Lê Diệu Linh
(dieulinhle)
New Member
Lâu không thấy mấy điều giản dị nữa, em mạn phép theo chân anh Minh bé post thử một cái giản dị xem sao .
Ði tìm nguồn gốc cho Ðạo Trà VN
Ði tìm nguồn gốc cho Ðạo Trà VN hay đi tìm cho VN một Trà Ðạo, cả hai đều là những con đường khó. Bằng tình yêu giản dị với chén trà, với những người hai sương một nắng trên cánh đồng trà, và với ơn mưa móc của trời của đất để có được chất tinh khiết vô ngần, thoát tục, đưa con người hòa với thiên nhiên... đã giúp nghệ nhân văn hóa trà Trường Xuân mở một đạo quán, là nơi gặp gỡ của những người yêu thích trà VN. Hiên trà Trường Xuân khai trương lần đầu ở phố Hàng Cót, không gian hơi chật trên con phố hơi đông người, gần chợ không phải chốn để người ta tận hưởng hết những dư vị ngọt đắng, tươi lành của nắng của mây, của đất non cao, của đỉnh mờ sương... Trạm dừng chân thứ hai tại 180 Yên Phụ, chưa thực sự mãn nguyện nhưng nó cũng dễ làm người ta quên được phố xá, người xe. Câu lạc bộ những người yêu thích trà VN chính thức khai trương vào ngày 26-10-2001, như là sự cổ xúy tinh thần đầu tiên cho nghệ thuật thanh tao trong thú ẩm thực thường ngày của người Việt.
Trong khu phố ô bàn cờ ngày xưa có một hiệu trà nổi tiếng Hà thành ở phố Hàng Bột mang tên Linh dược trà, hiệu Diệu Xoan. Hiệu trà này chuyên buôn bán trà cho những người Hoa nổi tiếng bấy giờ như Chính Lý, Chính Thái - những hàng trà hạng nhất ở Hàng Bồ, Hàng Cân, Hàng Ðường... Nghệ nhân Trường Xuân là đời thứ năm của Linh dược trà. 40 năm nghiên cứu và thừa hưởng những tinh hoa của gia đình, ông mong muốn xây dựng được một nền nếp, phực hưng cho văn hóa trà VN, một thứ ẩm thủy kỳ diệu nhất trong nghệ thuật ẩm thực của người Việt. Hiện nay, gia bảo của ông là 30 loại trà do chính tay ông làm, với ba nhóm trà chính. Trà xanh nguyên thủy là loại trà mộc chưa ướp hương được đưa về từ vùng hoang dã trên đỉnh cao 800 - 1350m, những cây trà hoang dại mọc xen lẫn với cây rừng ở Phìn Hồ, Nậm Phì, Ðồng Văn... từ những cây chè ở Suối Giàng mà vào năm 1958, một người Nga đã khảo sát vùng trà này và tìm thấy hơn 40.000 cây trà cổ thụ, có cây to ba người ôm không xuể; hay trà Shan Tuyết ở cao nguyên Mộc Châu... Nhóm trà bổ dưỡng được ông dày công nghiên cứu và dựa trên những kinh nghiệm gia truyền, chủ yếu dựa trên nền trà VN : kết hợp giữa thuốc bắc, long nhãn, hạt sen, hoa cúc... và mật ong đong thành những chén trà quý hơn vị thuốc... Ðặc sắc nhất chính là loại trà ướp hương hoa tự nhiên. Có hương đêm lơ lẳng của nhài, có ngầy ngậy của sói, có thuần nhị của mộc, man mát, thanh tịnh và ngát của sen... Ngon nhất và công phu nhất là trà sen. Ngày xưa một cân trà sen trị giá bằng ba chỉ vàng và bây giờ cũng không rẻ hơn. Một cân trà sen ở Trường Xuân được làm bằng 1000 bông hoa sen Hồ Tây. Loại sen lớn gấp hai lần sen ở những vùng khác. Khi trời còn đẫm sương, chưa một ánh nắng yếu ớt nào chạm xuống mây, những nghệ nhân trà đã phải thuê các thiếu nữ với đôi tay thuần thục đi lẩy gạo sen trên hồ. Gạo sen chính là những nhụy trắng non trong đài sen, phải gẩy thật khéo, thật khẽ để gạo sen không nát không bẹp. Ðem thứ gạo quý ấy về, rải từng lớp nhẹ lên từng lớp trà mỏng, ủ kỹ rồi đem sấy khô. Cứ ướp đi ướp lại tới khoảng bảy lần thì được thứ trà sen ngát hương như ý. Khi ấy cánh trà tơi, xốp, đủ để thấm hết hương sen, nước trà xanh, vị trà không còn đậm chát. Nâng nhẹ chén trà nhỏ bằng quả cau trên ngón tay thả thật mềm, thấy hương sen thật gần thật xa, như nồng nàn, như lãng quên, như thường tình, như thanh thoát...
Ba loại nước quý nhất để pha trà là Sơn thủy thượng (nước đầu nguồn hoặc sương tuyết tan trên vùng băng giá), Giang thủy trung (nước ở giữa lòng sông) và Tĩnh thủy hạ (nước ở giếng sâu). Nghệ nhân Trường Xuân đã cất công đi tìm nguồn nước Tam Ðảo, chảy qua những đỉnh non không bóng người hòa với nguồn chảy từ Tuyên Quang. Nguồn nước quý này còn chờ sự kiểm định cuối cùng, trong lúc ẩm khách đến với Hiên trà Trường Xuân đang được thưởng trà lấy nước từ giếng chùa Quang Ân.
Ði tìm cho VN một văn hóa trà thực sự là một con đường dài. Người con trai của nghệ nhân Trường Xuân cũng với một tình yêu giản dị mà mạnh mẽ mong đi tới trọn con đường này. Anh biết hai cha con mình đang đi trên nan lộ, nhưng những gì họ có thể giành được sẽ thật sự ngọt ngào bởi họ tin rằng những gì đẹp, tinh túy sẽ không bao giờ mất. Hy vọng những chuyến đi tìm vùng trà, tìm nguồn nước và buổi họp mặt của CLB người yêu thích trà mỗi tuần trăng sẽ là những bằng chứng thuyết phục nhất về con đường hướng tới trà đạo ở VN.
Ðỗ Hoa
theo SVVN
Ði tìm nguồn gốc cho Ðạo Trà VN
Ði tìm nguồn gốc cho Ðạo Trà VN hay đi tìm cho VN một Trà Ðạo, cả hai đều là những con đường khó. Bằng tình yêu giản dị với chén trà, với những người hai sương một nắng trên cánh đồng trà, và với ơn mưa móc của trời của đất để có được chất tinh khiết vô ngần, thoát tục, đưa con người hòa với thiên nhiên... đã giúp nghệ nhân văn hóa trà Trường Xuân mở một đạo quán, là nơi gặp gỡ của những người yêu thích trà VN. Hiên trà Trường Xuân khai trương lần đầu ở phố Hàng Cót, không gian hơi chật trên con phố hơi đông người, gần chợ không phải chốn để người ta tận hưởng hết những dư vị ngọt đắng, tươi lành của nắng của mây, của đất non cao, của đỉnh mờ sương... Trạm dừng chân thứ hai tại 180 Yên Phụ, chưa thực sự mãn nguyện nhưng nó cũng dễ làm người ta quên được phố xá, người xe. Câu lạc bộ những người yêu thích trà VN chính thức khai trương vào ngày 26-10-2001, như là sự cổ xúy tinh thần đầu tiên cho nghệ thuật thanh tao trong thú ẩm thực thường ngày của người Việt.
Trong khu phố ô bàn cờ ngày xưa có một hiệu trà nổi tiếng Hà thành ở phố Hàng Bột mang tên Linh dược trà, hiệu Diệu Xoan. Hiệu trà này chuyên buôn bán trà cho những người Hoa nổi tiếng bấy giờ như Chính Lý, Chính Thái - những hàng trà hạng nhất ở Hàng Bồ, Hàng Cân, Hàng Ðường... Nghệ nhân Trường Xuân là đời thứ năm của Linh dược trà. 40 năm nghiên cứu và thừa hưởng những tinh hoa của gia đình, ông mong muốn xây dựng được một nền nếp, phực hưng cho văn hóa trà VN, một thứ ẩm thủy kỳ diệu nhất trong nghệ thuật ẩm thực của người Việt. Hiện nay, gia bảo của ông là 30 loại trà do chính tay ông làm, với ba nhóm trà chính. Trà xanh nguyên thủy là loại trà mộc chưa ướp hương được đưa về từ vùng hoang dã trên đỉnh cao 800 - 1350m, những cây trà hoang dại mọc xen lẫn với cây rừng ở Phìn Hồ, Nậm Phì, Ðồng Văn... từ những cây chè ở Suối Giàng mà vào năm 1958, một người Nga đã khảo sát vùng trà này và tìm thấy hơn 40.000 cây trà cổ thụ, có cây to ba người ôm không xuể; hay trà Shan Tuyết ở cao nguyên Mộc Châu... Nhóm trà bổ dưỡng được ông dày công nghiên cứu và dựa trên những kinh nghiệm gia truyền, chủ yếu dựa trên nền trà VN : kết hợp giữa thuốc bắc, long nhãn, hạt sen, hoa cúc... và mật ong đong thành những chén trà quý hơn vị thuốc... Ðặc sắc nhất chính là loại trà ướp hương hoa tự nhiên. Có hương đêm lơ lẳng của nhài, có ngầy ngậy của sói, có thuần nhị của mộc, man mát, thanh tịnh và ngát của sen... Ngon nhất và công phu nhất là trà sen. Ngày xưa một cân trà sen trị giá bằng ba chỉ vàng và bây giờ cũng không rẻ hơn. Một cân trà sen ở Trường Xuân được làm bằng 1000 bông hoa sen Hồ Tây. Loại sen lớn gấp hai lần sen ở những vùng khác. Khi trời còn đẫm sương, chưa một ánh nắng yếu ớt nào chạm xuống mây, những nghệ nhân trà đã phải thuê các thiếu nữ với đôi tay thuần thục đi lẩy gạo sen trên hồ. Gạo sen chính là những nhụy trắng non trong đài sen, phải gẩy thật khéo, thật khẽ để gạo sen không nát không bẹp. Ðem thứ gạo quý ấy về, rải từng lớp nhẹ lên từng lớp trà mỏng, ủ kỹ rồi đem sấy khô. Cứ ướp đi ướp lại tới khoảng bảy lần thì được thứ trà sen ngát hương như ý. Khi ấy cánh trà tơi, xốp, đủ để thấm hết hương sen, nước trà xanh, vị trà không còn đậm chát. Nâng nhẹ chén trà nhỏ bằng quả cau trên ngón tay thả thật mềm, thấy hương sen thật gần thật xa, như nồng nàn, như lãng quên, như thường tình, như thanh thoát...
Ba loại nước quý nhất để pha trà là Sơn thủy thượng (nước đầu nguồn hoặc sương tuyết tan trên vùng băng giá), Giang thủy trung (nước ở giữa lòng sông) và Tĩnh thủy hạ (nước ở giếng sâu). Nghệ nhân Trường Xuân đã cất công đi tìm nguồn nước Tam Ðảo, chảy qua những đỉnh non không bóng người hòa với nguồn chảy từ Tuyên Quang. Nguồn nước quý này còn chờ sự kiểm định cuối cùng, trong lúc ẩm khách đến với Hiên trà Trường Xuân đang được thưởng trà lấy nước từ giếng chùa Quang Ân.
Ði tìm cho VN một văn hóa trà thực sự là một con đường dài. Người con trai của nghệ nhân Trường Xuân cũng với một tình yêu giản dị mà mạnh mẽ mong đi tới trọn con đường này. Anh biết hai cha con mình đang đi trên nan lộ, nhưng những gì họ có thể giành được sẽ thật sự ngọt ngào bởi họ tin rằng những gì đẹp, tinh túy sẽ không bao giờ mất. Hy vọng những chuyến đi tìm vùng trà, tìm nguồn nước và buổi họp mặt của CLB người yêu thích trà mỗi tuần trăng sẽ là những bằng chứng thuyết phục nhất về con đường hướng tới trà đạo ở VN.
Ðỗ Hoa
theo SVVN