Album "Ca Khúc Da Vàng" ( Trịnh Công Sơn-1965)

Nguyen Thi Viet Anh
(Viet Anh Nguyen)

New Member
Cho em( tao, tớ) hỏi là có anh chị hay bạn nào có biết links để load được nhạc của album "Ca Khúc Da Vàng" của Trinh CÔng Sơn( 1965) ko ạh :?
Nếu ko thì ít nhất cũng có lyrics ko ạh :?
Xin đa tạ cả nhà :) ;)
 
hì em cũng đang định giới thiệu box nhạc Trịnh bên TTVN;)
Chỉ cần vào cái link đấy thì sẽ có rất nhiều link khác;)
Enjoy:D
 
Ở HAO này hình như ít người nghe nhạc Trịnh lắm thì phải,chả bù cho bên TTVN vui vật vã :smoking:
 
có nghe nhưng chả thấy ai bàn thì lại nhảy vô chỗ khác thôi muh
 
Hì hì, cám ơn mọi người lém :) :x
cái link vietnam news and network lần đầu tiên mới biết, hì hì :D--->em đang nghe "Gia tài của mẹ" có ai thích bài này ko nhỉ :)

Đúng là trường mình ( hay ít ra ) là khối em thấy ít đứa thích nhạc Trịnh ,bọn nó chê già thì phải, nhưng mà những lúc buồn qúa hay là suy sụp--> nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh ---> thấy phê ko chịu được :)
:x
 
hic riêng lớp em đã có khoảng 5 đứa nghe Trịnh rồi( thế có đựơc coi là nhiều không?:) )
bên CLB Âm nhạc của mình Rock Rap là chính, VN ko có, lại càng ko có Trịnh:)
 
Hôm trước đọc bài này bên TTVN thấy hay quá liền copy về đây, mọi người đọc thử nhé:
************
Trong vườn mưa tạnh, tiếng nhạc hân hoan
Trăng vàng khai hội, một đóa hoa Quỳnh

Thương nhớ, từ ngày mẹ cho Em mang nặng kiếp người đã là một Tin buồn. Dẫu biết đời là vô thường, vạn vật là cát bụi, nhưng không ngăn được quanh đây loài người khóc thương em tiếng sầu , đi đâu sao vội ra đi cuối trời? Những lần chat hiếm hoi cuối cùng em không dùng từ bye đối với tôi, mà là Adieu. Em có biết L’adieu của Apollinaire không ? Nous ne nous verrons plus sur terre , quái gỡ đến mức thế uh ? Mùa thu đang rộ thanh xuân hơn bao giờ, nắng vàng đã tắt sao đành dứt nhìn thấy nhau, mùa thu chết . Mẹ đang mỉm cười đợi em ở cõi vĩnh hằng, đại dương mênh mông dang tay đón lấy dòng sông lẻ loi … Em ơi, tôi vẫn không thể tin được, Có một dòng sông đã qua đời !!! lonely rivers flows to the sea, to the sea, to the open arms of the sea … Em nói thích Unchained melody, “nghe buồn muốn chết luôn” .“Có dám chết không mà nói buồn muốn chết “ tôi bảo thế. Tôi thích những kẻ suicide, em biết tôi thần tượng K, tôi hâm mộ bệnh hoạn cái chết “dũng cảm ngu xuẩn ấy”, nhưng tôi vô tư đến vô tâm khi nói ra điều đấy với em… sorry, Sorry seems to be the hardest words, it’s sad ,so sad, sad situation vì tôi biết em bệnh lâu rồi !
"Tôi khao khát dùng lời quý mến nhất, những lời dành riêng cho em, song còn ngần ngại, vì sợ em sẽ chẳng đền bù giá trị tương đương. Đó là lý do tôi nói với em lời phũ phàng và khoa trương lòng mình có sức mạnh chai lỳ. Tôi làm cho em đau khổ, vì sợ chưa bao giờ em biết đau khổ là gì” Chỉ vì những mâu thuẫn vớ vẩn ở cái diễn dàn café-rock, tôi đã chửi rủa em đến mức không còn gì nữa, so damn bad, tôi tự nguyền rủa mình. Em nói với tôi sẽ hồi hương một ngày gần đây kia mà? Tôi biết hẹn đền em thế nào đây?
Nhớ mãi, nhớ mãi Fiddler on the Green của Demons & Wizard, câu chuyện “người nhạc sĩ vĩ cầm (reaper=thần chết) trên cánh đồng (on the green) đang "dụ dỗ" đứa bé gái (daddy''''''''''''''''s darling) về cõi chết cùng với một bé trai (the sad boy, I took him too early, he''''''''''''''''s quite alone here and waiting for you). Và đứa bé gái chết thật (her face was pale, her body smashed, her beauty is gone), mọi người khóc than (sad voices they''''''''''''''''re calling, how bitter this morning, when daddy''''''''''''''''s darling went out...)” ý nghĩa về bài hát đầu tiên em nói với tôi.

Chưa bao giờ bàn đến nhạc Trịnh với em, chỉ là Nguyệt Cầm, Hoài Cảm của Cung Tiến, về cái tên Quỳnh Như trong Hương Xưa gắn liền kỷ niệm mất mát đầu đời của em, và tôi thương em từ đó biết không, thương thật nhiều! Đến lúc muốn nói thật nhiều bằng những bài ca của Trịnh thì em đã đi rồi. Chút nhỏ nhoi này mong em hiểu rằng “Tôi chưa bao giờ ghét em cả, chưa bao giờ như những gì tôi đã nói, I HATE YOU”. Cầu chút thanh thản và bình an.

Ở chốn nhân gian có người đi về,
về nơi cuối trời
Giọt nước mắt rơi,
khóc người âm thầm từ bỏ cuộc chơi …
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Cô bé đó là Phan Quỳnh Như , một người đam mê âm nhạc đến cháy bỏng . Một người hết lòng vì âm nhạc nói chung và rockfan nói riêng .
Theo mẹ sang Đức năm 1997 , mới đỗ đại học năm nay với thứ hạng cao nhất nơi xứ người và được mẹ chở đi nhập trường thì bị tai nạn xe hơi , mẹ của cô bé qua đời . Chưa vượt qua được cú shock đó thì chưa đầy một tháng sau cô bé Như cũng đi theo mẹ vì căn bệnh ung thư và do một bất cẩn của cô y tá trong một lần đi chích thuốc định kỳ .

Ra đi mà chưa một lần được ngồi vào ghế giảng đường , ra đi mà vẫn còn mang những ấp ủ về một kế hoạch đang còn thực hiện dang dở ...
 
Trần Huy Khánh đã viết:
Cô bé đó là Phan Quỳnh Như , một người đam mê âm nhạc đến cháy bỏng . Một người hết lòng vì âm nhạc nói chung và rockfan nói riêng .
Theo mẹ sang Đức năm 1997 , mới đỗ đại học năm nay với thứ hạng cao nhất nơi xứ người và được mẹ chở đi nhập trường thì bị tai nạn xe hơi , mẹ của cô bé qua đời . Chưa vượt qua được cú shock đó thì chưa đầy một tháng sau cô bé Như cũng đi theo mẹ vì căn bệnh ung thư và do một bất cẩn của cô y tá trong một lần đi chích thuốc định kỳ .

Ra đi mà chưa một lần được ngồi vào ghế giảng đường , ra đi mà vẫn còn mang những ấp ủ về một kế hoạch đang còn thực hiện dang dở ...


:((
who ever knows what s gonna come at the corner :(
 
Xin cho một người vừa nằm xuống thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang!
mặc dù không quen biết gì nhưng cũng xin gửi tới gia đình và linh hồn chị Phan Quỳnh Như lời chia buồn sâu sắc!
Ôi cát bụi phận này, vết mực nào xóa bỏ không hay!
 
