Đặng Kim Anh
(Mask of Lead)
New Member
Từ hồi chuyển về nhà mới,nó chưa từng bắt chuyện với cậu ta.
Dù hai nhà cùng chung dưới một bầu trời ,dù cửa sổ phòng nó và cậu ta đối diện và thậm chí cùng học chung một trường.
Nhưng nó chẳng đi sang hàng xóm chơi bao giờ mà cũng chẳng có việc gì để nói với cậu ta ở trường.Và cũng đơn giản vì nó ghét cánh cửa sổ phòng cậu ta.Chúng luôn luôn mở,mở toang như để khoe sự bừa bãi một cách kì quặc của cậu ta.Thứ duy nhất có vẻ ngay ngắn là cây đàn violon nằm cạnh giá sách nhạc đầy bụi-mà nó nghĩ cậu ta dùng để trưng cho đẹp.
Thỉnh thoảng nó gặp cậu ta ở sân trường. Vài sợi tóc trước trán dựng ngược lên hơi nâu nâu trong nắng, đôi mắt hơi nheo lại vẻ châm chọc.Cái miệng luôn mỉm cười một cách kiêu ngạo.Tất cả cộng thêm cái khuyên tai nhỏ ở tai khiến cậu ta trở nên đáng ghét.Khác với 1 số kẻ đeo khuyên tai nhuộm tóc,quần bò mài và áo bó,cậu ta không gợi cảm giác đua đòi hay khó chịu. Cậu ta luôn đứng giữa một đám cả con trai và con gái-tất cả đều có vẻ rất mốt và thời trang .Và lúc nào cũng có thể bắt gặp 1 vài ánh mắt ngưỡng mộ hay ngẩn ngơ khi cậu ta vừa đi qua.
Nó không phủ nhận nó để ý cậu ta-như rất nhiều đứa con gái khác.Nó cũng không phủ nhận nó luôn thầm ngắm cậu ta từ 1 góc khuất.Nó cũng không hề muốn phủ nhận nó luôn cố chờ cậu ta trước ngõ mỗi sáng khi đi học với hi vọng cậu ta sẽ nhận ra nó.Vậy mà cứ lúc nào nhìn thấy cậu ta,nó lại bỏ chạy-hệt như 1 con ngốc.Cậu ta luôn đi xe đạp,và đôi lúc nó thấy cậu ta phóng vèo qua bến xe bus nó đang đứng,miệng ngậm kẹo mút và có vẻ như đang ngân nga 1 bài ca nào đó. Dù nó vẫn cứ hi vọng rằng có thể cậu ta thấy mặt nó quen quen nhưng hình như cậu ta có vẻ chẳng bao giờ nhận ra nó.
Nó luôn tự ép mình đóng chặt cửa sổ,nó tự nhủ rằng cậu ta không cùng thế giới với nó,và dù nó có cố thế nào thì cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu được cậu ta.Nhưng sự thật là nó qua nhút nhát.Mở cửa sổ ư? Để tự phơi bày thế giới của mình ra trước cậu ta, để cậu ta cười vào mũi nó ư?Phải rồi,nó chẳng có lí gì để mở cửa-để cậu ta biết cái đứa con gái thỉnh thoảng lại hát rống lên một bài hát nào đó lại là nó.Vậy là cứ thế,nó đứng ngắm cậu ta đi học mỗi ngày ở bên xe bus và tự nhủ với mình cậu ta chỉ để…ngắm mà thôi.
Bất thình lình một ngày nọ,cậu ta biến mất.
Không đi qua bến xe bus mà cũng không ở trường.Năm ngày trôi qua,năm ngày đủ để lũ con gái xôn xao ầm ĩ và vài đứa ra vẻ ta đây biết hết chuyện thì thào với nhau cậu ta ốm.Sân trường bớt hẳn đi một đám đông tụ tập,thay vào đó là những tin đồn thất thiệt đủ làm nên 1 bộ từ điển bách khoa các thứ bệnh.Nó cố nghe ngóng từ cái cửa sổ đối diện. Đèn vẫn sáng,nhưng nó chẳng khi nào đủ can đảm để mở cửa sổ ra như chỉ vô tình rồi xem cậu ta có khoẻ không.Đến ngày thứ sáu cậu ta vẫn chưa đi học với 1 cái lí do đơn giản là ốm.
Tối thứ sáu là tối trăng tròn, ánh trăng trắng xanh chiếu qua cửa sổ phòng khi nó ngồi sát bên cạnh,nhìn qua cửa sổ phòng đối diện. Đó là lần đầu tiên nó thấy mặt trăng kì lạ đến thế . Ánh trăng xanh ngắt khiến nó run rẩy.Và bất chợt,tiếng đàn violon vang lên từ phòng cậu ta.Tiếng đàn làm nó hơi bất ngờ,nhưng rồi nhanh chóng đưa nó vào trạng thái vô thức,thẫn thờ kì lạ.Tiếng đàn đau nhói khiến nó cảm thấy như ngưng thở vì sợ hãi.Nó đã ngồi rất lâu để nghe tiếng đàn,lâu đến mức nó thấy mình như biến mất trong bóng tối.
Đột nhiên nó đứng dậy.Như một bóng ma,nó lặng lẽ đến bên cửa sổ,mở toang cánh cửa như để giải phóng một cái gì đó bị cầm tù.
Tiếng cửa bật mở làm cậu ta giật mình,tiếng đàn tắt nghẹn.Giữa bóng tối,khuôn mặt cậu ta hiện lên rất đẹp,và cậu ta quay sang nhìn nó hờ hững lạ lùng,khác hẳn với nụ cười mà cậu ta vẫn dành tặng cho đám con gái trên sân trường.
“Sao cậu khóc?”-cậu ta hỏi. Ánh mặt cứ như xoáy sâu,xoáy sâu mãi.
“Tiếng đàn…”-nó thẫn thờ như đang mơ.Trong ánh trăng,nó và cậu ta nhìn nhau,nhạt nhoà như hai ảo ảnh .
*
* *
Cậu ta đi học trở lại,gầy và xanh như một bức tượng cẩm thạch.Chỉ có nụ cười là vẫn thế,kiêu ngạo và sẵn sàng dành tặng cho bất cứ đứa con gái nào.Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ- là nó,cậu ta không cười với nó. Thoáng gặp ở cầu thang,cậu ta nhìn nó bằng ánh mắt ngỡ ngàng và kì quái.Cậu ta nhìn nó hơi ngạc nhiên,và đúng là vẻ kinh ngạc làm mặt cậu ta dễ thương hơn bình thường.Cậu ta dừng lại ở chỗ nó một lúc,như đang tự hỏi:”Đây là ai nhỉ…”...Nhưng cậu ta không hỏi nó gì,cậu ta đi qua nó như một người xa lạ và tiếp tục quay sang nói chuyện với cô nàng tóc ép.Cái mặt dây chuyền kì quái của cậu ta kịp đập vào mắt nó khi nó đi lướt qua cậu ta,môi mím chặt cùng một bộ mặt phớt tỉnh.
Thỉnh thoảng khi cậu ta lên lớp nó.Cố giữ cho mình không mỉm cười,nó ngồi lặng lẽ nhưng vẫn dỏng tai lên xem cậu ta nói gì.Cậu ta nói chuyện bằng giọng điệu xã giao lịch sự,có thể nói là bằng một giọng khiêu khích và đầy chế giễu.Nó luôn cố tự hiểu rằng tại
sao chưa ai ghét cậu ta vì giọng điệu đó.Cũng có thể nó như cách ăn mặc của cậu ta vậy,luôn là đồng phục,cổ áo thả 1 cúc để lộ ra cái mặt dây chuyện hình quái đản mà nó đã không dám nhìn thẳng vào để xem là hình gì.Tất cả về cậu ta ẩn giấu một vẻ kiêu ngạo tự tin và cảm giác xa vời , ít nhất là đối với nó. Thật đơn giản nếu nó đi cùng cậu ta đến trường vào buổi sáng,vì nhà nó và cậu ta gần nhau,và vì nó và cậu ta là hàng xóm,và vì nó và cậu ta học chung một trường.Nếu cho phép mình tưởng bở ư?Vậy thì chắc là cậu ta đã nhận ra nó. Ít ra cậu ta cũng nhận ra nó,dù theo bất cứ cách nào.Có thể một lúc nào đó nó sẽ hối tiếc nếu có một cô nàng nào đó bắt chuyện với cậu ta.Ai mà biết được nếu nó thử bắt chuyện…bây giờ thì nó đã có một cái cớ. Nhưng sự thật thì chẳng đơn giản tí nào, vì cậu ta là cậu ta ,còn nó là nó.
Nó suy nghĩ rất nhiều ,cậu ta và nó lúc nào cũng không cùng một thế giới,và nó cần phải đóng cái cửa sổ mà đêm ấy nó đã mở ra-cánh cửa thông duy nhất giữa cậu ta và nó…
Cánh cửa xe bus vừa mở cũng là lúc ông soát vé quát những người bên trong dịch vào.Nó bị ông soát vé đẩy một cách thô bạo vào giữa cái xe bus chật hẹp một cách khủng khiếp.Nó bị ép sát,loạng quạng không chỗ bám giữa hai bên toàn người là người.Mỗi lần chiếc xe chạy qua ổ gà,nó lảo đảo giữ cho mình đứng vững. Ý nghĩ về cậu ta chợt thoáng qua nó như một cơn gió.Nếu cậu ta tốt bụng một chút thì có thể cậu ta sẽ đưa nó về chẳng hạn,hoặc ít ra nó có thêm 1 bạn đồng hành đến trường trên quãng đường vắng vẻ khủng khiếp vào 6 giờ sáng hàng ngày. Đó không phải là tất cả những gì những đứa bạn hàng xóm học cùng trường hay làm ư?
Nó nghĩ như sắp khóc khi trước mặt là bến xe bus,nghĩa là chiếc xe chuẩn bị phanh gấp.Nó cuống cuồng ngó quanh tìm một khe hở để bám.Nhưng tất cả những gì nó thấy là ánh mắt thương hại của một số người.Nó cảm thấy cáu giận với những gã thanh niên vừa ngồi ghế vừa nhìn nó cười nhạo,cáu giận với những gã bám một mình 2 tay bám và nghêng ngang đứng ở giữa xe.Cuối cùng nó nhắm mắt lại khi còi xin đường vang lên, đón chờ xem một màn hài kịch mới mà nhân vật chính chính là nó.
Nhưng màn kịch không xảy ra,cái xe bus được dịp thất vọng.Vì một giọng nói bỗng vang lên,rõ ràng và rất quen:
_Bám vào ba lô tớ
Nó đang chuẩn bị nhìn kĩ người này thì chiếc xe phanh gấp.Theo đà,nó tóm chặt vào chiếc ba lô nọ và thở phào nhẹ nhõm khi nửa chiếc xe chúi mình về phía trước.
“Cảm…”-câu cảm ơn chưa kịp thốt ra thì tắt nghẹn.
Trước cặp mắt mở to của nó,cậu ta mỉm cười,vẫn là nụ cười ấy dù bớt đi 90%vẻ chế nhạo:”Cảm gì?”
“Cảm ơn”-nó bối rối nói nhanh rồi buông tay ra.Mắt nó sáng lên khi khi thấy một chỗ bám,nhưng lại ngay cạnh cậu ta.Không nhìn cậu ta dù đang đứng ngay bên cạnh,tim nó đập mạnh.
“Sao cậu cứ vờ như không quen tớ thế?”-cậu ta hỏi nửa đùa nửa thật-“Mình là hàng xóm đúng không?”
Không phải chính cậu ta tránh mặt nó ư?Hay ít ra cậu ta và nó cũng quá khác nhau.Nó không hề muốn cậu ta làm đảo lộn thế giới của nó,dù chỉ trong một ngày.Vậy mà bây giờ cậu ta lại tiếp tục làm đảo lộn một ngày tiếp theo của nó.
Nó rất muốn hét vào cậu ta những điều đó.Nhưng nó là nó,và nó đang đứng trước mặt cậu ta. Điều đó làm nó ấp úng trả lời,không thèm quay lại,chẳng thèm quan tâm xem cậu ta có nghe thấy gì không nữa:” Ừ…à…không”.Cái cánh trả lời của nó làm cậu ta hơi ngạc nhiên,nhưng rồi không hỏi nữa.
