Ngô Tố Giao
(togiao)
Administrator
Việt Cường và Khổng Thuỷ
Đi chợ luận văn
Những ngày tháng 4, mùa làm luận văn của sinh viên các trường đại học đang lên cơn sốt. Mọi người đang đổ xô vào thư viện để tìm tài liệu làm luận văn. Ngược lại, cũng có một số không nhỏ sinh viên lại đổ xô đến các "chợ" luận văn để tìm mua cho mình một luận văn ưng ý nhất. Trong vai những sinh viên đi mua luận văn, chúng tôi đi khắp các chợ luận văn ở một số trường đại học. "Chợ" đầu tiên chúng tôi đến là chợ luận văn trên đường Tạ Quang Bửu cạnh ký túc xá Đại học Bách khoa.
Đây là một con phố ồn ào người qua lại, bụi bặm mù mịt của một công trường đang xây dựng. Nhìn qua con phố này, người ta cứ tưởng nó cũng như bao con phố công trường khác ở Hà Nội. Chỉ có các hoạt động bán buôn tri thức sôi động hơn cả như: Trung tâm luyện thi mọc lên như nấm, các cửa hàng phôtô chạy xoèn xoẹt cả ngày, vài ba trung tâm thi thử đại học được mở để phục vụ nhu cầu cho các sĩ tử trước khi bước vào "cửa tử" các trường đại học trong mùa hè này. Chúng tôi táp vào một cửa hàng phôtô cạnh Ký túc xá Đại học Bách khoa, hỏi nhỏ anh chủ hàng phôtô: "Cửa hàng anh có bán luận văn không?". Anh ta quay lại nhìn tôi, hỏi: "Chú em cần luận văn đề tài nào?". Tôi trả lời: "Chúng em cần đề tài Cổ phần hóa doanh nghiệp trong các xí nghiệp quốc doanh". Anh ta nói: "Ở đây không có loại đề tài này, mà chỉ có loại đề tài kỹ thuật thôi. Em muốn mua luận văn đề tài này, thì sang bên Kinh tế (Đại học Kinh tế), ở đấy mà không có thì chẳng nơi nào có cả".
Chúng tôi sang các hàng phôtô khác cũng đều có câu trả lời tương tự. Con phố này trước đây nổi tiếng về việc bán phao mùa thi, bán luận văn mùa thi tốt nghiệp, đã nhiều lần bị công an dẹp. Thế nhưng sau đó thì mọi hoạt động trở lại chuyên nghiệp và tinh vi hơn. Rời "chợ" Tạ Quang Bửu, chúng tôi đến "chợ" luận văn trong Trường đại học Kinh tế. Con đường chỉ dài vài trăm mét mà có hàng chục cửa hàng và kiôt phôtô. Chúng tôi đến, thấy cảnh "chợ" tấp nập người đến mua bán và những lời mời. "Anh mua gì?". Hay "Anh chị mua gì?". Chúng tôi đi dạo hết chợ rồi quay lại, tấp vào kiôt số 10 có đông khách hơn cả. Chúng tôi được một cậu chào mời: "Anh chị mua gì?". Tôi hỏi nhỏ: " Ở đây có bán luận văn không?". "Anh chị vào đây". Chúng tôi được chị chủ hàng phôtô đưa cho hai quyển danh sách tên các đề tài. Cô bạn đồng nghiệp đi cùng, bảo: "Chị ơi, đây là danh sách tiểu luận, chị ạ!". Chị chủ hàng bèn đưa cho quyển danh sách khác. Nhìn vào danh sách, chúng tôi thực sự choáng ngợp bởi sự đa dạng tên các "đề tài" phải có tới vài nghìn tên đề tài, đều được đánh số thứ tự, số ký hiệu, số trang. Cửa hàng này, có hai máy vi tính mà hoạt động bài bản, chuyên nghiệp và tinh vi. Người nào không biết, tưởng đây chỉ là hàng phôtô bình thường. Còn người nào biết, chỉ cần ngã giá và lần tìm tên đề tài, số thứ tự, mã ký hiệu và năm bao nhiêu, thì chỉ ít phút sau bản luận văn đó đã sừng sững hiện ra trước màn hình vi tính. Tôi hỏi: "Nếu em muốn mua đề tài này thì đề tài này có xóa đi không?". Chị ta trả "Nếu em trả cao thì chị sẽ xóa". Tôi nhìn vào danh sách cố nhập tâm để nhớ tên một vài số đề tài, mã ký hiệu. Đang xem, tôi bỗng nghe thấy chị chủ hàng phôtô bảo người làm thuê: "Vào đi, các thầy đi qua kìa". Tôi thấy có ba bốn thầy trong Trường Kinh tế đi qua. Khi các thầy đi qua rồi thì họ lại ra mời chào rất ngang nhiên: "Anh chị mua gì?", "Em mua gì?"... Đây là câu cửa miệng quen thuộc đến nhàm chán của họ. Chúng tôi mở một đề tài có tên Những giải pháp nhằm tăng cường quản lý rủi ro tín dụng tại Ngân hàng Công thương Hoàn Kiếm, dài hơn 70 trang được làm rất công phu. Nếu sinh viên Kinh tế hay Tài chính nào mà cần thì chỉ đồng ý và ngã giá, thế là xong. Đang mải xem luận văn trên vi tính, tôi nghe thấy chị chủ hàng mặc cả với khách. Người chủ hàng nói "27 nghìn là đúng giá rồi đấy không bớt được đâu em". "25 nghìn chị nhé" - Một cô gái xinh như hoa đang mặc cả để mua "hàng". Thêm một sinh viên nam vào và lại được đưa cho quyển danh sách tên các đề tài cậu ta lại cặm cụi lần từng trang để tìm kiếm đề tài cho mình.
Nguồn luận văn và giá một cử nhân ở "chợ" bên Trường Kinh tế, tôi có hỏi một chủ hàng "Nguồn luận văn này có đáng tin cậy không chị?" Chị ta trả lời: "Em yên tâm đi. Đây toàn là luận văn của các sinh viên khóa trước thôi". Còn một chủ hàng phôtô bên Trường Thương mại cho chúng tôi hay: "Ngày nào sinh viên chẳng mang luận văn trong thư viện ra đây phôtô. Có ngày cao điểm anh phải phôtô từ 15 đến 20 luận văn". Ngoài ra, để có nguồn luận văn phong phú và đa dạng như vậy thì các chủ cửa hàng phôtô này có rất nhiều cách. Nguồn đầu tiên là những sinh viên làm luận văn mang ra đây thuê đánh máy và khi xong, họ đã kịp cóp lại trên máy mà các sinh viên đó không hề hay biết, đây là nguồn chủ yếu. Ngoài ra, họ còn thuê sinh viên vào thư viện các trường mượn ra để họ phôtô, hay có thể họ ngã giá với các sinh viên làm luận văn bán cho họ. Đây là những mánh khóe con buôn mà họ thực hiện để có hàng nghìn luận văn làm hàng bán. Hoạt động này rất ngang nhiên mà chẳng có cấp ngành nào can thiệp cả. Mỗi kỳ sinh viên tốt nghiệp thì các chủ hàng phôtô lại có thêm nhiều luận văn và họ cũng bán được nhiều luận văn trong mỗi kỳ tốt nghiệp. Đối với các sinh viên làm luận văn thì chi phí cho một luận văn phải mất hàng triệu đồng, đối với sinh viên các trường kỹ thuật phải làm đồ án có khi mất hàng chục triệu đồng, mà lại phải cặm cụi tìm tài liệu vật vã rồi lại vắt óc mình ra để viết. Để xong một luận văn có khi mất hàng tháng trời. Còn đối với sinh viên đi mua luận văn thì họ nhàn nhã hơn nhiều. Họ không phải mất thời gian, không phải vận động đầu óc, lại có nhiều thời gian để chơi bời... Theo như lời chị hàng phôtô ở kiôt số 10 cho biết, giá một trang in là 500 đồng. Như vậy luận văn mỏng nhất là 34 trang và luận văn dài nhất là hơn 100 trang. Nếu mua một luận văn mỏng nhất chỉ mất có 17.000 đồng, và luận văn dài nhất cũng chỉ mất có hơn 50.000 đồng. So với giá một sinh viên làm luận văn thì rẻ hơn rất nhiều và thủ tục cuối cùng để làm một cử nhân xem ra quá... dễ dàng và nhanh chóng...
Lời kết
Đây quả là thực trạng đáng buồn, đã làm hủy hoại bao lớp trí thức biến họ thành những kẻ dư thừa và những con rối của xã hội. Thiết nghĩ nếu cứ để tình trạng này diễn ra mãi, e rằng trong một tương lai không xa, chúng ta sẽ nhận được nhiều quả "đại bác" của những sự ngu dốt và tụt hậu, chẳng lẽ tương lai đất nước lại được đặt trên đôi vai của những trí thức loại này? Đã đến lúc Bộ Giáo dục và Đào tạo phải xem xét kỹ về thực trạng đáng buồn này. Cần phải có sự phối hợp với các cơ quan ban ngành khác như công an, chính quyền sở tại nơi có các trường đại học để truy quét triệt để và quan trọng hơn là đừng lấy bằng cấp để đánh giá người đó có làm được việc hay không. Chính nạn bằng cấp đã sản sinh những kiểu học giả bằng thật. Hãy để đất nước phát triển trên đôi vai những người trí thức khổng lồ.
