Ở nơi đó có lạnh lắm ko em ???

Nguyễn Duy Lân
(solitario1305)

New Member
Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau phải không em ? Em vẫn khỏe chứ ?
Giờ này em đang làm gi vậy ? Em có nhớ đến anh ...
Anh biết chuyện chúng mình đã ko còn lại gì . Anh rất muốn quên em , muốn xóa bỏ hết tất cả những kỉ niệm đã qua của chúng mình . Nhưng anh chỉ có thể làm được điều đó khi anh còn thức , khi lí trí của anh luôn nhắc anh rằng anh phải quên em đi , rằng em đã ko còn yêu anh nữa ,rằng em đã quên anh từ lâu rồi . Những mỗi khi anh chìm vào giấc ngủ , anh lại thấy em về bên anh , anh lại thấy tất cả những kỉ niệm đã qua của chúng mình , lại được thấy ánh mắt nụ cuời , tất cả những lời yêu thương mà em đã từng nói với anh . Và đến khi anh tỉnh dậy , anh chợt nhận ra rằng mình đang ở nơi đất khách quê người cách xa em hàng nghìn dặm . Anh cảm thấy hẫng hụt , một sự trống vắng ko thể nào diễn tả nổi ở trong anh . Nhưng anh vẫn phải gượng đứng lên , lại đi học , đi làm thêm , lại phải sống , lại phải lê lết ko biết bao nhiêu năm tháng nữa tại cái nơi đất khách quê người này . Trong anh niềm hi vọng được gặp lại em một lần nữa vẫn còn đó , vẫn âm ỉ cháy mãi trong tận đáy tim anh .
Anh phải làm gì bây giờ ,anh không muốn gặp em trong những giấc mơ nữa , vì càng gặp em nhiều thì cái mong muốn được gặp em trong hiện thực lại càng nhiều lên , mà anh ko muốn thế. A đã chịu nhiều đau khổ rồi , a sợ mình không đủ sức chịu thêm một cú sốc nữa .
Anh cảm thấy mệt mỏi ...
 
/:)

Em ơi, bây giờ phải biến ước mơ thành hành động chứ!, Muốn tìm người ta thì dò hỏi bạn bè,trường cũ, lớp cũ, nhà cũ... muốn gặp người ta thì xoay tiền mà bay đến nơi người ta đang ở...
Cứ nằm dài, thở dài, chờ đợi ngày dài và "Những giấc mơ dài có nhau" thì ko ăn thua đâu! Không nhanh chân kẻo ở cái nơi lạnh lẽo ấy người ta có người yêu rùi thì khổ... :((
 
Em cũng muốn thể lắm nhưng đâu có được chị ơi , em còn phải đi làm , kiếm tiền đủ ăn đã khó còn nói gì đến chuyện về vn nữa . Với cả ở nơi đó thì người ta cũng đã có người khác rồi mình về rồi lại đi như gió thoảng mây bay ,có để lại được cái gì đâu . Chẳng dám trách người ta vô tình , chỉ trách sao mình bỏ hết tất cả, tình yêu , bạn bè , gia đình tiền bạc. , đánh đổi lấy một tấm bằng đại học nước ngoài thôi ...
 
Em nghĩ rằng anh Lân không nên nghĩ như vậy 8-} !Nếu anh còn yêu chị ý thì anh cứ yên tâm học tập ở nước ngoài biết đâu ngày trở về anh vẫn còn cơ hội :x !Cái gì nó cũng là có thể anh ạ !Người ta sống phải có niềm tin mà 0:)
Á mà cho em hỏi anh đang ở nước nào vậy :-/ em đọc kí hiệu viết tắt em không hiểu ?
Thẳng thắn mà nói :D nếu anh miss chị ý quá thì khó học tập lắm :| tạm quên để hi vọng vào tương lai ;)
Mà nếu là em khuyên thì em nghĩ nên quên đi ạ :| !thời gian có thể xoa dịu mọi vết thương tuy nó vẫn để lại sẹo nhưng mà vẫn phải học cách chấp nhận :)>-
Em rất thích một câu này :phải học cách mỉm cười cả khi đau khổ nhất :x
Chào mừng anh tham gia HAO =D>
 
