Anh à...!

Đinh Thủy Vy
(magician305)

New Member
Anh à!
Em không còn nhớ cơn mưa đầu tiên của mùa hạ bắt đầu lúc nào và như thế nào nữa, chỉ còn nhớ nó dữ dội lắm. Hành lang lớp em ướt nhầy nhụa, lớp học thì ngập nước, chỗ em ngồi bị dột, nước cứ tong tong mà nhỏ, chẳng khác gì cái trường ...làng. Lúc tan học thì cả sân trường đã ngập hết cả rồi, chỗ ở cổng chắc phải gần đến bụng em...Nhưng em chẳng thấy anh đâu, thế là chẳng ai cõng em ra ngoài cỗng nữa rồi. Em cứ đứng mãi, em cứ chờ mãi, thế mà vẫn chẳng thấy anh...Cho đến khi mọi người đã bì bom~ lội ra gần hết, em vẫn chờ, ngớ ngẩn quá phải không anh :) ........

Hôm nay em ngồi ngơ ngẩn trong lớp, bất chợt nhận ra cái màu đỏ rực của những chùm phượng đầu tiên bên trường quốc tế. Và tia suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu em đó là về anh, em cũng không biết tại sao nữa, nếu em giải thích nổi thì em đã không cảm thấy bế tắc như lúc này...Cây bằng lăng ở sân trước cũng đã tím ngắt rồi đấy anh có nhìn thấy không? Hay là anh đã vô tình không nhận ra...

Quyển sổ nhật kí đã hết, vậy mà cũng lâu rồi chẳng muốn thay. Hình như cả em và anh đều đang bị cuốn vào những vòng xoáy khác nhau, để rồi đã xa lại càng xa...để rồi em nhớ lại càng nhớ...

Nhưng em lại chẳng biết trách ai cả?
Trách ông trời ư? Ai biết ông trời là ai để mà trách. Ai biết ông trời đã làm những gì để mà trách. Có ai biết không? Em không biết. Vậy là em không thể trách ông trời được rồi.
Trách anh ư? Anh có tội tình gì để mà trách. Anh đã làm những việc không đúng ư? Kể cả có như thế thì em cũng không thể trách anh, không thể và không bao giờ...
Như thế là còn em phải không? Ừ, đúng rồi, còn em... chỉ còn mình em thôi.
Ngay cả ngày mai, cũng chỉ còn mình em thôi, sẽ chỉ còn mình em đi trên con đường này, trên chiếc xe buyt' quen thuộc, trên chiếc ghế quen thuộc và một mình nhìn cuộc đời đang trôi bình lặng bên ngoài ô cửa kia...sẽ chỉ còn mình em với những cái cười và những câu bông đùa tưởng rằng chẳng bao giờ hết...sẽ chỉ còn mình em phải không anh :)

Anh sẽ hỏi tại sao em lại buồn nhiều thế phải không? Chính em cũng đã tưởng rằng mình không trả lời được câu hỏi ấy, nhưng thực ra em đã trốn tránh nó, đã vùi dập nó một cách không thương tiếc...:( Anh biết vì sao em phải làm thế không? Vì em đã nghĩ mình không nên cho anh biết em buồn như thế. Nhưng em lại không làm được, và ngay cả bây giờ khi em nói ra....hình như đã là quá muộn thì phải. Chỉ con 2 tuần nữa là anh sẽ đi, 2 tuần, một khoảng thời gian quá ngắn, nhưng em tin nó có thể đủ để cho anh kịp hiểu...

Chương trình cuối cùng...em thấy anh chạy đi chạy lại lăng xăng mà cũng thấy vui vui. Em biết anh đang vui mà, dưới ánh đèn, em thấy anh cười rạng rỡ bên những giọt mồ hôi, nụ cười vẫn đẹp thế, vẫn đẹp như nụ cười đầu tiên của anh khi nhận ra em. Em ngồi lặng ở một góc sân, gió thốc mạnh vào mặt và khoảng sân im ắng. Phía bên trong kia, tiếng nhạc vẫn xập xình, tiếng cười nói, hét hò vẫn vang lên như một lẽ đương nhiên... em thấy cô đơn, vì chẳng có ai bên cạnh cả, đứa bạn thân đã về trước mất rồi, anh cũng chẳng có thời gian để nói chuyện với em, dù là một câu thôi, nhưng em không thể trách anh được...

