01-04...ngày... ngày... mở lòng...

Đúng thế, dám bảo ta ngu hả thằng Cường kia. Trong lớp chửi nhau vậy thôi, ra ngoài phải tâng nhau lên chứ. Cường học giỏi, đá bóng giỏi, bơi giỏi, ga-lăng . Tùng học giỏi, tán gái giỏi, cãi cùn giỏi . Lê Trang học giỏi, ăn giỏi, ngủ giỏi ... nhở.
 
Trang nói: '' người ta sao hiểu hết được mày, hiểu được 50% là giỏi rồi''
Muốn hiểu thêm... thôi thì đành mở lòng thôi mà.
 
... nhật kí...


1. Cả lớp uể oải buông bút xuống. Thầy hỏi: "Các anh, chị có thắc mắc gì không?" Hoàn toàn trống rỗng trong đầu, tôi không thấy nẩy ra câu hỏi hào, băn khoăn nào về bài học. Thầy cười buồn bã: "Thụ động quá! Cách học này sẽ giết các anh, chị!", rồi thu vở đi ra. Tôi cũng vội vàng thu vở về nhà. ở bãi xe sinh viên, những chị giữ xe đã cau mày đứng đợi. Tôi nhìn đồng hồ, mười một giờ ba mươi, một nửa ngày sắp trôi qua, không có gì vui, không có gì mới lạ.

2. Nguyện hỏi: "Uống gì đây Khanh?" - "Gì cũng được!" Nguyện có vẻ không hài lòng: "Lúc nào cũng vậy!". Tôi ngồi im rất lâu, trong quán, nhìn người qua lại, rồi bỗng nhận ra, nãy giờ chẳng lưu lại hình ảnh nào trong đầu. Nguyện đã nói rất nhiều, rồi bảo tôi: "Nói gì đi chứ Khanh, sao Khanh có vẻ buồn vậy!" Tôi cười: "Có buồn gì đâu!" "Thôi! Khanh đừng giấu, Khanh đang nghĩ gì trong đầu?" Tôi thật thà "Chẳng nghĩ cái gì cụ thể cả!" - Nguyện dựa phịch xuống ghế, bất mãn: "Vì sao Khanh không bao giờ nói cho Nguyện nghe, Khanh đang vui cái gì, buồn cái gì?" Tôi cười: "Vì Khanh không rõ mình đang vui hay đang buồn!". Rồi tôi cũng chán nản ngả lưng vào ghế, tôi chợt căm ghét cảm giác lửng lơ này, cảm giác mà hàng ngày tôi trải qua, từ sáng sớm đến chiều tối, không màu sắc, không xao động...

Tôi nhớ đến trưa nay, khi Loan hốt hoảng báo: "Con Thùy đụng xe ngoài ngã ba, gãy chân rồi!" Tôi vừa mở cửa, hỏi: "Hồi nào? Xe gì đụng! Nặng không?" vừa tự phân tích cảm giác thật sự của mình. Tôi hơi ngượng, vì đằng sau những lời dồn dập đó, tôi hoàn toàn dửng dưng, sự dửng dưng mà tôi cố đẩy ra mà không được... vừa lúc đó, Thùy chui từ một bụi cây ra, cười khà khà; tôi trách: "Con quỷ, làm tao hết hồn!" cũng vẫn không thấy có thêm một thay đổi nào về cảm xúc.

Tôi đã kể với Nguyện chuyện này. Nguyện nhìn tôi, lo âu: "Không hay tí nào, như vậy là mất tính người, là đang chết đấy!"

3. Có nhiều người đang chết như tôi. Chúng tôi hàng ngày vào quán café, thờ ơ uống những thứ nước ở đâu pha cũng giống nhau, bàn những chuyện không đi quá xa tường trường và ra về trong cảm giác mệt mệt. Buổi chiều, nhạc các quán café quanh ký túc xá giống lẫn nhau, nam sinh ăn cơm chiều xong, đầu gội còn ướt dấu lược chải, lững thững bước vào, kéo ghế và ngắm cô gái nhỏ phấn son bưng nước; vài nữ sinh viên cặp tay nhau đi qua, nhìn vào bất lực rồi quay mặt bước đi, trong vài giây, thấy oán cái gánh nặng kiến thức đang đè oằn trên sắc đẹp.