Phạm Mai Trang đã viết:
Mà nếu là em khuyên thì em nghĩ nên quên đi ạ :| !thời gian có thể xoa dịu mọi vết thương tuy nó vẫn để lại sẹo nhưng mà vẫn phải học cách chấp nhận :)>-
Em rất thích một câu này :phải học cách mỉm cười cả khi đau khổ nhất :x
Chào mừng anh tham gia HAO =D>

:love1: Em Trang ơi, những người đi xa thường vương vấn với quá khứ nơi "quê nhà" là chuyện thường tình mà... có cách nào xoa dịu vết thương mà ko để lại sẹo ko em?chứ em nói thế thì khối nguời sứt sẹo đầy mình đấy!
 
Tình yêu bao giờ cũng mang lại đau đớn!

Viết cho anh! Cho một tình yêu đã mất mà không bao giờ trở lại!
Anh Q... yêu của em!
Em đã quá quen viết như thế trong mỗi bức thư em viết cho anh rồi! Nhưng bây giờ câu đó mới lạc lõng làm sao.Bây giờ anh đã là của người con gái khác mất rồi. Quá nhanh và quá sốc với em. Cũng là một buổi tối như bao hôm nào, em gọi điện sang cho anh. Nhưng lần này em thấy anh khang khác. Em đã linh cảm có chuyện gì không hay. Anh nói rằng anh đã nhận ra rằng chúng ta quá khác nhau, anh vẫn yêu em nhưng không cảm thấy hạnh phúc. Chỉ đơn giản vậy thôi ư? Anh nói chia tay trong khi em ở VN vẫn đang chờ đợi anh và tin tưởng vào cái tương lai mà anh hứa hẹn. Mọi người từng quen biết chúng mình như bạn bè anh, bạn bè em, gia đình chúng mình đều bàng hoàng khi nghe tin đó. Ai cũng cho rằng mình là một cặp đẹp đôi và chắc chắn là sẽ có happy ending rồi. Nhưng rồi anh lại bỏ em. Đến hôm nay khi ngồi đây viết những dòng này em vẫn chưa tin vào sự thật rằng em đã mất anh rồi. Điều đó kinh khủng quá! Ai cũng biết em yêu anh hơn cả yêu bản thân em. Và chính anh cũng biết điều đó. Nhưng lại chính vì thế mà không giữ được anh. Anh đã tìm thấy ở người con gái kháchạnh phúc. Em biết khi anh nói không còn tình yêu thì mọi níu kéo của em cũng vô ích mà thôi vì không có người đàn ông nào quyết đoán bằng anh, quyết đoán đến lạnh lùng, quyết đoán đến ích kỷ. Hai năm trời ta yêu nhau, bao nhiêu kỉ niệm có thể anh đã cất chúng đâu đó trong trái tim anh nhưng em chưa khép lòng lại được. Những lúc chạnh lòng mọi thứ lại ùa về. Chỉ mới như là ngày hôm qua thôi cái ngày em gặp anh giữa mùa thu vàng nắng. Chỉ mới như ngày hôm qua thôi anh còn âu yếm gọi tên em, còn lai em đi dạo phố, còn cùng em nghe love song của chúng mình... Em đã quá yêu và quá tin anh. Có người nói với em đừng bao giờ trao trọn trái tim mình cho bất kì ai cả nhưng em đã trao nó cho anh. Thế nên em đau đớn quá! Khi anh nói rằng anh không còn yêu em. Em đã khóc lóc, đã vật vã, nhưng trong lúc này bình tâm lại em lại thấy tiếc nhớ vô cùng. Em chưa bao giờ sống ở nước ngoài, em chưa bao giờ trải nghiệm những thiếu thốn về mặt tinh thần nhưng em luôn tin rằng tình yêu đích thực sẽ vượt qua được những khoảng cách về không gian về thời gian. Nhưng tình yêu của chúng mình không đủ mạnh, nó quá nhỏ bé so với khoảng cách từ Việt Nam đến Pháp. Anh đã bị môi trường sống làm đổi thay. Em cũng không biết nói thế nào nữa. Em cũng không chắc anh thật sự có yêu em không nữa. Bởi người yêu em chắc chắn sẽ không làm em tổn thương đến thế. Trong Final Fantasy anh có nhớ không bài Melodies of life ấy nó lại chính là tâm trạng của em lúc này. Ngàn lần em muốn hỏi anh "In your dearest memories, do you remember loving me? Was it fate that brought us close and now that leaves me behind? "Bao nhiêu nước mắt của em cũng không đủ giữ anh lại nữa rồi. Mọi người có khuyên em hãy sống như Scarlett trong Cuốn theo chiều gió ấy. Thật là khó anh à. Em đã quá dựa vào anh. Em yếu đuối quá. Nhưng có lẽ em phải cứng cỏi lên thôi. Nói như một người bạn của anh đó, đã đến lúc em phải nhìn cuộc sống và chấp nhận nó rồi. Không bao giờ em còn có thể là cô bé trẻ con, trong sáng tin vào cuộc sống luôn màu hồng nữa. Anh có biết không? Em buồn ghê gớm. Nhưng em phải gượng dậy. Bởi xét cho cùng một người tệ bạc với em như thế đâu xứng đáng với những tình cảm của em. Rồi hạnh phúc sẽ đến với em. Nhưng thật lòng thì em vẫn nhớ anh lắm, như lúc này đây tha thiết cồn cào... Quên một người không dễ dàng như anh đã quên em đâu...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Kinh nghiệm anh cho thấy là, không nên vật vã đau khổ nhiều vì mối tình trước mắt. Các cô các cậu còn rất trẻ, và nhiều cái còn thay đổi nhiều. Nhiều đứa anh chứng kiến cứ gặp chuyện gì rắc rối một chút là coi như mọi thứ đã chấm dứt, cuộc đời đen tối đón chờ, sẽ không bao giờ gặp lại người ấy, chỉ muốn chết, thật bi đát.. đại khái thế.

Nhưng thực sự anh cũng đã từng chứng kiến hôm trước có cô bé khóc lóc kêu gào thảm thiết nhớ nhung sầu thảm thắm thiết tình cảm vô cùng, vậy mà chỉ 1 tuần sau là đã ngồi sau xe một anh người yêu mới. Cuộc sống nó thế, yêu anh lắm nhưng em vẫn là gái, không phải đá, không phải cô Tấm trong truyện cổ tích...

Thậm chí có đứa chia tay người yêu mình lần đầu cứ nghĩ thế là hết, chia tay mãi mãi, mọi thứ chấm dứt. Nhưng anh đã từng chứng kiến có cô cậu chia tay rồi lại dính rồi lại chia tay đến 3, 4 thậm chí 5 lần mới chia tay hẳn. Đại khái là thời gian còn dài chưa hết đâu, chia tay trung học thì lên Đại học vẫn có cơ quay lại, thậm chí 3-4 năm quay lại vẫn không phải là dài. Cô cậu nào chót nói chia tay người yêu mình lần này thì nói nhẹ nhẹ thôi, để còn cửa dành cho vụ quay lại đợt tới, làm gì thì cũng phải tính trước tính sau, anh nhiều tuổi hơn bọn mày anh khuyên thật thế đừng bảo anh nói linh tinh...
 
Khổ nhỉ ? :) Ai cũng phải đau khổ vì tình thế này ... :)
Thực tế đã chứng minh là người ta chỉ có thể quên được ny cũ khi có một người mới đến và lấp đầy chỗ trống ấy thôi . Anh Lân ở nước ngoài thì đúng là cũng buồn :) Em thông cảm với anh . Nhưng khi bước lên máy bay chắc anh cũng đã xác định tinh thần rồi đúng ko ;) Được cái này thì mất cái kia mà , khổ 4 năm này nhưng sẽ sướng 40 năm sau . Khi về có kiến thức vững chắc , tương lai sáng sủa , chắc chắn anh sẽ tìm được người hợp và xứng đáng với mình thôi ;)
Nhưng trước hết thì cứ phải cố gắng mấy năm này đã ;) anh hãy nghĩ là mình còn hơn khối người ở đây , thèm một lần được đến thành Rome , thèm được nhìn thấy chim bồ câu đậu trắng cả quảng trường , thèm được xì xà xì xồ tiếng Tây ... :)
Tất nhiên , cảm xúc thì vẫn là cảm xúc , ko có cảm xúc hay , cảm xúc dở hay cảm xúc dại dột gì cả . Mấy ngày nữa có lẽ anh sẽ thấy đỡ hơn :) Bạn em ở nước ngoài cũng nhiều , nói chung em có thể nói là em hiểu chúng nó , hiểu tình yêu của chúng nó hơn thứ tình yêu tạm bợ của nhiều bạn ngay ở VN này . Thông cảm với anh . Thôi cố lên ;)

