Bùi Mai Hương
(Mai Hương)
Thành viên danh dự
Đây là lần thứ hai H lại phải quyết định, lần thứ hai H phải nói ra những từ đáng ghét ấy!
H nhớ, lần thứ nhất, H đã nói với ... rằng, H ghét nó lắm! Ghét thế mà vẫn cứ phải nói, vì H không thể làm gì khác, vì H bó tay trước nhựng rạn vỡ không thể hàn gắn, vì H không đủ can đảm để tiếp tục, và vì H sợ mình làm tổn thương người khác quá nhiều...Lúc ấy, H không trách ai cả, H cũng không muốn trách ai cả, lỗi đâu phải chỉ có thể gán cả cho những người xung quanh, mà lỗi còn cả về phần H và ... nữa! Tình cảm cần lòng tin, nhưng nếu đã không thể tin tưởng nhau nữa thì chia tay có lẽ là điều tốt nhất cho cả hai đứa.
Ngày ấy đã qua lâu rồi, rất lâu rồi! Thế mà từng mảng ký ức về nó, sau đấy, vẫn vẻn vẹn trong H như nó đã từng. H cũng muốn quên đi, quên hết để làm lại tất cả, nhưng chẳng hiểu sao, nó cứ lẩn quất, cứ hiển hiện, H càng cố quên thì nó lại càng bám riết lấy H. Đã không biết bao nhiêu lần H châm lửa định đốt hai cuốn nhật ký dày đặc chữ, dày đặc những kỷ niệm ấy, dẫu vui hay là buồn, H cũng muốn xóa sạch đi, nhưng H lại không làm thế. H đã không biết rằng chính nhưng hối tiếc của mình lại quay lại hại chính H như thế này. Rồi một thời gian, H mải mê với những lo toan mới, bận rộn mới. Và có lẽ trong cái khoảng thời gian ấy, H đã lãng quên ... ,và như tìm lại được chính bản thân mình. H đã thầm vui lắm ... biết không, vui vì như thế sẽ tốt cho mình hơn. H thay đổi rồi phải không? Vì H biết nghĩ cho mình trước khi nghĩ cho người khác, không còn là H của ngày xưa nữa...
Nhưng chính ... lại không để cho H quên? Tại sao lại thế? Sao lại phải làm thế chứ? Cái ngày hôm đấy, H, thực sự, nghĩ lại, H không hiểu mình đã nghĩ gì? Còn ..., ... nghĩ gì? H hỏi thừa rồi phải không? Vì H biết bao giờ ... cũng đợi câu trả lời của H trước. H ghét nói ra lời chia tay bao nhiêu thì H ghét cái sự thụ động ấy của ... gấp trăm gấp vạn lần. Giờ đây H phân vân lắm! Mà H đã phải nghĩ, và ... đã phải chờ đợi câu trả lời của H có nghĩa là không còn được như trước nữa rồi. H nghĩ thế. H nghĩ H không còn yêu ... như trước đây, H nghĩ H không muốn làm tổn thương thêm bất kỳ người nào, và cả chính H nữa. Mọi thứ xảy ra quá gấp gáp, không thể chứng minh cho một cái gì đó chắc chắn được. Mà H thì không muốn mơ hồ!
Thôi thì, mọi chuyện cũng đã qua rồi, H sẽ quên hết, quên mà không buồn đâu, vì lần thứ nhất H đã khóc rồi, lần thứ hai H sẽ không khóc, mà cũng chẳng có gì để phải khóc! Thời gian sẽ hàn gắn tất cả, H mong ... hiểu cho H!
Hy vọng lần thứ hai cũng sẽ là lần cuối, đừng để lần thứ ba đến nữa...
H nhớ, lần thứ nhất, H đã nói với ... rằng, H ghét nó lắm! Ghét thế mà vẫn cứ phải nói, vì H không thể làm gì khác, vì H bó tay trước nhựng rạn vỡ không thể hàn gắn, vì H không đủ can đảm để tiếp tục, và vì H sợ mình làm tổn thương người khác quá nhiều...Lúc ấy, H không trách ai cả, H cũng không muốn trách ai cả, lỗi đâu phải chỉ có thể gán cả cho những người xung quanh, mà lỗi còn cả về phần H và ... nữa! Tình cảm cần lòng tin, nhưng nếu đã không thể tin tưởng nhau nữa thì chia tay có lẽ là điều tốt nhất cho cả hai đứa.
Ngày ấy đã qua lâu rồi, rất lâu rồi! Thế mà từng mảng ký ức về nó, sau đấy, vẫn vẻn vẹn trong H như nó đã từng. H cũng muốn quên đi, quên hết để làm lại tất cả, nhưng chẳng hiểu sao, nó cứ lẩn quất, cứ hiển hiện, H càng cố quên thì nó lại càng bám riết lấy H. Đã không biết bao nhiêu lần H châm lửa định đốt hai cuốn nhật ký dày đặc chữ, dày đặc những kỷ niệm ấy, dẫu vui hay là buồn, H cũng muốn xóa sạch đi, nhưng H lại không làm thế. H đã không biết rằng chính nhưng hối tiếc của mình lại quay lại hại chính H như thế này. Rồi một thời gian, H mải mê với những lo toan mới, bận rộn mới. Và có lẽ trong cái khoảng thời gian ấy, H đã lãng quên ... ,và như tìm lại được chính bản thân mình. H đã thầm vui lắm ... biết không, vui vì như thế sẽ tốt cho mình hơn. H thay đổi rồi phải không? Vì H biết nghĩ cho mình trước khi nghĩ cho người khác, không còn là H của ngày xưa nữa...
Nhưng chính ... lại không để cho H quên? Tại sao lại thế? Sao lại phải làm thế chứ? Cái ngày hôm đấy, H, thực sự, nghĩ lại, H không hiểu mình đã nghĩ gì? Còn ..., ... nghĩ gì? H hỏi thừa rồi phải không? Vì H biết bao giờ ... cũng đợi câu trả lời của H trước. H ghét nói ra lời chia tay bao nhiêu thì H ghét cái sự thụ động ấy của ... gấp trăm gấp vạn lần. Giờ đây H phân vân lắm! Mà H đã phải nghĩ, và ... đã phải chờ đợi câu trả lời của H có nghĩa là không còn được như trước nữa rồi. H nghĩ thế. H nghĩ H không còn yêu ... như trước đây, H nghĩ H không muốn làm tổn thương thêm bất kỳ người nào, và cả chính H nữa. Mọi thứ xảy ra quá gấp gáp, không thể chứng minh cho một cái gì đó chắc chắn được. Mà H thì không muốn mơ hồ!
Thôi thì, mọi chuyện cũng đã qua rồi, H sẽ quên hết, quên mà không buồn đâu, vì lần thứ nhất H đã khóc rồi, lần thứ hai H sẽ không khóc, mà cũng chẳng có gì để phải khóc! Thời gian sẽ hàn gắn tất cả, H mong ... hiểu cho H!
Hy vọng lần thứ hai cũng sẽ là lần cuối, đừng để lần thứ ba đến nữa...