... Sáng qua, thầy Thống bảo: "Các em nên ghi nhật ký công việc hàng ngày!". Cả lớp mỉm cười, thầy bảo: "Đừng cười, mỗi ngày ít nhất đều có một cái gì đấy đáng ghi, nếu không ghi được cái gì, các em phải coi chừng!". Tôi đã phải coi chừng, bởi đêm qua, sau khi ghi ngày tháng vào trang đầu của sổ nhật ký, tôi đã không biết phải viết gì thêm. Hôm qua, ở giảng đường, tôi đến và chép bài, rồi ra chơi, rồi chép, rồi café, chiều lại café, tối về học một chút, học thuộc lòng, có gì đáng ghi nhận vào đây? Và tôi xé trang đầu, lên giường ngủ.

4. Năm giờ. Nguyện uống hớp nước cuối cùng rồi cương quyết đứng lên, nhìn tôi: "Về đi Khanh, Khanh đi học đi!".

Nguyện đưa tôi đến cửa tu viện, hẹn: "Thứ năm tuần sau!". Tôi không quan tâm đến lời hẹn ấy, tôi thì thào với Nguyện: "Lâu lắm Khanh mới đi học lại ở đây!". Nguyện quay xe: "Thôi vào đi, có cần Nguyện đón về không?" - "Không! Để Khanh về một mình!". Tôi không muốn trong một ngày phải thấy Nguyện hai lần!

... Ma soeur bảo: "Các con phải nói chuyện bằng tiếng Anh, cố gắng đừng nói tiếng Việt. Nhớ đấy! Bây giờ thì tự giới thiệu với nhau đi!", rồi soeur cười hiền lành, đầy khích lệ. Anh bạn cùng lớp tôi, to lớn, hồng hào, nói thật lưu loát, thật hùng hồn, tôi chỉ kịp nghe ít chữ, và hoang mang, tôi mỉm cười, tay mân mê cái tai, ấp úng giới thiệu: "Tôi tên Khanh, sinh viên năm thứ... tôi là học trò cũ của Ma soeur cách đây năm năm. Tôi học ngoại ngữ không đều nên nói và nghe kém!" Soeur cười, bảo Luân, tên anh bạn - "Con bắt đầu đi, nói về bất cứ đề tài gì con thích!". Và anh ta nói, lưu loát, nhưng hai bàn tay xoắn chặt nhau như giữ hết nguồn gốc của lời nói trong đó. Soeur hỏi tôi: "Con có hiểu không?" - "Chút chút!", và từ đầu đến cuối tôi chỉ biết nói vài chữ đại loại vậy, tôi hoang mang vì sự dốt nát của mình và sự giỏi giang của Luân. Soeur lại cười: "Con có hỏi gì không? Cứ tự nhiên đi!" Tôi nói: "Xin lỗi, nãy tôi nghe không kịp, anh làm nghề gì?" Luân cười, độ lượng: "Tôi là lái xe cho công ty Y..." Soeur hỏi: "Con làm có bận không?" - "Dạ, bận", rồi anh cười, khoe, dễ thương như một đứa trẻ: "Con bận nhưng vẫn cố gắng đi học, con còn một lớp tiếng Pháp nữa, ngay sau buổi học này!", anh vẫn nói bằng tiếng Anh và tôi vẫn luôn phải cười, ngượng nghịu: "Xin anh nói chậm lại!". Soeur an ủi tôi: "Rồi con sẽ quen, nghe riết rồi sẽ quen!". Luân cũng an ủi: "Đừng lo, những người mới bắt đầu bao giờ cũng thế!"

