Follow along with the video below to see how to install our site as a web app on your home screen.
Note: This feature may not be available in some browsers.
Quyên góp tiền không đơn giản thế đâu em. Thứ nhất cho đi đồng tiền mình kiếm được chẳng bao giờ là dễ cả, trừ cái kiểu quyên góp 5 10 nghìn giống cho ăn xin thì không tính. Thứ hai là trước khi quyên góp thì phải kiểm tra thông tin, xem người ta khổ thật hay khổ giả vờ, không phải cứ báo viết thì tin sái cổ ngay. Đấy là người bình thường thì người ta sẽ làm như thế. Thứ ba, người ta có thể nhận tiền từ tổ chức từ thiện, chứ đưa thẳng tay như thế chưa chắc người ta đã nhận. Người tự trọng họ không nhận của bố thí.
Và nếu em vẫn khẳng định cho tiền là chuyện dễ "mà anh cứ nhây vào", thì anh có ý thế này : em có bạn bè ở khắp mọi miền đất nước, vậy em hãy quyên góp hết cho những người nghèo khổ đi ở đó đi. Dễ lắm mà. Ở VN nhiều người còn khổ lắm, đừng chỉ thiên vị những người được lên báo như thế.
Còn với anh, biết được 1 tấm gương quyên góp như em là anh thấy hân hạnh lắm rồi, muốn em công bố để các em trong này noi theo, chứ không chỉ nói suông. Nhưng anh không ngờ như thế thì lại là một sự sỉ nhục đối với một người quyên góp chuyên nghiệp như em, có bạn bè khắp mọi miền đất nước để có thể đưa tiền bất cứ khi nào mình muốn, cái này cho anh xin lỗi nhé. Anh rất tiếc vì đã bắt em phải khoe ra một thành tích mà theo em là nhỏ mọn, không đáng khoe như thế.
Câu cuối , nếu em "chán không muốn nói chuyện" thì không cần post bài trả lời đâu nhé, anh cảm ơn. Mong em hãy tiếp tục thầm lặng quyên góp cho người nghéo nhé.l
-------------------------------------------------------
Còn với các bé khác : Anh có cách nhìn khác các em. Các em nhìn thấy cụ nghèo khổ thì thương. Còn anh nhìn cái đói nghèo như một bệnh dịch của xã hội, nó lan truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Cả đời cụ nghèo khổ, chỉ đóng góp cho xã hội qua nghề khuân vác là một nhẽ. Cụ sinh hạ được 9 đứa con, thì 9 đứa đều bất hiếu, vô đạo đức. Loại đó sinh sống ở đâu chỉ làm vẩn đục xã hội đến đó. Không những thế, chúng sẽ sinh sôi nảy nở, đời này qua đời khác. Thế nên anh mới nói nghiệp chướng của cụ lớn. 9 đứa con cụ, cụ nuôi dạy bất thành, trở thành gánh nặng cho xã hội. Cái này lỗi đầu tiên là ở cụ. Thế nên anh mới bảo đời sau phải rút kinh nghiệm : đừng có đẻ nếu không đảm bảo nuôi nấng được tử tế. Muốn sướng thì chịu khó dùng bao cao su và thuốc tránh thai, tránh làm liều. Anh là nói chuyện bây giờ chứ không nói chuyện của cụ, đọc cho kĩ hãy phát biểu nhé.
Còn về "giả thuyết" mà anh đưa ra, đó chỉ là câu nói phỏng đoán chơi, còn anh không có khẳng định gì hết. Thực tế đàn ông kiểu đó VN không thiếu. Anh nói thế chứ nói nữa thì cũng đời cụ cũng không có khổ hơn đâu các em, và các em nói suông thì đời cụ cũng không sướng hơn đâu. Chỉ toàn bắt bẻ vớ vẩn.
Đấy, hôm nay viết dài, các em có định reply thì đọc cho kĩ nhé. Đọc 1 mà phải hiểu 2 3, nhớ như thế.
