ĐIỀU GIẢN DỊ ( Tình Yêu Không Biên Giới )

Chuyện tình không biên giới dài 31 năm

xỉu... :) đáng phục! :) ... nhưng đấy là thế hệ trước còn thế hệ giờ thì sao nhỉ? :)

Diệu Linh đã viết:
Bác Tùng đang tranh cử . Điều giản dị: Người đàn ông quyến rũ nhất HAO ko phải Amser hehehe

bé em sai choét ;) Bác Tùng Amser cứng :D

a.Minhbé(o) đã viết:
Là chữ ký của em ở bài nào chả thấy bên dươí chứ có phải bình luận gì bài này đâu. Hôm trước đọc bài phỏng vấn nhạc sĩ Thanh Tùng có nói về hai câu này hay qua nên em lấy làm chữ ký chơi thôi.

zùi ui, anh thanh minh với cái nhà bác này làm gì, bác í đang cùn cùn dở dở, hấp đấy, tránh xa ra cả nhà ạ ;) :D :)
 
Em post thêm một chuyện nữa để mọi người cùng bình loạn...:D

********************************************************

Lời giới thiệu: Thực ra, với tình yêu thì cổ tích hay huyền thoại đều là chuyện tô vẽ. Bản thân tình yêu đã là tất cả, trong đó có cả cổ tích và huyền thoại. Một người đàn ông 25 năm trời bòn mót từ mảnh vườn từng ngọn rau, trái quả để nuôi người vợ ốm là chuyện đáng quý, đáng khâm phục. Nhưng như tôi đã nói, tình yêu lớn hơn nhiều. Trong tình yêu còn có cả tình nhân loại, tình thương và sự bao dung. Có điều, những tình yêu như thế rất hiếm gặp trên đời. Tiếc thay! Trần Chinh Đức

Cổ tích tình yêu

Lê Công Lý

Từ lâu rồi, không ai nhớ rõ năm nào người đàn ông ấy vẫn từng ngày lầm lũi đi đi, về về trên chiếc xe đạp quen thuộc. Mỗi ngày như mọi ngày, khi con gà chưa kịp cất tiếng gáy chào buổi sáng thì trong ngôi nhà gỗ bé nhỏ có một người đã thức dậy tẩn mẩn cho những quả ổi, táo, mớ rau... vào chiếc làn buộc cố định sau xe. Và lúc con gà cất tiếng gáy đầu tiên cũng là lúc người đàn ông ấy đạp xe ra đi.


Nơi tình yêu bắt đầu

Tại Hội nghị các gia đình văn hoá tiêu biểu của tỉnh Thanh Hoá cuối năm 2001, người ta thấy một người đàn ông nhỏ bé với cặp kính dày nói rất nhiều. Nói nhiều, nhưng những điều người ta biết về người đàn ông này quá ít ngoài cái tên Trương Dịnh - đại biểu của huyện Như Thanh. Gặp anh sau hội nghị, chúng tôi có hỏi về cuộc sống của anh thì chỉ nhận được thông tin sơ sài: Vợ ốm nằm một chỗ, một mình vừa chăm vợ vừa nuôi hai con ăn học, anh còn là một cán bộ đoàn xuất sắc.

Chúng tôi tìm về quê anh, một huyện miền núi nghèo của tỉnh Thanh Hoá. Ngồi trong quán nước đầu thị trấn Vân Long hỏi thăm đường vào nhà anh, bà chủ quán hỏi lại: Có phải chú Dịnh có vợ ốm nằm một chỗ hơn 20 năm nay không? Nắm được thông tin, tôi sà vào hỏi thêm thì được bà ngồi kể cho nghe hoàn cảnh gia đình anh, câu chuyện về anh như một chuyện cổ tích mà bất kỳ người dân nào ở đây cũng thuộc và còn lấy đó làm tấm gương cho mình. Quê anh ở huyện Quảng Xương, cha mẹ mất từ khi còn rất nhỏ, được người chị dâu nuôi cho ăn học. Năm 1964 lên làm công tác đoàn tại Lâm trường Như Xuân, sau chuyển xuống tỉnh làm bên Tỉnh đoàn. Năm 1970 cưới vợ, đến năm 1974 về quê vợ - xã Hải Vân huyện Như Thanh làm huyện đoàn cho đến năm 1988 về hưu và tham gia công tác đoàn tại xã. Đó là lời giới thiệu về bản thân mình khi anh ngồi tiếp chúng tôi. Tháo cặp kính xuống lau, anh nói: "Chuyện của tôi có chi mô mà các anh phải tìm về tận đây?". Đáp lại câu hỏi là tiếng ho vọng ra từ căn buồng bé nhỏ của người bạn đời anh.


Vợ anh, chị Phạm Thị Mai trước kia là một cô giáo dạy vỡ lòng. Một lần Tỉnh đoàn cử anh về huyện miền núi Như Thanh làm công tác phát triển cơ sở đoàn và tại đây anh đã gặp cô giáo Mai. Mai là một cô giáo nổi tiếng không chỉ vì sắc đẹp mà còn hát hay và năng nổ trong công tác đoàn. Ngay lần đầu gặp mặt, anh đã bị hút hồn bởi tiếng hát và sắc đẹp của người con gái núi rừng đó. Và cũng từ đó người ta thấy anh liên tục tìm kiếm lý do để được lên Như Thanh công tác, mọi người bàn tán anh chàng Dịnh đã bị cô gái nào trên đó bỏ bùa mê. Như Thanh là huyện miền núi, đường sá đi lại khó khăn mà mỗi khi nhắc đến việc ngược rừng lên đây ai cũng sợ. Thế mà đều đều mỗi tuần một lần, trên chiếc xe đạp Thống Nhất, anh đã ngược rừng đến với người mình yêu. Sự kiên trì và tình yêu của anh đã làm rung động trái tim người con gái vốn được coi là cứng cỏi. Năm 1970, họ tổ chức lễ cưới trong sự "tiếc nuối" của bao chàng trai khác. Anh cười: "Cho đến giờ tôi vẫn không hiểu mần răng bà ấy lại chọn mình, có rất nhiều người hơn mình kia mà?". Năm 1974 khi đứa con đầu lòng ra đời, anh xin chuyển về quê vợ con công tác để được gần vợ con. Đến năm 1976, đứa con trai thứ hai chào đời, niềm hạnh phúc của gia đình được nhân lên. Những tưởng niềm hạnh phúc đó là mãi mãi, nhưng khi đứa con thứ hai vừa tròn hai tuổi thì vợ anh mắc phải một chứng bệnh quái ác sau trận sốt, bệnh viêm đa khớp. Những năm 1970 ở nước ta căn bệnh này được coi là nan y, thiếu thuốc điều trị. Rót chén nước, anh kể: "Mấy ngày bị sốt làm bà ấy sọp hẳn xuống rồi chuyển dần sang teo cơ, các khớp cứng hết lại. Tôi còn nhớ, hôm đó trời chập choạng tối, tôi gửi con sang hàng xóm và đạp xe một mạch 50km xuống thị xã bắt tàu ra Hà Nội. 1 giờ đêm đến Hà Nội, tôi lang thang đợi trời sáng mới dám vào nhà bà chị họ làm ở Viện 108 xin thuốc vì không có tiền mua. Hồi đó nhà nghèo lắm, làm công tác đoàn như người "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng" ấy mà, lấy mô ra tiền. Xin xong thuốc, không kịp uống nước, tôi chạy ra bắt xe quay về luôn, sợ bà ấy nằm nhà một mình không an tâm. Nhưng thuốc cũng không lại được, càng ngày bà ấy càng tọp xuống rồi nằm liệt hẳn một chỗ". Anh ngừng lại rất lâu như để cố nén xúc động trong mình: "Từ đó đến nay gần 24 năm rồi, bà ấy vẫn nằm một chỗ và vẫn tư thế ấy".

Bó rau nuôi vợ

Đưa chúng tôi vào thăm chị Mai, anh bảo: Để tôi đưa nước vào đó uống luôn, bà ấy thích có người để nói chuyện lắm. Một thân hình bé nhỏ ẩn dưới lớp chăn bông dày, mọi bộ phận đều bất động, chỉ đôi mắt còn linh hoạt và đôi môi chuyển động khi nói. Mọi sinh hoạt của chị 24 năm qua đều diễn ra trong căn buồng này và trên chiếc gường này. Một ngày bắt đầu của anh bằng việc đưa hàng ra chợ bán cho các hàng quán và về nhà đúng lúc vợ thức giấc. Và công việc hàng ngày của anh là đánh răng, rửa mặt, giúp vợ đi vệ sinh, tắm rửa và đút từng thìa cơm cho người bạn đời...