5. "Những người mới bắt đầu!"... thật là nhục nhã! Và tôi đi dọc theo con đường vắng, trong trời tối, mặt lem nhem nước mắt vì hổ thẹn. Một năm nữa tôi sẽ ra trường và vốn ngoại ngữ bao nhiêu năm được một người lái xe tóm tắt bằng mấy chữ. Và tôi đã khóc, nhớ rằng lâu lắm rồi không khóc cũng như lâu lắm rồi không học cho ra học. Rồi tôi mỉm cười như một người điên, trong chiều tối, ít ra thì cũng phải như thế chứ, thỉnh thoảng cũng phải có chuyện để mà khóc hay cười chứ, lặng lẽ mãi sao được! Một cuộc sống lặng lờ cũng như một vở kịch không cao trào, người ta muốn khép màn lúc nào cũng được, như tôi hằng đêm, nằm lơ mơ nghĩ, "Bây giờ mà chết cũng không có gì để tiếc!" Vậy thôi! Hôm nay, Nguyện đã gay gắt bảo tôi: "Một đất nước với những thanh niên như Khanh sẽ không bao giờ làm nên chuyện gì; những người không muốn điều gì và cũng không biết mình phải ham muốn điều gì!" Và lúc này, tôi hiểu phần đuôi mà Nguyện đã không dám nói thẳng vào mặt tôi: "Những người ngu dốt mà không biết mình ngu dốt". Nguyện không dám nói, và anh Luân lái xe, trong một lớp học thêm vắng người đã hồn nhiên nói hộ.

Trời chiều sụp tối và tôi lau nước mắt, cúi mặt để không ai thấy mình đang cười và khẽ nói: "Cảm ơn!".

(Phan Thị Vàng Anh)
 
ặc ặc,Nam bốt bài nhanh quá... :)

ngày hôm nay: thử thay đổi tí... thánh thiện hơn một tí, cái gì cũng một tí, để ngửi đời.
Nhung à....
 
kiểu cả ngày ngồi không, đến một hôm quen quá rồi, thì ngạc nhiên, hóa ra mình đã từng ngồi không mà không biết đấy.
Cái hồi mình đi ra biển đâu có như em Chi, ờ, mà lâu rồi cũng chưa ra... thỉnh thoảng làm vài vòng quanh hồ để tìm cảm giác thanh thản,
Chi ơi, những lời của Bống nói :) :'' sống ở trên đời làm gì em biết không, để gió cuốn bay đi để gió cuốn bay đi''.


Híc hícm, khát vọng kiếm tiền cháy bỏng mạnh mẽ, giống Hoàng rồi...
 
??032003

... Lâu lắm rồi không thấy em... Em không còn ngồi khóc nữa... em cười... tôi không thấy vui... tôi thấy buồn vì chỉ có thể nhìn em... tôi không hiểu em... Em đừng nhìn tôi như thế... Ánh mắt của em làm tôi ái ngại... tôi sợ... em là ai? Tôi là ai?

Trời mưa to... gió mang mùi đất xộc vào khứu giác... Tôi thấy em nhạt dần trong mưa... Mọi việc đều chưa bắt đầu, phải không em? Thế thì đừng để nó bắt đầu nữa nhé... Em là một chiều không gian khác với thế giới của tôi...

Tiếng mưa sao lại át đi cả tiếng đàn tôi...? Những cơn mưa bất tận... tôi muốn ngồi mãi thế này thôi...

??062003

Sáng nay dậy muộn... trời lại sáng rồi... Hôm nay nắng đẹp nhỉ? Trời xanh lắm... Đêm qua mình không mơ gì cả...

Có thể tôi đã không tốt... Có thể tôi đã có nhiều tiếc nuối... nhưng điều đó có ý nghĩa gì đâu? Vì mỗi ngày đều là một ngày mới... Và giờ đây tôi đã hiểu ra nhiều điều...

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì, em biết không? Để gió cuốn đi...

??072003

Đã hết buồn và hết vấn vương
Đã hết hờn giận, hết nhớ thương...
Và đã hết ngồi nhìn mãi bóng đêm
Sớm nay em lặng ngắm vệt nắng cuối thềm...
 
:eek: Duy đang có tâm sự gì thế ? :( "Em" đó là ai thế ? :-/
 
Hôm nay....

Ngủ tới 11h mới dậy. Hic... chắc tại đêm qua thức khuya quá. Buồn... chán... chuyện của tôi và bạn gái đang có vấn đề , nhưng không sao, vấn đề gì thì tôi và bạn ấy cũng vượt qua tôi. Tôi tin chắc như vậy.
Hôm qua nghịch cái code của phpnuke mãi, hic... phải làm lại code và giao diện từ đầu, mệt quá.
 
