Đi chợ luận văn

Ngô Tố Giao
(togiao)

Administrator
Việt Cường và Khổng Thuỷ

Đi chợ luận văn

Những ngày tháng 4, mùa làm luận văn của sinh viên các trường đại học đang lên cơn sốt. Mọi người đang đổ xô vào thư viện để tìm tài liệu làm luận văn. Ngược lại, cũng có một số không nhỏ sinh viên lại đổ xô đến các "chợ" luận văn để tìm mua cho mình một luận văn ưng ý nhất. Trong vai những sinh viên đi mua luận văn, chúng tôi đi khắp các chợ luận văn ở một số trường đại học. "Chợ" đầu tiên chúng tôi đến là chợ luận văn trên đường Tạ Quang Bửu cạnh ký túc xá Đại học Bách khoa.

Đây là một con phố ồn ào người qua lại, bụi bặm mù mịt của một công trường đang xây dựng. Nhìn qua con phố này, người ta cứ tưởng nó cũng như bao con phố công trường khác ở Hà Nội. Chỉ có các hoạt động bán buôn tri thức sôi động hơn cả như: Trung tâm luyện thi mọc lên như nấm, các cửa hàng phôtô chạy xoèn xoẹt cả ngày, vài ba trung tâm thi thử đại học được mở để phục vụ nhu cầu cho các sĩ tử trước khi bước vào "cửa tử" các trường đại học trong mùa hè này. Chúng tôi táp vào một cửa hàng phôtô cạnh Ký túc xá Đại học Bách khoa, hỏi nhỏ anh chủ hàng phôtô: "Cửa hàng anh có bán luận văn không?". Anh ta quay lại nhìn tôi, hỏi: "Chú em cần luận văn đề tài nào?". Tôi trả lời: "Chúng em cần đề tài Cổ phần hóa doanh nghiệp trong các xí nghiệp quốc doanh". Anh ta nói: "Ở đây không có loại đề tài này, mà chỉ có loại đề tài kỹ thuật thôi. Em muốn mua luận văn đề tài này, thì sang bên Kinh tế (Đại học Kinh tế), ở đấy mà không có thì chẳng nơi nào có cả".

Chúng tôi sang các hàng phôtô khác cũng đều có câu trả lời tương tự. Con phố này trước đây nổi tiếng về việc bán phao mùa thi, bán luận văn mùa thi tốt nghiệp, đã nhiều lần bị công an dẹp. Thế nhưng sau đó thì mọi hoạt động trở lại chuyên nghiệp và tinh vi hơn. Rời "chợ" Tạ Quang Bửu, chúng tôi đến "chợ" luận văn trong Trường đại học Kinh tế. Con đường chỉ dài vài trăm mét mà có hàng chục cửa hàng và kiôt phôtô. Chúng tôi đến, thấy cảnh "chợ" tấp nập người đến mua bán và những lời mời. "Anh mua gì?". Hay "Anh chị mua gì?". Chúng tôi đi dạo hết chợ rồi quay lại, tấp vào kiôt số 10 có đông khách hơn cả. Chúng tôi được một cậu chào mời: "Anh chị mua gì?". Tôi hỏi nhỏ: " Ở đây có bán luận văn không?". "Anh chị vào đây". Chúng tôi được chị chủ hàng phôtô đưa cho hai quyển danh sách tên các đề tài. Cô bạn đồng nghiệp đi cùng, bảo: "Chị ơi, đây là danh sách tiểu luận, chị ạ!". Chị chủ hàng bèn đưa cho quyển danh sách khác. Nhìn vào danh sách, chúng tôi thực sự choáng ngợp bởi sự đa dạng tên các "đề tài" phải có tới vài nghìn tên đề tài, đều được đánh số thứ tự, số ký hiệu, số trang. Cửa hàng này, có hai máy vi tính mà hoạt động bài bản, chuyên nghiệp và tinh vi. Người nào không biết, tưởng đây chỉ là hàng phôtô bình thường. Còn người nào biết, chỉ cần ngã giá và lần tìm tên đề tài, số thứ tự, mã ký hiệu và năm bao nhiêu, thì chỉ ít phút sau bản luận văn đó đã sừng sững hiện ra trước màn hình vi tính. Tôi hỏi: "Nếu em muốn mua đề tài này thì đề tài này có xóa đi không?". Chị ta trả "Nếu em trả cao thì chị sẽ xóa". Tôi nhìn vào danh sách cố nhập tâm để nhớ tên một vài số đề tài, mã ký hiệu. Đang xem, tôi bỗng nghe thấy chị chủ hàng phôtô bảo người làm thuê: "Vào đi, các thầy đi qua kìa". Tôi thấy có ba bốn thầy trong Trường Kinh tế đi qua. Khi các thầy đi qua rồi thì họ lại ra mời chào rất ngang nhiên: "Anh chị mua gì?", "Em mua gì?"... Đây là câu cửa miệng quen thuộc đến nhàm chán của họ. Chúng tôi mở một đề tài có tên Những giải pháp nhằm tăng cường quản lý rủi ro tín dụng tại Ngân hàng Công thương Hoàn Kiếm, dài hơn 70 trang được làm rất công phu. Nếu sinh viên Kinh tế hay Tài chính nào mà cần thì chỉ đồng ý và ngã giá, thế là xong. Đang mải xem luận văn trên vi tính, tôi nghe thấy chị chủ hàng mặc cả với khách. Người chủ hàng nói "27 nghìn là đúng giá rồi đấy không bớt được đâu em". "25 nghìn chị nhé" - Một cô gái xinh như hoa đang mặc cả để mua "hàng". Thêm một sinh viên nam vào và lại được đưa cho quyển danh sách tên các đề tài cậu ta lại cặm cụi lần từng trang để tìm kiếm đề tài cho mình.