Anh biết không, trường mình buổi tối rất đẹp đấy :) Hình như em chưa bao giờ lang thang dọc các hành lang im ắng và tối om om một mình vào buổi tối cả. Anh biết không, lúc đó em chỉ ước rẳng anh đang đi cạnh em, chẳng cần nói gì cả, chỉ cần đi bên cạnh em có lẽ đã là quá đủ...Nhưng chắc sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa rồi anh nhỉ :) Ngày mai thôi đã muộn rồi, em cũng không còn muốn níu kéo nữa, vì em không muốn mình trở thành một người ích kỉ...Anh hiểu chứ?

Em đã tưởng rằng mình ngộ nhận nhưng càng ngày em càng nhận ra mình đã nhầm. Anh còn nhớ cái thư gần đây nhất em gửi cho anh không :) Em đã định nói với anh, nhưng em không hiểu cái gì đã ngăn ko cho em làm thế, và em đành cho nó kết thúc bằng cái cách chẳng giống ai như anh biết rồi đấy :p
Nhưng bây giờ, em lại sợ. Sợ rằng anh sẽ trách em sao không chịu nói ra, trách em sao lại giấu anh đến tận bây giờ. Nhưng có lẽ em sẽ chẳng bao giờ nói ra nếu như em không lỡ hứa với anh rằng khi nào anh ra trường, em sẽ không giấu anh điều gì cả...Anh có giận em không? :(
Anh à, em muốn nói nhiều lắm, vì có quá nhiều thứ em đã dồn nén từ lâu. Nhưng em nghĩ chỉ cần thế này thôi là anh đã hiểu rồi phải không :)
Bây giờ, em đã hoàn thành như đúng lời hứa rồi nhé, sẽ không còn bí mật nào nữa đâu :)
Em chỉ muốn trước khi rời xa nơi này và em...anh sẽ nhớ..." Remember... I love you"
Em sẽ không khóc đâu....
 
dao nay ai cung den cai tuoi "day tam trang" thi phai... em oi, co gi can nhan nhu thi noi cho le. keo ko kip :D 2 tuan thi da sao, con 1 phut la con chien dau :p
 
ah........ng` ấy bít ko chị..........chị nè......ko nên trách mình.........con gái là thế đấy cái gì khổ là đổ lên đầu mình.........
 
Nguyễn Diệu Hương đã viết:
dao nay ai cung den cai tuoi "day tam trang" thi phai... em oi, co gi can nhan nhu thi noi cho le. keo ko kip :D 2 tuan thi da sao, con 1 phut la con chien dau :p
chị cũng mà còn tinh vi......... :))
 
Nguyễn Diệu Hương đã viết:
dao nay ai cung den cai tuoi "day tam trang" thi phai... em oi, co gi can nhan nhu thi noi cho le. keo ko kip :D 2 tuan thi da sao, con 1 phut la con chien dau :p

:) Uhm, em cũng đã nhắn nhủ hết rồi đấy thôi, mà chẳng phải dạo này đâu chị ạ :p Cảm ơn vì đã cổ vũ em, còn 1 phút là còn chiến đấu :D :> :shy: ...mặc dù mình có thể ngã xuống ở dây thứ 59 8-}
 
Em biết gọi anh như thế nào đây?
Là bạn?... Là anh?...Hay là gì khác?
Và trong anh... trời ơi, em không biết,
em là gì giữa bề bộn đời anh?
Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung?
Để không ai khổ tâm, không ai thấy buồn?
Tất cả cuộc đời, cuộc đời tự cho mình là rộng rãi
Nhưng rồi cuộc đời có chứa nổi mình đâu?
Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người, tội lắm!
Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng
Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta ...
 
thơ này ở đâu ra vậy???? tự sáng tác?? hay là copy ????
 
chắc là em Vy tự sáng tác đấy, tại thấy cảm xúc chân thực lắm.. :p
To em Vy: "Chị cũng mà .." - cũng gì hả em? Mà sao em Vy lại post bài đúng trong 01-04 mà ko phải khóa khác nhỉ. Nghi lắm :biggrin:
 
Uhm, người đó học khóa chị mà, em không post trong 0104 thì em học ở đâu :p
 
hic....đến là cảm động!!! muốn khóc quá!! :((
 
Nguyễn Minh Thắng đã viết:
hic....đến là cảm động!!! muốn khóc quá!! :((

Anh cảm động đến thế cơ ạ :) Rất cảm ơn anh :)
Em không biết cái tên đấy có cảm giác gì không nữa, chẳng nói chẳng rằng, mà em thì cũng không thể cạy miệng ra hỏi được :frown:
Tự dưng thấy việc nói ra thế này có cái gì đó hơi sai lầm, vì cảm thấy nó dường như làm em khó xử hơn. Em đã sợ không biết nói những gì khi gặp anh :) Nhưng mà may thay, đến hôm nay gặp lại, em thấy anh vẫn thế, mặc dù hình như đã có cái gì khang khác, nhưng tình cảm thì không thay đổi phải không anh :x Cảm ơn rất nhiểu :*
 
:(( :(( :(( :(( :(( :(( :((
Đúng là muốn khóc thật. Sao em lại giành nhiều tình cảm cho một gã vô tâm như thế?Quên hắn đi, em ạ. Những con người như thế ko thể đáp lại tình cảm mãnh liệt từng ấy đâu. Tình yêu có mà làm gì, khi mà cả lúc bắt đầu cũng như kết thúc đều trong đau khổ?
Nếu sau này anh có yêu một ai đó thì có lẽ chẳng bao giờ anh có được tình cảm như em. Anh ngưỡng mộ đấy :) :). Nhưng thử nghĩ lại xem, trong cuộc sống bây giờ còn mấy ai lãng mạn như thế nữa ko? Sống khác mọi người như vậy thì khó lắm em ạ, hãy nên thay đổi đi, lời khuyên chân thành.
Mà sao mấy hôm trước gặp anh không thèm chào một câu hả, hư quá [-(.
 
Nguyễn Đức Dũng đã viết:
:(( :(( :(( :(( :(( :(( :((
Đúng là muốn khóc thật. Sao em lại giành nhiều tình cảm cho một gã vô tâm như thế?Quên hắn đi, em ạ. Những con người như thế ko thể đáp lại tình cảm mãnh liệt từng ấy đâu. Tình yêu có mà làm gì, khi mà cả lúc bắt đầu cũng như kết thúc đều trong đau khổ?
Nếu sau này anh có yêu một ai đó thì có lẽ chẳng bao giờ anh có được tình cảm như em. Anh ngưỡng mộ đấy :) :). Nhưng thử nghĩ lại xem, trong cuộc sống bây giờ còn mấy ai lãng mạn như thế nữa ko? Sống khác mọi người như vậy thì khó lắm em ạ, hãy nên thay đổi đi, lời khuyên chân thành.
Mà sao mấy hôm trước gặp anh không thèm chào một câu hả, hư quá [-(.
Thực ra nó cũng không hẳn là lãng mạn anh ạ:p Em cũng không đến mức ngẩn ngẩn ngơ ngơ mà :D Một con người thực tế :> :p
Mí cả, cái này có bắt đầu đau khổ đâu, và kết thúc thì chưa chác đã đau khổ :p
Hì, dù sao cũng cảm ơn vì đã hiểu :p Em chỉ sợ có người ko hiểu thôi :)
Mà em có chào anh chứ nhỉ :p Nếu mà không chào thì chắc là do ko để ý thôi :D
 
to Mít: mít này...hình như dạo này bọn mình vẫn nói bọn mình có tâm trạng giống nhau đúng ko nhể :D ko bti nói gì cả,1 câu thôi:whatever happened happened for a reason ;)

