Tuổi mười sáu...

nói thế thì chú Lộc đúng là đồ khỉ gió
 
ôi giời anh Tuấn, em chịu ko phiên âm đc ngôn ngữ của anh :|
à mà anh năm nay thi ĐH nhỉ, anh thi khối nào + trg` nào thế ;;) <Good luck:x>
 
4 ngôn ngữ 1 lúc, làm sao em dịch nổi :D
câu đấy nghĩa là: "tôi chào tạm biệt đồng chí nhé"

còn anh thi khoa Công Nghệ Thông Tin của Bách Khoa với cả Báo Chí của Nhân Văn, không biết thế nào
anh thì tự tin lắm
 
chài, tự tin là chiến thắng đến 60% rồi :x . Em thì mắc bệnh tâm lí ko vững, từ trc đến giờ toàn thất bại là do tâm lí ko ổn định, đứng trc một việc j` quan trọng cứ run lên bần bật í:D (còn khi nào thấy tự tin thì khi đó thành công thấy rõ:D)
Ơ mà anh Tùng tối qua hẹn vào spam lại chả thấy viết bài nào thế nhỉ :|
À thông báo với mọi người, Ngọc sắp cho ra đời một truyện ngắn với nội dung và phong cách hoàn toàn mới (khác xa với phong cách teen story của Tuổi 16:D) Dù mức độ chuối sến cũng ko kém phần nhưng đã bước sang giai đoạn trưởng thành (có pha chút tình tiết bạo lực:D). Mới viết phần đầu (hi vọng sớm đc ra mắt:p), hay mọi ng` thik đọc luôn thì em post tạm tập 1:D
 
:x thật là háo hức muốn xem chuyện của N đó, chờ đợi cả năm như mong ngóng người yêu, h thì có thể thỏa mãn rồi >:-D<
 
haha
chờ em gái cho ra truyện nhé
anh dạo này chán viết rồi
mà cũng chẳng có thời gian
 
em đang suy nghĩ có nên post ko nhỉ :D, có lẽ là thôi, cứ để hoàn thành đã, vì hiện giờ mãi em chưa tìm đc cảm hứng viết, sợ nhất 1 năm nữa mới xong đc:p, nếu bây h post mỗi cái tập 1 rồi lại bỏ đấy, bẵng đi đến 1 năm nữa mới có tập 2 thì......ngại quá :">:D. Thôi hai anh cứ ngồi uống nước đàm đạo văn chương, chờ khi nào em viết xong nhé :D (sozy anh Tùng, làm anh cụt hứng:p)
@Lộc: anh Tùng rủ rê tao offline, tao bảo "anh dụ đc bạn Lộc đi thì em đi" :)) mày liệu cư xử với anh Tùng cho phải phép ;))
 
Ý mày là tao chỉ việc lắc đầu chứ gì.[-( Quá đơn.:-j
 
Ngọc làm anh hơi cụt hứng đấy
dạo này Box văn thơ chủ yếu là bài spam, không có mấy sáng tác hay sưu tầm mới
 
anh Tùng, thằng Lộc chả nể mặt anh j` cả anh nhỉ ;)) anh cho nó 1 trận đi :)):p (bài anh có 3 cái emo mà cũng post đc à:|)
@anh Tuấn: em sozy :D hay post tạm cái Fairy tales are only lies vậy nhỉ?:D (đỡ mang tiếng là topic toàn spam:D)Truyện này em viết cách đây gần 2 tháng, nhưng mới post trên blog :D

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cơn ác mộng của Diệp. Nó dụi mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng 2h, thò tay ra khỏi màn qườ lấy ống nghe. Một giọng choe chóe ở đầu dây bên kia không thể nhầm lẫn với ai khác ngoài Mai Anh.

- Sáu rưỡi tập trung ở nhà bác Khánh Ly để quay phim nha mày!

- Ừ, tao biết rồi. – Diệp đáp, người vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Nó cũng chả nhớ mình dập máy khi nào, khi tỉnh dậy đồng hồ đã chỉ 4h15. Diệp thấy đầu đau đau, chân tay như muốn cùng nhau bãi công, không nhúc nhích nổi. Nó mất ngủ suốt mấy hôm nay. Đêm nào cũng đi quay phim đến 11h, lại cố học cho đảm bảo giờ lên lớp, nó đến lớp như người mất hồn, chỉ tranh thủ trưa đi học về là ngủ. Chả là lớp nó là lớp ngoại ngữ, cô giáo yêu cầu học sinh chuyển thể một tác phẩm tiếng pháp sang kịch bản rồi dựng thành phim. Nhóm có năm đứa, khổ nỗi, toàn con gái, vì thế mà đi đêm về hôm rất nguy hiểm. Gia đình đứa nào cũng lo lắng không muốn con mình đi, thế nhưng vì tính chất công việc và cũng vì niềm đam mê của những cô gái lớp pháp, cả năm đứa đều sẵn sàng đón nhận những áp lực không mấy mong đợi. Khổ nỗi, à đấy, lại một cái khổ nỗi nữa, bộ phim của bọn nó lại là thể loại phim kinh dị, với tựa đề là Nỗi sợ hãi, vì vậy cả nhóm phải đến khu phố cổ để quay phim. Chuyện kể về một người đàn ông làm nghề gác rừng. Một đêm nọ, ông bắt gặp một kẻ đang chặt rừng, hai bên xô xát và nổ súng, vô tình ông gác rừng đã giết tên lâm tặc. Từ đó trở đi, người gác rừng và gia đình ông sống trong nỗi sợ hãi, họ luôn tin rằng hồn ma của tên lâm tặc sẽ trở về báo thù vào cái đêm định mệnh đó…

Đọc đến đoạn đó, Diệp khẽ giật mình đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng im lặng, nghe rõ cả tiếng thở nhẹ nhàng của chính nó. Diệp đang ngồi học kịch bản để chuẩn bị cho cảnh quay tối mai. Nó chợt nhớ ra “Đêm mai là đêm cuối cùng-mùng bảy tháng ba!” Phải rồi, chỉ còn đêm mai nữa thôi, Diệp chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại Đạt nữa. Nó tự trách mình suốt mấy tối vừa qua đã không nói thật tình cảm của mình với Đạt. Nhưng trách gì chứ, chính nó cũng không biết mình để ý Đạt từ bao giờ, chỉ biết rằng nó cứ luôn nghĩ, thấy nhớ và có chút gì đó buồn. Đạt là ai?

Như đã nói ở trên, vì không yên tâm khi chỉ có năm đứa con gái với nhau đến khu phố cổ, Hương, một trong những đứa bạn thân của Diệp, cũng làm cùng nhóm, đã đưa ra ý kiến nhờ hai ông anh họ của nó đi hộ tống. Một trong hai người đó là Đạt, hơn Diệp một tuổi. Một chàng trai da ngăm đen, bề ngoài không có gì là nổi bật, thậm chí nói chuyện rất nhạt nhẽo , nhưng Diệp cảm nhận ở anh một cái gì đó trìu mến và ấm áp. Suốt tuần lễ fải đi quay phim, Đạt đều đưa đón Diệp vì nhà hai đứa cũng không xa nhau là mấy. Những lúc cả nhóm ở với nhau, Diệp không nói gì đã đành, ngay cả những giây phút chỉ có 2 người trên đường vắng , Diệp cũng không đủ can đảm để bộc lộ cảm xúc của mình, chỉ thỉnh thoảng trả lời những câu hỏi vu vơ của Đạt.

Thời gian không chờ đợi ai, công việc cũng fải đi đến điểm kết thúc của nó, đêm cuối cùng trên con phố quen thuộc, Diệp quyết định fải làm một cái gì đó, nhưng nó chưa nghĩ ra được mình fải làm gì K

- Hôm nay có chuyện gì buồn hay sao mà im lặng mãi thế? – Đạt cất tiếng hỏi hòa vào tiếng ồn ào của gió và những âm thanh hỗn tạp trên đường.

- Anh đi chậm lại đi, rồi em nói cho mà nghe!

Ngay lập tức mệnh lệnh của Diệp được nhấn phím enter. Đạt quay lại hỏi:

- Nào bây giờ nói đi

Diệp buông thõng một câu:

- Em lạnh!

Dù không nhìn thấy khuôn mặt Đạt, Diệp vẫn có thể đoán chắc 90% là Đạt sẽ…

- Bó tay! – Quả đúng như suy nghĩ của Diệp, nhưng nó không để ý tới câu nói đó, thu hết can đảm trong cái giá lạnh, nó cất tiếng:

- Cho em ôm anh nhé!

Có lẽ giờ thì Đạt sốc thật, nó ngạc nhiên quay lại nhìn, thoáng qua đôi mắt long lanh như có muôn vàn giọt lệ đang nhảy múa “Có ý gì không đấy?”

- Có thì sao mà không có thì sao?! – Dĩ nhiên một khi con gái đã nói câu đó thì đến 90% câu trả lời là “có”!. Không biết Đạt nghĩ gì, nhưng nó gật đầu đồng ý. Và Diệp ôm…Một cái ôm lạnh giá, tàn nhẫn và khắc nghiệt. Bởi Diệp biết nó không bao giờ có thể có được trái tim Đạt…

Chia tay.Một lời cảm ơn. Một lời chào.

Có ai đó đã nói “Fairy tales are only lies.” – Chuyện cố tích chỉ là lời nói dối. Lọ Lem chẳng thể trở thành công chúa và cũng không bao giờ có hoàng tử nào xuất hiện với một cái ôm…


Tác phẩm viết dựa trên câu chuyện có thật nhưng có nhiều hư cấu

Xong! Mọi người cho em cái comment :p
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Có ai đó đã nói “Fairy tales are only lies.” – Chuyện cố tích chỉ là lời nói dối. Lọ Lem chẳng thể trở thành công chúa và cũng không bao giờ có hoàng tử nào xuất hiện với một cái ôm…

hừm
anh lại không nghĩ thế này
cuộc sống dù giờ đã rất thực tế nhưng vẫn còn rất nhiều điều kì diệu
và lại nếu chỉ thực tế thôi, con người sẽ chỉ còn là những cái máy chứ không còn là con người nữa
truyện cổ tích vẫn còn tồn tại, rất rất nhiều
à mà Ngọc gõ sai chính tả đấy
 
@Lộc: có thể nói là thế, nhưng mà chuyện tình cảm là hư cấu thôi...đột nhiên tao có một cảm hứng viết như vậy :) (vì muốn ghi lại kỉ niệm đợt làm phim nên viết thành truyện, mà tình huống truyện lại chả có nên bịa thêm vụ Diệp và Đạt :))). À quên, mày đừng để đứa nào lớp mình đọc đc đấy, ko lại hiểu lầm tao (nhất là con KLy suốt ngày đòi đọc :)))
@anh Tuấn: đúng thế, cuộc sống có nh` điều kì diệu, nhưng bản thân em chưa một lần đc nếm trải nên em chỉ tin Fairy tales are only lies :)

-----------------------------------------------------
Quên: em đi nghỉ mát đây ;)) chắc ko onl trong mấy ngày tới, mọi ng` spam vui vẻ nhé (see all again:D)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:-?? .... c a i j ?
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
em ngọc được đi nghỉ mát chiws anh thì còn cố chịu khổ tầm 2 tháng nữa, chán quá
mà anh Tùng post bài có mỗi cái biểu tượng, em không hiểu
 
Ngọc hiểu, thế là đủ, anh chán post rồi, có j thì nói trên yahoo nhá Ngọc (k post nhưng vẫn vào đọc đấy)
 
Back
Bên trên