Tình yêu còn phụ thuộc vào hoàn cảnh , mà hoàn cảnh thì thay đổi lúc nào chẳng biết .
:(
 
Tống Minh Tuấn đã viết:
. Đại khái là thời gian còn dài chưa hết đâu, chia tay trung học thì lên Đại học vẫn có cơ quay lại, thậm chí 3-4 năm quay lại vẫn không phải là dài...
3,4 năm dài chết đi được ý... :((
 
Đã bao lần lí trí bảo trái tim
Thôi không yêu không giận hờn không nhớ
Nhưng trái tim là một điều quái gở
Vẫn cồn cào da diết gọi tên em .

Io come un albero nudo senza te , senza foglie da vivere ormai . Abbandonata cosi , per rinascere mi servi qui .
Non c'è una cosa non ricordi di noi , questa casa è buio ormai , mentre la neve va giù , quasi Natale che non ci sei pìu .
Eh mi manchi amore mio , e mi manchi come quando penso ad Dio , in assenza di te , vorrei ti qui , per dirti che :
Eh mi manchi amore mio , il dolore è forte come lungo addio , in assenza di te , un vuoto dentro me ...
Se tu fossi una lacrima , non piangerei mai di non perderti ( Nếu em là một giọt nước mắt , anh sẽ không bao giờ khóc ... )
 
Chị cũng thấy là ở thời cấp 3 người ta thường có xu hướng thổi phồng cảm xúc và tưởng tượng quá nhiều về tình yêu...cần phải phân bố thời gian dành cho học tập, cho bạn bè , vui chơi và làm nhiều việc khác...dần dần những cảm xúc nhất thời sẽ bớt đi!

Nhưng có một điều mà chị tin rằng: Tình yêu phải là sự gắn bó... Sẽ là rất khó duy trì một tình cảm khi 2 người phải xa cách nhau 3,4 năm trời... Đặc biệt là con trai thì khả năng chờ đợi thấp hơn con gái nhiều... Trừ khi trước đó 2 người phải có một mối quan hệ vô cùng sâu sắc... Thôi, cái đã qua là cái đã mất, rồi thời gian sẽ làm thay đổi tất cả ... ;)
 
Tưởng chỉ có mấy đứa con gái mới biết khổ sở mà tìm người trong mơ, ai dè tình huống tương tự với mấy ông con trai! Ai cũng thế nhỉ? Cũng phải, yêu sớm thì phải khổ, có cái vui thì phải có cái buồn, đời có cái gì công bằng đâu, chi bằng chưa dính dáng đến chuyện tình cảm để rồi chả vui chả bùn :D:D:D nhưng chả vui chả bùn thì còn gì là đời nữa, cứ thỉnh thoảng hâm hâm thế thoai bác ạ, rồi sẽ lấy lại tinh thần, chỉ lúc một mình mới thế thoai!
 
Bác Lân ạ, rất không may, em cũng gặp phải tình cảnh khá giống bác. Nhưng mà, sau một thời gian, hic, một học kì vứt đi trong sự nhớ thương, dằn vặt, đến giờ này, em cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi. Em chỉ có thể nói với bác, là rất hiểu và thông cảm với bác, nhưng bác ạ, còn nhiều việc để làm, cuộc sống đâu chỉ có mỗi tình yêu. Bác phải hiểu rằng chị ý chắc không muốn bác vì chuyện này mà sụp đổ tất cả đâu, xin lỗi, nhưng thực sự rằng, với tc của bác, mà chị ý vẫn như thế, thì cũng không xứng đáng để bác phải nghĩ nhiều nữa đâu.

Em khuyên bác hãy tạm cất tình cảm của mình đi, và hiểu rằng, cơ hội làm lại duy nhất của bác ở trong tương lai, khi bác có cơ hội gặp lại, và bác không suy sụp gục ngã bây giờ, để mà thành đạt sau này.

