Đã mấy đêm nay,em ko ngủ!Em cứ sống trong 1 niềm hi vọng mơ hồ rằng anh sẽ nhắn tin cho em! Em ko dám nhìn thẳng vào thực tế rằng em đã thực sự mất anh rồi!Sao em lại hèn nhát đến như vậy nhỉ? Em ko muốn tin đâu anh,chúng mình mới vừa đây thôi vẫn còn có nhau mà?Vậy mà sao chỉ trong chớp mắt,anh đã xa em,anh ra đi và để lại trong em bao nhiêu đau khổ ,dằn vặt cùng nỗi nhớ khôn nguôi,em sống ngày qua ngày cùng với những kỉ niệm mà mình đã có với nhau!Anh có hay chăng?
Giờ đây,mỗi khi nhìn thấy anh đi với người con gái ấy,em tự nhủ lòng sẽ ko khóc,em luôn tỏ ra vui vẻ trước mắt anh,nhưng anh có biết rằng đã bao đểm rồi,em ngồi lặng lẽ cùng với nỗi nhớ anh da diết,mấy lần em cầm điện thoại lên muốn gọi cho anh nhưng lòng tự trọng ko cho phép em lam thế!Và từng đêm từng đêm,em ngồi và ước mong anh sẽ nhắn cho em!Như đêm nay vậy!
Em.....
Giờ đây,mỗi khi nhìn thấy anh đi với người con gái ấy,em tự nhủ lòng sẽ ko khóc,em luôn tỏ ra vui vẻ trước mắt anh,nhưng anh có biết rằng đã bao đểm rồi,em ngồi lặng lẽ cùng với nỗi nhớ anh da diết,mấy lần em cầm điện thoại lên muốn gọi cho anh nhưng lòng tự trọng ko cho phép em lam thế!Và từng đêm từng đêm,em ngồi và ước mong anh sẽ nhắn cho em!Như đêm nay vậy!
Em.....