mày này , tao thay đổi so với 1 năm trước đây có nhiều không . tự nhiên tao nghĩ đến sự thay đổi , tao nghĩ đến 1 năm nữa , 10 năm nữa , tao có thay đổi đi nhiều không? tự nhiên lại thấy tủi thân , chăng biết sao lại thế nữa . tao rủ Lan Hương về nhà , LH bận . rủ Thảo đi cùng , năn nỉ mãi mới đi với tao , tao nấu cơm cho Thảo , hai đứa ăn uống 1 hồi mà vẫn chán . xong rồi mày qua chỗ tao, mày cũng vội vội vàng vàng , tao cứ ngẩn ngơ , không hiểu là tao bị làm sao nữa . hơi khủng hoảng thì phải . 1 tuần nay cứ mất ngủ , đang đêm thì tỉnh dậy , thức 1 mạch đến sáng . trưa nay đang ngủ 1 chút thì chuông đồng hồ reo , lại bắt đầu đi học thêm . chảng hiểu chú Tú hôm nay làm sao mà giảng bài chán thế cơ chứ , nghe cứ ong ong. trên đường về , TRang b và Ngọc lại nói về du học , rồi lại chuyện muốn được làm công tác xã hội , từ thiện, lại so sánh người việt nam và người nứơc ngoài , lại chuyện tự hào dân tộc , chảng thể phù hợp với cái lạnh chiều nay mày ạ. tao nhìn thấy Vân Quỳnh và ghen với nó vì nó có thể làm cái điều tao không làm được . tao cũng chảng muốn ôm mèo vì cả 3 con đều yếu yếu . chảng muốn ăn cơm vì ăn thì có hết buồn đâu . chẳng muốn nói chuỵen với mẹ vì mẹ lại hỏi mấy câu chảng ăn nhập gì với hoàn cảnh . chảng muốn nói chuyện với mày luôn vì mày lại hỏi sao mà buồn để rồi tao chảng biết trả lời thế nào . chảng muốn nghe nhạc vì nhạc nào cũng rầu rĩ cả . chảng muốn đi chơi vì chảng biết đi đâu . chẳng muốn đến lớp vì phải gặp cô Sinh và lại tóm tắt sách giáo khoa . chảng muốn học cô THanh vì có quá nhiều thứ phải nhớ mà những thứ đấy cũng chảng cần phải nhớ lắm. chảng muốn học vật lí vì tao căm thù phải học cái môn đó , phải làm bài kiểm tra 1 tiết vào tuần sau trong khi còn nhiều thứ khác phải học để thi cử.
hôm nay THảo hỏi là sinh nhật tao , tao thích gì để Thảo tặng. tao nói linh tinh một hồi nhưng không ý thức được là mình nói gì nữa . càng lúc điên thì nói càng nhiều , có người khen mình vui tính mới lạ chứ .
cả buổi nói chuyện của Trang b và Ngọc chỉ giá trị nhất ở một điểm là chúng nó bàn đến sự nhàm chán , đơn điệu của cuộc sống . mà cũng chảng biết cuộc sống đơn điệu hay mình đơn điệu .
đôi khi tao thấy không ai hiểu mình , vậy mà tao làm ra vẻ ai cũng có thể hiểu tao, thậm chí hiểu sâu sắc.
tự nhiên thấy mẹ tao khác trước, giá mà tao không có thói quen để ý đến nhiều việc để đỡ buồn .mọi thứ thay đổi hết rồi mày ạ . chỉ còn mỗi mình tao thôi .