Về các thầy cô, from 95-98

Phan Thu Hà
(haphanthu)

Administrator
Khi nghĩ về các thầy cô

Tập hợp phần về các thầy cô từ Yearbook hard-version và bải viết của các lớp mà Ban biên tập còn giữ lại được.

Ban giám hiệu

1. Thầy Đào Thiện Khải - Hiệu trưởng
Thầy là Hiệu trưởng của chúng tôi suốt ba năm qua. Khi mới vào trường, quả là chúng tôi đã thấy sợ. Mỗi lần đi học muộn, đang đá bóng hay ra ngoài cổng trường mà gặp thầy thì đứa nào đứa nấy mắt lấm la lấm lét. Nhưng hình như chưa thấy thầy quát tháo ai bao giờ. Thầy rất ít khi cười, nhưng khi đã cười thì trông thầy thật hiền và dễ gần như một người cha vậy. Điều làm chúng tôi gần gũi và yêu mến thầy hơn là ở vè bề ngoài rất giản dị của thầy: một mái tóc gần như đã bạc trắng, một chiếc xe đạp, cái mũ cứng, chiếc áo kẻ sọc và cái quần màu ghi. Tất cả các hình ảnh quen thuộc ấy cứ lần lượt ùa về trong mỗi chúng tôi khi nhớ đến ba tiếng "Thầy Hiệu trưởng". Điều chúng tôi cảm phục ở thầy là sự hiểu biết và quan hệ rộng rãi với các trường bạn ở trong và ngoài nước, nhưng trên hết là những việc làm không tên mà thầy vẫn làm cho chúng tôi. Thầy luôn muốn có những gì tốt đẹp nhất cho chúng tôi học tập, thầy yêu quý những ai ham học và thầy sẵn sàng giúp đỡ họ một cách nhiệt tình. Chúng tôi không bao giờ có thể biết hết được những việc làm không tên đằng sao cái vẻ ngoài bình dị ấy. Thậm chí nhiều đứa còn oán trách một cách trẻ con rằng "sao thầy lại cấm mình đá bóng", "sao thầy lại thích thu bóng của học sinh"… Còn có bao công việc quan trọng hơn, to lớn hơn đang chờ thầy làm, chúng tôi không biết là mình đã làm cho thầy mất bao nhiêu thời gian cho những điều nhỏ nhặt ấy. Phải mãi đến sau này có lẽ chúng tôi mới nhận ra cái sự trẻ con của mình. Nhưng một điều giản dị, giản dị như chính con người thầy, điều mà chúng tôi đã nhận thấy từ lâu, đó là thầy mãi mãi là người thầy mà chúng tôi cảm phục nhất trên đời.

2. Thầy Đỗ Lệnh Điện - Hiệu phó, Giáo viên dạy Lý
Sự xuất hiện của thầy luôn đi kèm với các vấn đề học tập: thi học sinh giỏi, thi thử, thi nghề… Chúng tôi nhận ra sự có mặt của thầy ở trường chủ yếu thông qua nét chữ rất đẹp (đẹp mê ly) mà thầy viết trên bảng tin. Khoá chúng tôi không có lớp nào được học thầy, nhưng điều mà nhiều người biết và yêu mến ở thầy là nụ cười rất tươi và hiền. Thầy rất vui tính và dễ gần, hơn thế, thầy nói chuyện cực kỳ có duyên (điều này không phải chỉ do nhận xét của các cô giáo trong trường mà cả lũ học trò chúng tôi cũng thường ngồi mê mẩn nghe thầy nói hàng giờ không biết chán). Khi dạy học, vẫn cái phong cách viết bảng cực kỳ mĩ mãn và rõ ràng ấy. Câu thầy thường nói mỗi khi có đứa nào ngớ ra mắt tròn xoe vì quên công thức là "Lại lơ mơ lờ mờ rồi!". Cả trường còn biết đến thầy qua anh con trai nổi tiếng học giỏi Đỗ Lệnh Cường của thầy hiện đang du học ở Anh. Những tiếng xì xào "Anh ấy hình như đẹp trai lắm", "Anh ấy ở trong đội tuyển Toán Hoàng gia Anh đấy" cứ vang lên không ngớt, truyền từ đời này sang đời kia, lớp này sang lớp nọ… Chúng tôi cứ thầm ghen tị với các em lớp 10, 11 là tại sao lại "độc chiếm" mất thầy Điện của chúng tôi. Nhưng dù thế nào, thầy vẫn luôn là một người thầy mà tất cả chúng tôi đều yêu mến và kính trọng.

3. Cô Nguyễn Hồng Nga - Hiệu phóCô là người phụ nữ duy nhất trong Hội đồng giám hiệu của trường, và chính điều này đã mang lại cho Ban Giám hiệu của trường một màu sắc khác, mềm mại hơn, tươi trẻ hơn. Cô luôn gần gũi với chúng tôi qua những đêm văn nghệ, những hội diễn, thi thời trang, thi thanh lịch, các hoạt động văn hoá thể thao… Cô đã giúp khoá học 95-98 này của chúng tôi biết bao nhiêu việc mà không sao kể tên nổi. Chúng tôi biết ơn cô vì những việc làm đã giúp cho trường Ams không phải trở thành một trường chùa, quanh năm chỉ biết bù đầu vào sách vở, mà đã tươi sáng và sôi động không thua kém gì, thậm chí hơn, các trường bạn. Cô là cô giáo kính mến của chúng tôi.
 
Môn Văn

1. Thầy Hoàng Việt Anh
Anh-- So với các thầy cô khác trong khối, thầy dạy không nhiều, chỉ có Anh và Pháp năm lớp 12. Thế nhưng nếu thử hỏi bất cứ người nào trong khối thì gần như không ai là không biết thầy. Điều này không phải ai cũng có được và lại càng không phải tự nhiên mà có được. Những câu chuyện về thầy của lớp A1 cũng như những điều tai nghe mắt thấy về thầy được truyền tụng trong khắp dân gian: thầy có khẩu khí hết sức thuyết phục, văn nói và văn viết gần như không còn giới tuyến. Không bao giờ xưng "tôi" mà luôn là "chúng tôi". Đi dạy học không bao giờ cần giáo án, chỉ có chiếc cặp phòng thân và cavat luôn đeo trên cổ. Dù là nói hay viết hay giảng bài luôn theo một logic cực kỳ mạch lạc và rõ ràng - lý tưởng cho việc chuẩn bị đi thi. Thầy là người viết lời phê mĩ mãn nhất thế giới, thường là >= 3 dòng, rất chính xác, rất có tính xây dựng và rất có tác dụng (điều quý giá đặc biệt có một không hai!). Thầy đặc biệt ưa chuộng việc sử dụng các thuật ngữ Toán Lý Hoá Sinh… trong các bài giảng Văn: "Thơ Quang Dũng thích tung hoành ở một biên độ rộng", "Hồ Chí Minh đã mã hoá tình cảm của mình để người đọc tự giải mã theo cách riêng"… Trong đầu thầy chứa cả một kho chuyện về các nhà văn nhà thơ nổi tiếng nghe một tỷ lần không biết chán: vụ mấy ông nhà văn và mấy ông phê bình chửi nhau, Xuân Diệu cú quá: "Người ta đẻ rát cả đít mới được quả trứng mà mấy bố cứ cục tác loạn cả lên"; vụ các thầy ăn thịt chó với Nguyên Hồng; vụ nhạc sĩ Hoàng Vân lấy bút danh nịnh vợ YNA (Yêu Ngọc Anh - tên vợ); nhà văn tên Phu lấy bút danh Phù Thăng tức Thằng Phu… Thầy còn có cách chào học sinh theo kiểu Nhật Bản hết sức ấn tượng. Không tiếc gì cho học sinh điểm cao: "Điều quan trọng là các em thấy phấn khởi mà học cho tốt". Thầy có bàn tay rất dài và đẹp, rất sành về âm nhạc và thầy đã nói với chúng tôi (sau khi cho anh con trai đi lấy vợ): "Bây giờ tôi chỉ còn ba niềm vui nho nhỏ là dạy học, đánh bi-a và nghe nhạc nữa thôi". Chúng tôi đứa nào đứa nấy thường ngồi say sưa nghe thầy nói chuyện (rất có duyên). Điều mọi người khoái nhất là khi thầy bảo "Tôi vẫn lấy làm băn khoăn về cái chủ trương "giáo dục toàn diện" cho học sinh mà chúng ta đang làm. Nếu ai cũng toàn diện thì xã hội sẽ phiến diện và nếu mỗi người đều phiến diện thì xã hội sẽ được toàn diện, thế thôi". Không phải vô cớ mà nhiều người cứ thắc mắc tại sao bài thi thử văn của khối 12 lại giống nhau đến thế. Sự thật hết sức đơn giản: một khi đã yêu ai, bao giờ người ta chẳng mong mình được giống họ!

2. Thầy Cát
Nga-- Tiếp xúc với thầy từ thuở ngây thơ mới vào trường Ams, 12Nga thừa đủ "kinh nghiệm" về thầy: nhiệt tình giảng dạy, giọng văn lai láng lãng mạn thơ mộng. Nhưng đau khổ ở chỗ, thầy lúc nào cũng lạm dụng giờ giấc: "Nữa này!", cuối giờ thầy thường xuyên "xin các em thêm mấy phút nữa!". Học sinh lúc nào cũng tha hồ mỏi tay, hôm nào đượcc về sớm thì quả là lên tiên. Bù lại, thầy thường không quên bánh kẹo vào các ngày lễ tết.

3. Cô Di
A3-- Có lẽ người để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho A3 trong cả 3 năm phải kể đến cô Di (tất nhiên rồi - chủ nhiệm 3 năm + dạy Văn mà). Ghét có, thích có. Nói chung, cô hơi bị tâm lí, đặc biệt trong những lần đi tham quan. Tuy nhiên, cô có vẻ hơi bị thích quân khối A. Câu cửa miệng của cô khi nói với A3 là: "Ðấy, quân khối D chết là ở đấy đấy, các em có kiến thức nhiều nhưng không biết sử dụng, quân khối A ở bên kia (ý cô là T2) nó biết ít, nhưng nó biết lùa kiến thức vào".
T2-- Đối với T2: cô cực kỳ dị ứng với tật quay bút. Thói quen: gõ bảng, đeo chìa khoá ở tay. Sở thích: nhảy slow (với thầy Võ). Bắt chép phạt nếu viết tắt, viết sai chính tả.


4. Cô Phương Nam
A2-- Nguyên là chủ nhiệm lớp A2. Cô có nụ cười tươi, khoe hàm răng trắng cùng cặp mắt đẹp. Là người hay bắt học trò đi nhặt rác trong lớp nhất. Thích ngắm nhìn cả lớp và buông một câu "Chúng mày lớn quá rồi đấy". Nhớ mãi một tiết Văn được nghỉ bởi cô quên giáo án, phải về nhà lấy mới dạy được tiết sau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Môn Sử

1. Cô Hạnh - Cô giáo dịu dàng và duyên dáng nhất trên đời!
Tất cả những lớp đã từng được cô dạy đều nhận xét về cô như vậy. Nhưng có lẽ mọi từ ngữ trên đời đều không thể nào đủ để nói hết được là chúng tôi yêu mến cô đến thế nào…

Văn-- Năm nay lớp 12 "đầu bù tóc rối". Chúng mình "mang tiếng" là lớp xã hội mà vẫn sợ các môn học xã hội chẳng kém gì các lớp tự nhiên. Dù sao thì học sinh lớp xã hội hay lớp tự nhiên đều nằm trong phạm trù "học sinh" thoát sao khỏi bàn tay vô hình của các môn học. Thi Sử tốt nghiệp, lại đầy "đau thương và nước mắt" rồi. 75 câu! Số lượng, chất lượng đều kinh khủng. Và những mảnh hồn "mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây" bắt đầu tơi tả và chết lặng trên 9 tầng mây trong vài giây, lo sợ mình sẽ thành "bọt biển trong mênh mông biển cả".

Yên đã! Mâu thuẫn rồi! Chúng mình sợ môn Sử "dựng đứng cả chân tóc" vậy mà vẫn học Sử "chăm chỉ, cần mẫn" như một phản xạ có điều kiện. "Trớ trêu, nghịch cảnh" thay, chúng mình lại quý cô Hạnh, cô giáo dạy môn Sử, như mẹ hiền. Mỗi lần nhắc đến cô, lớp mình lại "long lanh mắt tôn sùng cô" đến mức tuyệt đối. Chắc là cô sẽ rất vui khi khi Bình Giang cười rất tươi "Cô dịu dàng và dễ thương kinh khủng! Một người phụ nữ lí tưởng!" Còn TH thì hâm mộ cô ở cách ứng xử "trên cả tuyệt vời": "Cô chẳng mấy khi có biện pháp mạnh với đứa nào không thuộc bài cả. Nhưng tớ vẫn thấy lời lẽ của cô có sức mạnh và đầy thuyết phục". Và nỗi niềm tâm sự ấy đã giúp cho TH một sức mạnh (vô cùng cần thiết và cấp thiết trong tình hình "rối loạn tâm thần" trước 6 môn thi tốt nghiệp hiện nay). "Cô làm cho môn Sử đỡ khủng khiếp hơn nhiều". Và lại tiếp tục hâm mộ, hâm mộ và hâm mộ. PH vô cùng sắc sảo trong câu nhận xét (tưởng như trung tính) rất ngắn gọn, súc tích "Tôi thấy cô vừa dễ tính vừa cá tính. Nói chung là tuyệt vời". Khi tình cảm đối với cô lên đến đỉnh cao đối với TD, tình cảm đó như một hàm số có cực đại. Ưu thế của phương pháp liệt kê trong văn học, tư duy của một kẻ chuyên Văn có triển vọng về toán thông kê được huy động cao độ nhất. Quan trọng hơn, TD đã tìm thấy đường đi từ "trái tim đến trái tim" giữa cô và trò (không phải là đường đi từ ánh mắt đến trái tim!): "Cô là hình mẫu lý tưởng của người phụ nữ Việt Nam: giàu lòng chung thuỷ, hỉ xả, vị tha, cao thượng, duyên dáng, nhẹ nhàng, tươi tỉnh, giản dị, ăn nói dễ nghe... và... tao yêu cô (nhưng tiếc là con trai cô bé quá) và tao sợ 74 câu Sử mà cô dạy có khả năng thi". Ôi trời ơi, khi cô cần vệ sĩ thì kẻ liễu yếu đào tơ như chúng mình cũng "nổi máu anh hùng", TP hăng hái đến mức sẵn sàng "tử vì đạo", sẵn sàng chiến đấu cho một "tình yêu chân chính, lý tưởng, trong sáng như pha lê" với một câu điều kiện làm duyên "nếu..." đầy tính nghệ sỹ: "Nếu tớ là đàn ông, tớ sẽ yêu cô dù có phải đấu với muôn ngàn địch thủ. Tớ thấy cô đúng là mẹ hiền". Cô gần gũi, thân thương với học sinh. Gặp cô, nói chuyện với cô, được cô hỏi thăm là liên tưởng ngay đến mẹ mình, đến cách chăm sóc của mẹ. MN cảm nhận ở cô tình cảm thiêng liêng ấy dưới góc độ của một cô bé dí dỏm, đáng yêu, ngây thơ, trẻ con, hồn nhiên vô cùng: "Tớ rất nhớ một lần khi đi học về, không có xe, không có người đón, đứng vêu mặt ở ngoài cổng trường, cô đi qua, cười một cái và hỏi: "Ðói lắm phải không?", eo ơi giống mẹ tớ kinh khủng". Cũng như MN, TMT lớp mình nhớ đến cô (dù vẫn đang học cô chưa phải xa cô) với tâm cảm của một cô bé trầm lặng, giàu tình thương mến: "Mình nhớ mình có lần ở lại học thêm môn Sử. Ðang đứng ở hàng bánh mì thì gặp cô Hạnh. Cô cứ bảo mình đi ăn cơm cùng với cô vì cô bảo ăn bánh mì khô và đói lắm. Mình xúc động muốn rớt nước mắt. Trong ba năm học,chưa có thầy cô nào quan tâm đến mình như thế cả".

Ðến với cô Hạnh, lớp 12 Văn chúng mình mang theo tất cả tình cảm chân thành đôi lúc hồn nhiên (đến ngây ngô!) ở lứa tuổi chúng mình, lớp Văn có lẽ luôn mang tiếng là "đa cảm" hơn cả. Nhưng học sinh lớp Văn vẫn là những "cô bé vô tư" (à quên, còn sót một "cậu bé hồn nhiên") trước những sóng gió của cuộc đời (đầy gai góc). Và vì thế, những tình cảm của lớp Văn chúng mình sẽ mãi mãi là những kỉ niệm đẹp (cho sau này) và sức mạnh tinh thần vỗ về, an ủi cho những "mảnh trăng tròn đang lên" (không phải trăng non, trăng xế) hôm nay. Mong rằng các bạn cùng lứa tuổi trong khối sẽ tìm được một chút gì (dù rất nhỏ thôi) trong tâm cảm của lớp Văn để có một lúc nào đó (rất gần trong quỹ đạo của cuộc đời) có thể thông cảm, hiểu hơn và đồng điệu được với lớp Văn!

Lời kết: Riêng với người viết về tình cảm của lớp Văn với cô Hạnh (cô giáo dạy Sử), rất vui khi được viết về cô với những dòng tâm huyết thật sự, rất xúc động trước những tình cảm bạn bè mình dành cho cô. Trong khi ở ngoài đường, không ít học sinh gọi các thầy cô giáo dạy mình là ông này bà kia, bản thân mình khi đọc những dòng tình cảm của các bạn viết về cô Hạnh, mình thấy quý các bạn biết bao. Tình cảm của mình đối với cô Hạnh có lẽ đã tìm được những nét chung "tuyệt đối" với các bạn rồi! Nhưng bộc lộ, diễn tả tình cảm ấy ra khó vô cùng. Chỉ tin chắc rằng, mình đã tìm thấy một cô giáo lý tưởng mà mình từng mơ ước trong thời gian cắp sách tới trường. --Văn

Nga-- Lớp Nga yêu cô vì cô cực hiền, cực dễ tính, đặc biệt trong vấn đề kiểm tra bài. Cứ thấy cô với dáng người tầm thước vào lớp là cả bọn thấy yên ổn vì giờ học tới đây sẽ dễ chịu, nhất là khi cô mỉm cười và nói: "Chưa đứa nào học bài à? Thôi để tiết sau vậy".

A1-- Cô hiền và nhẹ nhàng mĩ mãn luôn. Học cô hai năm mà chẳng thấy cô quát tháo bao giờ. Cứ bảo là thân lừa ưa nặng nhưng sao cô nói nhẹ nhàng thế mà lại rất thuyết phục, mọi người nghe răm rắp. Khi nghe tin thi Sử, nhiều người cứ rụng rời hết cả chân tay, nhưng lớp Anh (và chắc là nhiều lớp khác nữa) đi đâu cũng có thể nói với một giọng đầy tự hào và hãnh diện: "Cô Sử lớp tao mĩ mãn luôn! Dạy cũng phê mà cho ghi vở cũng phê. Có cần lấy vở photo không? Hơi bị xịn!...

Toán-- Cô Hạnh dạy Sử lớp 10 và 12. Quý cô kinh khủng. Cô hiền ơi là hiền, cười rõ tươi, dạy lại hay, dễ nhớ nữa. Chính vì vậy mà 75 câu Sử thi tốt nghiệp đỡ "bi đát" hơn. Học cô thấy thích nghề giáo viên tệ.
 
Môn Sử (tiếp theo)

2. Thầy Ðịnh
A2-- Cực hiền đến nỗi chẳng đứa nào chịu học bài vở gì. Kiểm tra, quay thoải mái. Thầy phát hiện, đi xuống cầm sách lên đọc rồi đặt đúng chỗ cũ. Chẳng bao giờ mắng đứa nào, nhưng cũng chẳng "thoáng" lắm, hiếm lắm mới có đứa được 10. Yêu cầu học sinh sưu tầm tư liệu nhưng luôn nói rằng : "Tôi không cưỡng bức! Các em cứ tự nguyện". Có thói quen để tay lên bụng chỉnh thắt lưng. Bài kiểm tra chấm lâu vật, cuối năm trả một thể.

3. Thầy Định và thầy Huy
A3-- Dạy Sử thì cả thầy Ðịnh và thầy Huy đều mỹ mãn. Nghĩa là chẳng bao giờ phải học cả, kiểm tra để sách lên bàn mà chép. A3 rất quý cả hai thầy dù sau ba năm học, A3 đã bị mất kĩ năng học thuộc Sử (mà bây giờ lại còn thi tốt nghiệp sử nữa chứ - ác mộng!).

4. Cô Dung

Nga-- Cô có dáng người cao, tính tình dễ chịu. Cô hay kể chuyện về các em bé cấp II dễ thương, thành ra học tiết Sử của cô cũng thoải mái. Cô thường bắt đầu bài giảng bằng một câu nói quen thuộc: "Nào, các bạn mở vở học bài mới!".

Văn-- Ðặc điểm nổi bật nhất của cô là hay mệt mỏi nhưng dạy lại khá hay kiến thức khá rộng. Tuy nhiên 12V sẽ nhớ mãi đến cô với kỉ niệm hai tiết được nghỉ bởi một con dở hơi. Tôi - nhân vật dở hơi đó - xin tường thuật lại câu chuyện này.

Ðang say mê học Anh (dĩ nhiên trong giờ Sử), bỗng thấy có người đứng bên. Nhìn lên hoá ra là cô.
- Cô không hiểu tại sao giờ nào em cũng làm việc riêng vậy. Thôi cô cho em ra ngoài làm đó.
- (Từ từ đứng lên) Dạ! Thôi ạ, em không làm nữa ạ!
- Em cứ ra đi.
Hai bên co kéo một hồi. Cô không nói nữa và cũng không dạy nữa, còn trò thì vẫn đứng. TD, một bạn trong lớp, đứng lên xin nhưng cô không đồng ý dạy tiếp. Cô còn nói: "Buổi sau nhắc cô không kiểm tra bà cũ nữa nhé. Tiết này được nghỉ". Cả lớp sung sướng chỉ khổ thân trò kia vẫn phải đứng. Tôi mỏi quá liền viết giây đưa sang đứa bên cạnh: "Mỏi quá! Cứu tao với!" Nó không dám cười vì không khí lớp đang rất căng thẳng.
 
Môn Địa

1. Thầy Mỹ

Văn-- Những tiếng nói về thầy:
- Phong cách dạy rất đặc biệt, dễ thuộc bài, kiến thức rộng. Vẽ bản đồ nhanh và đẹp nhất thế giới. Hay dụ học sinh điểm 10.
- Vẻ bề ngoài: "Biểu tượng của thời trang", trông rất hào hoa.
- Tác phong công nghiệp, hiện đại, đàng hoàng, nghiêm túc, chỉn chu, có óc mĩ thuật.
- Thầy có sở thích 3 đê: đúng, đủ, đẹp. Thích nước Nhật. Yêu hoa và cái đẹp. Hay chê nông dân.
- Ngoài ra: Nói chuyện rất dí dỏm và có duyên; Viết chữ rất nhỏ.
- Thầy giống ai? 1- Con trai thầy; 2- Hoàng trong đôi mắt; 3- Giống người Mĩ.

Nga-- Thầy đã lừng danh cả trường, từ khoá này sang khoá khác, có lẽ không cần phải nói nhiều về thầy nữa. Chỉ xin ôn lại kỷ niệm về mấy câu cửa miệng của thầy: "Cái quan trọng là vấn đề đầu tiên", "Nào, cố gắng lên, một con 10 ngon tuyệt đang lơ lửng trước mặt các em!", rồi khi định nâng điểm cho ai đó, thầy tỏ ra cực kỳ "ngây thơ": "Thế nào, em đã suy nghĩ kỹ chưa, có đồng ý lấy điểm 10 này không? Kẻo đến khi tôi cho điểm vào sổ rồi thì lại kêu là tôi bắt ép!". À, thầy rất yêu cây cối, thiên nhiên, thỉnh thoảng thầy tả cảnh thiên nhiên cho nghe, mê ly, có khi thầy còn đọc cho nghe thơ mà thầy sáng tác nữa.

A3-- Lớp 12 là năm A3 đê mê học Ðịa. Thầy Mỹ thật mỹ mãn! Bây giờ nhắm mắt cũng vẽ được bản đồ VN. Thầy đã từng cho A3 "thi trắc nghiệm đi Úc" một lần và câu nói hay nhất của thầy là "Các em đừng có khâm phục tôi". Thầy còn kể với A3 một câu chuyện về một lần thầy suýt chết với dụng ý chê bai A3 có một số phần tử cẩu thả khi vẽ Địa. "Con tôi mà thế thì tôi phải xem lại cách giáo dục của mình ngay!".

2. Cô Liên

Toán-- Lớp Toán có bạn Sáng lớp trưởng rõ nổi tiếng, thế mà cô Liên dạy Ðịa không tài nào nhớ nổi, toàn gọi nhầm là Trung (lớp trưởng lớp Lý). Gia Anh thì bị nhầm là Gia Linh. Cô toàn lẫn lộn Hoàng Long, Nguyễn Long và Vũ Long. Cô có giọng giảng bài khá ấn tượng, mỗi tội nhà cô hơi bị khó tìm, đến chơi toàn bị lạc.

A3-- Cô Liên dạy Ðịa hồi lớp 11 thì luôn vào lớp với câu: "Như chúng ta đã biết", mặc dù học sinh chẳng biết gì cả! Cô này chấm đIểm hơi bị đắt.

3. Cô Dung
Toán-- Cô rất hay kể chuyện về mối quan hệ thân thiết giữa lớp Toán và lớp Anh khoá trước do cô chủ nhiệm, làm lớp mình cứ mơ mộng, liên tưởng lung tung. Lúc nào cô cũng gọi "các con" rất tình cảm (nhưng hình như cô không có con trai lớn và con gái nhỏ). Cô giảng bài cuốn hút như một guide thực thụ, lại hay giới thiệu các địa chỉ du lịch ở những vũng âm u rất hấp dẫn. Chỉ tiếc năm nay lớp không được đi tham quan để rủ cô đi cùng.
 
Tiếng Anh

1. Thầy Ðàn

Văn--
Bao giờ chuông nổ đánh xoè
Thầy Ðàn cắp cặp lập loè đi ra


Mỗi khi có tiết chẳng đợi "chuông nổ đánh xoè" là thầy đã chạy von vót vào lớp. Ðó là thầy dạy tiêng Anh của chúng tôi, người đã tự giới thiệu một cách hùng hồn: "My name's Bùi Hoàng Ðàn, a kind of music instruments". Không còn nghi ngờ gì thầy là thầy giáo đẹp trai nhất trong trường (nói nhỏ: thầy rất thích được khen như thế, thử xem, thầy sẽ phô ra một nụ cười sung sướng nghẹn ngào).

Có thể kể cả về sự mẫn cán thì trong trường khó có ai bằng thầy. "Ngay từ đầu giờ thầy đã hỏi: "Hôm nay vắng mấy chiếc?" (1 chiếc = 1 bạn), rồi hì hục ghi vào sổ đầu bài. Ðừng hi vọng nghỉ sớm lấy một phút hoặc thoái mái trong giờ kiểm tra. Cũng đừng mong thầy không kiểm tra miệng. Tất cả chỉ là ảo tưởng.

Nhưng giờ Anh lại là giờ vui nhất. Chúng tôi nói chuyện, chúng tôi xỉa bạn, chúng tôi bị bạn xỉa (hình như đổi bị động sai), chúng tôi bình phẩm và tâm đắc từng lờp nói của thầy. Chẳng hạn thầy lấy ví dụ về đảo ngữ và dịch như sau: "Có một chú lừa lộn cổ xuống suối" thành "Lộn cổ xuông suối là một chú lừa". Nói chung thầy Ðàn là một người rất tuyêt vời, tài năng (không những dạy giỏi mà còn biết vẽ và biết hát) phong cách, dễ gần và handsome.

Anh-- Bước vào lớp 10 Anh và một buổi sáng mùa thu đẹp trời, thầy toe toét "Good afternoon!" làm Quỳnh và Chi trố hết cả mắt không hiểu tại sao thầy lại "Good luck to you!". Là thầy giáo vui tính, hiền, thoải mái và nhí nhố nhất thế giới. Chuyên gia gây cười ngay cả trong những tình huống đáng khóc nhất. Chuyên gia sáng tác thơ kiểu "Hễ nghe chuông nổ đánh xoè. Học sinh cứ thế lập loè đi ra" hoặc "Nếu có 'the' thì cho 'the' vào. Nếu không có thì để without" hoặc "Nửa đêm tỉnh dậy at night. Open win đẩu for my teacher"… Bắng nhắng nhất là những câu như "Giỏi quá! Giỏi như tiên sa cóc nhảy", "Cười như ve", "Don't say Mẹ", "Các em chịu khó học ngoan rồi hết giờ thầy cho về sớm"… Nếu chẳng may thầy chữa bài nhầm thì y như rằng cả lớp sẽ la toáng lên "Thầy ơi, sai cơ bản!" và thầy sẽ nở một nụ cười rất chi là tình cảm bảo rằng: "Không sao, đến thánh còn có lúc nhầm nữa là thầy giáo mới 20 tuổi đầu!" or "Thôi cách này cũng được, con đường nào mà chẳng dẫn đến thành Dôm!"… Dạy đội tuyển, công việc đầu tiên của thầy bao giờ cũng là kiểm tra sĩ số: "1, 2, 3,… mới được có 6 chiếc thôi à? Cả đội tuyển có một chiếc trai đâu mất rồi? Ừ giỏi lắm, các bạn đi học đều lắm! Trừ những bạn không đến thì ai cũng đủ cả!"… Đọc bài tập không bao giờ thầy đọc "ba nhỏ bốn nhỏ" mà bao giờ cũng là "ba bé bốn bé"… Học sinh mà kêu bài thầy cho khó quá thầy sẽ bảo là "Not hiểm you see…". Trong nghệ thuật đặt ví dụ, thầy Đàn thân yêu của chúng ta còn sử dụng đến mức cao nhất thủ pháp "nông thôn hoá tiếng Anh": không mấy khi lấy tên riêng là Thomas hay Thomson hay gì gì mà toàn là Mơ, Lụa, Thắm, Đào, v.v…
 
Tiếng Anh (tiếp theo)

2. Cô Hạnh

Văn-- Cảm hứng với các môn thi tốt nghiệp (trong đó có môn tiếng Anh): nỗi kinh hoàng của năm 1998. Năm nay khối 12 "bủn rủn chân tay, lung lay tâm hồn" khi được báo thi tốt nghiệp 6 môn: Văn, Toán, Ngoại ngữ, Lý, Sinh, Sử. Môn nào cũng "khó nhai". Và với môn ngoại ngữ: tim đập loạn xạ như còi cấp cứu, mao mạch, tĩnh mạch, động mạch căng ra, chuẩn bị đứt phừn phựt (dù đã biết môn này là một trong 6 môn thi tốt nghiệp từ đầu năm học). Cảm hứng đối với môn tiếng Anh thế là đã rõ! Và tình cảm đối với cô Hạnh (dạy Anh 10): nhiều cung bậc, sắc thái vô cùng! Khó định nghĩa!

Nhắc đến môn tiếng Anh (vô cùng đau khổ đối với tôi và vô cùng "dễ thở" đối với đa số các bạn trong lớp), lại thấy nhớ cô Hạnh: "Trông cô lúc nào cũng tươi, xinh và ăn nói cũng đáng nể lắm đấy!". 12 Văn tìm đến cô nhờ tìm được "tọa độ 21" trên "máy rada dò sóng tình cảm thầy trò" (12 Văn tự đặt biệt hiệu: cô Hạnh tọa độ 21). Ai cũng quí cô, mến cô, bị thu hút bởi cách nói chuyện "đáng nể" của cô, bị hấp dẫn bởi "những tiết học thoải mái trong khuôn khổ và đầy ấn tượng" của cô, vân vân. Nếu cứ theo cái logic mà Xuân Quỳnh từng nhắc đến trong "Sóng", tình cảm của 12 Văn đối với cô khó định nghĩa, khó diễn tả, khó trả lời. Nhưng câu trả lời (định nghĩa) khó nhất lại là câu trả lời đơn giản nhất: yêu cô như "tim trong ngực, máu trong người" (hơi khoa trương phóng đại nhưng vẫn "hiện thực", thực thà 100% đó nghe!). Với tình cảm giản dị hết mực (toàn tim và máu, đừng sợ!), 12 Văn nhớ đến cô với những gì ấn tượng nhất. HH ngộ nghĩnh nhớ đến "nụ cười cơ học song cũng rất tình cảm của cô", giữ lại cho mình hơi ấm tươi vui của "lúm đồng tiền chắc ăn ảnh lắm!". Với PL, "Có vẻ như cô thích màu đen (vì cô luôn mặc quần áo đen) song trong cái màu tối ấy, cô rất trẻ trung, duyên dáng và vui tính". Và ở cô có vẻ đẹp "hình mẫu của một người phụ nữ: nữ tính, duyên dáng, dịu dàng,... nói chung là tuyệt vời" đáng để lớp Văn (26 nữ/1 nam) "mắt tròn mắt dẹt" kính phục. Theo "lăng kính lãng mạn" (đầy chủ quan) của chúng mình, cô "đáng yêu, dễ thương hết cỡ". Và về chuyên môn, cô đã chunh phục "27 trái tim" nửa yêu, nửa ghét môn tiếng Anh. Thế là, một phần tử của 12 Văn yêu chuộng hòa bình "không kìm được lòng mình" đã ca "Khá thú vị khi đến tiết của cô!". Cô ơi, cô có đang cầm máy rada dò sóng tình cảm thầy trò không? Chúng em là tọa độ bao nhiêu của cô, cô ơi? (Chắc là cô bắt được tín hiệu rồi! 12 Văn tin thế!).

Thay lời kết (đầy tình cảm riêng tư của người viết, không còn tính khách quan). Reng! Reng! Reng! 7h30' ngày... tháng... năm 1997. Muộn rồi! 8h kém 25. "Phù!... Phù!...Mệt quá!". Tôi chạy vội lên tầng 4. Tiếng cười khúc khích: "Mệt hả?". Cô Hạnh! Hai cô trò cùng đứng thở (2 phút trước khi vào lớp). Cô cười tươi quá, lúm đồng tiền duyen ghê! Lúc ấy tôi mới chợt nhận ra rằng "Tuyệt vời! Cô có đôi mắt rất đẹp!".

A2-- Gái 2 con trông mòn con mắt! Càng ngày cô càng xinh ra, tràn đầy sức sống với cách ăn mặc lịch sự mà bắt mắt. Ngày xưa đã từng bị lũ học trò thi nhau tìm ra sơ hở của cô giáo mới vào nghề.

A3-- Lớp 10, A3 được học Anh cô Hạnh. Cô trẻ, xinh, nhưng hơi rắn. Tuy nhiên A3 cũng rất quý cô và vẫn giữ được quan hệ tốt đẹp với cô đến tận bây giờ.

3. Cô Ngân
Toán-- Tiết Anh của cô Ngân gợi nhớ đôi chút về thời mẫu giáo, học mà chơi, chơi mà học. Ðó là những lúc mọi người tha hồ thoả mãn trí tưởng tượng của mình, đặc biệt là khi học về câu điều kiện. Ai cũng tha hồ bốc phét, mặc dù nhiều khi văn phạm sai bét, nhưng tất cả đều hiểu. Ðảm bảo 5 năm sau, chưa chắc đã có chàng nào lớp Toán dám nói ra những câu như thế bằng tiếng Việt. Công nhận cô rất tận tình, giải đáp cả những thắc mắc nhỏ nhất. Chính vì thế mà mặc dù rất yêu ngôn ngữ mẹ đẻ, lớp Toán cũng muốn nói với cô: "Thank you very much!".

Tiếng Nga

Cô Hương
Nga-- Từ khi học lớp 11, lớp Nga đã biết cô, nhưng đến tận lớp 12 khi cô dạy đội tuyển thì học sinh mới biết thêm về cô. Cô giảng dạy nhiệt tình, kiểu giảng bài của cô cứ ngẫu hứng thế nào ấy, hay lắm! Cô hay cười cùng học sinh, nói chuyện với cô rất thoải mái. Tính ngẫu hứng trong bài giảng của cô thể hiện một phần ở các từ đệm giữa bài giảng, kiểu như "À, gì nữa nào?".
 
Môn Toán

1. Thầy Khải

Văn-- Trong số các thầy cô được 12V đặc biệt yêu quí thì có lẽ thầy Khải là thầy giáo phong cách nhất, vĩ đại nhât (theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) đồng thời cũng để lại nhiều ấn tượng nhất. Nếu giả sử ở lớp Văn có tổ chức một cuộc tổng tuyển cử dân chủ, tự do thì tin chắc, ngoài số phiếu trắng ra, thầy Khải sẽ phải nhận được không dưới 100% phiếu tán thành.
Vâng, "thầy Khải là người mà người khác không chỉ quí mà còn kính phục" bởi vì "Thầy giảng bài hay tuyệt, tính của thầy cũng hay! Nói chung thầy là người hiếm có đấy". 12V rất yêu quí và thực sự kính phục thầy.

Theo số liệu thông kê gần đây nhất thì có tới 15% dân số 12 Văn từng bị thầy đẩy đến cảnh khốn cùng nhất, vô gia cư. Có nghĩa là thầy đã từng đuổi 4/27 người ra khỏi lớp vì đã dám phạm lỗi trong lúc thầy bực mình. Tuy thế nhưng "không bao giờ có thể giận thầy được" (chính một trong số 4 nạn nhân đã phát biểu).

Trong lớp 12 Văn thì thầy Khải không những là thầy giáo giỏi mà còn là một người tuyệt vời nữa. Lớp trưởng VG, một kẻ đại diện cho tầng lớp quan chức cầm quyền ở lớp, đã không ngần ngại phá bỏ lập trường của mình và nói: "Từng tuyên bố ghét tất cả những người con trai kiêu nhưng, cho dù thầy có mắc bệnh của các sao (như có người từng nhận xét), vẫn phải thú nhận rằng rất quí thầy". Hầu như tất cả mọi người đều yêu quí thầy và đều muốn nói lên điều ấy mà chẳng thèm sợ lớp Toán. Như MH: "Ðây là thầy giáo để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất (mặc dù ban đầu không thích thầy vì thầy có vẻ khó tính và thất thường). Phải nói rằng thầy tuyệt vời". Hay "Trong suốt 3năm học tôi chỉ tiếc nuối duy nhất một điều là không có cơ may được học thầy sớm hơn và nhiều hơn. Có lẽ thầy Khải là người mà tôi kính phục và yêu quý nhất" (MT). Và ND còn mạnh dạn hơn: "Ngày xưa có chàng Trương Chi - người thì thật xấu nhưng thổi sáo thật hay. Thầy là Trương Chi của lòng tớ. I love him!". Không chỉ yêu quí thầy, có người còn hùng hổ tuyên bố "Tớ đã lấy thầy làm hình mẫu để chọn ý trung nhân sau này! Hoàn toàn nghiêm chỉnh!" (MN), và còn thắc mắc "Không thể tưởng tượng được có ai lại không quí thầy" (BG).

Cuối cùng, xin được kết thúc bằng một nhận xét của bạn TH: "Thầy giống... trong phim 'Người đẹp và con thú', nghĩa là xấu xí mà có một trái tim hoàng tử".

2. Thầy Võ - Thầy giáo chủ nhiệm tuyệt vời nhất thế giới!

A2-- "Hữu xạ tự nhiên hương", thầy là chủ nhiệm lớp T2 nhưng gần như tất cả các lớp đều nhất trí dành cho thầy danh hiệu cao quý này. Thầy cực kỳ tâm lý và hiểu học sinh, luôn ủng hộ và đứng bên cạnh học sinh trong tất cả mọi hoạt động lớn nhỏ của lớp và trường (Yearbook rất biết ơn thầy về điều đó!). Thầy Võ dạy Toán cũng tuyệt vời: thầy cho ghi bài theo một hệ thống cực kỳ mạch lạc, rất dễ nhớ và dễ làm theo. Mọi kiến thức đều được hệ thống hoá thành từng chương, từng phần, từng vấn đề, đi kèm theo cách giải cụ thể. Chẳng cần nói nhiều về việc dạy học của thầy, bởi vì tất cả đều thấy "Nghe thầy giảng trên tivi mà sướng hết cả người!". Lớp A2, lớp "duy nhì" có diễm phúc được học thầy, thì khoái nhất là nghe thầy kể chuyện đời. Cả lớp thú nhất câu "Tuổi trẻ là dấu chấm than, tuổi già là dấu chấm hỏi". Đối với A2, thầy đã vô tình là người mai mối để họ gần T2 hơn.

T2-- Không ai có thể hiểu rõ thầy bằng lớp T2. Họ đã thuộc lòng những câu cửa miệng của thầy: "Làm gì có", "Các bạn ơi, các bạn phải nghe tôi đi!", "Lại mệt mỏi rồi", "Mấy bài con con", "Bình dị", "Đi..i..ra!"… Môn thể thao thích cổ vũ nhất: bóng rổ (cổ động viên nhiệt tình nhất). Là thầy giáo đào hoa nhất, nhảy nét nhất, thoải mái nhất, uy tín nhất… và… mắng té tát nhất!

3. Thầy Lân
A3-- Dạy ở lớp A3 thì chắc thầy Lân đoạt danh hiệu tảng lờ giỏi nhất. Lớp nói chuyện như chợ nhưng thầy vẫn giảng điềm nhiên! Ðộc đáo nhất là khi đứa nào lên bảng mà không làm được bài (kiến thức cũ) thì sẽ đón nhận một câu "Ðúp lớp 9 (hoặc 1, 2, 3,... 10)". Thêm nữa, chẳng có đứa nào được quyền (hay bị quyền) giơ tay xung phong lên bảng xây dựng bàI cả, vì thầy luôn gọi từ đầu sổ xuống cuối sổ, hoặc ngược lại. Do đó, cứ đến tiết Toán là đứa nào sắp lên thì cuống quít, còn bọn khác ung dung. Vui tởm.

4. Thầy Bình
A2-- Thầy đã về hưu được 2 năm, nhưng ấn tượng từ lớp 10 vẫn không thể quên được: thầy đứng ra tổ chức chương trình "Mưa bay 1" cho dù tuổi đã gần 60. Khiến cho cả lớp có dịp trổ tài. Trông thầy rất phúc hậu, người tròn, đậm người và rất giống ông gì trong một phim khá nổi tiếng bởi đầu hơi ít tóc.

5. Thầy Khánh
Toán-- (?) "Việc nhà cửa vợ lo!", còn thầy thì bị dính keo với cái bàn bi-a. Thầy có tài thơ phú tuyệt vời, sống lãng mạn, dễ bị rung động trước cái đẹp.
 
Môn Lý

1. Cô Liên

Văn-- Nói về cô:
- Vẻ bề ngoài:
+ Ðáng yêu, lịch sự.
+ Có đôi giầy giống Cowboy.
+ Biệt danh "Nữ chúa rừng xanh" vì cô có mái tóc dữ dội.
- Phong cách dạy: "Nói siêu nhanh, dạy siêu kĩ và bài kiểm tra siêu dài".
Tóm lại: Cô rất hay và học sinh rất quý cô.
- Ðiểm được học sinh ưa nhất:
+ Luôn vui vẻ, trẻ trung.
+ Ðầy tinh thần trách nhiệm.
+ Gần gũi với học sinh.
+ Hay cười.
+ Tận tình với học sinh.

Anh-- Ngay từ buổi đầu cho tới bây giờ, cô luôn xuất hiện trong bộ sưu tập thời trang phong phú nhất thế giới, không tiết nào lặp lại tiết nào. Đặc biệt, mốt ưa thích của cô có vẻ là quần jean đóng thùng vì cô có cặp chân khá dài và thẳng. Được ngắm cô ở tiêu cự gần cũng sướng. Tuy nhiên đôi khi cũng vì thế mà học sinh không thể tập trung vì còn mải tưởng tưởng xem tủ quần áo nhà cô to cỡ nào. Vận tốc truyền âm của cô khá cao, tuy nhiên bài giảng lại dễ hiểu không thể chịu được. Cô cho ghi bài không phải là cẩn thận mà là quá cẩn thận, và chính việc này đã làm chất xúc tác cho những cái đầu chứa toàn khí trơ và đủ loại lý do lý trấu rằng là "lớp 10 em học ban C", "buổi trước em nghỉ" v.v… của học sinh. Một đặc điểm nữa cần nói là con trai cô rất đẹp trai. Mỗi lần anh ý đến đón cô là girls A1 lại ùa ra cửa sổ tầng 4 và chẳng cần đến kính thiên văn thì độ bội giác vẫn tăng và anh í vẫn thuộc giới hạn nhìn rõ. Không hiểu có phải vì thế mà anh í càng năng đến đón cô hơn và cũng vì thế mà có những buổi tiết một, cô lên lớp rồi mà cũng chỉ có 6 bạn trai đứng lên chào, còn các nữ sinh thì đang đứng chi chít, chen chúc, chật ních bên cửa sổ. Và cuối cùng thì hôm nọ, Quỳnh - dù tài sắc chẳng hơn các chị em khác là bao (nhưng lại rất chăm lau bảng tiết Lý) - đã trắng trợn la toáng lên gọi cô là "Mẹ ơi" trong sự ghen tị ra mặt của 26 cô con dâu xinh tươi ngời ngời còn lại.

2. Cô Lan

Văn-- Cô đã được bước vào thế giới của chúng tôi ngay từ những buổi đầu quả địa cầu 12 Văn thành hình. Chúng tôi không sao nhớ hết nổi một trong số hàng chục tọa độ, chỉ biết rằng, cô đã để lại những điểm rung cực đại trên những kinh, vĩ tuyến đã đi qua. Hai năm học vật lộn với môn Lý tương đương bằng hai tuần không xuống tới căng tin của lớp Văn chúng tôi. Quả là khủng khiếp khi những câu cửa miệng của cô luôn vang lên theo điệu 1-2-3 của Rumba hay Vans và rồi cứ ám ảnh như một bản Tănggô ấn tượng. "Ðúng, không sai một chút nào", cô luôn nói thế. Nhưng chỉ là lúc vui thôi, còn nếu không ấy à, Chúa mới biết những màn "cha cha cha", "tuýp" nóng bỏng, xối xả đổ xuống nền đất của chúng tôi ra sao. Không phải nghịch lý khi một cô giáo dạy môn tự nhiên lại kiêm luôn dạy nhảy. Ðơn giản, cô còn trẻ lắm so với tuổi 49 của cô và lớp tôi có khối người có ấn tượng về phong cách rất "mốt" ấy. Ðáng tiếc là như một số người lớp tôi nhắc tới quy luật bù trừ, cô Lan nhảy đẹp lắm nhưng dạy Lý thì... ôi! thú thực là tôi cũng như nhiều người "chẳng hiểu một chút nào hết". Ðáng thương cho những đôi mắt và cái miệng "thơ ngây" há thành chữ O cả. Hic, ngắm cô là chính, "trông lúc cô cười và lúc cô nhảy là thích, còn thì đáng sợ vô cùng". "Cá không ăn muối cá ươn, cô đã mắng chúng tôi thế đấy, eo ơi, chúng tôi nào dám không ăn muối (không ăn thì bướu cổ lâu rồi!!!), nhưng ươn thì cá vẫn ươn, nhất là ươn trong cái môn Lý khó "nhập" lại dễ "xuất". Tồi tệ hết sức! Tại sao cái công thức của máy phát điện, của nguồn điện không thành những cái bánh mỳ cho đời tụi tôi đỡ khổ?

Nói vậy chứ cô Lan tốt lắm, giảng cũng tận tình kinh khủng, nhưng đáng tiếc "trời sinh ra cô sao còn sinh ra môn Lý!!!". Tôi đã cố theo lớp học nhảy của cô để dùng thứ "ngôn ngữ vườn" nhằm xoa dịu ấn tượng về cái lớp quỷ sứ, rất chi là ngu Lý của chúng tôi trong cô. May mà cô cũng ưa "ăn kẹo", nó cũng ngọt như điệu vũ "Boston". Vậy mà tôi biết có bao thế hệ đã được cô dìu dắt (dĩ nhiên về môn nhảy chứ không không phải môn Lý rồi!) và họ thành đạt lắm. Cô cũng có dịp mở mặt mở mày. Song bây giờ thì cô cũng rời thế giới của chúng tôi rồi, tôi chỉ còn thấy cô nhảy mỗi tối, đẹp và dễ chịu hơn so với lúc cô trên bục giảng với cái thước kẻ. Kỷ niệm thì vẫn là kỷ niệm, đáng nhớ lắm chứ. Tôi nhớ mãi một buổi cô đã biểu diễn màn chachacha trên lớp và khởi động luôn cái máy hỏng chạy ì ì là thằng Cường cũng "thể hiện", thế là cô và trò, dù có người biết người mù tịt cũng thoát ra khỏi thế giới của công thức Lý và bước vào thế giới trẻ trung, rất mực hiện đại, dễ thương! Này nhé, ai muốn học nhảy, tôi sẽ dẫn bạn tới gặp cô Lan, sẽ thấy cô cười và nghe chất giọng uốn lượn theo nhạc của cô. Nhưng ai muốn học Lý ấy hả, đừng tới tìm tôi nhé và cũng đừng đến với cô, cảm ơn và khỏi hậu tạ!!!

3. Thầy Tuấn
A2-- Sôi nổi, trẻ trung với mong muốn bớt đi tóc bạc. Năm lớp 10, học ban C, được thầy dạy thì coi như không biết gì về Lý. Vậy mà 10 có hàng loạt. Ðặc biệt có biệt tài rất nhớ tên học sinh.
A3-- Thầy Tuấn là thầy chung thuỷ nhất với A3. Nói chung A3 rất quý thầy vì thầy dễ tính và tâm lý. Khỏi phải nói, đặc biệt là khi nào trường có vụ gì vé viếc linh tinh. Thêm nữa, thầy Tuấn chụp ảnh hơi bị xịn!!!

4. Cô Hạnh
A2-- Chưa có chồng, sống cứng nhắc và nguyên tắc quá. Giảng Lý hơi khó hiểu; Có vấn đề gì học sinh cần cô giảng lại vì không hiểu thì chúng càng không hiểu cô đang nói gì. Tuy nhiên cô rất tốt và tận tâm.
 
Môn Hoá

1. Cô Bính

A2-- Một mẫu người cổ điển với hai bím tóc đuôi sam. Vì vậy trông cô khá cứng nhắc và hơi khó lấy chồng. Mừng cho cô là gần đây, kể từ ngày lấy chồng đã từ bỏ cái đầu cũ để đổi lấy cái đầu mới tân thời, trẻ trung hơn.
A3-- Cô Bính (giờ đã lấy chồng) là một trong những người được A3 kính trọng. Cô dạy hay và lại rất có trách nhiệm nữa. Rất khoái!

2. Cô Hạnh
A2-- Không, hay đúng hơn là, chưa qua lớp đào tạo tâm lý con trẻ - chẳng tâm lý gì cả. Việc làm với mục đích tốt nhưng diễn đạt quá kém - dễ bị hiểu sai, bị học trò không ưa (không cho đi tham quan cùng). Trình bày bài giảng rất ngẫu hứng: phần mở bài viết hết phần giữa bảng, phần trọng tâm viết vào góc, chẳng đọc được gì. Chữ lại xấu nữa. Không chấp nhận cán bộ lớp nhận xét tình hình tổ "Bình thường", "Em phải tự ghi thêm vào chứ!".
A3-- Còn về người kế vị cô Bính thì khỏi nói. Ðó là một sự tương phản 100%. Mrs Hạnh vừa nhiễu, vừa... hâm. Rất ưa nịnh, và đó chính là kẽ hở để A3 khai thác triệt để đẻ câu giờ (thành công 99,8%).

3. Cô Quỳnh Anh
Nga-- "Ðại sát thủ"của 12Nga. Luôn mang đến cho lớp những nỗi kinh hoàng trong giờ Hoá bằng cách rất tích cực kiểm tra, kiểm tra và kiểm tra. Biệt danh: Quyền Anh, và dễ dàng nghe thấy nơi cô: "Các em về tóm tắt bài vào vở, tiết sau ta kiểm tra nhé!" Tuy nhiên, đôi khi cô cũng dễ tính và hay "tâm sự" với 12Nga.

4. Bác Hưng
Toán-- Lớp vẫn gọi đùa bác Hưng là "phó chủ nhiệm" vì mọi chủ trương của nhà trường, từ lịch thi cho đến kế hoạch này khác đều được thông tin qua bác. Trong giờ giảng, lúc thì bác "nói theo ngôn ngữ Toán học", lúc lại vận dụng ca dao tục ngữ, có khi còn dùng lý thuyết vật lý y như thầy Hàm vậy.
 
Môn Sinh

1. Thầy Hiền

Toán-- Tiết Sinh của thầy Hiền luôn hứa hẹn những giờ phút sảng khoái, đầy ắp tiếng cười (trừ một đôi lúc thầy kiểm tra bài cũ muốn rụng tim). Phải nói thầy là một con người nói chuyện có duyên, lúc nào cũng lịch lãm, và cũng thật không dễ để hiểu hết về thầy. Chỉ biết là thầy biết rất nhiều chuyện, kể vô cùng sinh động, đáng lẽ ra thầy phải làm diễn viên kịch mới đúng. Thú vị nhất là những câu chuyện chen ngang bài giảng rất bất ngờ. Ðang say sưa giảng về bào thai trong bụng mẹ lấy thức ăn qua nhau thai thế nào, lúc sinh ra cắt rốn ra sao, bỗng độp một cái: "Này, không biết tại sao bây giờ nhiều đứa con gái thích mặc hở rốn thế nhỉ?". Cả lớp cười vỡ bụng. Thầy có một vốn sống, vốn thực tế cực kỳ phong phú. Chỉ khổ lũ học trò thành phố, thầy hỏi đã nhìn thấy con bò, thấy cây sắn bao giờ chưa, thì ngượng nghịu: "Dạ... Em thấy trên tivi rồi ạ!". Thế có chết người không! Những cái như "Vi khuẩn mấy tế bào? Tảo đơn bào hay đa bào?" thì chẳng thể nào nhớ nổi, nhưng những câu chuyện của thầy thì cả năm sau vẫn kể lại với nhau, cười hích hích. Ðặc biệt thầy rất hay răn đe chuyện tình cảm. "Này, lớp này có đôi nào không đấy? Trường ngoài đầy!". Nhìn nhau, cười... "Lo mà học hành đi. Cái tuổi này là lãng mạn lắm. Giở nhật ký ghi "Chiều mưa buồn...", thế là hỏng rồi!". Thầy có vẻ rất kinh nghiệm trong chuyện phát giác học trò có vấn đề "càm tỉnh" hay không. "Cứ thấy cầm bông hoa, rứt rứt từng cánh là có vấn đề rồi!". Nếu tình cờ thầy bắt gặp bạn cầm bút ký đặc cả trang giấy là coi như xong, cứ yên trí rằng thầy đã biết tỏng chuyện ấy của bạn rồi đấy. "Này, sao mệt mỏi thế hả? Nhắc một điều: đừng có hút hít đấy nhé! Ðừng có thử, thử là chết!". Hình như thầy và cô Nga rất hay đi chơi, hội hè, chùa chiền ở đâu thầy cũng biết. Thầy còn thuộc nhiều thơ, thỉnh thoảng lại đọc vài khổ làm cả lớp ngơ ngẩn mất mấy phút. Sự độc đáo, hóm hỉnh của thầy đưa cả vào trong bài giảng, nhưng lúc nào cũng mạch lạc, rõ ràng, gạch chân mũi tên ngang, móc đơn, móc kép, đén cả dấu ba chấm cũng không bao giờ thừa, không bao giờ thiếu. "Bài trước thắc mắc gì, hỏi! Nắm bài cho hệ thống!". Học giờ thầy lúc nào cũng sôi nổi. Thầy nói nhanh như máy, viết như gió. "Có hiểu không, hả?"... "Hiểu thì nói là hiểu, không hiểu thì nói là không hiểu! Cậu này, có hiểu không?"... "Dạ,... có ạ!". "Hiểu là mắt phải sáng lên. Mắt chưa sáng lắm đâu nhé!". Cứ thế, những giờ học của thầy trôi qua trong lo lắng và thích thú. Ðến hôm biết môn thi tốt nghiệp, cả lớp lo sút vó. "Bộ "nó" không bắt thi thì thầy trò ta ăn chơi nhảy múa. Bây giờ phải thi thì ta học, sợ gì, khó cả làng cùng khó!... Ðừng quay bút!".

2. Cô Nga
Văn-- Buổi sáng, nếu bạn đi học trên phố Cát Linh, bạn sẽ gặp cô. Chắc hẳn bạn sẽ nghĩ cô là một bậc mệnh phụ phu nhân nào đấy: phong lưu và quý phái, ngồi sau xe của một đức ông chồng đáng kính, thường đến thăm nom những trẻ mồ côi, làm những công việc từ thiện... nếu không thì phải bận bịu với những vấn đề trọng đại hơn như là những buổi dạ hội, tiếp tân hay thời trang, ca nhạc, nghệ thuật... Bạn nghĩ vậy có lẽ cũng không sai cho lắm. Ở trường, cô luôn có mặt trong ban giám khảo của những cuộc thi cắm hoa, thời trang, thanh lịch... Còn 12 Văn chắc sẽ không bao giờ quên được những tiết Sinh của cô - những tiết học được bắt đầu bởi sự trầm trồ thán phục của lũ chúng tôi trước bộ váy áo mà ngày hôm ấy cô diễn vào lớp. 12 Văn cũng sẽ mãi không quên lời của cô mời cả lớp đến nhà ăn ô mai mà đến giờ vẫn chưa thực hiện được. Buổi sáng, nếu bạn đi học trên phố Cát Linh, bạn sẽ gặp cô - một cô giáo đáng kính.

3. Thầy Sĩ
A2-- "Hiểu chưa?", "Nghe! Nghe! Nếu không giở sách ra thì không hiểu gì hết!", "Đừng ồn", "Mồm ơi", "Hiểu nổi không?". Thầy chẳng nhắc nhở gì khi lũ học trò nói chuyện, việc thầy thầy lo, chúng mày không học thì kệ. Thầy viết đẹp nhưng lại trình bày bảng như nháp làm học sinh chẳng biết viết vào vở như thế nào. Điểm tối đa 9.
A3-- Thầy Sĩ dạy Sinh luôn vào lớp với phong thái rất ung dung. Thầy đã từng phát ngôn: "Tiền ai chẳng thích, thầy cũng thích lắm!". Khi khuyên A3 đừng lấy chồng bị bệnh máu khó đông dù nó giàu! Và câu nói cửa miệng của thầy là "Hì hì, hiểu nổi không" hoặc sau mỗi lần kiểm tra: "Nhóm 1, nhóm 1...". Ngoài ra, thầy này chụp ảnh cũng hơi được và trông thầy rất giống đồng chí Võ Nguyên Giáp.

4. Cô Loan
Nga-- Ôi, cô hiền mỹ mãn luôn, đứa nào mà sợ thầy Hiền chắc chấn sẽ rất sung sướng nếu được học cô. Cô cực kỳ tâm lý, đặc biệt cô am hiểu về tử vi, tướng số, tâm lý trong tình yêu, bạn trai, bạn gái,... ra sao. Sau này anh chị nào định lấy nhau, cứ đến cô mà xin ý kiến, đảm bảo hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

5. Cô Dung
Nga-- Chuyên môn cao, quán triệt tuyệt đối giáo án, do đó không bao giờ có câu nói nào chệch khỏi chủ đề của tiết học. