ĐIỀU GIẢN DỊ ( Nước mắt khô )

Phạm Quang Minh
(Minh172)

New Member
số 13:

Nước mắt khô

Nguyễn Quang Vinh


Tôi buồn day dứt khi đã lỡ hẹn với chị Cật ở xã Ngư Thủy. Khi tôi về làng thì chị đã đi rồi, đi vô tận Mũi Né để hoặc là ăn mày, hoặc là ở đợ cho người ta - chị đã từng nói với tôi hồi tháng trước như vậy. Thế là chị trở thành người cuối cùng trong nhà rứt áo rời làng để làm người hành khất và ở đợ. Có ai biết đâu rằng, 5 mẹ con chị Cật - cựu thanh niên xung phong đang bị dồn vào cảnh sống khốn cùng để trở thành kẻ làm con ở, người đi ăn mày suốt những năm qua...


Đêm hoang tàn

Cả nước biết đến xã Ngư Thủy với chiến công của trung đội pháo binh gái. Ngư Thủy còn được nhiều người biết đến bởi sự nghèo. Là một làng biển bãi ngang, với những con thuyền bé tẹo, cuộc sống là sự vật vã kiếm miếng cơm, manh áo rát cháy trong gió Lào cát nóng. Mấy năm nay, Ngư Thủy đã có thay đổi lớn. Có đường giao thông, có điện, có các dự án xóa đói giảm nghèo hỗ trợ. Tuy nhiên, những gia đình nghèo khổ, cùng đường như nhà chị Cật - cựu thanh niên xung phong - thì hoàn toàn không thay đổi gì.

Chị Cật là con dâu làng Ngư Thủy. Những năm tham gia thanh niên xung phong, chị bị sức ép bom đạn triền miên, mắt bắt đầu mờ. Khi về lấy ông Lướng làm chồng, mắt chị đã bị thương tật, mù mờ nhìn không mấy rõ. Dù cuộc sống vẫn khó khăn nhưng đó là những năm tháng ổn định của chị khi vợ chồng chung lưng đấu cật kiếm sống và sinh hạ được 4 đứa con. Cho đến ngày thằng con út lên 4 tuổi thì gia đình gặp đại họa.

Ông Lướng đi cùng 2 người đàn ông của làng trên một chiếc thuyền câu. Một cơn lốc lớn xuất hiện bất thần trên biển. Hai người kia sống. Ông Lướng mất tích. Năm mẹ con chị Cật cùng bà con họ hàng trong làng suốt 7 ngày đêm liền chạy dọc bãi biển tìm xác. Chị Cật gào tên chồng trước sóng, gào từ sáng đến tối, tiếng khản đặc, người héo rũ, cho đến ngày thứ 7 vào khoảng 10 giờ đêm thì xác ông Lướng tấp vào bờ. Đêm đó là đêm kinh hoàng nhất của mấy mẹ con chị. Người đàn ông trụ cột của gia đình đã ra đi. Chỉ còn mấy mẹ con ôm nhau bên mộ ông, hoang tàn cát, hoang tàn gió, hoang tàn phương hướng...


Hoạ vô đơn chí

Chồng chết, một tay 4 đứa con, đi biển không được, nhìn trước nhìn sau ở làng chỉ có cát là cát. Chị Cật và các con ghì nhau không biết làm chi để sống. Mấy đứa con gái chị 12, 13 tuổi về gặp mẹ: "Mạ cho mấy đứa tui vô Nam" - "Vô Nam mần chi?" - "Mấy đứa tui đi ở, đi ăn xin... ở nhà chết đói mạ ạ". Chết đói là cái chắc. Chị là thanh niên xung phong nhưng không có chế độ gì hết. Miếng cơm manh áo nhờ chồng đi biển nay cũng không còn. Thương con nhưng đường cùng thì phải giấu nước mắt đưa con ra đường quốc lộ đón xe. Bán căn nhà cũ, mấy mẹ con chia nhau mỗi người năm bảy chục, kẻ đi thì làm tiền lộ phí, người ở nhà thì mua gạo, mắm sống qua những ngày trước mắt. Con đi.

Mới đầu 2 đứa. Sau thêm đứa nữa. Cuối cùng thằng con út cũng đi nốt. Nghe người ta nhắn tin ra, các con của chị ăn mày ở Mũi Né, cũng có đứa xin được đi ở cho nhà giàu có. Lâu lâu, vài 3 tháng, lại có đứa gửi ra cho chị khi thì mười nghìn đồng, khi nhiều cũng được hơn 30 ngàn. Chị ở nhà 1 mình. Hàng ngày chị ra bãi biển, nhặt nhạnh những con cá rơi, gánh vác, đỡ đần cho bạn chài để kiếm thêm vài ngàn tiền công, hay mớ cá. Rồi lại gập người vô rừng phi lao, cào lá khô, tỉa cành khô, gói ghém mang đến những nhà khá giả, đổi cho họ để lấy về vài ba lon gạo, mỗi lon chị ăn cầm chừng cả ngày, cốt giữ ấm bụng chứ không nghĩ đến chuyện no. Chị bòn mót từng ngàn, gói ghém số tiền ít ỏi của các con ở đợ, ăn mày mang về, cuối cùng chị mới mua lại được căn nhà riêng cho mình, khỏi phải ở nhờ, căn nhà tranh bé tẹo trong khu vườn cát trắng chói mắt, cả nhà cả vườn với giá 140.000 đồng (một trăm bốn chục ngàn đồng), nợ 30 ngàn đến hơn 1 năm sau mới trả hết nợ, mà phải trả khi thì vài ba ngàn, khi ít thì một ngàn, trả mãi, lần hồi hết nợ nhà.

Tưởng thế là nhẹ nhõm. Như chị tính, no đói chi cũng đã có một nếp nhà. No đói chi thì chị cũng không còn lo cái ăn cho 4 đứa con nữa, nó đi ăn mày, đi ở cũng đã sống được qua ngày. Chị còn lo ăn cho mỗi chị thôi. Trong nhà không có tài sản chi hết, một cái thùng phuy nhỏ, đã gỉ, một cái thùng carton đựng tivi xin về đựng áo quần, hai cái chõng tre, hai cái nồi đất. Hết. Thôi đành thế. Cam chịu. Nhưng tai hoạ lại tiếp tục đến nữa. Có thể do cuộc sống quá khổ, ăn uống chỉ có vài bát cơm với mắm, với muối, đôi mắt thương tật trong chiến tranh đã mờ dần, mờ dần, như mù. Chị hoảng hồn lên vì đôi mắt của mình. Bây giờ thì không thấy cái gì rõ ràng nữa. Bóng người như bóng cây, bóng cây như nấm đất. Chị bàng hoàng bất lực khi cái nhìn của chị đã kém dần và cứ đà này thì không biết đến lúc nào chị sẽ bị mù hẳn.


Tấm ảnh thờ

Mấy tháng gần đây chị được mời dự gặp mặt cựu thanh niên xung phong, được nhận kỷ niệm chương, và được tỉnh đoàn thông báo là cho chị đi kiểm tra giám định sức khỏe để làm hồ sơ nhận trợ cấp. Tin đó chị mừng. Cầm cái bằng chứng nhận kỷ niệm chương thanh niên xung phong, chị tự hào lắm. Cả đêm cứ mở hộp kỷ niệm chương ra xem, nhìn ngắm mãi ngôi sao vàng và dòng chữ thanh niên xung phong mà rưng rưng nước mắt, nhớ bạn bè đồng đội, nhớ cái lũ bạn gái cùng tiểu đội 1, đại đội 1, tiểu đoàn 1, đoàn thanh niên xung phong 104 thuộc binh đoàn Trường Sơn, nhớ những tháng năm đi phá đá mở đường giữa vùng trọng điểm... Ai đó đã rỉ tai chị, muốn giám định sức khoẻ, thương tật phải có khoảng một triệu đồng thì người ta mới làm cho. Chị bó tay. Thôi thì cứ phải lên đường vô Nam cùng các con đã, không xin ai ở đợ được thì đi ăn mày sống qua ngày đã... Thế là chị đi.

Chị vay mượn trong xóm được 50 ngàn và lên đường. Căn nhà của chị không còn ai ở. Hộp kỷ niệm chương chị gửi lại cho mệ Sâm bạn con dì giữ hộ. Thấy tôi đến nhà, mệ Sâm và nhiều người là bà con với chị Cật, cả mấy đứa cháu trong xóm cùng chạy đến. Họ mời tôi ngồi bệt trên cát nói chuyện. Cát thay bàn ghế. Mọi người đều ái ngại vô cùng cho hoàn cảnh khổ cực của chị Cật nhưng không ai giúp được. Giúp làm sao nổi khi các cô, các dì của chị Cật cũng đang tình cảnh nghèo khổ cùng cực, mấp mé cảnh ăn mày, lại có người chồng đã chết, một tay mấy nách con, nhà như ổ chuột.

Tôi bàng hoàng khi mệ Sâm kể: "O Cật đi mà không dứt vì còn một khoản nợ nữa chú ạ. Mấy năm trước, o Cật đến hiệu ảnh làng để chụp một bức ảnh, nhằm cho đến khi chết, con cái có cái ảnh thờ. Đi chụp ảnh mà phải mượn áo dài, mượn tràng hạt đeo cổ, ảnh phóng to đóng khung và cứ để mãi ở nhà thợ ảnh mấy năm ni không lấy về được. Vì răng à? Vì tiền chụp ảnh là 37.000 đồng nhưng o Cật không có tiền trả. O Cật nói với thợ ảnh, cho o gửi lại ảnh đến khi mô có tiền trả thì mang về. Mấy năm rồi vẫn không có khi mô dư ra được 37.000 đồng lấy ảnh. Thỉnh thoảng, o Cật và tui lại đến nhà ông thợ ảnh khất nợ và ngắm cái ảnh rồi về". Không tin, tôi đến nhà ông thợ ảnh và đúng là chuyện có thật. Bức ảnh o Cật vẫn còn đó chờ o mang tiền đến trả. Nhưng o Cật đã vô Nam rồi, đi ăn mày, đi ở đợ rồi, cũng đã chắc chi dư được tiền về lấy bức ảnh của mình?

Tôi một mình ngồi trong căn nhà o Cật, ngồi lặng im, cái giường tre thỉnh thoảng lại lún sâu chân xuống cát làm tôi phải cúi xuống nhấc giường lên mới ngồi tiếp được. Ngoài cửa cát trắng chói mắt. Cát này, nếu khi nào quá cực, quá cô đơn, quá tủi thân mà o Cật khóc, thì nước mắt của o thấm vô cát đến khi nào cát mới đẫm ướt được đây? E không bao giờ. Cát khô và nước mắt o Cật cũng đã khô từ lâu lắm rồi...


********************************

Mình đã từng khoác ba lô đi dọc miền Trung, đã từng biết thế nào là "biển cát", thế nào là gió lào, thế nào là mùi mặn mòi của biển. Đã từng nhìn thấy những giọt mồ hôi đổ trên đồng muối, những con thuyền câu bé nhỏ, mỏng manh giữa biển cả mênh mông. Đã đi và đã nghe về những câu chuyện của các anh các chị thanh niên xung phong năm xưa, từ Đồng Lộc, đến Vĩnh Linh, Vĩnh Mốc, Cửa Tùng, Cửa Việt....

Nhưng câu chuyện về chị, cựu TNXP của binh đoàn Trường Sơn năm xưa lần đầu tiên mình biết đến. Chẳng biết nói gì khi đọc xong câu chuyện này, mình thực sự xót xa và cảm thông với cuộc đời của chị :cry:. Chị đã hi sinh tuổi thanh xuân cho đất nước này, cho những con người có cuộc sống ấm no và hạnh phúc hôm nay. Chị xứng đáng được mọi người chăm sóc, quan tâm, giúp đỡ..... Giá như mọi người biết quan tâm hơn, không thờ ơ với những số phận kém may mắn xung quanh... thì có lẽ chị đã không phải ra đi như thế.:cry:

Chỉ có một ước mong, nếu chị vẫn còn ở Ngư Thủy, mình sẽ làm mọi cách để lấy bức ảnh về cho chị. Chúc chị khoẻ mạnh và may mắn hơn trong quãng đời còn lại.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Cảm ơn Minh, chẳng còn biết nói gì hơn ..

Còn nhiều, nhiều lắm những cảnh đời như vậy trên khắp các miền quê đất Việt, và dường như những mảnh đời đấy càng nhọc nhằn hơn ở khúc ruột miền Trung khắc nghiệt, quanh năm gió lào, lụt lội này...Đôi lúc tự mình cảm thấy bất lực, dù biết rằng mình quá nhỏ bé...

Mình cũng có được nhiều cơ hội rong ruổi khắp nẻo đường miền Trung, từ Quỳ Hợp, Yên Thành Nghệ An, đến Can Lộc, Kỳ Anh Hà Tĩnh, cũng đã về tận Quảng Ninh, Lệ Thủy Quảng Bình, vào Khe Sanh, Gio Linh Quảng Trị. Đi để rồi lại muốn làm một điều gì đấy, rồi lại để đấy vì những nhu cầu cá nhân của mình.

Hôm nọ đọc được câu truyện như thế này " Một cậu bé đi dọc bờ biển, nhặt từng con sao biển bé xíu và ném thật xa vào những con sóng. Mọi người cười chế nhạo rằng: hằng ngày có hàng trăm, hàng ngàn con sao biển như vậy, cháu làm như vậy phỏng có ích gì ko". Chú bé lại nhặt một con sao biển lên, cái nhìn xoáy sâu, và trả lời " ít nhất, con làm được một việc có ích cho chú sao biển này". Nếu Minh định làm một chuyến về Ngư Thủy, thì rủ bọn mình nhé. Nhưng có lẽ phải đến tháng 6 năm sau bọn mình mới về được.

Ps: btw, cảm ơn tất cả những "điều giản dị" Minh post nhé.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mình đi cũng nhiều, nhưng chưa thấy đâu khắc nghiệt như khúc ruột miền Trung. Ở đâu cũng chỉ thấy cát, nắng và gió. Nhớ cái hôm đèo Ngang, những người công nhân làm đường cứ ùa ra chặn ô tô xin nước ngọt. Làm quần quật 8 tiếng ngoài trời giữa cái nắng hầm hập, môi ai cũng nứt nẻ... nên chả thèm gì bằng thèm nước. Mà cả một vùng quanh đèo Ngang có thấy nhà với quán nước nào đâu. Chỉ thấy một bên là biển, một bên là núi. Vậy mà chả hiểu sao đi một lần lại thấy nhớ, lại thấy lưu luyến muốn quay lại.
 
Miền Trung thì khó khăn, khắc nghiệt rồi nhưng anh thấy cũng không chỉ có miền Trung đâu. Anh thấy miền núi còn khổ hơn, cuộc sống nhiều khi còn khó khăn gấp nhiều lần ấy chứ nhưng anh chỉ thấy khác một điều là người miền xuôi nhìn chung là chịu thương chịu khó còn người miền núi thì thường là "lười" theo cái nhìn của người miền xuôi. Ở miền núi đất đai rộng, tất nhiên là không tốt bằng miền xuôi nhưng nếu chăm chỉ thì nhiều khi miền núi còn dễ làm giàu bằng kinh tế đồi-vườn-rừng hơn là miền xuôi (một cách tương đối).

Phần đông số người nghèo khổ ở các vùng trên là do họ không có điều kiện để tiếp cận với những nguồn lực khác nhau như vốn, thông tin (ở đây chỉ nói là thông tin về thị trường, giống mới... không phải thông tin theo nghĩa công nghệ này nọ), và nhiều ngưồn lực khác nữa. Mặc dù vậy trong số những người nghèo khổ đó vẫn có những người lười thực sụ, họ chỉ mong muốn và ý lại vào sự trợ giúp của bên ngoài thôi chứ không thực sự muốn cố gắng vươn lên, nhiều khi là do thói quen, tập quán của vùng đó.

Công nhận đã là con người thì hầu hết ai cũng thương cảm tới những số phận kém may mắn hơn, những miền quê khắc nghiệt và những tình cảm đấy rất đáng trân trọng nhưng nếu chỉ thương cảm họ theo kiểu đó nhiều khi cũng chẳng giải quyết được gì nhiều. Các em có thể đến thăm họ, giúp đỡ họ một chút gì đấy rồi các em lại đi cuối cùng để họ lại vẫn là cuộc sống khó khăn. Vấn đề là phải làm một cái gì đấy có tình bền vững, phải có sự quan tâm của toàn xã hội, lâu dài. Nếu nói tiếp lại sợ phạm vào điều cấm kị. Thôi vậy:mad:
 
Ở nứơc mình chắc còn lâu lắm mới hết nghèo, hết khổ. Chẳng biết trách từ cái gì trách đi. Hy vọng là những thế hệ sau sẽ quay trở về tìm cách thay đổi đất nước thay vì cứ bòn rút từ những người dân nghèo.
Miền Trung, miền nam, miền bắc hay miền núi.... miền nào cũng đều có những cái nghèo cái khổ mà khó có gì thay đổi được. Mình có 1 người bạn luôn mơ trúng sổ số chỉ để có tiền xây 1 trại trẻ cho bọn trẻ con lang thang cơ nhỡ. Nhưng giúp 1 ma ko giúp được 2. Có chỗ ở nhưng lấy gì cho chúng nó tiếp túc duy trì chỗ ở đó. Mọi sự giúp đỡ dường như muối bỏ biển trước cảnh nghèo khổ của nước mình. Chắc ki` vọng vào các thế hệ tiếp sau sẽ thay đổi.
 
Thế mà nước ta vẫn có những nguời rất rất giàu,cho con cái đi du học với số tiền lớn kinh khủng,rùi chu cấp cho con cái bao nhiêu là tiền của để chúng đi chơi,để chúng tham gia vào những tệ nạn như cờ bạc ,ma túy....Bọn chúng,những người tham chí chưa bỏ 1 giọt mồ hôi nào để kiếm nổi 1 đồng tiền ấy lại có 1 mức sống cao hơn hẳn với những người làm việc quần quật cả năm cả tháng mà vẫn lo chưa đủ ăn.
Đấy goi là gì??? điều bất công ư??
Mọi người đều nhín thấy nhưng ko ai làm được gì.
Chính phủ vẫn nói sẽ bồi thường cho những nguời thương binh,bồi thuờng cho nguời mẹ VN anh hùng,nhưng số tiền bồi thường ấy thấm vào đâu so với sự mất mát của họ.Chính phủ vẫn nói cả nuớc mãi mãi nhớ ơn họ,nhưng thử xem bây giờ mà bảo cả nuớc,mọi nguời bỏ ra 1 triệu để đóng góp cho những nguời ấy thì liệu có ai làm ko????
Thật ra,nhữngcon người ấy,những con người có công với đất nuớc,nhẽ ra họ xứng đáng được huởng nhiều hơn thế,chính những người thương binh ấy nếu họ ko bị thương thi chắ cuộc sống gia đình của họ đâ xum túc hơn,những bà mẹ VN anh hùng ấy,nếu họ ko để cha,con,chồng của họ hi sinh vì tổ quốc thì họ vẫn còn đủ gia đình với 1 cuộc sống tốt hơn.
Họ ko tiếc hi sinh cả cuộc đời của mình vì tổ quốc nhưng cuối cùng đổi lại,tổ quốc cho họ điều gì???
CHúng ta ko bàn tới chính sách của chính phủ ,mà chúng ta chỉ nói tới sự bất công,mâu thuẫn trogn đất nuớc này,và hơn nữa,chugn ta nói tới lương tâm của mọi con nguời!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Anh thấy chú Minh cứ nhặt nhạnh những bài báo ở các nơi rồi tha về cái forum này để thảo luận mà chẳng thấy có ý kiến của chú về vấn đề gì cả. Thế theo chú bây giờ phải làm thế nào, cụ thể là với chị Cật này? Tôi thấy chú mong ước có đựoc một tấm ảnh của chị ấy nghe mà não nuột. Mình phải làm một cái gì đấy khác, giúp chị ấy có một cuộc sống tốt hơn chứ tôi thấy cách làm của chú (theo tôi hiểu) thì có vẻ hơn cải lương quá. Chú có cao kiến gì thì nêu ra đi chứ, cứ ậm à ậm ừ.

To: Cẩm Vân (?). Em nói chính phủ phải bồi thường là không chính xác đâu. Trách nhiệm của mỗi công dân đối với Tổ quốc khi Tổ quốc lâm nguy là chuyện đương nhiên. Khi hòa bình thì Tổ quốc (mà cụ thể là những con người đang được thừa hưởng cuộc sống hòa bình mà những người đi trước hi sinh cho họ) có trách nhiệm quan tâm đến những người như chị Cật... Vấn đề quan tâm đến đâu lại phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa. Mà thôi để đợi ý kiến của chú Minh đã nhỉ?:lol:
 
Bác chỉ mặt gọi tên thế mà không vào thì bác chửi chết ;). Em xin trình bày ý kiến của em a.

- Thứ 1 là em làm cái mục Điều Giản Dị để chia sẻ với mọi người những câu truyện bình dị trong cuộc sống hàng ngày. Mọi người đọc biết thêm điều gì đó mới mẻ, tốt đẹp...mà đôi khi chúng ta quên không để ý. Đấy là mục đích chính.

- Thứ 2: Cái mục ĐGD này hình như ít người quan tâm, nên đang định đóng cửa ;)

- Thứ 3: Câu truyện về chị Cật phải nói là rất súc động, nhưng mà thực sự là em vẫn chưa nghĩ ra được cái gì có thể làm được để giúp chị. Nên đành phải nói mấy câu (cải lương nhưng thật lòng). Các bác khác có ý kiến gì không? Suy nghĩ của riêng cá nhân em thì việc tìm được chị bây giờ để giúp đỡ là rất khó. Nếu hè năm sau em vào miền Trung sẽ cố gắng qua Ngư Thủy hỏi thăm tin tức của chị. Nếu chưa có ai lấy tấm ảnh về thì sẽ lấy về cho chị..hi'c đúng là đọc mà não ruột 37000 VND chỉ bằng cái bánh mỳ bên này, vậy mà nó là cả ước mơ của chị :(
 
Thứ nhất ai lại chửi chú bao giờ;)

Thứ 2 chú viết "súc động" thì đúng là không thể ngửi được. Lần này không có tha thứ gì cả đâu. Có lần chú đã viết sai chính tả từ "có trí" đã có người nhắc rồi:(

Thứ 3, chuyên mục này không nên đóng cửa, chú cứ đưa vào, ai quan tâm thì đọc. Đúng là nhiều khi những việc bình thường, vì mưu sinh cho cuộc sống nên đôi lúc chúng ta cũng ít để ít đến xung quanh, nhiều việc tưởng nhỏ mà lại không nhỏ. Đôi lúc sự vô tình cũng đáng sợ thật.:cry:

Thứ 4, nói tóm lại giúp đỡ chị Cật chỉ là một chuyện, chú có thể giúp chị Cật được nhưng còn có nhũng người như hoàn cảnh chị Cật thì chú làm thế nào?. Nói thì bao giờ cũng dễ, làm mới khó, mà nhiều khi khó cũng bởi chính mình làm khó thêm cho mình. Đầu tư, hỗ trợ, ưu đãi của Nhà nước dù chưa nhiều nhưng cũng không ít và nếu đựoc vận hành tốt, đi đúng địa chỉ và mục tiêu của nó thì cũng làm đựoc khối việc, chắc chắn những cảnh gặp phải như chị Cật cũng sẽ ít đi. Bên cạnh đó, xã hội cũng chỉ quan tâm theo kiểu phong trào, rốt cuộc cũng chẳng giải quyết được gì nhiều. Chình vì vậy những ngưòi thừa hành các chính sách xã hội phải có tâm huyết, phải có tâm chứ nếu không xem ra chính sách của Nhà nước bị trục lợi cá nhân, vừa không khơi dậy được phong trào của toàn xã hội tham gia vào giúp đỡ những ngưòi thiệt thòi, khó khăn. Vụ ở Thái Bình bắt ép các bà mẹ VIệt Nam Anh Hùng gửi tiền tiết kiệm là một ví dụ, làm như thế thì thử hỏi làm sao mà khuyến khích được mọi người tham gia công tác xã hội?:mad:
 
Hồi ở nhà nhân ngày thương binh liệt sĩ em có được đi xem một bộ phim nói về ngư thủy. Phim đó chắc cũng còn mới nhìn mọi người mà buồn đúng là chả có đâu khổ hơn. Nhìn quanh nhìn quẩn chỉ toàn gió với cát :( nhà thì chỉ toàn tạm bợ chứ chả chắc chắn gì. Nhưng em thấy trong phim Đảng và nhà nước có về Ngư Thủy hộ trợ bà con nhất là những thanh niên xung phong ngày xưa .:rolleyes: Sao giờ lại như thế nhỉ ???
 
Anh có post bài trở lại Ngư Thủy ở số 12 nhưng hình như em chưa đọc. Em có thể tham khảo thêm ở bài báo đấy.
 
Em bắt đầu thấy quý cái tính của bác Sĩ Hà rồi đấy, hẹ hẹ tính em thẳng có gì là phải nói ra ngay. Các bác trong này có bao giờ thấy những nhà chính trị, lãnh đạo đất nước đi làm từ thiện bao giờ không? Em chắc chắn là không bao giờ. Nhưng nếu vì thế mà bảo họ là không thương dân là một sai lầm cực lớn. Trong truyện ngắn "Vàng lửa" của Nguyễn Huy Thiệp, Thiệp có viết một đoạn mà em rất tâm đắc:

Nguyễn Du thông cảm với những đau khổ của các số phận đơn lẻ mà không hiểu nổi nỗi đau khổ lớn của dân tộc. Đặc điểm lớn nhất của xứ sở này là nhược tiểu. Đây là một cô gái đồng trinh bị nền văn minh Trung Hoa cưỡng hiếp. Cô gái ấy vừa thích thú, vừa nhục nhã, vừa căm thù nó. Vua Gia Long hiểu điều ấy và đấy là nỗi cay đắng lớn nhất mà ông cùng cộng đồng phải chịu đựng. Nguyễn Du thì khác, ông không hiểu điều ấy.

Và có lẽ đấy cũng là tất cả những gì mà em muốn nói.
 
To Sĩ Hà
Bác Sĩ Hà, bác lắm chuyện quá, hehe

Thứ 1, tôi viết thế này là ko chửi bác đâu nhá;)

Thứ 2, ko phải tôi ko đồng ý với bác. Nói thẳng ra, cho đến nay, tôi chưa từng đóng 1 đồng tiền từ thiện nào cả, trừ khi công đoàn trừ phiéng vào lương của tôi hay là các trường hợp "bất đắc dĩ" tương tự. Tôi cũng ngại cho tiền những người ăn xin vì tôi thấy tôi giúp họ như vậy thì hèn quá.
Nhưng mà rốt cuộc tôi vẫn là cái thằng hèn thật, bởi vì tôi vẫn chưa làm được gì cho nên hồn cả -> có lẽ sắp tới tôi sẽ cố gắng thay đổi.
Bác là người có chí nhớn (tôi viết là "chí" tức là cái từ đồng âm khác nghĩa với "con rận", ko sai chính tả đâu ạ ;)kha kha ) thì bác cứ tiếp tục, còn bọn tôi , thôi thì...."mèo nhỏ bắt chuột nhỏ vậy" hị hị. :D

Thứ 3, bài của Minh bé post lên đây ko chỉ cốt xin 1 ít tiền cho người nghèo này nọ, mà nhằm vào lòng trắc ẩn trong mỗi con người.
Nói ngoài lề, bác có biết ý nghĩa của việc đi khất thực của các nhà sư ko ạ? Có phải họ lười lao động nên chết đói ko? Ko ạ, Phạt bảo: khất thực là để động đến cái lòng trắc ẩn của con người, có lòng trắc ẩn con người sẽ yêu thương nhau hơn (nói thêm phát, những người như bác Sĩ Hà cũng giàu lòng trắc ẩn, nếu ko bác ấy đã ko nghĩ đến những cái lớn lao hớn để giúp đỡ những người như chị Cật, cái này nói nghiêm túc đây, ko phải là nói đểu đâu nhé).

To Minh bé Chú mày nói ko có ai hửơng ứng là thế nào, mọi người vào xem là hưởng ứng rồi, và cũng đạt mục đích của chuyên mục này rồi -> cứ tiếp tục. Còn "cường độ" ntn thì tùy chú quyết định.

To Minh Châu Anh ko hiểu?:
Nếu "làm từ thiện" được hiểu là đóng góp vào công tác từ thiện(góp của cải, vật chất....) thì là việc chung của toàn xã hội, các vị lãnh đạo ko muốn cũng phải làm. Mà làm thì có lợi cho uy tín của họ quá đi chứ.
Còn nếu hiểu là đứng ra quyên góp thì có lẽ là ít vì họ cũng ko rảnh. Đúng ko?
he he, nói ngoài lề, anh ko hiểu thì chú mày giải thích từ từ và lịch sự nhá;) Anh dã dốt lại còn hay cục, có gì chú mày thông cảm. Tiện đây có nhời xin lỗi vì chuyện hôm truớc, hôm đó anh đã quá nóng nảy.

To Cam Van (Cấm Vặn ??? :D )
Người ta nghèo ko phải vì có người khác giàu, bé ạ. Phân hóa giàu nghèo ko phải là bất công xã hội do những người giàu gây ra. Ít nhất là trực tiếp. Cái này mời các nhà Xã hội học, Kinh tế học giải thích giùm.

Lại To Sĩ Hà
Thấy bác chiến máu quá nên cứ muốn xông vào, chứ thực ra điện thoại nó đang réo như lợn đòi cám ấy. he he chuồn thôi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bác Trung, em cũng thấy bác lắm chuyện quá, hehehe...

Thứ1: Em viết thế này ko chửi bác đâu nhá....hehehe...;)

Thứ2: Sao bác cứ lôi chuyện em viết sai chính tả ra nói mãi thế, con trai không nên để bụng như thế chứ ;) :D

Thứ3: Bác nói sư sãi với trắc ẩn trắc iếc gì, bài này em tình cờ đọc thấy hay thì mang về, rồi nói vài điều suy nghĩ phía dưới. Cái mục ĐGD này có phải chỉ post toàn những bài như thế đâu. Em post cả phở, bánh cuốn Hànội, hoa sữa....có ma nào đọc đâu, chỉ có bài này là thấy mọi người trả lời hăng, có lẽ là do động chạm đến lòng trắc ẩn như bác nói :D. Nên đang suy nghĩ đổi chủ đề, bác có cao kiến gì thì nói cho em biết với.

Thấy bác chiến máu quá nên cứ muốn xông vào, chứ thực ra bụng nó đang réo như lợn đòi cám ấy. he he chuồn thôi :D:D
 
He he Minh bé,

Thứ 1,...chả viết lại làm gì nhỉ hi hi hi :)

Thứ 2, chú chả đọc kỹ gì cả, mắt mũi để đâu thế, anh viết vậy để chọc Sĩ Hà chứ có phải lôi chuyện chính tả của chú ra đâu. Sai thì sửa, việc gì mà ngại.

Thứ 3, chủ đề mới hả? thôi, để từ từ nghĩ, cái bụng nó cũng réo lên rồi...:D

Hì hì, mà chú cứ xem lại cái mục đích chú đề ra cho chuyên mục này trong số đầu tiên ấy, thể nào cũng ra chủ đề mới
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên