ bao giờ chuyện tình cảm đã ko còn làm em bận tâm nữa...có lẽ trái tim em đã mỏi mệt lắm rồi...em ko còn đủ sức chịu đựng thêm bất cứ sóng gió nào...nên cũng ko dám ảo tưởng thêm nữa...và em đã lãng quên...Lãng quên để chỉ đơn thuần coi anh như một người bạn...một người anh...để vẫn có thể tìm đến anh mỗi khi cần những giây phút bình yên...thật thanh thản và thoải mái...ko phải lo nghĩ ...bấy lâu em đã ko biết thì ra cuộc sống ko có tình yêu cũng tuyệt vời và dễ chịu như thế...chỉ vui vui vẻ vẻ vô tư cùng với bạn bè..vậy mà em đã mất một thời gian dài để chạy theo những gì ko có thực...
...Rồi đến ngày anh đi...em đón nhận nó dễ dàng hơn em đã tưởng...anh đã nói khi anh ko ở bên cạnh anh chỉ sợ với tính cách của mình em sẽ phải gặp nhiều đau khổ..cuộc sống còn rất phức tạp đối với em...lúc ấy em đã khóc... vậy ra em ko phải là một con bé chỉ đem đến cho anh những phiền phức..vậy ra anh cũng coi em như một đứa em gái và luôn quan tâm lo lắng cho em...bất chợt em nhận ra rằng tình cảm đó thậm chí còn quan trọng hơn rất nhiều đáng trân trọng và nâng niu hơn cả cái gọi là tình yêu...
 
Trang ơi mày nghe hai câu thơ này chưa??? bây giờ thì tao thấy nó thật đúng. ko phải là dành cho riêng tao mà dành cho cả mày nữa bạn thân của tao ạ :" Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng ko phải là điều em luyến tiếc
có còn gì để mình luyến tiếc đâu? Quá khứ chỉ là quá khứ......... hiện tạu mới là điều đáng để mình phải quan tâm và tôn thờ.Mày đừng quá ủy mị và nhớ nhiều người ta như thế.Với bọn con trai tất cả những hứa hẹn chỉ là đầu môi chót lưỡi......... mày yên tâm tao và hai con Nga sẽ luôn ở bên cạnh mày dù chuyện gì đi chăng nữa.........
 
sao mọi người nói trang nhiều thế nhỉ? hic ,...... đấy là tình cảm thật của nó cơ mà......... người thì ồ người thì à....... chẳng tôn trọng người ta gì cả
 
Dương đừng nên vơ đũa cả nắm thế chứ :"với bọn con trai tất cả những hứa hẹn chỉ là đầu môi chót lưỡi "
Hm 1 , 2 thậm chí 3 không có nghĩa là tất cả !
 
đâu có vơ đũa cả nắm đâu........ người nào nhận thì cứ nhận thui à
 
Một câu truyện làm tôi hiểu thêm nhiều về nhiều người , về lớp Nga .

"...bất chợt em nhận ra rằng tình cảm đó thậm chí còn quan trọng hơn rất nhiều đáng trân trọng và nâng niu hơn cả cái gọi là tình yêu..."

người ta trưởng thành hơn từ đây , chín chắn hơn trong cuộc sống . Người lớn thường bĩu môi trước cái gọi là tình yêu của lứa tuổi 17,18 . Nhưng nó vẫn tồn tại dù chỉ là những tình cảm chưa bền vững và lâu dài . Cái quan trọng là sau tất cả mọi truyện , chúng ta đã hiểu ra nhiều điều để sống đẹp hơn , ý nghĩa hơn với mọi người , với cuộc đời . Đó là điều cần nhất .

Tôi đã mỉm cười sau khi đọc xong câu truyện , nụ cười vui lây cho một người mà tôi không quen . Tôi chắc chắn rằng đây là những cảm xúc thực của bạn . Tết sắp đến rồi , sự bình yên trong tâm hồn thật quý giá biết bao !
 
Back
Bên trên