Cậu ta huýt sao một bản nhạc buồn.
Đó là bản nhạc gì nhỉ?Cũng có thể đó là bản nhạc mà cậu ta kéo vào những đêm trời mưa tầm tã,hay những đêm trăng,hoặc cũng có thể là một buổi tối mùa hạ đầy sao. Điều này nó không rõ.
Cảm giác cứ như bản nhạc điều khiển nó.Không nén nối mình,nó bất thần quay lại hỏi
_Bản…gì vậy?
Cậu ta ngừng huýt sáo,giọng bỗng nhỏ đi
_Tớ tự viết
Khi không mỉm cười,cậu ta giống như một thằng nhóc dễ mến bình thường.Lúc này,thằng nhóc ấy đang hỏi nó.Câu hỏi xen lẫn giữa tiếng ồn ào của xe cộ,nhưng lại rất rõ ràng với nó.Câu hỏi như vọng về từ lâu lắm rồi,một câu hỏi cũ:
_Lần ấy…sao cậu khóc?
Trước mặt nó là mặt vòng cổ của cậu ta.Hình cây đàn violon sáng lóng lánh trong một thoáng bị ánh mặt trời chiếu vào.Nó nguớc lên nhìn thẳng vào cậu ta :
_Tớ không biết…mà…
Nó đột nhiên thở dài:”Có lẽ là từ lâu lắm rồi,mới có người đàn cho tớ nghe”.Trong mắt cậu ta,nó hiện lên với một nụ cười buồn bã.
Và cậu ta đột nhiên cười to:
_Vậy ư? Lâu lắm tớ mới đàn cho một người nghe.
Bến xe bus hiện ra trước mặt,cậu ta chen ra mở đường,ngoắc ngoắc nó:”Không xuống à?”.Nó gật đầu, đi vội theo sau cậu ta. Đi sau cái ba lô rất to,nó cảm thấy yên bình trở lại.
...................
Còn tiếp,nếu có ai muốn đọc tiếp,tớ sẽ post tiếp,không thì thôi vậy :-s .
Dù hai nhà cùng chung dưới một bầu trời ,dù cửa sổ phòng nó và cậu ta đối diện và thậm chí cùng học chung một trường.
Nhưng nó chẳng đi sang hàng xóm chơi bao giờ mà cũng chẳng có việc gì để nói với cậu ta ở trường.Và cũng đơn giản vì nó ghét cánh cửa sổ phòng cậu ta.Chúng luôn luôn mở,mở toang như để khoe sự bừa bãi một cách kì quặc của cậu ta.Thứ duy nhất có vẻ ngay ngắn là cây đàn violon nằm cạnh giá sách nhạc đầy bụi-mà nó nghĩ cậu ta dùng để trưng cho đẹp.
Thỉnh thoảng nó gặp cậu ta ở sân trường. Vài sợi tóc trước trán dựng ngược lên hơi nâu nâu trong nắng, đôi mắt hơi nheo lại vẻ châm chọc.Cái miệng luôn mỉm cười một cách kiêu ngạo.Tất cả cộng thêm cái khuyên tai nhỏ ở tai khiến cậu ta trở nên đáng ghét.Khác với 1 số kẻ đeo khuyên tai nhuộm tóc,quần bò mài và áo bó,cậu ta không gợi cảm giác đua đòi hay khó chịu. Cậu ta luôn đứng giữa một đám cả con trai và con gái-tất cả đều có vẻ rất mốt và thời trang .Và lúc nào cũng có thể bắt gặp 1 vài ánh mắt ngưỡng mộ hay ngẩn ngơ khi cậu ta vừa đi qua.
Nó không phủ nhận nó để ý cậu ta-như rất nhiều đứa con gái khác.Nó cũng không phủ nhận nó luôn thầm ngắm cậu ta từ 1 góc khuất.Nó cũng không hề muốn phủ nhận nó luôn cố chờ cậu ta trước ngõ mỗi sáng khi đi học với hi vọng cậu ta sẽ nhận ra nó.Vậy mà cứ lúc nào nhìn thấy cậu ta,nó lại bỏ chạy-hệt như 1 con ngốc.Cậu ta luôn đi xe đạp,và đôi lúc nó thấy cậu ta phóng vèo qua bến xe bus nó đang đứng,miệng ngậm kẹo mút và có vẻ như đang ngân nga 1 bài ca nào đó. Dù nó vẫn cứ hi vọng rằng có thể cậu ta thấy mặt nó quen quen nhưng hình như cậu ta có vẻ chẳng bao giờ nhận ra nó.
Nó luôn tự ép mình đóng chặt cửa sổ,nó tự nhủ rằng cậu ta không cùng thế giới với nó,và dù nó có cố thế nào thì cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu được cậu ta.Nhưng sự thật là nó qua nhút nhát.Mở cửa sổ ư? Để tự phơi bày thế giới của mình ra trước cậu ta, để cậu ta cười vào mũi nó ư?Phải rồi,nó chẳng có lí gì để mở cửa-để cậu ta biết cái đứa con gái thỉnh thoảng lại hát rống lên một bài hát nào đó lại là nó.Vậy là cứ thế,nó đứng ngắm cậu ta đi học mỗi ngày ở bên xe bus và tự nhủ với mình cậu ta chỉ để…ngắm mà thôi.
Bất thình lình một ngày nọ,cậu ta biến mất.
Không đi qua bến xe bus mà cũng không ở trường.Năm ngày trôi qua,năm ngày đủ để lũ con gái xôn xao ầm ĩ và vài đứa ra vẻ ta đây biết hết chuyện thì thào với nhau cậu ta ốm.Sân trường bớt hẳn đi một đám đông tụ tập,thay vào đó là những tin đồn thất thiệt đủ làm nên 1 bộ từ điển bách khoa các thứ bệnh.Nó cố nghe ngóng từ cái cửa sổ đối diện. Đèn vẫn sáng,nhưng nó chẳng khi nào đủ can đảm để mở cửa sổ ra như chỉ vô tình rồi xem cậu ta có khoẻ không.Đến ngày thứ sáu cậu ta vẫn chưa đi học với 1 cái lí do đơn giản là ốm.
Tối thứ sáu là tối trăng tròn, ánh trăng trắng xanh chiếu qua cửa sổ phòng khi nó ngồi sát bên cạnh,nhìn qua cửa sổ phòng đối diện. Đó là lần đầu tiên nó thấy mặt trăng kì lạ đến thế . Ánh trăng xanh ngắt khiến nó run rẩy.Và bất chợt,tiếng đàn violon vang lên từ phòng cậu ta.Tiếng đàn làm nó hơi bất ngờ,nhưng rồi nhanh chóng đưa nó vào trạng thái vô thức,thẫn thờ kì lạ.Tiếng đàn đau nhói khiến nó cảm thấy như ngưng thở vì sợ hãi.Nó đã ngồi rất lâu để nghe tiếng đàn,lâu đến mức nó thấy mình như biến mất trong bóng tối.
Đột nhiên nó đứng dậy.Như một bóng ma,nó lặng lẽ đến bên cửa sổ,mở toang cánh cửa như để giải phóng một cái gì đó bị cầm tù.
Tiếng cửa bật mở làm cậu ta giật mình,tiếng đàn tắt nghẹn.Giữa bóng tối,khuôn mặt cậu ta hiện lên rất đẹp,và cậu ta quay sang nhìn nó hờ hững lạ lùng,khác hẳn với nụ cười mà cậu ta vẫn dành tặng cho đám con gái trên sân trường.
“Sao cậu khóc?”-cậu ta hỏi. Ánh mặt cứ như xoáy sâu,xoáy sâu mãi.
“Tiếng đàn…”-nó thẫn thờ như đang mơ.Trong ánh trăng,nó và cậu ta nhìn nhau,nhạt nhoà như hai ảo ảnh .
*
* *
Cậu ta đi học trở lại,gầy và xanh như một bức tượng cẩm thạch.Chỉ có nụ cười là vẫn thế,kiêu ngạo và sẵn sàng dành tặng cho bất cứ đứa con gái nào.Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ- là nó,cậu ta không cười với nó. Thoáng gặp ở cầu thang,cậu ta nhìn nó bằng ánh mắt ngỡ ngàng và kì quái.Cậu ta nhìn nó hơi ngạc nhiên,và đúng là vẻ kinh ngạc làm mặt cậu ta dễ thương hơn bình thường.Cậu ta dừng lại ở chỗ nó một lúc,như đang tự hỏi:”Đây là ai nhỉ…”...Nhưng cậu ta không hỏi nó gì,cậu ta đi qua nó như một người xa lạ và tiếp tục quay sang nói chuyện với cô nàng tóc ép.Cái mặt dây chuyền kì quái của cậu ta kịp đập vào mắt nó khi nó đi lướt qua cậu ta,môi mím chặt cùng một bộ mặt phớt tỉnh.
Thỉnh thoảng khi cậu ta lên lớp nó.Cố giữ cho mình không mỉm cười,nó ngồi lặng lẽ nhưng vẫn dỏng tai lên xem cậu ta nói gì.Cậu ta nói chuyện bằng giọng điệu xã giao lịch sự,có thể nói là bằng một giọng khiêu khích và đầy chế giễu.Nó luôn cố tự hiểu rằng tại
sao chưa ai ghét cậu ta vì giọng điệu đó.Cũng có thể nó như cách ăn mặc của cậu ta vậy,luôn là đồng phục,cổ áo thả 1 cúc để lộ ra cái mặt dây chuyện hình quái đản mà nó đã không dám nhìn thẳng vào để xem là hình gì.Tất cả về cậu ta ẩn giấu một vẻ kiêu ngạo tự tin và cảm giác xa vời , ít nhất là đối với nó. Thật đơn giản nếu nó đi cùng cậu ta đến trường vào buổi sáng,vì nhà nó và cậu ta gần nhau,và vì nó và cậu ta là hàng xóm,và vì nó và cậu ta học chung một trường.Nếu cho phép mình tưởng bở ư?Vậy thì chắc là cậu ta đã nhận ra nó. Ít ra cậu ta cũng nhận ra nó,dù theo bất cứ cách nào.Có thể một lúc nào đó nó sẽ hối tiếc nếu có một cô nàng nào đó bắt chuyện với cậu ta.Ai mà biết được nếu nó thử bắt chuyện…bây giờ thì nó đã có một cái cớ. Nhưng sự thật thì chẳng đơn giản tí nào, vì cậu ta là cậu ta ,còn nó là nó.
Nó suy nghĩ rất nhiều ,cậu ta và nó lúc nào cũng không cùng một thế giới,và nó cần phải đóng cái cửa sổ mà đêm ấy nó đã mở ra-cánh cửa thông duy nhất giữa cậu ta và nó…
Cánh cửa xe bus vừa mở cũng là lúc ông soát vé quát những người bên trong dịch vào.Nó bị ông soát vé đẩy một cách thô bạo vào giữa cái xe bus chật hẹp một cách khủng khiếp.Nó bị ép sát,loạng quạng không chỗ bám giữa hai bên toàn người là người.Mỗi lần chiếc xe chạy qua ổ gà,nó lảo đảo giữ cho mình đứng vững. Ý nghĩ về cậu ta chợt thoáng qua nó như một cơn gió.Nếu cậu ta tốt bụng một chút thì có thể cậu ta sẽ đưa nó về chẳng hạn,hoặc ít ra nó có thêm 1 bạn đồng hành đến trường trên quãng đường vắng vẻ khủng khiếp vào 6 giờ sáng hàng ngày. Đó không phải là tất cả những gì những đứa bạn hàng xóm học cùng trường hay làm ư?
Nó nghĩ như sắp khóc khi trước mặt là bến xe bus,nghĩa là chiếc xe chuẩn bị phanh gấp.Nó cuống cuồng ngó quanh tìm một khe hở để bám.Nhưng tất cả những gì nó thấy là ánh mắt thương hại của một số người.Nó cảm thấy cáu giận với những gã thanh niên vừa ngồi ghế vừa nhìn nó cười nhạo,cáu giận với những gã bám một mình 2 tay bám và nghêng ngang đứng ở giữa xe.Cuối cùng nó nhắm mắt lại khi còi xin đường vang lên, đón chờ xem một màn hài kịch mới mà nhân vật chính chính là nó.