Nguồn luận văn và giá một cử nhân ở "chợ" bên Trường Kinh tế, tôi có hỏi một chủ hàng "Nguồn luận văn này có đáng tin cậy không chị?" Chị ta trả lời: "Em yên tâm đi. Đây toàn là luận văn của các sinh viên khóa trước thôi". Còn một chủ hàng phôtô bên Trường Thương mại cho chúng tôi hay: "Ngày nào sinh viên chẳng mang luận văn trong thư viện ra đây phôtô. Có ngày cao điểm anh phải phôtô từ 15 đến 20 luận văn". Ngoài ra, để có nguồn luận văn phong phú và đa dạng như vậy thì các chủ cửa hàng phôtô này có rất nhiều cách. Nguồn đầu tiên là những sinh viên làm luận văn mang ra đây thuê đánh máy và khi xong, họ đã kịp cóp lại trên máy mà các sinh viên đó không hề hay biết, đây là nguồn chủ yếu. Ngoài ra, họ còn thuê sinh viên vào thư viện các trường mượn ra để họ phôtô, hay có thể họ ngã giá với các sinh viên làm luận văn bán cho họ. Đây là những mánh khóe con buôn mà họ thực hiện để có hàng nghìn luận văn làm hàng bán. Hoạt động này rất ngang nhiên mà chẳng có cấp ngành nào can thiệp cả. Mỗi kỳ sinh viên tốt nghiệp thì các chủ hàng phôtô lại có thêm nhiều luận văn và họ cũng bán được nhiều luận văn trong mỗi kỳ tốt nghiệp. Đối với các sinh viên làm luận văn thì chi phí cho một luận văn phải mất hàng triệu đồng, đối với sinh viên các trường kỹ thuật phải làm đồ án có khi mất hàng chục triệu đồng, mà lại phải cặm cụi tìm tài liệu vật vã rồi lại vắt óc mình ra để viết. Để xong một luận văn có khi mất hàng tháng trời. Còn đối với sinh viên đi mua luận văn thì họ nhàn nhã hơn nhiều. Họ không phải mất thời gian, không phải vận động đầu óc, lại có nhiều thời gian để chơi bời... Theo như lời chị hàng phôtô ở kiôt số 10 cho biết, giá một trang in là 500 đồng. Như vậy luận văn mỏng nhất là 34 trang và luận văn dài nhất là hơn 100 trang. Nếu mua một luận văn mỏng nhất chỉ mất có 17.000 đồng, và luận văn dài nhất cũng chỉ mất có hơn 50.000 đồng. So với giá một sinh viên làm luận văn thì rẻ hơn rất nhiều và thủ tục cuối cùng để làm một cử nhân xem ra quá... dễ dàng và nhanh chóng...