An ninh thế giới, 01.05.2003
Đi chợ luận văn
Những ngày tháng 4, mùa làm luận văn của sinh viên các trường đại học đang lên cơn sốt. Mọi người đang đổ xô vào thư viện để tìm tài liệu làm luận văn. Ngược lại, cũng có một số không nhỏ sinh viên lại đổ xô đến các "chợ" luận văn để tìm mua cho mình một luận văn ưng ý nhất. Trong vai những sinh viên đi mua luận văn, chúng tôi đi khắp các chợ luận văn ở một số trường đại học. "Chợ" đầu tiên chúng tôi đến là chợ luận văn trên đường Tạ Quang Bửu cạnh ký túc xá Đại học Bách khoa.
Đây là một con phố ồn ào người qua lại, bụi bặm mù mịt của một công trường đang xây dựng. Nhìn qua con phố này, người ta cứ tưởng nó cũng như bao con phố công trường khác ở Hà Nội. Chỉ có các hoạt động bán buôn tri thức sôi động hơn cả như: Trung tâm luyện thi mọc lên như nấm, các cửa hàng phôtô chạy xoèn xoẹt cả ngày, vài ba trung tâm thi thử đại học được mở để phục vụ nhu cầu cho các sĩ tử trước khi bước vào "cửa tử" các trường đại học trong mùa hè này. Chúng tôi táp vào một cửa hàng phôtô cạnh Ký túc xá Đại học Bách khoa, hỏi nhỏ anh chủ hàng phôtô: "Cửa hàng anh có bán luận văn không?". Anh ta quay lại nhìn tôi, hỏi: "Chú em cần luận văn đề tài nào?". Tôi trả lời: "Chúng em cần đề tài Cổ phần hóa doanh nghiệp trong các xí nghiệp quốc doanh". Anh ta nói: "Ở đây không có loại đề tài này, mà chỉ có loại đề tài kỹ thuật thôi. Em muốn mua luận văn đề tài này, thì sang bên Kinh tế (Đại học Kinh tế), ở đấy mà không có thì chẳng nơi nào có cả".
Chúng tôi sang các hàng phôtô khác cũng đều có câu trả lời tương tự. Con phố này trước đây nổi tiếng về việc bán phao mùa thi, bán luận văn mùa thi tốt nghiệp, đã nhiều lần bị công an dẹp. Thế nhưng sau đó thì mọi hoạt động trở lại chuyên nghiệp và tinh vi hơn. Rời "chợ" Tạ Quang Bửu, chúng tôi đến "chợ" luận văn trong Trường đại học Kinh tế. Con đường chỉ dài vài trăm mét mà có hàng chục cửa hàng và kiôt phôtô. Chúng tôi đến, thấy cảnh "chợ" tấp nập người đến mua bán và những lời mời. "Anh mua gì?". Hay "Anh chị mua gì?". Chúng tôi đi dạo hết chợ rồi quay lại, tấp vào kiôt số 10 có đông khách hơn cả. Chúng tôi được một cậu chào mời: "Anh chị mua gì?". Tôi hỏi nhỏ: " Ở đây có bán luận văn không?". "Anh chị vào đây". Chúng tôi được chị chủ hàng phôtô đưa cho hai quyển danh sách tên các đề tài. Cô bạn đồng nghiệp đi cùng, bảo: "Chị ơi, đây là danh sách tiểu luận, chị ạ!". Chị chủ hàng bèn đưa cho quyển danh sách khác. Nhìn vào danh sách, chúng tôi thực sự choáng ngợp bởi sự đa dạng tên các "đề tài" phải có tới vài nghìn tên đề tài, đều được đánh số thứ tự, số ký hiệu, số trang. Cửa hàng này, có hai máy vi tính mà hoạt động bài bản, chuyên nghiệp và tinh vi. Người nào không biết, tưởng đây chỉ là hàng phôtô bình thường. Còn người nào biết, chỉ cần ngã giá và lần tìm tên đề tài, số thứ tự, mã ký hiệu và năm bao nhiêu, thì chỉ ít phút sau bản luận văn đó đã sừng sững hiện ra trước màn hình vi tính. Tôi hỏi: "Nếu em muốn mua đề tài này thì đề tài này có xóa đi không?". Chị ta trả "Nếu em trả cao thì chị sẽ xóa". Tôi nhìn vào danh sách cố nhập tâm để nhớ tên một vài số đề tài, mã ký hiệu. Đang xem, tôi bỗng nghe thấy chị chủ hàng phôtô bảo người làm thuê: "Vào đi, các thầy đi qua kìa". Tôi thấy có ba bốn thầy trong Trường Kinh tế đi qua. Khi các thầy đi qua rồi thì họ lại ra mời chào rất ngang nhiên: "Anh chị mua gì?", "Em mua gì?"... Đây là câu cửa miệng quen thuộc đến nhàm chán của họ. Chúng tôi mở một đề tài có tên Những giải pháp nhằm tăng cường quản lý rủi ro tín dụng tại Ngân hàng Công thương Hoàn Kiếm, dài hơn 70 trang được làm rất công phu. Nếu sinh viên Kinh tế hay Tài chính nào mà cần thì chỉ đồng ý và ngã giá, thế là xong. Đang mải xem luận văn trên vi tính, tôi nghe thấy chị chủ hàng mặc cả với khách. Người chủ hàng nói "27 nghìn là đúng giá rồi đấy không bớt được đâu em". "25 nghìn chị nhé" - Một cô gái xinh như hoa đang mặc cả để mua "hàng". Thêm một sinh viên nam vào và lại được đưa cho quyển danh sách tên các đề tài cậu ta lại cặm cụi lần từng trang để tìm kiếm đề tài cho mình.
Nguồn luận văn và giá một cử nhân ở "chợ" bên Trường Kinh tế, tôi có hỏi một chủ hàng "Nguồn luận văn này có đáng tin cậy không chị?" Chị ta trả lời: "Em yên tâm đi. Đây toàn là luận văn của các sinh viên khóa trước thôi". Còn một chủ hàng phôtô bên Trường Thương mại cho chúng tôi hay: "Ngày nào sinh viên chẳng mang luận văn trong thư viện ra đây phôtô. Có ngày cao điểm anh phải phôtô từ 15 đến 20 luận văn". Ngoài ra, để có nguồn luận văn phong phú và đa dạng như vậy thì các chủ cửa hàng phôtô này có rất nhiều cách. Nguồn đầu tiên là những sinh viên làm luận văn mang ra đây thuê đánh máy và khi xong, họ đã kịp cóp lại trên máy mà các sinh viên đó không hề hay biết, đây là nguồn chủ yếu. Ngoài ra, họ còn thuê sinh viên vào thư viện các trường mượn ra để họ phôtô, hay có thể họ ngã giá với các sinh viên làm luận văn bán cho họ. Đây là những mánh khóe con buôn mà họ thực hiện để có hàng nghìn luận văn làm hàng bán. Hoạt động này rất ngang nhiên mà chẳng có cấp ngành nào can thiệp cả. Mỗi kỳ sinh viên tốt nghiệp thì các chủ hàng phôtô lại có thêm nhiều luận văn và họ cũng bán được nhiều luận văn trong mỗi kỳ tốt nghiệp. Đối với các sinh viên làm luận văn thì chi phí cho một luận văn phải mất hàng triệu đồng, đối với sinh viên các trường kỹ thuật phải làm đồ án có khi mất hàng chục triệu đồng, mà lại phải cặm cụi tìm tài liệu vật vã rồi lại vắt óc mình ra để viết. Để xong một luận văn có khi mất hàng tháng trời. Còn đối với sinh viên đi mua luận văn thì họ nhàn nhã hơn nhiều. Họ không phải mất thời gian, không phải vận động đầu óc, lại có nhiều thời gian để chơi bời... Theo như lời chị hàng phôtô ở kiôt số 10 cho biết, giá một trang in là 500 đồng. Như vậy luận văn mỏng nhất là 34 trang và luận văn dài nhất là hơn 100 trang. Nếu mua một luận văn mỏng nhất chỉ mất có 17.000 đồng, và luận văn dài nhất cũng chỉ mất có hơn 50.000 đồng. So với giá một sinh viên làm luận văn thì rẻ hơn rất nhiều và thủ tục cuối cùng để làm một cử nhân xem ra quá... dễ dàng và nhanh chóng...
Lời kết
Đây quả là thực trạng đáng buồn, đã làm hủy hoại bao lớp trí thức biến họ thành những kẻ dư thừa và những con rối của xã hội. Thiết nghĩ nếu cứ để tình trạng này diễn ra mãi, e rằng trong một tương lai không xa, chúng ta sẽ nhận được nhiều quả "đại bác" của những sự ngu dốt và tụt hậu, chẳng lẽ tương lai đất nước lại được đặt trên đôi vai của những trí thức loại này? Đã đến lúc Bộ Giáo dục và Đào tạo phải xem xét kỹ về thực trạng đáng buồn này. Cần phải có sự phối hợp với các cơ quan ban ngành khác như công an, chính quyền sở tại nơi có các trường đại học để truy quét triệt để và quan trọng hơn là đừng lấy bằng cấp để đánh giá người đó có làm được việc hay không. Chính nạn bằng cấp đã sản sinh những kiểu học giả bằng thật. Hãy để đất nước phát triển trên đôi vai những người trí thức khổng lồ.
An ninh thế giới, 01.05.2003