Nhưng màn kịch không xảy ra,cái xe bus được dịp thất vọng.Vì một giọng nói bỗng vang lên,rõ ràng và rất quen:
_Bám vào ba lô tớ
Nó đang chuẩn bị nhìn kĩ người này thì chiếc xe phanh gấp.Theo đà,nó tóm chặt vào chiếc ba lô nọ và thở phào nhẹ nhõm khi nửa chiếc xe chúi mình về phía trước.
“Cảm…”-câu cảm ơn chưa kịp thốt ra thì tắt nghẹn.
Trước cặp mắt mở to của nó,cậu ta mỉm cười,vẫn là nụ cười ấy dù bớt đi 90%vẻ chế nhạo:”Cảm gì?”
“Cảm ơn”-nó bối rối nói nhanh rồi buông tay ra.Mắt nó sáng lên khi khi thấy một chỗ bám,nhưng lại ngay cạnh cậu ta.Không nhìn cậu ta dù đang đứng ngay bên cạnh,tim nó đập mạnh.
“Sao cậu cứ vờ như không quen tớ thế?”-cậu ta hỏi nửa đùa nửa thật-“Mình là hàng xóm đúng không?”
Không phải chính cậu ta tránh mặt nó ư?Hay ít ra cậu ta và nó cũng quá khác nhau.Nó không hề muốn cậu ta làm đảo lộn thế giới của nó,dù chỉ trong một ngày.Vậy mà bây giờ cậu ta lại tiếp tục làm đảo lộn một ngày tiếp theo của nó.
Nó rất muốn hét vào cậu ta những điều đó.Nhưng nó là nó,và nó đang đứng trước mặt cậu ta. Điều đó làm nó ấp úng trả lời,không thèm quay lại,chẳng thèm quan tâm xem cậu ta có nghe thấy gì không nữa:” Ừ…à…không”.Cái cánh trả lời của nó làm cậu ta hơi ngạc nhiên,nhưng rồi không hỏi nữa.
Cậu ta huýt sao một bản nhạc buồn.
Đó là bản nhạc gì nhỉ?Cũng có thể đó là bản nhạc mà cậu ta kéo vào những đêm trời mưa tầm tã,hay những đêm trăng,hoặc cũng có thể là một buổi tối mùa hạ đầy sao. Điều này nó không rõ.
Cảm giác cứ như bản nhạc điều khiển nó.Không nén nối mình,nó bất thần quay lại hỏi
_Bản…gì vậy?
Cậu ta ngừng huýt sáo,giọng bỗng nhỏ đi
_Tớ tự viết
Khi không mỉm cười,cậu ta giống như một thằng nhóc dễ mến bình thường.Lúc này,thằng nhóc ấy đang hỏi nó.Câu hỏi xen lẫn giữa tiếng ồn ào của xe cộ,nhưng lại rất rõ ràng với nó.Câu hỏi như vọng về từ lâu lắm rồi,một câu hỏi cũ:
_Lần ấy…sao cậu khóc?
Trước mặt nó là mặt vòng cổ của cậu ta.Hình cây đàn violon sáng lóng lánh trong một thoáng bị ánh mặt trời chiếu vào.Nó nguớc lên nhìn thẳng vào cậu ta :
_Tớ không biết…mà…
Nó đột nhiên thở dài:”Có lẽ là từ lâu lắm rồi,mới có người đàn cho tớ nghe”.Trong mắt cậu ta,nó hiện lên với một nụ cười buồn bã.
Và cậu ta đột nhiên cười to:
_Vậy ư? Lâu lắm tớ mới đàn cho một người nghe.
Bến xe bus hiện ra trước mặt,cậu ta chen ra mở đường,ngoắc ngoắc nó:”Không xuống à?”.Nó gật đầu, đi vội theo sau cậu ta. Đi sau cái ba lô rất to,nó cảm thấy yên bình trở lại.
...................
Còn tiếp,nếu có ai muốn đọc tiếp,tớ sẽ post tiếp,không thì thôi vậy :-s .