Có đôi khi ta lạc trong một bản nhạc, u uất, lạnh lẽo .Có những nốt cao vút của đàn Viola, ngân nga, da diết .Có những nốt trầm lặng lẽ của Contrabass, Cello, mộc mạc mà chân thật .Còn cây đàn Violin thì thỏa sức độc diễn những giai điệu ngọt ngào nhưng cũng u buồn, miên man...
Cuộc đời này cũng như một dàn nhạc giao hưởng vậy .Tất cả đang sống , đang chơi những nốt nhạc riêng của mình. Mỗi người một vẻ, một âm sắc, một giai điệu nhưng lại hòa làm một, tạo nên cái cuộc sống này...
Cuộc sống cứ thế vẫn trôi đi, đơn điệu, tẻ nhạt, nhàm chán .Đôi khi cố gắng tự tìm cho mình một "điểm nhấn",một cái gì đó mới mẻ, nhưng rồi lại bất chợt nhận ra mình vẫn chỉ là một nốt trầm, cô độc...
***
Có một người, cứ đi một mình. Anh ta đang đi tìm một cái gì đó thật mơ hồ mà chính anh ta cũng chẳng thể lý giải nổi. Anh ta đi tìm một khoảng trống cho riêng mình, tìm một sự đồng cảm,tìm một người có thể thực sự hiểu anh ta.Nhưng phải chăng, những điều người ta đặt hết niềm tin đôi khi lại không hiện hữu ?
Có những khi thất vọng, anh ta lại tìm một chốn cho riêng mình, nơi anh ta có thể tự do lạc trong dòng tâm tưởng, thả mình vào những suy nghĩ điên rồ, lạ lẫm...Anh ta muốn hét lên thật to,muốn thét,muốn gào, muốn giải tỏa tất cả những ức chế trong lòng mình. Nhưng tại sao, anh ta vẫn cố nén lại, để rồi lại thấy trong lòng mình sâu hoắm vết khoét của sự sụp đổ...
Anh ta vẫn thường lang thang, không mục đích, nhìn cuộc sống trôi theo dòng chảy tự nhiên của nó, náo nhiệt, xô bồ .Còn anh ta, vẫn cứ lặng im với những tâm trạng mà chính anh ta cũng không thể định hình nổi. Anh ta vẫn cứ đi, thây kệ những dòng hồi ức bất định cứ xối xả cuộn về, rồi đến một lúc nào đó, bản thân cũng không ý thức được là đã gửi chúng ở những nơi nào....Những lúc này, trong anh ta lại dâng lên một sự cô đơn khó tả. Anh ta lại nhớ đến câu nói của một nhà thơ nào đó :"xuân vì ấm mà cần tình, thu vì lạnh mà cần đôi ..." quả thực đúng. Dường như vì lạnh mà cần hơn một người bên cạnh, vì cô đơn mà cần hơn một tâm hồn đồng điệu. Nhưng thử hỏi trong cõi trời đất này có mấy ai hiểu anh ta ?
Cứ như thế, anh ta đi tìm, tìm mãi, tìm ở tất cả mọi nơi, từ tất cả mọi người. Cho dù niềm hy vọng của anh ta đã cạn dần, nhưng anh ta vẫn cố tìm, vẫn tin vào cái ước mơ nhỏ nhoi mà mình ấp ủ suốt 18 năm. Anh ta như lạc trong một ma trận, và người xung quanh mình là những dãy số đơn điệu, tìm mãi, tìm mãi, hi vọng mãi, thất vọng và rồi lại hi vọng.
Có khi nào, anh ta đã gặp được người mình tìm kiếm, nhưng lại ngộ nhận và sợ hãi, e dè, không đủ sáng suốt để nhận ra người đấy ? Liệu như thế, có quá đáng tiếc không ?