anh à,có lẽ anh sẽ chẳng bao h hiểu đuợc đâu :D nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì điều em cảm thấy may mắn nhất là em đã đuợc học AMS,được gặp anh...thời gian trôi đi và tâm trạng của con người đã thay đổi...đã từng có lúc em đã từng hi vọng nhưng rồi thì cái giây phút hi vọng đấy nó cũng chẳng kéo dài được quá lâu....em cũng ko hiểu được cái cảm giác ko chỉ yêu mến mà còn ngưỡng mộ theo kiểu trẻ con đấy nó là cái thể loại gì...chỉ bit rằng hiện h,em rất muốn đuợc gọi anh là anh trai...em đã học được rất nhiều và cũng thay đổi rất nhiều kể từ khi gặp anh,wen anh...|-) có lẽ chính vì thế mà em chẳng thể wen đuợc tất cả những kỷ niệm ít ỏi mà em có ,chẳng thể wen đuợc những câu chuyện của anh...anh ah,giờ thì em có thể nói được những điều mà suốt thời gian wa em chẳng bit nói thế nào...em rất phục anh...cái cảm giác luôn có 1 con ngưòi khiến mình cảm thấy phải cố gắng,cố gắng vì ngưòi đâý đang cố gắng chính là cái động lực của em suốt những năm wa...cũng như anh có 1 động lực rất tuyệt vời ý :D....h thì em cũng ko bit mình có thể gặp đuợc nhau ko,cũng ko bit mình có cơ hội để gọi anh là anh trai ko :D nhưng mà em tin rằng câu chuyện này luôn là 1kỷ niệm rất đẹp:p và có lẽ anh cũng chẳng hiểu sao nó lại đẹp đâu.Anh đã cố gắng rất nhiều-em thật sự khâm phục điều đó, và anh đã đuợc đền bù xứng đáng cho công sức anh bỏ ra-em tự hào vì wen đuợc 1 ngừoi như anh.Cố gắng lên nhé.Hope all your dreams come true...and remember: whatever happen I'm always be your friend and your sis :D em hi vọng anh hiểu |-)
 
Đinh Thủy Vy đã viết:
Anh cảm động đến thế cơ ạ :) Rất cảm ơn anh :)
Em không biết cái tên đấy có cảm giác gì không nữa, chẳng nói chẳng rằng, mà em thì cũng không thể cạy miệng ra hỏi được :frown:
Tự dưng thấy việc nói ra thế này có cái gì đó hơi sai lầm, vì cảm thấy nó dường như làm em khó xử hơn. Em đã sợ không biết nói những gì khi gặp anh :) Nhưng mà may thay, đến hôm nay gặp lại, em thấy anh vẫn thế, mặc dù hình như đã có cái gì khang khác, nhưng tình cảm thì không thay đổi phải không anh :x Cảm ơn rất nhiểu :*
có thể bật mí đc ko?? anh nào thế??? học lớp nào thế???
 
Hì, em nghĩ là người đó tự hiểu được mà :D Còn nói ra thì ngại lém, anh cho em sống bình yên những ngày cuối năm đi :D :p Hoặc có thể em sẽ suy nghĩ lại đấy .......;;)
 
Em ơi, nếu chị không nhầm thì hình như chị biết "người ấy" của em (chỉ đoán thôi). Và nếu chị cũng không nhầm thì "người ấy" rất dễ thương và cực kỳ thông minh...
 
Hehe, em cũng biết chị là ai rồi :D Chị cứ đoán thoải mái, biết đâu lại đúng ;)
 
Có những buổi chiều như buổi chiều nay
Em một mình lang thang trên phố
Cô đơn buồn giữa dòng người hối hả
Phố thì đông sao vẫn thấy lẻ loi

Có khi nào anh chợt nhớ đến tôi
Nhớ cô bé nhớ một người xa lạ
Trong trẻo quá nỗi lòng oi ả
Chút muộn phiền gửi lại phố đông

Ai chợt qua có phải là anh không?
Sao giống quá lại hình như không giống
Niềm vui chợt đến bỗng hóa thành bọt sóng
Mắt ai nhìn đăm đắm phía không anh...

Tôi vẫn đi trên phố một mình
Người thì đông và phố thì ồn ã
Chỉ thiếu anh và thế là tất cả
Biến hồn tôi thành cát bụi hư không...

-THC-
 
Back
Bên trên