Anh Của Chị Hai

Truong Tran Bao Tram
(BaoTram)

New Member
Tôi cứ tưởng khi mình yêu một ai đó thì có nghĩa là người đó có đầy đủ những nét mình thấy đáng yêu hay là có những điểm chung chung với mình .

Chẳng dè , đụng với Nhóc rồi , tôi mới ngỡ ngàng nhận ra sự thật không như mình tưởng .

Trước đây , tôi luôn tâm niệm bạn trai của mình phải là người Việt 100% và biết nói tiếng Việt , biết chút thơ văn để lãng mạn cùng tôi thì càng tuyệt , quan trọng hơn là phải lớn hơn tôi ít nhất vài tuổi , một con giáp cũng No Star Where , để tôi có thể nhõng nhẽo , được chìu và học hỏi được nhiều thứ .
Chứ mấy thằng con trai ngang ngang tôi , tôi xem là Con Nít .



Quen với Nhóc nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ Yêu , đơn giản tại vì Nhóc nhỏ tuổi hơn tôi . Tôi được làm Chị .
Nhóc là Việt 100% , nghe và hiểu tiếng Việt , nói tiếng Việt bằng cái giọng rất " dễ thương " nhưng mà Nhóc lại bảo với tôi là Nhóc không thích nói tiếng Việt , mệt lắm . Gặp Nhóc , tôi buộc lòng xổ tiếng Pháp .

Chủ đề nói chuyện của Nhóc chỉ có Xe Hơi và Con Gái , là hai thứ tôi không quan tâm nhưng khi Nhóc nói thi tôi lại thích nghe .

Tôi ghét mấy ông nhậu nhẹt , la cà mấy quán bar từ đêm tới sáng bao nhiêu thì tôi lại muốn đi theo Nhóc tới những nơi đó bấy nhiêu . Tôi muốn biết ở đó có cái gì khiến Nhóc đêm nào cũng phải đặt chân tới .

Rồi có lần nghe Nhóc than muốn cưới vợ để khỏi đi đêm nữa , chán ở một mình rồi Chị Hai ơi ! Nhậu hoài cũng mệt lắm , đâu có gi vui nhưng ở nhà đối diện với 4 bức tường thì lại mau chết hơn Chị Hai ơi !

Nhóc than chán mấy nhỏ Tây rồi , mấy nàng da đen thì 0 dám rớ , con gái Việt thì cha mẹ khó quá , kiểm soát gắt gao , còn về Việt Nam thì khổ hơn , đưa qua bên này không biết tiếng tăm , đi chợ phải kè kè bên , mọi việc phải lo .

Than đã cái miệng thì Nhóc quay qua hỏi tôi : Sao không thấy Chị Hai có bồ ? Hông thấy buồn hả ? .

Tôi đi học từ sáng đến chiều , tối về đi làm , có bồ thì đâu có thời gian đi chơi với bồ , quen làm gì cho mắc công .


Tối mùng 1 Tết , Nhóc đến nhà ăn Tết chung với gia đình tôi và tặng tôi một bao Lì Xì , tôi trề môi : Bửa nay bày đặt ghê ta , con nít lì xì cho người lớn .
Nhóc háy nhẹ mắt : Chị Hai mở ra xem coi đủ đi shopping không ?
Tôi bóc bao đỏ ra chỉ thấy một tờ giấy ghi : Nhóc muốn làm Anh của Chị Hai .



Từ sau bửa đó , ngày nào tôi cũng phải kiếm cớ về nhà trễ để có thêm chút thời gian dạo phố , xem phim hay vào quán uống 1 ly nước với " Anh Của Chị Hai " .


:oops: :oops: :oops:

Bruxelles , 22h43 , 25-02-2003
Tặng cho Nhóc của chị Trâm
 
Hay the o biet duoc............. rat thua te ma` vui nhon
 
Ủa, chị Hai sao vẫn dằn vặt, mắc cỡ hòai tình cởm đẹp với chú Nhóc nhỏ tuổi vậy? :) Dễ thương quá hà :) Anh đóan nhờ có chú Nhóc này mà chị Hai đã viết ra mấy bài thơ tuyệt thế, phê thế :) trong thời gian gần đây, cuối 2002 đầu 2K+3. Mà chị Hai định viết chuyện ngắn, hay tự sự vậy ? :D
 
Đọc truyện của chị, em liên tưởng tới truyện này

Yêu

Đề ngoại khoá vỏn vẹn một chữ: "Yêu", giới hạn trong một ngàn chữ. Đã có những câu hỏi, đại loại: "Thưa thầy, viết cái gì, nghị luận yêu hay quan điểm riêng trong yêu?", hoặc "Kể chuyện yêu của mình thôi có được không thầy?" Thầy cười: "Sao cũng được, miễn là xoay quanh yêu, nhớ là một ngàn chữ!"
Tôi không được khoẻ, tôi cúm từ đêm qua. Đêm qua, chúng tôi đi trong mưa, ướt lẹp nhẹp, tôi ngả đầu lên vai Nhã, nhìn các cửa hiệu tắt đèn dần mà nghĩ: "Chuyện này sẽ kéo dài đến khi nào?". Tôi hỏi Nhã câu này, Nhã đã nhăn mũi trêu: "Mơi!" Tôi lại hỏi: "Em có biết em đang làm gì không?" Nhã cũng hỏi lại: "Chị có biết chị đang làm gì không?" Tôi cười: "Biết, chị lo một ngày em tỉnh ra!". Một con mèo từ bên đường tự nhiên chạy vụt qua, cái xe chúng tôi loạng choạng, và câu chuyện dang dở ở đó.

Chúng tôi đã làm gì nhỉ? Đã nuôi phải đến ba con heo đất, ngày mua gọi là sinh nhật, ngày đập gọi là ngày giỗ, hai ngày vui ngang nhau. Cả nhà tôi nhìn con heo, bĩu môi: "Dị hợm!", tôi không nói gì; Lại hỏi: "Chúng mày vẫn xưng chị, em?" Tôi bảo: "Tôi tên chị, nó tên em, vậy thôi!" Tiền heo, tôi giao cho Nhã giữ, hai đứa chi tiêu như một gia đình nhỏ, ăn một quả ổi cũng bàn nhau; tôi hơi buồn cười, tất cả những trò vui này, chỉ cần đi kèm một tờ đăng ký kết hôn là khó chịu hẳn!

...Cái đề này thật khó viết, khó vì tôi không hiểu cái mà mình đang nói có phải là tình yêu không, hay chỉ là một trò lạ cho cả hai người, một thằng bé mới lần đầu "vào đời", và cho tôi đã qua âm u, giờ loá mắt bởi sự trong sáng?

Sáng qua, chúng tôi bắc thang lên mái tôn hái vú sữa. Vú sữa vú bò, tím đen, bé tí teo và đầy hột. Nắng lên và mái tôn ấm dần, Nhã nắm bàn chân tôi: "Nóng mất rồi!". Mẹ tôi ngồi dưới sân rửa bát, hỏi to: "Trên ấy nhiều quả chín không?" Nhã cười: "Dạ, rất nhiều quả ngọt!". Nhã hỏi nhỏ: "Chừng nào tụi mình mới được ngang nhiên?" Tôi thấy mệt mỏi: "Chừng nào tụi mình ở riêng! ... Mà chuyện ấy không bao giờ có đâu?" Nhã bóp mạnh chân tôi rồi buông ra: "Chị lúc nào cũng nói thế!" Rồi chúng tôi đi hái quả, vừa hái vừa ăn, từ trên cao, Nhã lấy vỏ nhắm gà đi quanh quẩn dưới sân mà ném. Tôi muốn khóc, nó lại quên mất rồi, nó lại đang vui rồi, nó đang nheo mắt nhắm gà, nó vẫn là trẻ con, cái gì đến và đi cũng nhanh, với nó.
* * *
Tôi phải kể lại chúng tôi đã quen nhau ở đâu. Ở lớp học thêm Anh văn tuần ba buổi với một buổi cúp điện được thay bằng đèn dầu. Con gái thầy, mỏng manh và tinh khiết như bằng sứ, lần lượt mang ra những cái đèn to, nóng ngốt ... Những chi tiết này, chúng tôi vẫn nhắc lại luôn. Nhã thêm: "Hồi ấy ngồi cạnh chán chết, chị chẳng bao giờ thèm làm bài tập!". Tôi cười: "Thì em cũng thế, có nhờ được gì đâu!" Nhã vẫn nhắc lần đầu đến nhà tôi, mẹ tôi ra nói: "Cháu vào không? Chị Mai Hoa đi chơi rồi!" Nhã vào, mượn cái chổi, ra quét vườn chờ đợi. Hôm ấy tôi đi đâu? Tôi đén nhà Thảo, Thảo nói: "Đừng ngại, kể ra đi cho đỡ khổ, vì sao chúng mày chia tay?" Tôi cũng không biết vì sao anh ta bỏ đi, tôi nói: "Tao không khóc vu vơ được, phải có lý do, mà tao nói rồi, tao không biết lý do!". "Hôm ấy - sau này Nhã kể lại - sao vườn nhà chị đầy lá mục và tổ kiến, em vừa quét vừa nghĩ: Thôi, mình ngu rồi!". Ra vậy, ngày hôm ấy, tình yêu đã mon men đến nhà tôi mà tôi không biết, một năm sau tôi vẫn không biết.

... Tôi đếm thử, khoảng bảy trăm chữ rồi, phải chừng mực lại thôi, để phần cho cái kết. Hôm qua mẹ tôi cũng nói: "Phải chừng mực lại thôi!" tôi cãi: "Con không thích sống cứ phải lo để phần!". Ba tôi hiền lành hơn: "Con không nghĩ đến con sao?" Nghĩ nhiều lắm chứ, không phải chỉ nghĩ đến mình tôi, tôi nghic đến ba mẹ, đến tôi, đến ông chồng tương lai của tôi, đến những đứa bé tương lai của tôi ( hai hạng nhân vật này có thể không bao giwò có!), và rồi không biết làm gì, đành đổ tội "Duyên số". Mẹ tôi đề nghị: "Để tao lấy tử vi cho hai đứa!". Mất hai buổi trưa tôi nằm cạnh đợi luận từng sao như đọc kết quả xổ số, tôi không trúng giải, mẹ tôi tóm tắt: "Mày hai đời chồng, không thấy đời nào giống nó. Nó rất lăng nhăng, thậm chí sa đoạ!" Tôi cãi:"Có thấy gì đâu!" Mẹ tôi cười: "Đang nói chuyện tử vi, với lại đời còn dài, ai mà biết được!"

Không ai biết được thật, thế thì lo xa làm gì. Đêm qua, có mưa trái mùa, Nhã "quyết định": "Được ngày nào hay ngày đó!". Vậy là, cứ tiếp tục nuôi heo đất với nhau tạo cảnh gia đình, rồi lớn lên tự đổi xưng hô, rồi cứ thế, cứ thế ... Một ngàn chữ hết rồi, cũng như câu chuyện cũng bế tắc rồi, tôi nộp bài. Chấm hết."

(Phan Thị Vàng Anh)
 
HTT : truyện này chị đã đọc cách đây vài năm nhưng khi ấy không ấn tượng gì cả .
 
em Thùy Lynh đừng hoang mang, chị Minh Tâm chị ta đang đồng cảm đấy thôi
 
con Linh ranh,may cu can than day.tao lai noi chueyn ay cua may len bay gio.
 
Cái chuyện Yêu em ấn tượng nhất là kết cấu của nó, nói chung là sáng tạo và đáng phải học
 
tớ thích phần kết cua truyện,rất ấn tượng.đúng là chang ai biet được chuyện gì sẽ đến,sao ko cứ tận hương những giây phút vui ve minh dnag co trong tay.tớ ủng hộ tình yêu kem tuổi,noi chung la ko hề phản đối.
 
Back
Bên trên