Theo tớ ( em, ...) mình nên mở rộng cái topic này ra!
Trường mình trông thế chứ thể loại nhạc nào chẳng chơi được! Đặc biệt la nhạc Trịnh thì miễn chê đi! Lớp 11 anh nhiều fan ruột của Trịnh công Sơn lắm!
 
Sao lại câu bài rẻ tiền như thế?
Đủ là như thế nào cơ?
Bây giờ tui vận động bọn cùng lớp post bài lên là được chứ gì?
Ah, làm thế nào để có bản nhạc của Trịnh nhỉ?
 
Chắc em Việt Anh click thừa thôi, ko có ý câu bài đâu!
Thực ra HAO ngày trước cũng có khá nhiều bài hay viết về Trịnh, VD như bài của Lê Diệu Linh hoặc Thụy Miên trong tập san HAO đêu là những bài rất chất lượng.
Em Vũ về chịu khó vận động các bạn viết bài đi, anh thấy hội ZZ có vẻ cũng kết nhạc Trịnh đấy!
 
Bài của Lê Diệu Linh:

Bài hát của Trịnh Công Sơn đầu tiên tôi hát là " Nắng thủy tinh". Khi ấy tôi mới là nhóc con lớp năm, chưa biết gì về " tình đời, tình người", hay nỗi đau xé ruột trong nhạc Trịnh cả. Chỉ biết là bài hát ấy cứ trong leo lẻo, và cái cô bạn ngồi cạnh tôi mắt cũng trong như thế, như nuốt từng lời tôi hát:

Màu nắng hay là màu mắt em
Mùa thu mưa bay cho tay mềm
Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm
Rồi có hôm nào mây bay lên...

Lúc ấy là mùa thu, sân thượng nhà Hà lộng gió, nắng thu nhẹ như tơ, mỏng manh tưởng chạm vào là vỡ tan được. Bầu trời gần lắm và xanh như miệng giếng. Cỏ dại ở đâu vươn mình lên ngơ ngác nhìn quanh. Lúc ấy tôi tưởng như mình sắp bay lên thật, cả cô bạn kia cũng thế. Hai đứa hay mơ màng tưởng mình như ở trong bài hát, cả cảnh với người cư nhẹ như không.

Đó là lần đầu tiên tôi đến với nhạc Trịnh và bắt đầu cảm nhận mơ hồ về nó. Cảm nhận đầu tiên về những nốt nhạc duyên dáng ấy là sự trong trẻo đến thanh thoát. Tôi yêu cái thế giới lung linh trong nhạc Trịnh, thế giới lúc nào cũng chênh chao những con đường nắng không biết trải về đâu, những ngôi thành cổ như những lâu đài trong cổ tích, tiếng chuông chùa xa xăm, một khu vườn nhỏ có một loài hoa dại nở lặng lẽ , một loài sâu ngủ ngoan trong đất, một mùi hương quỳnh như có như không, tiếng lục lạc ngựa vẳng từ đâu xa lắm. Tôi yêu những bức tranh không màu ấy đơn giản chỉ như đứa trẻ mừng rỡ khi thấy thế giới cổ tích của mình được chuyển thành giai điệu, từng giọt âm thanh cứ thánh thót rơi, làm cho thế giới ấy càng xa xôi bí ẩn gợi thức bao tò mò.

Nhưng một hôm nào đó, khi bắt đầu biết buồn, tôi bất chợt nhận ra thế giới ấy đối với tôi là thế giới trẻ thơ, đối với Trịnh Công Sơn là nơi nương náu. Cái thế giới ảo có nhiều điều thần tiên ấy là nơi ông gửi gắm những nỗi niềm kín đáo, giống như cách một đứa trẻ cất giữ những thứ đồ lấp lánh, đôi khi len lén giở ra để chắc rằng trong tay mình vẫn còn chút gì quí giá. Ở đó có những khoảnh khắc rất thơ mà tâm hồn rất đa cảm ấy ghi lại

Nhòa phố mong manh nhoè phố mưa..
Chợt nắng long lanh, chợt nắng thưa
(Đoản khúc thu Hà Nội)