Anh hỏi thì em mới phải nói. Còn em không ngờ là khi em nói ra thì anh lại vặn theo kiểu khác, đại khái bảo em là kẻ quyên góp chuyên nghiệp. Nhiều khi mọi thứ giá trị bị bẻ cong cả đi đều do câu chữ thôi đấy anh ạ. Rốt cuộc thì là anh muốn nói cái gì? Không từ thiện thì cũng không được, là đau suông khổ suông, còn từ thiện rồi thì sao em không từ thiện cho cả nước đi? Em nói là em có bạn ở trên khắp cả nước không có nghĩa là em có khả năng về mặt tài chính để giúp đỡ tất cả mọi người, kể cả tỉ phú cũng không làm được như thế, huống hồ là một em Phương nhỏ nhoi thế này Nhưng khi em có đủ tiền, và thấy trường hợp đó xứng đáng theo quan điểm của em, thì em có điều kiện để chuyển tiền cho người ở tỉnh ấy.
Anh cũng bảo chúng em phải đọc 1 hiểu 2 chứ đừng có đọc 1 hiểu 10 như thế. Vâng thì em cũng xin nói. cái hiểu 2 của anh mang đầy tính chất "giáo dục" một cách ép buộc, và vô duyên. Người ta viết về trường hợp cụ Lưu như thế không phải là để anh giảng một bài về sức khỏe sinh sản, phòng tránh thai anh ạ. Ở đây không phải chỉ có mình anh mới biết về những vấn đề xã hội, người ta chỉ cười là vì cái suy luận của anh thật chả đúng lúc, đúng chỗ tí nào thôi, để rồi lại phải đi giải thích đi giải thích lại =))
À mà quên, nếu các em ở đây có không quyên góp, em thấy cũng chẳng sao cả. Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, việc các em ấy biết rơi nước mắt thương xót khi nhìn thấy những cảnh khổ cực đã là đáng quý cho xã hội và cho chính bản thân mỗi người ấy rồi. Còn các em ấy khi viết những dòng vào HAO này có thực lòng thương cụ già hay không, mình là ai, và hiểu gì về các em ấy mà có tư cách để judge.
Dễ là anh Dũng quy đổi ra BCS với thuốc tránh thai gửi cụ mất, không được :-ss (jk jk)chốt lại là muốn làm từ thiện thì mở 1 cái quỹ tên là HAO, bác Dũng nhận trách nhiệm kê khai,tìm hiểu nơi cần giúp đỡ,
Biết đâu ông này hồi xưa đánh con ghê quá, trong khi lại để cho con đói, nên giờ chúng nó mới quay ra nghỉ chơi. Âu cũng là báo ứng. Đây là bài học cho chúng ta, không có khả năng nuôi con, đảm bảo cho chúng nó có cuộc sống ấm no, sung túc, thì đừng có mà đẻ, chưa nói đến làm 1 lúc 9 nháy. Phải dùng bao cao su và thuốc tránh thai.
thế nào là lối "không tiêu cực" ạTóm lại em thấy nếu như bài post đầu tiên của anh Dũng mọi người không hiểu theo lối tiêu cực thì sẽ không dẫn đến những bài tiếp theo như thế này.
Ngoài ra anh có đưa ra quan điểm theo anh thế nào là tình thương thực chất. Theo tiêu chuẩn của anh, tình thương thực chất là tình thương phải gắn liền với hành động cụ thể, như thế nó mới thực sự có ích. Tiêu chuẩn của em Phương khác. Theo tiêu chuẩn của Phương,việc các em lên đây pốt bài, đã là đóng những góp rất đáng quý cho xã hội rồi đó
thế nào là lối "không tiêu cực" ạ
Anh nghĩ cách hiểu "không tiêu cực" ở đây là ý kiến của anh Dũng chỉ là 1 giả định, ko phải 1 khẳng định, và giả sử nếu giả định đấy đúng thì những thứ ông cụ đang phải chịu đựng là báo ứng đối với ông cụ, và cũng là bài học cho mọi người bây giờ.
Mình thấy không có gì sai khi đưa ra những giả định khác nhau cho cùng 1 sự việc :-j
Cá nhân mình khá thix 1 vài suy nghĩ của anh Dũng, chẳng hạn "Còn anh nhìn cái đói nghèo như một bệnh dịch của xã hội" :-?
đọc đoạn này thì ko phải thắc mắc như thế nữa đâu)Con ông không quan tâm đến cuộc sống của những đấng sinh thành, thế mà khi chúng tôi hỏi tại sao lại để cho một cụ già 90 tuổi rong ruổi trên đường tìm kế mưu sinh thì được các con ông giải thích một cách vô trách nhiệm rằng: “Ông không đi kéo có khi ông đổ bệnh như chơi”!?