Lời kết

Đây quả là thực trạng đáng buồn, đã làm hủy hoại bao lớp trí thức biến họ thành những kẻ dư thừa và những con rối của xã hội. Thiết nghĩ nếu cứ để tình trạng này diễn ra mãi, e rằng trong một tương lai không xa, chúng ta sẽ nhận được nhiều quả "đại bác" của những sự ngu dốt và tụt hậu, chẳng lẽ tương lai đất nước lại được đặt trên đôi vai của những trí thức loại này? Đã đến lúc Bộ Giáo dục và Đào tạo phải xem xét kỹ về thực trạng đáng buồn này. Cần phải có sự phối hợp với các cơ quan ban ngành khác như công an, chính quyền sở tại nơi có các trường đại học để truy quét triệt để và quan trọng hơn là đừng lấy bằng cấp để đánh giá người đó có làm được việc hay không. Chính nạn bằng cấp đã sản sinh những kiểu học giả bằng thật. Hãy để đất nước phát triển trên đôi vai những người trí thức khổng lồ.

An ninh thế giới, 01.05.2003
 
Có bán luận văn tiến sỹ không hả chị Giao ơi? Em đang cần tìm 1 bản đây.
Không nói về bản quyền bản queo gì cả, chỉ riêng việc copy lại của năm trước cho năm sau cũng cho thấy là các ông thầy chả thiết gì đọc luận văn tốt nghiệp cả. Chứ nếu đọc đàng hoàng thì ngửi ngay thấy mùi đạo văn thôi. Còn mấy chú lo đi mua luận văn thì hết cách nói. Nhưng thôi, ở đâu thì cũng có đoạn đạo văn, chỉ có điều là cách xử trí khác nhau nên nó chỉ khác nhau ở đoạn công khai hay bí mật.
Xem ra SV VN còn phải ra nước ngoài du học nhiều nhiều đây :)
 
He he mách cho anh Trung 1 cách kiếm luận văn PhD nhé- trông anh bảnh bao thế kia thì cố cưa 1 cô Prof. hay PhD đỉnh cao nào đấy rồi nhờ đồng chí ấy viết cho. He he đây là kiểu mua bán luận văn phổ biến trong giới trí thức Mĩ đấy. He he.
 
Em xin gửi bài này góp cùng chị Giao:

Ngăn chặn nạn sao chép luận văn

Đề tài luận văn trùng nhau là nguyên nhân nạn sao chép luận văn

Quy định, tiêu chuẩn sinh viên được làm niên luận (hết học phần), luận văn (tốt nghiệp hết khoá học) ở mỗi trường cao đẳng, đại học mỗi khác. Nơi thì chọn lựa những sinh viên có kết quả điểm học tập từ khá trở lên, nơi thì cho làm đại trà. Sinh viên làm niên luận, luận văn, xét về mặt nào đó, có thoải mái và lợi thế hơn sinh viên phải thi học phần, thi tốt nghiệp, vì thế họ cũng cầm chắc điểm khá, điểm giỏi (hầu hết là điểm giỏi) trong tay. Thầy cô giáo, hội đồng giám khảo, phản biện không ai nỡ cho điểm trung bình trở xuống. Làm niên luận, luận văn tốn thời gian, công sức và tiền bạc lắm chứ. Niên luận, luận văn đã phát huy được tác dụng, hiệu quả thiết thực, vừa giúp cho nhà trường, thầy cô giáo đánh giá được chính xác, toàn diện năng lực học tập, khả năng nghiên cứu của từng sinh viên, vừa kích thích, tạo điều kiện thuận lợi cho mỗi sinh viên phát huy tư duy, năng lực nghiên cứu, sáng tạo khoa học của mình. Mỗi năm học, cả nước phải có đến hàng chục vạn "công trình" niên luận, luận văn của sinh viên ra đời. Trong số đó, liệu có được bao nhiêu phần trăm niên luận, luận văn có chất lượng khá, tốt, thể hiện rõ rệt thái độ, tinh thần làm việc, học tập nghiêm túc, say mê khoa học, quý trọng tri thức, học vấn, thể hiện thực lực thực chất ở sinh viên có được vinh dự làm niên luận, luận văn ấy? Thực tế, trong nhiều năm nay, không ít niên luận, luận văn rởm, kém chất lượng cứ nhan nhản ra đấy, do "giỏi" sao chép, xào xáo, ăn cắp hoặc nhờ "chuyên gia" làm "dùm"... Tệ nạn trên đang có chiều hướng gia tăng và càng ngang nhiên, lộ liễu hơn. Tiếc cho nhà nước ta bỏ ra một khoản đầu tư lớn mà "thu hoạch" phải thứ "hàng rởm", chẳng thể nào dùng được.