Hôm nay, lên net, đọc được cái topic này,em xin góp mấy dòng.
To QN:Chúc mọi chuyện xuôi chèo mát mái!
To Lê Trang: Chúc mới khỏi ốm!
To ...:Miss you so much!!!!
 
uhm , hóa ta là tâm sự của cả khóa , cứ tưởng của heomoi...mình tham gia vào ...vô duyên ...gặp những gương mặt không quen...nấc...lại viết chuyện mình...chứớng tai...thập thò...thôi...em xin phép...để viết - đọc...để thấy...anh Duy....
"tình yêu ở lại " uh
để nhìn...ý tuởng " có chuyện với bạn gái - rồi sẽ qua "c ủa anh Nam thì ngưỡng mộ...anh quá giỏi....yêu đuợc....
đọc chị Lynh ...đỡ nhớ....cái tên
em xin phép...
 
Sao bạn Quốc Nam cứ phải khoe mình biết nghịch web thế nhỉ ?
Nghiên cứu php thì có gì đâu, khi nào nghiên cứu xml thì hẵng thông báo cho mọi người, để tớ còn trầm trồ! :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đỗ Việt đã viết:
Sao bạn Quốc Nam cứ phải khoe mình biết nghịch web thế nhỉ ?
Nghiên cứu php thì có gì đâu, khi nào nghiên cứu xml thì hẵng thông báo cho mọi người, để tớ còn trầm trồ! :)

Ông này có bị hâm không đấy? Đây là topic muốn nói gì thì nói mà. Tại mấy cái đó làm tôi hơi bực mình nên mang lên đây nói. Nói như vậy mà ông đã cho là khoe rồi. PHP thì có gì đâu, đôi với tôi cũng là vấn đề đấy, chắc đối với ông thì không. Còn XML thì tôi sẽ cố tìm hiểu nhưng mà để sau nhé. VÀo năm học chắc không có thời gian đâu.
 
Chỉ muốn nói về chuyện sau mỗi bài ông lại quay ngoắt ra nói về cái php của ông, nghe kiêu kiêu ý mà.
 
Hôm nay 28072003...

Chà... học cả sáng lẫn chiều... mệt quá... còn cả đống tài liệu Hóa nữa... mặc xác nó vậy...
Cả ngày học xong là quẳng cặp vào xó, chẳng học hành gì thêm nữa cả... Ôm đàn ngồi từ sáng đến tối... Nhìn lại đống sách CNTT... thấy buồn... Nhưng thôi... có lẽ buồn cũng chẳng giải quyết gì...

À... đúng rồi... bút lông bị gãy mà vẫn chưa mua... Mài mực mài mực... tâm hồn thư thái hẳn ra... lục lại đống thơ Nguyễn Bỉnh Khiêm ngồi đọc...

Ngày hôm qua đã thuộc về quá khứ
Ngày mai... có thể sẽ chẳng bao giờ đến
... Có lẽ chỉ nên sống cho hôm nay...

Vớ vẩn quá!
 
Chi và một người nữa trước cũng từng gửi offline cho mình: tình yêu ở lại, có thật thế không thật thế không nhỉ? Lại chỉ sợ khoảng cách.

Nói là dễ thì sẽ Dễ thôi mà, anh nhỉ?

hay nhỉ... hay nhỉ, cố tìm kiếm một cái gì đó. Thôi bỏ hết đây, xứ Sát na còn xa. À, hôm nay hiểu thêm : ý nghĩa của từ Phật. Nhìn lại nhà mình lắm Kinh quá, mà mình thì còn nông. Hôm nay nhìn lại kế hoạch tương lai, lại hào hứnng học.

Nam à. nói gì nhỉ, ừ, thỉnh thoảng, Việt làm cụt hứng (nhưng thường là ở trên mạng thôi: kiểu mấy lần nói : đọc hoa cả mắt , thành thật ghê. ÔI, mình cũng sẽ thế.)
Nỗi cô đơn bắt đầu từ đâu, bắt đầu ngay từ khi ta sinh ra, khi ta thoát khỏi vỏ bọc ấm êm.
Có lẽ buồn cũng bắt đầu như thế, Duy nhỉ?
Chẳng biết ai phải, ta phải, ngươi phải... lại sự tương đối của ngôn từ..
...uẩn khúc ga cuối... chẳng nói ... chẳng nói... sợ rằng như khói nói bay đi...
 
hình như ....Việt??? Quảng Minh cũng thấy thế mà
 
Back
Bên trên