Hay là cái buồn xanh xao mà lãng mạn:

Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu..
( Diễm xưa)

Rồi có lúc lại là những cảm xúc dứ dội và hoang dã, những cảm xúc nguyên sơ và có lúc ngây thơ:

Trời buông gió và mây về ngang bên lưng đèo
Mùa xanh lá loài sâu ngủ quên trong tóc chiều
Cuộc đời đó, nửa đêm tiếng ca lên như than phiền
Bàng hoàng lạc gió mây miền
Trùng trùng ngoài khơi nước lên sóng mềm
( Dấu chân địa đàng)

Nhưng quý giá hơn cả là hình ảnh một người con gái Huế. Giống như trong một giấc mơ, người con gái ấy như một cái bóng không nhìn rõ mặt, nhưng cũng đủ như một nỗi ám ảnh kéo dài, một cơn mê khó dứt, để một đời Trịnh Công Sơn " Gọi nắng trên vai em gầy đường xa áo bay", rồi " Gọi tên em mãi suốt cơn mê này".

Đó là một nửa êm đềm trong tâm thức Trịnh Công Sơn . Nhưng nếu chỉ có không gian nhạt nhòa và thơ trẻ ấy, sẽ không làm nên một Trịnh Công Sơn mà tôi ngưỡng mộ. Khi tôi bắt đầu hiểu rằng những ca khúc của Trịnh Công Sơn là những mảnh nhỏ kí ức cuộc đời ông, tôi bắt đầu cảm thấy đó là một nhân cách lớn. Bởi vì ông đã sống một cách chân thật hiếm có, viết thành thật những cảm nhận của mình, và dũng cảm bước ra khỏi bầu trời trong quả trứng mà ông ngủ yên. Dầu có những lúc ông cảm thấy tuyệt vọng trước cuộc đời nhiều sóng gió:

Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người
( Này em có nhớ)

Và không biết bao lần tê dại trong nỗi đau tình đời và tình người, không biết bao nhiêu lần ở "đỉnh cao" rồi "về vực sâu", không biết bao lần thấy chồn chân mỏi gối, muốn quay về cái vỏ yếm thế

Người nằm co như loài thú khi mùa đông về
Người nằm yên không kêu than buốt xương da mình
( Phúc âm buồn)

Và cuống quýt, thu lu trước những khốn khổ, đày đọa của kiếp người, đến nỗi đã có lúc mong cho mình được ra đi, được giải thoát:

Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây
Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này?
..
Còn bao lâu tôi xa em, xa em, xa tôi?

Nhưng rồi cuối cùng thực ra ông vẫn đã nếm trải hết cuộc đời nhiều sóng gió ấy. Như một chú gà con dò dẫm bước ra khỏi vỏ trứng, rồi nhận ra thế giới bên ngoài đẹp quá, Trịnh Công Sơn đã sống hết mình để trải nghiệm hết các nỗi khổ niềm vui, và vẫn chưa khi nào thôi háo hức. Con người truân chuyên ấy đã bao lần phải vượt qua nỗi sợ bơ vơ, bị "bỏ xa xôi yêu và gần gũi", bị "bỏ tôi đứng bên đời kia", rồi bao lần "phơi tình cho nắng khô mau". Thế nhưng mỗi khi một tình yêu mới đến, lại thấy một Trịnh Công Sơn mới mẻ yêu hồn nhiên như chưa từng vấp ngã .

Một cuộc tình nhỏ bé, bên đôi môi hồng đào
Đường đời xa lắm nhé, em không nhớ tôi sao?
( Môi hồng đào)

Bời vậy thật không có gì đáng ngạc nhiên là càng ngày, nhạc Trịnh càng đằm hơn, mang nặng triết lý của một người từng trải. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác thích thú khi nghe bài "Con mắt còn lại" của ông. Dường như triết lý sống của Trịnh Công Sơn ẩn náu trong đó, trong một nụ cười tinh quái phớt đời:

Con mắt còn lại, nhìn một thành hai
Nhìn em yêu thương, nhìn em thú dữ
Con mắt còn lại, ngờ vực tình tôi
Cuồng điên yêu thương, cuồng điên nỗi nhớ...

Đó là hai mặt của cuộc sống, có "lên cao" và có "xuống thấp", có thánh thiện và xấu xa, có thực có hư. Quan trọng hơn cả là cái nhìn vị tha, khi hai con mắt biết chấp nhận sự đa chiều của cuộc sống ấy, để yêu đời ngày một tha thiết hơn:

Con mắt còn lại, nhẹ nhàng từ tâm
Nhìn em ra đi, lòng em xa vắng
Con mắt còn lại, là đêm tối tăm
Con mắt còn lại, là đêm nồng nàn...

Và khi đã hoàn toàn bước ra khỏi vỏ trứng ấy với triết lý sống kia, tôi thấy một Trịnh Công Sơn sôi nổi và rực lửa với những ca khúc Da Vàng. Thú thực khi nghe Khánh Ly chầm chậm nhả chữ những bài hát phản chiến, tôi không khỏi cảm thấy thần kinh mình rệu rã và hơi sởn gai ốc. Nhưng đó chính là hiện thực chiến tranh. Tôi chưa thấy nhạc sĩ đương thời nào viết về chiến tranh chân thực đến thế. Lần đầu tiên tôi thấy một nhạc sĩ không nói đến những đoàn quân hùng dũng huy chương đỏ ngực rầm rập bước ra chiến trường. Lần đầu tiên tôi thấy một nhạc sĩ không cố gắng tung hô cho sự chém giết, không đứng về bên nào trong những cuộc chiến phi nghĩa và đẫm máu. Trong các bài ca của ông chỉ thấy dấy lên sự xót thương với những kiếp người bị đày đọa trong chiến tranh, thấy những núi xương, những em thơ giật mình, những tương lai bị đốt cháy theo từng loạt đạn về đêm đêm. Cái chết đến với người lính một cách vô nghĩa khi cuộc đời còn mở rộng thênh thang.

Bạn bè còn đây anh nhớ không anh
Người tình còn đây anh nhớ không anh
Vườn cỏ còn xanh, bạn bè rồi xa
Khi bóng anh, như cánh chim chìm xuống..
( Cho một người nằm xuống)

Và còn tệ hơn cái chết, đó là cuộc sống mòn mỏi của những cô gái làng chơi, sống một kiếp hao gầy, để nghe những tàn phai:

Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là một chuyến xe...
..Nhớ về một người tình cũ
Nhớ về một đời đã quá ê chề...

Ở góc độ này, tôi cho rằng Trịnh Công Sơn có nhân loại tính. Đã có mấy nhạc sĩ dành những giai điệu êm ái của mình để xót thương những phận người như vậy. Chính Trịnh Công Sơn cũng đã thầm thốt lên mơ ước nhân bản của mình trong bài " Có những con đường" :

Đương nhân loại một đường rất dài
Đường sau này mọi người sẽ tới
Đất tương lai không ai thù ghét ai
Đường lứa đôi...

Tôi xin kết thúc đôi dòng lan man của mình về một nhạc sĩ tôi yêu bằng đôi dòng tự sự của ông, câu nói có thể bạn đã thấy quen thuộc từ lâu :
« Tôi chợt biết vì sao tôi sống. Vì đất nước này cần một trái tim. Và như thế tôi đến trong cuộc đời. Và như thế tôi sống vui từng ngày. Đã yêu đời bằng trái tim tôi. »

Lê Diệu Linh
Anh1 98-01
 
Bài của Thụy Miên:

Bắt đầu thế nào nhỉ. Mình cũng yêu nhạc Trịnh, khá nhiều .
Cái gì cũng có nguyên do của nó. Và mình cũng có.

Nhưng đến bây giờ, đọng lại đậm nhất trong tim vẫn là sự đồng cảm. Đúng, nói nhạc Trịnh buồn, hơi ảm đạm ko sai. Nhưng chính điều đó làm nhạc Trịnh thêm quyến rũ, lòng buồn lại muốn nghe Trịnh như tìm về chốn nương náu đầy bao dung.

Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình..
Ko còn ko còn ai, ta trôi trong cuộc đời, ko chờ ko chờ ai...
(Ru ta ngậm ngùi)
"Làm sao, ru được tình vơi, à ơi nỗi đau này người"
(Lặng lẽ nơi này)

Nhưng Việt nói rằng:
"Nhạc Trịnh kiểu như chàng thanh niên rất già dặn lại lụy về tình cảm. Anh ta đau khổ vì có người yêu nào đó, đã bỏ anh ta, anh ta sống tiếc nuối và quên mất rằng, sau này anh ta sẽ tiếc nuối cái khoảng thời gian anh ta đang sống. Anh ta ko có đủ can đảm để dứt bỏ cái gì mỏng manh đẹp đẽ đấy, nên anh ta chẳng có cái gì cả."

Mình ko nghĩ vậy.
Có thể chàng thanh niên đó (mình sẽ gọi là Trịnh nhé) đem đến cảm giác già dặn vì ca từ của Trịnh rất trừu tượng, triết lý. Nhưng, ko hề lụy tình. Mà mạnh mẽ đấy chứ
"...Xin vỗ tay cho đều, khi tình trôi đã trôi xa..
phơi tình cho nằng khô mau..
treo tình trên chiếc đinh ko...."
(Tình xót xa vừa)

Và tình yêu của Trịnh ko phải chỉ là một thôi đâu, Trịnh yêu nhiều lắm..Vì Trịnh yêu cái đẹp...Cô gái trong "Màu nắng hay là màu mắt em..." khác cô gái của " vai em gầy guộc nhỏ, như cánh hạc về chốn xa xôi", và càng ko phải cô gái của "em đi về cầu mưa ướt áo, em đến thăm mây âm thầm mang gió lên"

Như Linh viết, cuộc tình nào đối với Trịnh cũng nguyên sơ lắm,
Một cuộc tình nhỏ bé, bên đôi môi hồng đào
Đường đời xa lắm nhé, em không nhớ tôi sao?
(Môi hồng đào)
Say mê lắm....
"Ru em chờ em nói trên môi tình thoát thai..
Ru em hài nhung gấm
Ru em gót sen hồng
Ru bay tà áo rộng
Vừa hồn tôi chắp cánh
..
Ru người ngồi mãi cùng tôi"
(Ru tình)
Trong sáng lắm
..Ta mang cho em một đóa quỳnh
Quỳnh thơm hay môi em thơm
Em mang cho ta một chút tình
Miệng cười khúc khích trên môi..."
(Quỳnh hương)

Và cũng đong đầy nỗi khát khao ...
"Tôi xin làm mưa bay
Trong vườn em mùa hạ
Tôi xin làm chút gió
Mát thêm những bờ vai
..
Tôi xin làm nụ cười
Chờ em giữa bờ môi
Vì tôi cần thấy em yêu đời..."
(Vì tôi cần thấy em yêu đời)

Nhưng có lẽ vì yêu nhiều, đau nhiều, nên nỗi đau là nét bao trùm của hầu hết các tình khúc của Trịnh. Nhạc sỹ từng nói rằng "Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. "

Trịnh đã buồn, buồn đến tuyệt vọng....
"Người đâu mất người
Đời tôi ngốc dại
Tự làm khô héo tôi đây
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay"
(Chiếc lá thu phai)

Để rồi ..
"Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ
Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó của em
Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng
..
Đôi khi thấy trăm vết thương hồn tôi bỗng vu vơ..."
(Rồi như đá ngây ngô)

Trịnh dày xé tâm can, nhìn cuộc sống âm u....
"Từng dòng nước mắt sẽ nhớ thương cho đời
Từng dòng nước mắt sẽ tiếc cho ngày vui
Người người yêu nhau đã mất nhau trong đời
Một ngày tăm tối đã khép nghìn sớm mai
(Còn có bao ngày)...

"Không có em còn tôi với ai
ko có em lạnh giá đường vui
Ai đã chia người mãi xa người
Ai giết đi tình đau lứa đôi..."
(Còn ai với ai)...

Tưởng rằng đã quên....cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên nhưng tim yếu mềm
Một ngày thấy em là đời bỗng đêm vây khốn
(Tưởng rằng đã quên)

Nhưng, Trịnh lại tiếp tục yêu thôi . Tình yêu của Trịnh, ko phải mối tình rách rưới hay nhầy nhụa, ko phải than khóc lâm ly. Nó đẹp, đẹp ngay trong lời bội bạc, trong bước chân quay gót, trong dang dở và vỡ tan.
.. cuộc sống này ko thể thiếu tình yêu....Và trên cả, là cuộc sống này tuyệt lắm. Đừng tuyệt vọng...

"Đừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuỵệt vọng
Tôi là ai mà còn khi dấu lệ
Tôi là ai mà con trần gian thế
Tôi là ai, là ai mà yêu quá đời này..."
(Tôi ơi đừng tuyệt vọng)

Trịnh chấp nhận đấy chứ....
"Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới, bây giờ anh vui hai bàn tay đói...
Sầu thôi xuống đầy
(Cuối cùng cho một tình yêu)

"Thôi em đừng bối rối trong ta chiều đã tàn thôi em đừng khóc nuối cho môi còn chút thanh tân"
(Yêu dấu tan theo)

Trịnh vẫn đi bên cuộc đời, yêu đời cuồng nhiệt, yêu người cuồng say. Việt nói rằng, sẽ chẳng còn lại gì cả ? Còn chứ, còn nhiều lắm..., còn chút tình nhỏ bé, để thấy đời thật vui...còn tấm lòng một thủa, để thấy yêu thương thêm tuổi đời vẫn ngào ngạt hương hoa này...

"Vẫn thấy bên đời còn có em
Tấm lòng em như lá kia còn xanh
Rừng ơi hãy giữ cho bền nhé
Những cành hoa phai quá ko đành

Mỗi vết thương lành, một nỗi vui
Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay
Dù em khẽ bước ko thành tiếng
Cõi đời bao la vẫn ngân dài ...."
(Vẫn có em bên đời)

nhưng mình thích nhạc Trịnh ko chỉ vì những bản tình ca....mà còn vì những lời kinh của cuộc sống, những triết lý, những bản tình ca quê hương, lời bàn về thân phận. Mọi người tiếp tục bàn ạ.

Mình chỉ đôi lời vậy thôi...

Hãy yêu nhau đi quên ngày u tối...
Hãy trao cho nhau muôn ngàn yêu dấu
Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau
Trái tim cho ta nơi về nương náu
Được quên rất nhiều ngày tháng tiêu điều.......
 
Ngọ Hồng Vũ đã viết:
Sao lại câu bài rẻ tiền như thế?
Đủ là như thế nào cơ?
Bây giờ tui vận động bọn cùng lớp post bài lên là được chứ gì?
Ah, làm thế nào để có bản nhạc của Trịnh nhỉ?


nếu em Vũ thấy bực mình thế thì chị sozzy ha, double clik nhầm mà ko chek lại nên thế chứ ko định câu kiếc gì cả

đủ là thế này nhé :type thử 1 bài --> đếm đủ 29 characters rồi post--> biết liền à :D

mà em nghe nói có quán cà fê Trịnh ở nhà, nghe quá trời là thích mà ko biết ở đâu và cũng chưa bào giờ vào :D --> nên là : Mọi người có ai biết ko ạh, :-/ :-/ :-/ khi nào ở nhà, những lúc buồn có được một chỗ như thế để đến thì thật là hay, đến để trút hết mệt mỏi+ nỗi buồn, để được an ủi rồi lại--> trở về với cuộc sống của mình ...life goes on :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ở HN quán nhạc nổi tiếng nhất có lẽ vẫn là Nhạc Tranh ở Thái Thịnh!
 
Back
Bên trên