Chúc bác sớm vượt qua. :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Từng hạt tuyết rơi vì khóc cho nơi đây anh lẻ loi . Giờ thì chắc bên em nắng vương lên mắt môi nồng say ?? Em nhớ ân tình không ? Nơi có anh chờ trông , khi có nhau mình nói câu thương nhớ nhau một đời .
Giờ thì xót thương tình vấn vương khi đôi ta biệt ly . Giờ người đã đi mình nhớ thương cho trái tim cuồng si . Ôi đến khi nào em , quay bước chân về đây , cho trái tim này sẽ tan trong nắng xuân người mang , thân xác thôi thành băng .

Ở nơi này tuyết đã rơi đầy rồi em có biết không ??
 
Lấy độc trị độc vậy: :)

Gió chuyển mùa dìu nỗi nhớ vào đêm, anh lang thang một mình trên con đường cũ, cặp tình nhân nào bên nhau tình tứ, anh quay mặt đi sợ hãi chẳng dám nhìn.Ta xa nhau khi tình chạm mùa đông, thương nhớ vương theo cánh thiệp hồng ở lại, qua bao tháng năm tình chẳng chịu tàn phai. Khi quay bước theo người em có buồn không?Chỉ mình anh day dứt ôm vết thương lòng, màu hoa tím thuỷ chung năm nào tan vỡ, phía sau nụ cười là xôn xao nỗi nhớ, câu thơ lặng thầm chao đảo gió heo may...
Chiều nay nhìn bóng ai qua chạnh nhớ dáng em gầy, mênh mông mắt chiều cho lòng anh bối rối, kỷ niệm phai dần tren bờ môi chờ đợi, một ly café nhỏ giọt buồn, giọt nhớ, khói thuốc bay bay tan loãng với mơ hồ. Dẫu chất độc có còn lại trong buồng phổi tâm hồn, cũng chỉ một mình anh cô đơn, cũng không thể xoá nỗi trong ta những giận hờn...
Phút lặng lẽ anh nhớ về tình yêu cũ, tình yêu đầu chẳng với tới được mùa thu, tình yêu đầu mang vị đắng mù u, giờ chỉ còn lại trong anh nỗi nhớ. Con đường quen chờ đợi hoài bước chân một thuở, nhưng tất cả chỉ còn lại trong xưa xa, từng đêm vắng nghe mưa sầu đi về hối hả, rớt xuống mặt đường mà tan vỡ bóng hình em. Và em xa, xa hút tháng, hút ngày....
 
Một nụ hôn giờ đây héo hắt , đưng trước gió lung linh trong sương lạnh.
Một cuộc tình giờ như cơn sóng lênh đênh ngoài khơi , cuốn tình theo mãi xa tận chốn nao .
Nhìn em yêu hát trong trời khuya , lòng anh đau xót nhớ thương em khôn nguôi ...
Một dòng lệ trào dâng khóe mắt, đã thấm ướt nỗi đau riêng trong hồn
Một cuộc tình giờ đây đã khuất xa trong tầm tay , bóng hình ai , đã chia lìa chúng ta
Lặng im trong bóng chiều tàn thu , lòng anh đau xót nhớ thương em VÀ THẦM TRÁCH DUYÊN TÌNH TA ...
Vẫn mong em bên anh chiều nay ...
Vẫn mong em yêu như ngày nào ta yêu nhau
vẫn mong em trao anh một tình yêu thắm nồng
Không hề dối gian , không đắn đo , không tiếc thương ...

Buồn ơi xin ngủ yên ....
 
Bạn Minh Phuowng nói thế bao giờ :)), sao lại được mất gì thế :D. Phải được cả 2 chứ [-x.
Nói chung là phải tìm lấy vài đứa thân thân, tham gia vào nhiều hoạt động một chút, sẽ có ít tg để nhớ hơn. Nhưng công nhận học ở bên nước ngoài khổ phết, thiếu thốn tình cảm :(. Suốt ngày rầu rĩ, tính cái này tính cái kia, lo tiền học, lo tiền ăn :)). Rồi cứ ngồi vào bàn là lại chả học được tẹo nào :)). Phải về thôi :)), nhớ quá :))
 
/:) Hey... đây đúng là góc "tâm sự vui buồn" thật... Cuộc sống cũng phải dành 80% cho thực dụng, 20% cho đam mê nhỉ... cẩn thận nồng độ cao thành sến các em ơi!!!
Theo gương anh Tuấn, đúng là phải lấy độc trị độc thật:

Mùa đông em về qua phố cũ. Ngồi một mình trong quán cà phê. Sao trời đất lại lặng im đến thế? Có chút gì tràn lan như cơn gió trong lòng... Em tự hỏi mình khi người ta bên nhau. Chỉ riêng em, đi- về trên lối cũ. Có lẽ nào em lại không hát nữa? Bài hát ngày xưa- giai điệu một thời... Gương mặt anh trở về...xa xôi như mùa thu. Lời anh nói giờ đã thành quá khứ. Giá em đừng nặng lòng với màu hoa cũ. Hẳn chiều nay phố bớt nhạt nhòa hơn... Tháng năm cô đơn, hoa vẫn nở dỗi hờn... Em lại gặp em của thời 17 tuổi... Em đã yêu anh- chẳng có gì tiếc nuối. Tiếng đàn anh và cà phê đắng nguội...Không sẻ chia được gì với nỗi lòng em. Chiều lạnh lùng, chiều sẽ lặn vào đêm. Dấu chân em rồi mưa sẽ xóa. Nhưng tháng năm và con phố cũ... Cùng nỗi nhớ thương em sẽ vẫn quay về...
(đây là 1 bài thơ của chị Bình Nguyên Trang đăng trên HHT từ lâu lắm rùi ;) )
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hehe lần này thì xong hẳn:


Con đường nhỏ cũng trở thành kỷ niệm, nhành hoa trinh nữ khép mi buồn cho một thời tím mộng, kỷ niệm cứ bâng khuâng hoài một thủa, để bây giờ hoa tím cứ rơi rơi. Hoa của lòng anh hay hoa của đất trời, mà tươi mát mà dịu dàng đến vậy? Từ thủa em đi hoá thành xa vắng, cứa tim anh nhói buốt nỗi nhớ mênh mang. Ta đã xa và gặp lại bàng hoàng, anh giật mình mỗi lần qua ngõ nhỏ, sợ bằng lăng rơi rụng xuống vai mình.

Những con đường không tên của đêm trăng huyền diệu, lần đầu tiên anh tận hưởng vị ngọt mê say của bờ môi yêu. Em đã đến rồi đi bất ngờ như bóng mây, anh vẫn ví cuộc đời như dòng nước chảy, cánh lục bình trôi mãi biết về đâu. Phố nhỏ chiều nay tím ngắt một sắc màu, em đánh rớt trong lòng anh nỗi nhớ. Tình yêu như cơn mơ, nỗi đau là có thật, nụ hôn đầu chất ngất xoá tan đi những khạo khờ. Còn lại giọt buồn buốt giá gõ xuống trái tim bơ vơ, hạnh phúc vốn mong manh và dễ vỡ, anh thường nhắc em hoài nhưng em vẫn làm ngơ.

Còn lại trong tay anh một mớ hoài nghi, những bông hồng đã trở thành vô nghĩa, anh vung vãi vào khoảng trống tâm hồn, anh ném vội vào những lời yêu thuơng, bông hồng xưa đâm vào tay nhỏ máu, lúc hận nhau là lúc còn nhớ về nhau.

Hãy quên em như chưa từng được gặp em, nhưng làm sao anh có thể dễ dàng quên? Nếu quên em dễ dàng như lời em nói, anh đâu có buốt lòng khi đi dưới mưa rơi. Và sắc tím chẳng cồn cào bao nỗi nhớ, những con đường không tên, những vần thơ bỡ ngỡ, kỷ niệm của một thời đam mê.


Vãi lúa
 
Chỉnh sửa lần cuối:
TO em Hiền : Quả thật nụ cười em là mùa thu tỏa nắng :x

Nhìn em cười anh lại nhớ đến 1 câu của Lệnh Hồ Xung

Anh kô mong được đời đời kiếp kiếp bên nàng , kô mong được bên nàng sớm tối ... chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên