Về những người nói về Linh

Nguyễn Thủy Minh
(nguyenthuyminh)

Điều hành viên
Các bạn thích chỏang nhau về Linh lắm đúng ko? Ko có gì lạ, đến các cụ mặt mày đóng rêu trong làng thơ như cụ Tạo mà còn thích cầm búa nhảy ra sân khấu thì biết rồi đấy.
Khỏi nói Linh đã thu hút được nhiều sự chú ý thế nào (không hẳn đã đồng nghĩa với lôi cuốn và hấp dẫn). I feel sick khi đọc những cái kiểu viết lách băm trợn và khệnh khạng như thế này. Mời các bạn đọc.

*********

Nguyễn Trọng Tạo

Ngộ nhận trong phán xét văn trẻ


Trên mặt báo gần đây xuất hiện một số những cây bút mới ký dưới các bài gọi là phê bình nhằm vào các tác giả trẻ. Ðó là Hoàng Xuân Tuyền, Chu Thị Thơm, Nguyễn Thanh Sơn, Ngọc Oanh, Hưng Yên, v.v... Cái mạnh của họ là bạo dạn, dám bộc lộ chính kiến, thậm chí có người rần rật máu nóng chảy trong từng dòng viết phê phán các tác giả trẻ. Cũng có đôi lúc, đôi người thể hiện sự học vấn, hoặc ra giọng khụng khiệng của những bậc thầy lớn tiếng nhận định, phán xét và răn dạy những người sáng tác trẻ. Thôi thì dịu dàng hay bặm trợn, khụng khiệng hay từ tốn... cũng chẳng có hại gì cho phê bình cả, thậm chí còn là "cá tính" để tạo nên bản sắc của từng cây bút khiến họ không lẫn vào đám đông, cũng là một ưu điểm vậy. Nhưng điều đáng bàn là nhiều luận điểm họ đưa ra trong các bài viết là quá chủ quan, ngộ nhận và tự mâu thuẫn khi nhận định, phán xét văn chương của giới trẻ.

Như chúng ta đều biết, giới trẻ bao gồm những người trẻ tuổi, và gọi những cây bút trẻ hay những nhà văn trẻ đều khu biệt trong tuổi tác mà thôi. Theo nhiều nhà nghiên cứu tâm lý học sáng tạo thì những phát kiến quan trọng của đa số những người sáng tạo thường nằm trong độ tuổi 24 - 28. Ngoại lệ thì có "thần đồng", "thần lão" hoặc ở ngoài độ tuổi 24 - 28. ở ta, hội nghị những người viết trẻ thường chọn dưới 40 tuổi. Theo ý riêng tôi thì giới trẻ chỉ nên tính từ 16 - 35, đấy là tuổi thanh xuân của đời người, tuổi khởi ra nhiều sự mới mẻ để khẳng định chính mình, để "lập thân". Trong văn học nghệ thuật, lứa tuổi này thường tạo ra những đột phá quan trọng cho văn nghệ thời đại. Sự đăng quang của Thơ Mới, sự đăng quang của Thơ chống Mỹ chẳng là của giới trẻ đó sao?

Tuy nhiên trong lịch sử văn học, nhiều thế hệ bị bỏ trống, hoặc trở thành thế hệ "lót đường" - thế hệ chuẩn bị. Hiện tượng Thơ Mới nối dài, và hiện tượng thế hệ chống Mỹ bao trùm văn đàn lấn át thế hệ kế tiếp là có thật. Ðiều đó không có nghĩa là họ cố tình múa bút dương oai chiếm chỗ của thế hệ trẻ, mà còn phụ thuộc vào hoàn cảnh lịch sử, và qui luật phát triển của văn tài trong xã hội. Ở ta, sau hoà bình 15 năm, từ những năm 90, lớp nhà văn trẻ mới có cơ hội tốt để khẳng định chính mình. Ðấy là một thế hệ được chuẩn bị và được ngọn gió đổi mới, hội nhập tràn thổi vào đôi cánh thanh xuân. Từ thơ đến văn xuôi (cũng rất rõ trong hội họa) đã xuất hiện những làn sóng mới, khác với các thế hệ trước đó. Trường hợp Trương Nam Hương đoạt giải thưởng thơ Hội Nhà văn Việt Nam năm 28 tuổi (1991) và Nguyễn Quang Thiều cũng nhận giải thưởng này năm 36 tuổi (1993) là bằng chứng tự khẳng định mình của giới trẻ. Ngay trong cuộc xét giải thưởng thơ năm 2000 tại Hội đồng Thơ, Hội Nhà văn Việt Nam vừa qua, 2 tác giả trẻ là Vi Thùy Linh (20 tuổi) và Nguyễn Hữu Hồng Minh (28 tuổi) đã được Hội đồng Thơ đề cử cùng 6 tác giả khác để bỏ phiếu. Số phiếu của họ chỉ thua 2 tác giả đoạt giải. Ðó là những dấu hiệu tốt về sự hiện diện của thơ trẻ những năm gần đây. Một số tác giả trẻ khác như Văn Cầm Hải, Phan Huyền Thư, Ly Hoàng Ly cũng đã gây được sự chú ý của độc giả, trong đó có người đã tạo ra được những tranh luận, khen ngợi hoặc phê phán. Trường hợp tập LINH (sau tập khát được đề cử ở Hội đồng Thơ) của Vi Thùy Linh là một hiện tượng khá đặc biệt được tranh luận nhiều trên báo chí Bắc Trung Nam, trong đó 8 bài khen, 4 bài chê và 3 bài dở khen dở chê. Số lượng bài viết về thơ Văn Cầm Hải ít hơn, bởi tập thơ đầu tay người đi chăn sóng biển của anh in từ năm 1994 với số lượng nhỏ, ít người được đọc, vì vậy có người phải đem cả những bài chưa in (có thể là chưa hoàn chỉnh) của anh ra để "bổ" như bổ củi; đến nỗi sau khi đọc bài của Ngọc Oanh (Phụ san Văn nghệ Quân đội số 15 ngày 10-8-1998. Người Hà Nội in lại số 9 ngày 3-3-2001) Văn Cầm Hải đã phải kêu lên: " Tôi không đòi hỏi Ngọc Oanh bên cạnh chê nên khen thơ tôi, vì quan niệm nghệ thuật vốn xưa nay không phải luôn luôn đồng nhất, và tư tưởng nghệ thuật thì nó có những bến bờ của nó mà không phải con thuyền nào cũng cập bến được. Những gì mà Ngọc Oanh "chọn ra" để "phê bình" còn ở dạng bản thảo, nó còn được tiếp tục điều chỉnh và bổ sung, đó là quyền của người sáng tạo. Hệ thống luật pháp của nước ta, kể cả thế giới, không có một điều khoản nào qui định cho phép người phê bình tự ý đưa bản thảo của người khác lên các phương tiện thông tin đại chúng để phân tích, phê bình. Tôi nghĩ rằng, trước lúc làm một nhà báo, nhà phê bình, Ngọc Oanh nên là một công dân sống và làm việc theo pháp luật qui định". (Phải chăng đó là phê bình? - VCH). Lại có người chỉ đọc được dăm ba bài của anh, thấy lạ rồi khen với một giọng cũng "lạ" không kém " ...Cái hay của nó chính là nhịp lên của một câu thơ 6 chữ rất "khẩu hiệu" và hiện đại như "vượt qua giai đoạn thành kiến", được đột ngột hạ xuống tương phản với một câu thơ 4 chữ cũ "nhớ buổi sinh tiền", rồi lại hất lên rồi để buông rơi ở một câu thơ chỉ có 3 chữ lơ lửng "cơn gió hát"..." (Nguyễn Thanh Sơn - Tia Sáng số 5 - 2001). Thực ra thì Văn Cầm Hải đã thoát khỏi hình thức quen thuộc với một nội dung mang tính tích hợp trong cảm thức khác biệt của thi sĩ: "người dương cầm lên cơn tổng phổ", "chùm hoa tigôn cũng đỏ màu tập thể", "đời chị như viện bảo tàng/ treo đầy mặt nạ đàn ông", v.v...

Trở lại "hiện tượng Vi Thùy Linh", một cây bút in thơ từ năm 16 tuổi, và 4 năm sau đã cho xuất bản 2 tập thơ (trên 200 trang với 96 bài thơ chọn lọc), hầu hết là thơ tình yêu, hay có thể nói là thơ khát tình, khát yêu, thậm chí là khát dục cũng đều đúng cả. Cái tôi bản thể trong thơ Vi Thùy Linh dường như được "bóc trần" đến tận lõi khát vọng yêu của con người. Tất nhiên con người có nhiều khát vọng (cao sang hay thấp hèn), nhưng trong thơ, Vi Thùy Linh chỉ mạnh mẽ một khát vọng được yêu, được sống trong tình yêu đích thực của con người. Ở đây không đơn giản là tình yêu xác thịt như một ít người lầm tưởng, mà là một tình yêu "toả nhiệt vào thơ bất kể mùa nóng, lạnh", "yêu đến tan cả em" nên luôn thấy "ngày dài hơn mùa" rồi bật khóc đến nỗi phải "cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh". Thơ Vi Thùy Linh không chỉ có thông minh (không thông minh thì không thể làm thơ) mà còn có cả khổ đau của thân phận người, đặc biệt là phận người phụ nữ trong tình yêu : "Cứ để chăn trễ nải/ Biết đâu/ Một tối trở về/ Chồng nằm trong đó". Vi Thùy Linh có rất nhiều những câu thơ buồn, thật buồn mà viết ra như không: "Ðêm mở mắt bên em là mùa đông", "Sau giấc mơ em còn nguyên", "chúng mình buồn như cặp bánh phu-thê/ Chiều quắt lại như mặt người ốm dậy "... Lại có nhiều câu thơ sáng trưng lộng lẫy: "Chưa bao giờ như chiều nay/ Ðàn kiến tha mặt trời qua mùa hè run rẩy", "Mặt trời vỡ hàng triệu mảnh bọc thân thể tôi rát bỏng... Cát bay lên như những linh hồn". Tình dục chỉ là một phần của thơ Vi Thùy Linh, nó là những ám ảnh trong khát vọng tình yêu, đôi khi tưởng như trần tục, nhưng trong hệ thống ngôn từ và thi ảnh nó đã nhuốm màu triết học, và nhờ thế nó mở ra một hệ thống thẩm mĩ mới, khác với quan niệm đạo đức mà không ít người nhầm tưởng. "Khoả thân trong chăn/ Thèm chồng..." không phải là nhục thể, bởi sau đó là câu: "Chỉ cần anh gối lên đùi", và dù "Mình ôm lấy anh ôm mình" thì cũng chỉ là vì một khao khát yên bình: "Biết sự bình yên của mặt đất". Thật lạ lùng, khi đọc những câu thơ như thế mà Chu Thị Thơm lại tưởng tượng ra những điều thật kinh dị: "Cứ nhất thiết, thèm chồng là cứ phải để tư duy phiêu lưu với hình thể nồng nỗng, trần truồng hồng hộc đợi chờ trong sự bất thường như thế chăng?" (Khi nhục cảm đã vượt qua con chữ - GD&TÐ số 27 ngày 3-3-2001). Vẫn biết người đọc là người sáng tạo thứ hai (sau tác giả), nhưng lối đọc thơ "nồng nỗng", "hồng hộc" bệnh hoạn như thế có khác nào truyền bệnh của mình vào thơ của người khác, và tác hại hơn, đấy lại là ý kiến của một "nhà giáo phê bình" với sức tưởng tượng quái đản làm lây lan tới những người đọc nhẹ dạ cả tin khác. Phải khẳng định rằng, đề tài tình dục chưa bao giờ xa lạ với văn chương. "Một lần nữa bằng môi- Tôi chạy dọc theo đùi". Ðấy không phải là câu thơ của Vi Thùy Linh, mà là một trong cả ngàn câu thơ tình dục rút ra từ tập thơ tuyệt tác 99 đêm của nàng Kômati của thi sĩ Rubôkô Sô (980-1020) Nhật Bản. Trong tập Văn chương cảm và luận tôi đã hơn một lần bàn về thơ tình dục, thơ hiện đại, và khẳng định rằng: "Muốn cảm nhận được thơ tình dục, thơ hiện đại, cần phải có một Mỹ Học đổi mới". Còn việc Hoàng Xuân Tuyền trích lẻ một số câu thơ của Vi Thùy Linh rồi gán cho nó là thơ "Anh-Em-Chăn-Gối-Giường-Sừng" thì đấy là một lối đọc thơ bất nhẫn (xem Người Hà Nội số 7 ngày 17-2-2001). Ngay câu thơ đầy ám tượng về Con ngựa một sừng trong huyền thoại Hy Lạp của Vi Thùy Linh: "Con ngựa có chiếc sừng vĩ đại vẫn vọt lên con ngựa kia cầu vồng sao trắng" mà Hoàng Xuân Tuyền ngạc nhiên đến không tài nào hiểu nổi, phán rằng: "...đố biết chiếc sừng vĩ đại trổ ra từ đâu?". Xin thưa, nó trổ ra từ văn hoá nhân loại đấy!

Phê bình có khi là khám bệnh và kê đơn cho văn chương, nhưng ngược lại những "thầy thuốc phê bình" ốm yếu bệnh hoạn đôi khi lại tự biến mình thành kẻ truyền bệnh. Vẫn biết con người thường có những ngộ nhận, nhưng người phê bình ngộ nhận thường đưa ra những phán xét liều lĩnh đến nực cười. Tỷ dụ như với thơ Vi Thùy Linh, Hoàng Xuân Tuyền phán: "Chúng tôi không coi những ghi chép lộn xộn đó là thơ", còn Nguyễn Thanh Sơn thì bảo, đó chỉ là "một món-nộm-thơ nhạt nhẽo". Tất nhiên, thích hay không thích là quyền của mỗi người, nhưng đâu phải cứ phán bừa như thế thì thơ Vi Thùy Linh sẽ bị hạ thấp xuống đáy vực hay trở thành văn xuôi, mà ngược lại, nhà thơ trẻ này vẫn khát, vẫn linh, vẫn song mã nước đại "Tới vùng sa mạc ánh nhũ mặt trời xanh/ Cùng cả tham sân si đầu thai kiếp khác".

Trong phê bình, thổi phồng hay bóp méo các giá trị đều xa lạ với khoa học khách quan. Người sáng tác cực đoan đôi khi mở ra những chân trời mới lạ, nhưng người phê bình cực đoan lại thường nhốt bầu trời trong đáy giếng. Chính vì vậy mà đòi hỏi nhà phê bình phải tìm ra các hệ thống ngôn ngữ, triết học và tư tưởng của tác phẩm và tác giả, từ đó đưa ra các lời bình luận hay phán quyết. Khi tính cảm tính lấn át tính hệ thống thì phê bình sẽ trở nên phiến diện, nông cạn và ỡm ờ. Trong bài viết Văn trẻ hôm nay (Tia Sáng số 5 - 2001), Nguyễn Thanh Sơn cố đi tìm cái khác, cái mới của thơ văn trẻ, nhưng ngay từ đầu anh đã đưa ra nhận định thiếu chính xác về "thế hệ". Anh cho rằng thế hệ trước (Nguyễn Huy Thiệp, Phạm Thị Hoài, Trần Trung Chính, Bảo Ninh...) là "thế hệ hoài nghi", còn lớp người viết trẻ hôm nay "họ không hoài nghi". Anh viết tiếp: "Các nhà văn thế hệ trước có quá khứ: chiến tranh, niềm tin, một nôi văn hoá quen thuộc và đã được định giá", còn "các nhà văn trẻ hiện nay thuộc một thế hệ từ chối quá khứ đã được định sẵn cho họ và khao khát đi tìm cho mình một quá khứ khác". Không phải chỉ thế hệ trẻ hôm nay mới "đi tìm cho mình một quá khứ khác". Thế hệ nào cũng có một thời trẻ, họ làm ra quá khứ của mình; còn "hoài nghi" luôn luôn là đặc tính của những nhà sáng tạo ở bất kỳ thời nào, ở bất cứ người già hay người trẻ. Chỉ có điều, những sáng tạo sau phải khác, phải không lặp lại những gì đã có. Tuy nhiên vẫn có những hình thức tồn tại trường cửu, không dễ gì phá vỡ nổi (thơ Ðường, thơ Xonnê, thơ lục bát, v.v..). Vấn đề là người sau phải cộng thêm vào thành tựu của người trước chứ không phải là xoá trắng thành tựu (mà có muốn cũng không thể làm được). Ðiều này tôi đã phân tích kỹ trong bài Thơ trẻ không an bài với thành tựu (Văn chương cảm và luận - tr. 216-225). Cũng do những hiểu biết nông cạn về chân giá trị của cái mới, Nguyễn Thanh Sơn có bài Ba cái lầm của nhà thơ lớn tuổi (Tia Sáng, số 4-2001). Anh viết: "Thế hệ trẻ, thực ra, không cô đơn, cũng không hề hoang mang"; "không phải cứ tấu lên những 'chó sủa, mèo gào, mọt nghiến, người rên rỉ' là bài thơ trở thành một bản nhạc giao hưởng", và "các nhà thơ lớn tuổi cứ tưởng rằng, làm ồn ào quanh các hiện tượng là thái độ ưu ái với các nhà thơ trẻ", v.v..Ở đây tôi không bàn đến cái giọng khụng khiệng cố nội của một người viết trẻ (bởi chính Nguyễn Thanh Sơn cũng tự thú nhận: "Cám dỗ của lòng tự kiêu ngấm ngầm: được là một người viết trẻ viết về những người viết trẻ"), mà chỉ muốn nói rằng, chính anh đã nhầm về sự cô đơn và hoang mang của thế hệ trẻ. Cô đơn và hoang mang chính là khởi sự nội tâm của sáng tạo, hiểu theo nghĩa giải toả hay chia sẻ. Anh cũng nhầm giữa "bản nhạc giao hưởng" và thơ có tính phức điệu của nhạc giao hưởng. Còn "thái độ ưu ái (của các nhà thơ lớn tuổi - NTT) với các nhà thơ trẻ" thì đấy lại là một truyền thống đẹp cần được biểu dương chứ không phải là để phỉ báng và chế giễu. Trẻ con thường có tâm lý đố kỵ với người lớn, muốn bằng người lớn và muốn hơn người lớn, chính vì thế mà nó phải tập chia động từ "Tôi là" trong một thời gian không mấy ngắn. Nhưng đấy là trẻ con chưa trưởng thành. Tôi nghĩ, để trưởng thành, bên cạnh sự khiêm tốn học hỏi thế giới, cũng cần có lòng tự kiêu, chứ không phải là sự cao ngạo ngộ tưởng.

Sáng tác đã khó. Ðọc, nghe hay dịch cho sát (tiếp cận) với văn bản cũng không phải dễ. Chả thế mà các cuộc thi Piano Chopin thế giới, nhiều lần không có giải nhất. Ðặng Thái Sơn ngoài việc chơi đúng văn bản tác phẩm Chopin, anh còn tái tạo được cả phần hồn trong tác phẩm của ông. Nhưng anh mới chỉ là một người "dịch" giỏi Chopin mà thôi. Phê bình khoâng chỉ là đọc, là nghe, là dịch, mà còn là giải mã tác phẩm; rồi trên cả giải mã là bình luận và đưa ra những luận điểm về đối tượng phê bình. Thật khó lắm thay! Ðấy là chỉ mới nói đến việc phê bình những tác phẩm cụ thể. Còn khi đưa ra những nhận định khái quát về các thời kỳ văn học, những dòng chảy, những trào lưu, những trường phái, hay về những thế hệ văn chương thì việc ấy mới thật mênh mông như bể Sở (Mênh mông bể Sở sông Ngô). Chỉ mới xem qua một số bài viết về thơ văn giới trẻ của một ít người phê bình trẻ, tôi đã thấy có nhiều điều bất ổn. Chính vì thế mà chúng ta cần phải xem lại mình, cần điều chỉnh những hiểu biết của mình trước các giá trị mới đang mở ra, một cách bình tĩnh và minh triết. Có như vậy phê bình mới thoát khỏi sự phá bĩnh làm cản trở, nhiễu loạn văn chương (cả người viết lẫn người đọc), để đi tới sự giải minh đắc lực cho văn chương và thời đại mới.
 
My comments:

Tất nhiên, thích hay không thích là quyền của mỗi người, nhưng đâu phải cứ phán bừa như thế thì thơ Vi Thùy Linh sẽ bị hạ thấp xuống đáy vực hay trở thành văn xuôi, mà ngược lại, nhà thơ trẻ này vẫn khát, vẫn linh, vẫn song mã nước đại "Tới vùng sa mạc ánh nhũ mặt trời xanh/ Cùng cả tham sân si đầu thai kiếp khác".

Tất nhiên, cái sự cảm của người đọc đâu có phụ thuộc vào cái sự "phán bừa" của mấy ông phê bình rỗi hơi rỗi việc thích lột trần/ phơi bày/ bóc vỏ sự thật cho người ta ghét. Và do vậy, tất nhiên (lại tất nhiên) hehee đố Tạo điền vào chỗ trống đấy!

Ở đây tôi không bàn đến cái giọng khụng khiệng cố nội của một người viết trẻ (bởi chính Nguyễn Thanh Sơn cũng tự thú nhận: "Cám dỗ của lòng tự kiêu ngấm ngầm: được là một người viết trẻ viết về những người viết trẻ"),

Đọc đến đây thì tôi thấy hoang mang, ko hiểu liệu việc cố tình hiểu nhầm (vì tôi ko nghĩ IQ của Tạo thấp đến mức ấy - mặc dù con người ai cũng có thể có những phút 'ngu đột xuất' - theo thuyết của thầy Khôi vĩ đại của chúng ta) để personal attack một người đã dám attack cái người mình đỡ đầu có phải là 1 trong những mục đích của bài viết?!

Trẻ con thường có tâm lý đố kỵ với người lớn, muốn bằng người lớn và muốn hơn người lớn, chính vì thế mà nó phải tập chia động từ "Tôi là" trong một thời gian không mấy ngắn. Nhưng đấy là trẻ con chưa trưởng thành.

Vấp vào đoạn này Sơn cũng có thể cất cao giọng rằng: hey, hang on a minute, người lớn nhà ông cũng có tâm lý đố kỵ với "trẻ con" đấy chứ, chính vì thế mà hắn/ y/ thị phải tập dùng thành ngữ "ngựa non háu đá" trong nốt quãng đời đã rotten còn lại của mình. nhưng đấy là những kẻ già mà chưa trót, hehee.
Vô tư nhé, không bênh ai. Chỉ đơn giản nghĩ rằng tiếng bấc quăng đi thì tiếng chì cũng quăng lại được và đây có thật sự là 1 cuộc tranh luận lành mạnh không Tạo ơi?!

Chính vì thế mà chúng ta cần phải xem lại mình, cần điều chỉnh những hiểu biết của mình trước các giá trị mới đang mở ra, một cách bình tĩnh và minh triết

Correct! Just stick to what you say, OK?
 
Uhm,
Maybe tại em ít đọc, chứ những bài như thế này em đọc thường xuyên + chẳng đọc được bài phê bình (cãi cọ) nào có giọng dễ nghe hơn cả.
Khi đã thích ( hoạc vì lý do nào đó mà bảo vệ ) thơ của ai đó, cách mà chị gọi là personal attack có lẽ là cách dễ nhất để đưa ra ý kiến 1 cách mạnh mẽ (thuyết phục hay không thì không biết).
Bài cãi cọ này, cũng giống như nhiều bài khác, có đưa ra nhiều suy nghĩ chủ quan + vặn vẹo + suy diễn lời người khác. Example:
Vẫn biết con người thường có những ngộ nhận, nhưng người phê bình ngộ nhận thường đưa ra những phán xét liều lĩnh đến nực cười. Tỷ dụ như với thơ Vi Thùy Linh, Hoàng Xuân Tuyền phán: "Chúng tôi không coi những ghi chép lộn xộn đó là thơ".
<-- chả thấy gì nực cười cả.
Ở đây tôi không bàn đến cái giọng khụng khiệng cố nội của một người viết trẻ (bởi chính Nguyễn Thanh Sơn cũng tự thú nhận: "Cám dỗ của lòng tự kiêu ngấm ngầm: được là một người viết trẻ viết về những người viết trẻ"), mà chỉ muốn nói rằng, chính anh đã nhầm về sự cô đơn và hoang mang của thế hệ trẻ.
Dù sao, em cũng chưa tuởng tượng được nếu không viết bằng cách này, họ sẽ viết để cãi cọ bằng cách nào. Có ai hiểu rõ thơ Vi Thùy Linh và đọc nhiều thơ của tác giả hiện nay cho một bài bình nêu ý kiến cá nhân hợp lý + hấp dẫn hơn đi? Xem đi xem lại, ý kiến bảo vệ, phủ nhận những lời chỉ trích thơ Linh chưa thuyết phục lắm.
 
em cũng đã đọc bài báo này trên tờ Tia sáng. Ngoài bài này ra còn có một loạt bài khác của Phan HUyền Thư : Xin lỗi nếu bạn ko thích thơ tôi..

Lần đầu tiên em đọc mấy bài này thấy nhức đầu kinh khủng và cũng chẳng hiểu gì cả, nhất là mấy phần trích dẫn những câu nói của người khác--> lợi dùng điểm yếu.
Dù em hâm mộ Vi Linh nhưng Em cũng công nhận rằng bác Tạo viết chẳng thuyết phục mấy, mà cả cái cô Phan Huyền Thư cũng thế...!!!
 
"Thơ Vi Thùy Linh không chỉ có thông minh (không thông minh thì không thể làm thơ) "

bác này chả hiểu gì về khái niệm "thông minh" nên mới chua một câu trong ngoặc liều mạng như thế.

Hoàng Thùy Lynh thích Vi Thùy Linh vì lẽ gì nhỉ? Cá nhân chị thì không tiêu hóa được những thứ mà monsieur Tạo gọi một cách mĩ miều là "bóc trần đến tận lõi khát vọng". Hoặc nàng cố tạo một phong cách riêng nên mới lạm dụng những ngôn từ trần trùi trụi đến như thế hoặc nàng thật sự có một tâm hồn rất bệnh hoạn. (xin miễn trích dẫn thơ vì tớ ghét trích dẫn những gì mình thấy ghê ghê)

Trong trường hợp vì nàng Linh ấy muốn tạo cho mình một bản sắc riêng không giống ai thì nàng khá thành công, thực sự công chúng đã nhìn nàng với con mắt khác, giống như một con quỷ cuồng dâm núp dưới hình hài một sinh vật xinh xẻo gọi là cô gái. Có nhiều người đã khẳng định được cái tôi của mình trước công chúng nhưng không phải ai cũng nhận được sự hưởng ứng của công chúng. Và, để khỏi tranh cãi nhiều thì cứ dựa trên phán xét của số đông rõ ràng thơ nàng Linh ờ à... là một loại thơ bệnh hoạn.

Ngược lại, nếu nàng không chạy theo thứ tiếng tăm khác người mà nàng hiến mình vị nghệ thuật thì cái mà nàng cống hiến là có hại cho xã hội. 1) Reo rắc vào tâm hồn các em bé trót dại thích đọc thơ nàng những ý nghĩ bệnh hoạn về tình yêu và tình dục. Loại truyền bá kích động này còn nguy hiểm hơn cả thuốc lắc. 2) Tốn giấy mực sức lực của bao nhiều người có tâm để đánh bạt những tư tưởng điên loạn kiểu này.

Kiểu thơ này phải cấm trẻ em dưới 18 tuổi đọc, thậm chí để cho chắc cấm hẳn cấm tiệt những đồng chí nào thần kinh không ổn định, chứ không kích động lại sản sinh ra cả một thế hệ mới điên điên dở dở. Gọi là tự do dân chủ nhất thì gom hết những người nào thích thơ Vy vào một khu vực riêng, ví dụ như là cho lên đỉnh Phan xi păng mà bình mà thú mà sướng với nhau. Bao giờ hết hứng lại xuống núi tiếp tục sống như những người bình thường. :D
 
Đúng là em cũng không hiểu và thích nổi thơ Vi Thùy Linh, nhưng thực ra sáng tác, cảm nhận và thích là quyền của mỗi người. Thường khi một trào lưu mới xuất hiện, bao giờ cũng có rất nhiều khen chê. Một xu hướng chung là nếu trao lưu đó càng gây tranh cãi thì càng nhiều người để ý đến nó, rồi thích hoặc nghĩ là mình thích. Cái đó cũng giống như thời trang, rồi sẽ qua. Nhưng bình thơ là một khía cạnh văn học. Em vẫn nghĩ là không nên chỉ trích bằng những từ nặng nề như thế.
 
Riêng về vấn đề này thấy tâm đầu ý hợp với em Linh ghê :), từ cái post lần trước về phong trào thơ trẻ khi nhắc đến thơ VTL rồi. Đúng là sáng tác, yêu thích một tác phẩm là quyền của mỗi cá nhân, chúng ta có thể không hiểu, không đồng ý lắm với người khác, nhưng không thể phủ nhận họ. Về VTL, chị thấy cái tích cực nhất thơ cô ý đem lại là một cách nhìn khác về phụ nữ cũng như sự thay đổi các chuẩn mực về họ trước kia, và unexpectedly khi làm cho rất nhiều phụ nữ khác cảm thấy khó chịu về thơ của mình, là một lần nữa, những giá trị truyền thống về phụ nữ lại lên ngôi.

Như trong bài bình luận của Nguyễn Thanh Sơn và ý kiến của DLinh, một cô gái trẻ cố gắng khoác lên mình những nỗi đau và sự từng trải của người đàn bà, trang trí nó bằng những từ ngữ "sáng lóa"... giống như những đứa trẻ con coi mình là cái rốn của vũ trụ và nỗi đau của mình là đau đớn nhất thế giới... làm cho người ta hình dung đến màu sắc đầy giả tạo của những viên thủy tinh màu. Để biết được có phải là kim cương hay không thì dễ lắm, thời gian sẽ trả lời. Personally thì Chi không nghĩ rằng những câu thơ như vậy có thể tồn tại lâu trong lòng người đọc được.

Đọc thơ Linh, thấy cái sự "bóc trần đến tận lõi của khát vọng" trần trụi quá. Tự nhiên lại nhớ đến thơ HXH, cũng táo bạo, cũng khát khao, cũng phá cách vô cùng trong cái xã hội phong kiến thời xưa ấy, nhưng sao người đọc không cảm thấy annoying? Có lẽ bởi vì trong thơ của bà vẫn rất phụ nữ, ý nhị, tinh tế, đùa bỡn đấy nhưng xót xa thật đấy. Không phải cứ bóc trần con người bản năng của mình, nỗi đau của mình ra là được kính trọng bởi sự can đảm đó.
 
Hihi, cám ơn chị Chi :)/
Về Hồ Xuân Hương, em không nghĩ là mình chấp nhận được thơ bà vì tính ý nhị của nó. Thơ Hồ Xuân Hương không hẳn là ý nhị, có khi cũng rất tục, nhưng đó là cái tục bắt nguồn từ kho tàng tiếu lâm dân gian, nó vẫn có cái gì đấy hàm ngôn, đùa bỡn như chị Chi nói. Tuy nhiên đấy chỉ là hình thức. Em nghĩ người ta đồng cảm với HXH ở nội dung thơ cơ. Đằng sau cái quay quắt đến cong cớn, ngang tàng đến khó chịu của bà là một cuộc đời nhiều sóng gió, trải nghiệm nhiều nỗi đau. Thế nên cũng dế hiều khi thơ bà nhiều khi gắt gỏng, bởi đơn giản khi người ta quá khổ thì thường đâm cay nghiệt. Nhưng bà đã mang cuộc đời mình vào thơ. Bên cạnh tính chân thực, nó còn có tính xã hội, bởi nhiều phụ nữ thời đó cũng chịu chung những số phận như vậy, có điều họ không nói ra thôi. Chính tính chân thực và tính xã hội khiến thơ HXH có sức sống đến tận bây giờ.
Quay lại thơ Vi Linh, em tự hỏi có bao nhiêu phần trăm tính chân thực hoặc tính xã hội, hoặc cả hai trong đó? Có thật là Linh cảm thấy như vậy khi viết không? Có bao nhiêu phân trăm phụ nữ thực sự đồng cảm với cảm xúc gọi là " bóc trần đến bản năng" của Vi Linh?
Bởi thế em cũng đồng ý với chị Chi là có lẽ hiện tượng Vi Linh chỉ là một hiện tượng thôi, khó có sức sống được, cũng giống như phong trào hippi một thời.
:mrgreen: Nhưng ai biết được nhỉ, HXH phải đợi đến tận giờ mới có chúng ta đồng cảm. Có khi con cháu mình sau này lại thương Vi Linh lắm lắm ấy :D :D
 
Lê Diệu Linh đã viết:
Đúng là em cũng không hiểu và thích nổi thơ Vi Thùy Linh, nhưng thực ra sáng tác, cảm nhận và thích là quyền của mỗi người. Thường khi một trào lưu mới xuất hiện, bao giờ cũng có rất nhiều khen chê. Một xu hướng chung là nếu trao lưu đó càng gây tranh cãi thì càng nhiều người để ý đến nó, rồi thích hoặc nghĩ là mình thích. Cái đó cũng giống như thời trang, rồi sẽ qua. Nhưng bình thơ là một khía cạnh văn học. Em vẫn nghĩ là không nên chỉ trích bằng những từ nặng nề như thế.

Anh thấy thơ VTL cũng hay đấy chứ. Anh mới chỉ đọc được khoảng hơn 1 bài rưỡi thơ của em Vi Thùy Linh do vô tình thấy VNExpress đăng lên nhưng thấy khâm phục quá. Anh chả biết có sexy hay không nhưng anh thấy em Linh biết cách xuống dòng phết. Đại loại anh có làm thử 1 bài thấy hao hao giô'ng Vi Thùy Linh và giống bài thơ của em gì đó ở trên về người chết.

Bài này nhan đề là "Đúng là em cũng không hiểu"

"Đúng là em cũng không hiểu"
và thích nổi thơ Vi Thùy Linh,
nhưng thực ra sáng tác, cảm
nhận và thích là quyền của mỗi
người. Thường khi một trào lưu mới xuất
hiện, bao giờ cũng có rất nhiều khen
chê. Một xu hướng chung là nếu trao lưu
đó càng gây tranh cãi thì càng nhiều người để
ý đến nó, rồi thích hoặc nghĩ là mình
thích. Cái đó cũng giống như thời trang, rồi
sẽ qua. Nhưng bình thơ là một khía
cạnh văn học. Em vẫn nghĩ là không nên
chỉ trích bằng những từ nặng nề như
thế."

P.S Nếu em có nhã hứng đọc thêm 1 số bài tương tự thì có thể hỏi thêm anh Bùi Hải Thanh, anh đó có cả 1 kho thơ rất hay, sáng tác trong những lúc uống rượu Vodka.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ngược lại, nếu nàng không chạy theo thứ tiếng tăm khác người mà nàng hiến mình vị nghệ thuật thì cái mà nàng cống hiến là có hại cho xã hội. 1) Reo rắc vào tâm hồn các em bé trót dại thích đọc thơ nàng những ý nghĩ bệnh hoạn về tình yêu và tình dục. Loại truyền bá kích động này còn nguy hiểm hơn cả thuốc lắc. 2) Tốn giấy mực sức lực của bao nhiều người có tâm để đánh bạt những tư tưởng điên loạn kiểu này.
Khoan đã, cho em hỏi thê nào là ý nghĩ bệnh họan. EM đọc thơ Vi Linh thì thấy rất bình thường, . Nếu chị bảo đấy là những ý nghĩ bệnh hoạn về TY và TD có phải chăng vì nó có nhắc đến những chi tiết "lạ" đầy cuồng nhiệt khao khát ở trong đó.. Càng đọc nhiều tác phẩm nước ngoài em càng thấy cái đó có hàng đống ( tiêu biểu là Tình Yêu thời thổ tả). MÀ rốt cuộc cũng chỉ là chứng minh cho cái khát yêu của Vi Linh. Nó chỉ là một phần rất nhỏ thôi mà!!!
Thơ thì có nhiều ý kiến, và nếu nói thơ Linh chỉ là thơ xxx, là những thứ truyền bá xxx thì tại sao bộ Văn hóa và các nơi có chức trách đã ko cấm xuất bản. Hay do là họ quá vô trách nhiệm,nghếch ngác, ko bít gì, ???? :lol:
2) Tốn giấy mực sức lực của bao nhiều người có tâm để đánh bạt những tư tưởng điên loạn kiểu này.
Thế hóa ra là những người được coi là ủng hộ Vi Linh thì ko có tâm. EM ko đồng í!! ở đâu , em cảm giác cứ như là có hai đảng bảo thủ và tự do
vậy!!!
 
Nguyen P. Hung đã viết:
Anh thấy thơ VTL cũng hay đấy chứ. Anh mới chỉ đọc được khoảng hơn 1 bài rưỡi thơ của em Vi Thùy Linh do vô tình thấy VNExpress đăng lên nhưng thấy khâm phục quá. Anh chả biết có sexy hay không nhưng anh thấy em Linh biết cách xuống dòng phết. Đại loại anh có làm thử 1 bài thấy hao hao giô'ng Vi Thùy Linh và giống bài thơ của em gì đó ở trên về người chết.

Về "xuống-dòng thư-pháp" của Linh thì trên VN2K đã bàn một số lần (bạn Minh nhớn còn nhớ không nhỉ ;)). Cũng không đến nỗi nào, mà... cũng như mốt ấy, sau một chu kỳ lại lặp lại kiểu mốt cũ :D

Nhưng túm lại thì bác nào thích thơ VTL thì cứ thích, nhà tớ không tiêu hóa được nên không thích! Thế giới có hơn 5 tỷ người, mỗi người có nhu cầu khác nhau, thẩm mĩ khác nhau, chẳng ai ép ai được. Mặc xác các bác phê-bình-gia thi nhau viết bài để kiếm danh/lợi, nhưng bác nào ép tớ chén cái món VTL là tớ giận đấy, vì có dùng hết cả lọ Bécberin tớ cũng chẳng dứt cơn được đâu.

Hì hì, trêu nhân loại tí cho nó thư thái đầu óc, mọi người đừng giận nhé :mrgreen:
 
Bàn mãi rồi, thôi để em tổng kết :D

Ai thích thơ của em Linh thì cứ thích, ai không thích thì cũng nên đọc để biết. Nhưng đọc để biết thôi chứ đừng ép người khác đọc không người ta giận thì lại tốn bia lắm, lại phải mua Bécberin ;)

Học tập em Diệu Linh lại lôi cái câu của cụ Hàn Mặc Tử ra" Người thơ phong vận như thơ ấy", Thơ cũng vậy, mà văn cũng thế, mỗi dòng viết ra là những trải nghiệm, suy nghĩ, cảm xúc...

Có những cảm xúc chân thật thì nó có sức sống lâu bền, không chỉ 1 thế hệ, mà nhiều thế hệ...như những gì mà Put sờ kin hay Xuân Rượu viết thì nó vẫn còn, uống vẫn say... để lâu mà không bị bay hơi, nhạt.

Như chị Minh nhớn ấy, thỉnh thoảng lại chép vài dòng thơ của PUSKIN bằng tiếng Nga lên diễn đàn... không hiểu vì yêu nước Nga, yêu thơ Nga hay là đang "mơ về nơi xa lắm" ;)

Cũng có những thứ viết ra mà nhà thơ ngộ nhận đấy là chân thực, thì nó nhanh bay hơi, chết yểu...bốc mùi.

Nhưng chân thực hay không thì chỉ có thời gian mới trả lời được.

Độc giả, cả những ai thích và không thích thơ Linh cứ để em ấy tiếp tục làm thơ, đừng giết chết thơ em ấy. Để em ấy sống và trải nghiệm theo cách riêng.

Có thể bây giờ "em muốn anh làm em mang bầu", nhưng khi có dăm ba đứa, rơi vào cái vòng luẩn quẩn:

" Đông con >>> nhà nghèo >>> ăn khoai >>> nóng ruột >>>> đêm không ngủ được >>> đông con " :D

thì em ấy sẽ viết bài: " Em không muốn anh làm em mang bầu "

Có thể bây giờ em ấy chỉ yêu những người đàn ông giàu có. Rồi một khi em ấy kiếm được một ông nhiều tiền... nhưng da nhăn nheo :cool:, em ấy hiểu rằng tiền không thể mang lại hạnh phúc cho em, không phải là cái em ấy muốn....thì em ấy sẽ chuyển qua yêu những anh giáo nghèo nhưng giàu phẩm chất cách mạng như bác Sơn nhà ta :lol:

Và rồi bằng tất cả tình yêu với bác Sơn nhà mình, em ấy sẽ viết nên nhưng vần thơ mà cả người đọc và người nghe đều thấy.... dễ hiểu :D . Để Ngọc Đại đỡ vất vả hơn trong việc phổ nhạc cho thơ, và Trần Thu Hà sẽ thôi "lên đồng" trên sân khấu.....

Lúc đấy cuộc đời sẽ giản dị hơn....:)

Nhưng chúng ta...sẽ chả còn gì để viết ;)
 
Lần đầu tiên đọc thơ VTL em thấy lạ lạ, nhưng vì mọi người nói đến nhiều quá + thấy cũng chả có gì đặc sắc lắm (mà cũng sex nữa) --> không thích. Bây giờ nghe các bác chê kinh quá em lại thấy nó cũng hay hay mới chết. :mrgreen:
Với cả nếu mọi người không cho đây là nơi để'cãi nhau' thì báng bổ VTL quá đáng thế có phải là sự xúc phạm đối với những người thích chăng?
Một số bài cũng không đến nỗi kinh dị lắm và cũng khá hay thật đấy chứ? :confused:
Có ai nói đọc thơ là quyền của mỗi người, em nhiệt liệt ủng hộ & cá nhân em cho là có thêm VTL kho tàng thơ để thưởng thức càng lớn. Chị HNH nói là thơ VTL dễ ảnh hưởng xấu đến người đọc thì cũng đúng, nhưng ai dám nói là thơ bình thường của bất kỳ ai đó (không nói đến những nhà chính trị làm thơ hoặc những người tương tự như thế) lúc nào cũng chỉ ảnh hưởng tốt thôi nào?
Cũng lâu lâu rồi em mới vào và xem lại topic này. Em chẳng định tóm lại cái gì cả. Chỉ là vài lời khi đọc thấy sự châm chích + mỉa mai thì hơi hơi thấy bị xúc phạm ;)
 
Đọc lân đầu thì em thấy bình thường quá. Nhưng chua đọc cả tập thơ nên chưa dám nhận xét nhiều.... Hình như VILI đang đi vào lối mòn mất rồi ư?????,,,,
 
Mà cái này còn từ từ đã, để em còn xem kĩ lại....
 
Kính thưa các cao thủ, hồi mới có hiện tượng "VTL" tôi cũng háo hức lắm ạ, mò mẫm trên net mới moi ra được mấy bài để đọc . Thú thực, đọc xong mấy bài thơ đầy những ngôn từ và ý tưởng "nghệ thuật" khấp khểnh và loằng ngoằng, tôi có cảm giác như 1 nhà sư quen ăn chay, một hôm nổi hứng phá giới ăn thịt gà thì bị hóc xương. Xấu hổ và ân hận lắm ạ.


Kiểu thơ này phải cấm trẻ em dưới 18 tuổi đọc, thậm chí để cho chắc cấm hẳn cấm tiệt những đồng chí nào thần kinh không ổn định, chứ không kích động lại sản sinh ra cả một thế hệ mới điên điên dở dở. Gọi là tự do dân chủ nhất thì gom hết những người nào thích thơ Vy vào một khu vực riêng, ví dụ như là cho lên đỉnh Phan xi păng mà bình mà thú mà sướng với nhau. Bao giờ hết hứng lại xuống núi tiếp tục sống như những người bình thường.


Nhưng ý kiến của Hồ Ngân Hương cũng ko hẳn là hay đâu. Cấm trẻ em dưới 18 tuổi ko đọc VTL là đúng (Vì tương lai của nước nhà, cũng ko nên đầu độc các cháu :D). Nhưng em định gom họ lên Phan xi păng thì ko ổn. Như vậy vùa làm cho nước ta mất đi 1 địa điểm du lịch thú vị, vừa khiến người trong xã hội ko còn những trò vui như vậy để xem cho cuộc sống bớt tẻ nhạt. Cũng thiệt hại lắm lắm! :D
 
:) ùi ui, xúc phạm gì đâu nhỉ, chị chỉ nói lên cảm giác của mình khi đọc thơ VTL mờ, không hề có ý xúc phạm cá nhân gì bạn VTL á. Còn cái idea lên Phan Xi Păng hì hì thuần túy là một ý tưởng vui vẻ, cho nó bớt căng thẳng. :D Thôi thôi các bác cứ bình cứ bầu... nhà em xin làm cu li hầu các bác nhân trần + thuốc lào để đàm đạo về thơ VTL. Hì hì anh Sơn cú mèo muôn năm, cái gu của anh em ta không tiêu hóa được thơ của VTL, em thì trót quên không mua becberin :p, thôi thì học Tôn Tử ta đánh bài chuồn chuồn... chuồn chuồn chuồn là hơn :p.

PS. Anh Trung : có khi ta bàn riêng với nhau xem địa điểm nào thích hợp hơn Phan xi păng nhỉ, Hoàng Sa chẳng hạn? :D Rồi ai thích vui làm chuyến du lịch ra Hoàng Sa chơi :D phát triển được ngành du lịch mà xã hội vẫn giữ được trò vui
 
Back
Bên trên