Phải nhờ cả chị Mai nói hộ, chúng tôi mới được anh kể cho nghe về khoảng thời gian 24 năm qua của cuộc đời anh. Khi chị mắc bệnh, với đồng lương ít ỏi không đủ trang trải cho cuộc sống và tiền thuốc cho chị, anh đã nghĩ đủ cách để kiếm thêm đồng ra đồng vào. Một người cả đời chỉ biết đến công tác đoàn thì việc kiếm tiền là cả một vấn đề. Sau nhiều trăn trở cuối cùng anh quyết định biến mảnh vườn của mình thành vườn cây ăn quả.

Nhưng trên miền đất khô cằn sỏi đá này đến cỏ còn không dám mọc thì ai dám nghĩ đến việc trồng cây. Nhưng kiên trì học hỏi, cải tạo đất, anh đã thành công. Một vườn cây ăn trái rộng hơn 2.000m2 đã mọc lên trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Ngoài ra, anh còn dành một mảnh đất nhỏ trồng rau để bán. Vườn cây nhà anh có đủ các loại như ổi, na, táo, hồng xiêm... cho thu hoạch quanh năm. Ngày ngày, anh dậy từ sáng sớm đưa rau và hoa quả ra chợ nhập cho các hàng quán. Mùa nào thức ấy, lúc nào trong vườn cũng có trái cây bán. Một thời gian vườn cây trở nên nổi tiếng không chỉ trong huyện mà còn lan sang các huyện lân cận. Các hàng quán đến đặt trước, anh chỉ việc mang trái cây ra nhập hàng ngày mà không phải mời mọc như ngày đầu. Vườn cây đem lại cho gia đình anh cuộc sống đầy đủ hơn. Chính nhờ vườn cây mà hai đứa con anh được ăn học đầy đủ, người vợ bớt đi nỗi lo thuốc thang mỗi khi trái gió trở trời.

Chị Mai nói đủ tôi nghe khi anh Dịnh chạy xuống bếp đun ấm nước: "Nhiều hôm, tôi đã khóc khi nhìn thấy anh ấy cặm cụi nhặt từng mớ rau, quả ổi đem ra chợ bán lúc trời còn chạng vạng tối. Hôm nào anh cũng vào xem chắc chắn tôi đang ngủ ngon mới an tâm đạp xe đi chợ, có lần anh phát hiện tôi đang khóc, khóc bởi vì mình mà anh ấy phải khổ. Hôm đó anh bỏ buổi chợ thường lệ, anh ngồi nhìn tôi khóc theo nhưng hai vợ chồng không dám khóc to sợ các con nghe thấy thì buồn. Anh thường khuyên tôi "phải chiến đấu em ạ, em chiến đấu với bệnh tật, còn anh chiến đấu với đời thường!". Tất cả các công việc từ đánh răng, rửa mặt đến tắm giặt và việc vệ sinh của tôi ngày trước đều một tay anh làm cả. Từ khi các cháu lớn, chúng phụ giúp cho nên anh cũng đỡ hơn".

Nhìn anh rót nước vào tách trà một cách cẩn thận, tôi thầm cảm ơn trên đời này có được một người như anh - người đàn ông đảm nhiệm hai vai trò, vừa làm cha vừa làm mẹ. Trong anh có một nghị lực lớn lao của người đàn ông và tính tần tảo của người đàn bà. Tôi nhìn anh đùa: Anh là cả hai nửa của một cuộc đời. Anh cười, còn chị Mai cũng chớp mắt cười theo, nụ cười hạnh phúc: "May mắn lớn nhất đời tôi là gặp được người chồng yêu mình. Hai con đều đã xây dựng gia đình và về đây ở cùng, thế là cả đời tôi luôn luôn có chồng con bên cạnh. Nay lại có thêm cháu nội nữa, thế là tôi mừng lắm rồi".