Đâu là nguyên nhân

Thứ nhất, do chưa nhận thức đầy đủ giá trị của việc làm niên luận, luận văn đối với quá trình học tập, tích luỹ tri thức, nhiều sinh viên có biểu hiện lười nhác học tập, nghiên cứu, quen ỉ lại, dựa dẫm quá mức hoặc hoàn toàn vào người khác, quay cóp sách vở, các niên luận, luận văn có sẵn, chuộng lối học tập chạy theo hình thức, bằng cấp giả tạo.

Thứ hai, về phía nhà trường, thầy cô giáo chưa có sự quan tâm, hướng dẫn, đánh giá đúng mức, đến nơi đến chốn đối với chất lượng các niên luận, luận văn. Thầy cô giáo liên tục bận việc, bận dạy... lấy đâu thời gian để hướng dẫn góp ý, xem xét các bản thảo, đề cương của sinh viên? Khi đem ra xét, chấm điểm, các thầy cô giáo, ban giám khảo, người phản biện thường dễ dãi, xuê xoa, vô tình hay cố ý cho qua hết những yếu kém, giả dối không thể chấp nhận được trong "công trình" niên luận, luận văn. Nhiều đề tài giao cho sinh viên làm năm sau, lại quẩn quanh, trùng lặp y nguyên với những năm trước. Đây là điều kiện thuận lợi cho sinh viên dễ dàng đi mượn, photocopy và "chuyển hoá" thành cái của mình khá nhanh chóng và điệu nghệ.

Thứ ba, về môi trường giáo dục, đào tạo ở các trường đại học, cao đẳng còn tồn tại, nảy sinh nhiều tiêu cực, chưa được chấn chỉnh kịp thời. Chẳng hạn như có những thầy cô giáo gian dối, ăn cắp công trình của người khác thành cái của mình. Đó là những gương xấu dễ được sinh viên học tập, vận dụng triệt để.

Một vài biện pháp

Trước hết cần lựa chọn chính xác những sinh viên có kết quả học tập khá tốt ở môn, ở cả khoá học làm niên luận, luận văn. Loại bỏ cách làm đại trà, loại bỏ những sinh viên học yếu kém, vì số này có thể đáp ứng được yêu cầu, dễ sinh ra tiêu cực.

Thầy cô giáo có trách nhiệm hướng dẫn sinh viên làm niên luận, luận văn phải làm hết mình, giành thời gian đích đáng cho hướng dẫn, đọc, xem xét kỹ lưỡng sản phẩm của sinh viên. Kiên quyết gạt bỏ những niên luận, luân văn có hiện tượng sao chép, ăn cắp của người khác ngay từ đầu, yêu cầu nhà trường khoa, ban có hình thức xử lý kỷ luật nghiêm túc.

Thầy cô giáo, ban giám khảo, hội đồng phản biện khi "cầm cân nảy mực" cho điểm, đánh giá phải dựa trên tinh thần khoa học, lấy chất lượng là khả năng tự làm của sinh viên làm chuẩn mực, thước đo. Mạnh dạn cho điểm trung bình, điểm yếu đối với các niên luận, luận văn không đạt yêu cầu.

Thây cô giáo nên đa dạng hoá các vấn đề, đề tài hạn chế việc ra đề tài trùng lặp nhiều lần và đồng ý phát huy, đánh giá cao những ý tưởng, sáng kiến mới ở sinh viên, cũng là cách giảm bớt chuyện xào xáo, sao chép, chắp vá lung tung.


Theo Khoa học và Đời sống 5/5/2003
 
Back
Bên trên