Nguyễn Mạnh Tùng
(Chiensiquocxa)
New Member
Tôi nhớ rằng đọc trên Wiki thấy từ trước tới nay có rất nhiều cái kết cho bộ truyện này do người ta nghĩ ra. Thậm chí mới đây có 1 tay còn thay bác Fujiko vẽ "nốt": Đôrêmon bị hỏng, Nôbita trở thành kỹ sư giỏi để sửa Mèo ú. Nhưng thực ra việc đó là ko cần thiết, bởi thông qua toàn bộ truyện, bác Fujiko đã cho chúng ta biết rõ về diễn biến sau này, khi Nôbita đã lớn.
Tất nhiên đa phần mọi người nghĩ Đôrêmon sẽ có 1 cái kết lâm li vì đôi bạn của chúng ta phải chia lìa mãi mãi (nếu như tác giả còn kịp viết, hoặc có ý định dừng bộ truyện). Thực ra, dù bác còn đủ thọ và muốn nghỉ ngơi, kết cục đó cũng sẽ ko tồn tại. Bởi nếu ta đọc lại các mẩu chuyện ngắn "gia sư Nôbita, Những đứa con khó bảo, 45 năm sau", ta sẽ thấy rằng dù ở bất kỳ thời điểm nào trong cuộc đời của Nôbita, dù đang học cấp 3, có cọn nhỏ hay khi đã già cả, chiếc máy thời gian vẫn nằm trong hộc bàn của anh/ông. Điều đó có nghĩa là cho dù Đôrêmon trở về thế kỷ 22, đôi bạn vẫn có thể đi lại gặp nhau thường xuyên, tức ko có hồi phân li nào cả.
Hơn nữa, ko hẳn Mèo ú về tương lai, bởi ko có bằng chứng nào chứng tỏ điều đó. Nhưng rõ ràng sau này Nôbita ko sống chung với Đôrêmon nữa cơ mà? Nếu ko về thế kỷ 22, anh chàng đã đi đâu? Bởi vì Nôbita cũng ko còn sống với bố mẹ nữa, tôi nghĩ rằng có thể Đôrêmon vẫn sống với ông bà Nôbi. Còn Nôbita đã lập gia đình, ra ở riêng.
Tuy vậy, chuyện ko hẳn là ko có kết thúc. Bản thân tôi nghĩ rằng, bác Fujiko đã cho chúng ta 1 cái kết hết sức ý nghĩa và tích cực. Đó chính là mẩu chuyện "45 năm sau" (nó là truyện cuối ở Đôrêmon Plus tập 5, theo tôi biết thì đây cũng là truyện ngắn cuối cùng do tác giả vẽ). Truyện kể về việc Nôbita 55 tuổi trở về quá khứ để được sống lại những giây phút của tuổi thơ, đồng thời tiếp thêm nghị lực cho Nôbita 10 tuổi, để cậu có hy vọng và dũng khí tiến lên phía trước. Như câu nói: trẻ sống bằng tương lai, lớn lên sống bằng thực tại và khi già, người ta sống bằng quá khứ. Nôbita 10 tuổi sống bằng tương lai, theo đúng nghĩa đen. Khi cậu lớn lên, có vợ, đẻ con, tất bật với cuộc sống, cậu ko cần và có thể ko còn nghĩ tới những món bảo bối trong túi thần kỳ nữa. Nhưng khi đã già, con cái đã lớn khôn và bay khỏi tổ, khi đã thoát khỏi lo toan, Nôbita 55 tuổi lại leo vào cỗ máy thời gian để đi tìm quá khứ, để được khám phá lại những bảo bối thần kỳ, được nghe mẹ mắng, được chơi bóng chày dở ẹc, được Xêko, Chaien bắt nạt, được nhìn lại người bạn thân-bạn đời Xuka lúc nhỏ... Giống như lời bài hát mở đầu phim Doraemon 2008 vậy:"Khi đã trở thành người lớn, có lẽ tôi sẽ quên hết. Nhưng ngay khi nhìn lại, tôi sẽ nhận ra".
Trước khi trở về, Nôbita già đã khuyên Nôita trẻ phải có nghị lực vượt lên vấp ngã, để càng trở nên mạnh mẽ hơn, và Đôrêmon đã nói:" Cố lên Nôbita, tớ sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ cậu". Có lẽ Khi viết câu truyện cuối cùng này, bác Fujiko đã ý thức được điều gì phía trước. Bởi vậy, bác đã gửi gắm tất cả những tâm sự, suy tư và kinh nghiệm của mình vào đó cho chúng ta. Đó chính là cái kết có hậu nhất, ý nghĩa nhất. Cảm ơn bác Fujiko!
Tất nhiên đa phần mọi người nghĩ Đôrêmon sẽ có 1 cái kết lâm li vì đôi bạn của chúng ta phải chia lìa mãi mãi (nếu như tác giả còn kịp viết, hoặc có ý định dừng bộ truyện). Thực ra, dù bác còn đủ thọ và muốn nghỉ ngơi, kết cục đó cũng sẽ ko tồn tại. Bởi nếu ta đọc lại các mẩu chuyện ngắn "gia sư Nôbita, Những đứa con khó bảo, 45 năm sau", ta sẽ thấy rằng dù ở bất kỳ thời điểm nào trong cuộc đời của Nôbita, dù đang học cấp 3, có cọn nhỏ hay khi đã già cả, chiếc máy thời gian vẫn nằm trong hộc bàn của anh/ông. Điều đó có nghĩa là cho dù Đôrêmon trở về thế kỷ 22, đôi bạn vẫn có thể đi lại gặp nhau thường xuyên, tức ko có hồi phân li nào cả.
Hơn nữa, ko hẳn Mèo ú về tương lai, bởi ko có bằng chứng nào chứng tỏ điều đó. Nhưng rõ ràng sau này Nôbita ko sống chung với Đôrêmon nữa cơ mà? Nếu ko về thế kỷ 22, anh chàng đã đi đâu? Bởi vì Nôbita cũng ko còn sống với bố mẹ nữa, tôi nghĩ rằng có thể Đôrêmon vẫn sống với ông bà Nôbi. Còn Nôbita đã lập gia đình, ra ở riêng.
Tuy vậy, chuyện ko hẳn là ko có kết thúc. Bản thân tôi nghĩ rằng, bác Fujiko đã cho chúng ta 1 cái kết hết sức ý nghĩa và tích cực. Đó chính là mẩu chuyện "45 năm sau" (nó là truyện cuối ở Đôrêmon Plus tập 5, theo tôi biết thì đây cũng là truyện ngắn cuối cùng do tác giả vẽ). Truyện kể về việc Nôbita 55 tuổi trở về quá khứ để được sống lại những giây phút của tuổi thơ, đồng thời tiếp thêm nghị lực cho Nôbita 10 tuổi, để cậu có hy vọng và dũng khí tiến lên phía trước. Như câu nói: trẻ sống bằng tương lai, lớn lên sống bằng thực tại và khi già, người ta sống bằng quá khứ. Nôbita 10 tuổi sống bằng tương lai, theo đúng nghĩa đen. Khi cậu lớn lên, có vợ, đẻ con, tất bật với cuộc sống, cậu ko cần và có thể ko còn nghĩ tới những món bảo bối trong túi thần kỳ nữa. Nhưng khi đã già, con cái đã lớn khôn và bay khỏi tổ, khi đã thoát khỏi lo toan, Nôbita 55 tuổi lại leo vào cỗ máy thời gian để đi tìm quá khứ, để được khám phá lại những bảo bối thần kỳ, được nghe mẹ mắng, được chơi bóng chày dở ẹc, được Xêko, Chaien bắt nạt, được nhìn lại người bạn thân-bạn đời Xuka lúc nhỏ... Giống như lời bài hát mở đầu phim Doraemon 2008 vậy:"Khi đã trở thành người lớn, có lẽ tôi sẽ quên hết. Nhưng ngay khi nhìn lại, tôi sẽ nhận ra".
Trước khi trở về, Nôbita già đã khuyên Nôita trẻ phải có nghị lực vượt lên vấp ngã, để càng trở nên mạnh mẽ hơn, và Đôrêmon đã nói:" Cố lên Nôbita, tớ sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ cậu". Có lẽ Khi viết câu truyện cuối cùng này, bác Fujiko đã ý thức được điều gì phía trước. Bởi vậy, bác đã gửi gắm tất cả những tâm sự, suy tư và kinh nghiệm của mình vào đó cho chúng ta. Đó chính là cái kết có hậu nhất, ý nghĩa nhất. Cảm ơn bác Fujiko!