Khi đưa chúng tôi ra ngõ, tôi cố tình đi gần anh để được hỏi anh "chuyện chỉ hai người đàn ông" biết, anh tâm sự: "Cũng có nhiều tác động từ bên ngoài nhưng tôi vượt qua được hết, những lúc đó tôi lại nghĩ ngay đến bà ấy và các con là quên hết. Kiêng 25 năm nay rồi, từ khi biết bà ấy có bệnh...". Ánh mắt anh bỗng chùng xuống: "Có nhiều lần nằm tâm sự, bà ấy bảo tôi hãy đi tìm một người khác làm lại, nhưng tôi bảo anh có làm sai mô mà phải làm lại. Mỗi lần như thế bà ấy lại khóc, tôi biết đó là nước mắt hạnh phúc. Hạnh phúc của tôi là được chăm sóc bà ấy và các con, chăm sóc những người mình yêu".
 
Bây giờ thì làm gì có chuyện yêu đương như trên nữa đâu!

Yêu nhau được ba bẩy hai mốt hôn là anh đi đường anh tôi đi đường tôi ngay y mà làm gì có chuyện 25 năm hay 31 năm chờ đợi nhau :D ( trường hợp đặc biệt )
 
Xin lỗi các bác là tớ viết mấy dòng này trong lúc đang say (after party mà). Nhưng mà không viết thì thấy áy náy quá.

Cái chuyện tình yêu kiểu này phải nói là SILLY hết chỗ nói. Yêu nhau 31 năm trong xa cách? Chà, kỳ cục quá, như thế mà cũng gọi là yêu!!! Mình vẫn còn nhớ hôm ngồi xin visa sang thăm g/f, người ta hỏi "Thế lần cuối anh gặp cô ta cách đây bao lâu?" "Khoảng 3 năm, từ năm 99 đến giờ" Người ta trố mắt ra hỏi "3 năm không gặp nhau mà anh gọi là bạn gái à?".... Một câu chuyện khác, có lần vào kho được mấy bà trong đó níu lại kể chuyện "Cháu biết anh X ở cty A không? Anh ta vừa về VN cưới vợ đưa sang đây. Cô vợ nhìn cũng xinh phết. Nghe nói là bạn học cũ của anh ta. Họ yêu nhau những 10 năm, và chỉ đến giờ mới cưới. Nhưng mà giờ mới cưới thì quả thực là phí phạm, cả hai đều trên 30 và già cả rồi. Như thế thì còn gì để mà yêu nữa!!! Đúng là dại dột..." Hoa còn tươi không yêu, yêu quái gì lúc hoa tàn!!!

Nhìn chung những cuộc tình không biên giới và vượt thời gian chỉ có trong trí tưởng tượng của lũ trẻ mới lớn, rất còn lãng mạn, hay của những người không thành đạt trong cuộc sống, luôn luôn sống với quá khứ để tự lừa dối mình với cuộc sống hiện tại.

Mình vẫn còn nhớ năm lớp 10 (ở nước ngoài) có bà giáo dạy môn Toán thời xưa yêu một ông VN. Thấy mình là người Việt bà ấy mừng lắm, sau giờ học toàn rủ vào phòng làm việc cho xem bao nhiêu là sách báo và tạp chí toán học , cho dùng computer --> thấy thân mật, đâm ra mình cũng quý bà. Bà cho mình xem ảnh ông bạn kia, nói là bạn thời đại học, và hình như giữa hai người có nhiều kỷ niệm lắm. Bà nói là họ vẫn thường viết thư cho nhau, nhưng mấy năm gần đây lại bặt vô âm tín. Bà hỏi mình có thể biết gì về người kia không? Hồi đấy tôi rất hăng hái, nhận lời tìm giúp cho bà. Tôi gửi thư về cho bạn bè tôi kể lể câu chuyện, đưa họ địa chỉ để liên lạc. Sau đấy thì mình nhận được thư hồi âm: "... có lẽ người kia không muốn trao đổi tiếp, hoặc là đã có vợ con rồi.... thôi đừng làm phiền người ta, có gì cứ nhắn lại với người kia là mình chưa tìm thấy...". Và rồi tôi cũng phải nói dối lại như thế, cũng không có cách nào khác. Người ta chỉ lưu luyến cái cũ khi trong cuộc sống hiện tai người ta không tìm ra cái mới mà thôi...

Tất nhiên, mình không hoàn toàn xếp những con người luôn sống với quá khứ là những con người không thành đạt. Chỉ có điều, không nên để quá khứ níu kéo mình lại, như thế sẽ rất khó có thể đi xa. :)
 
Back
Bên trên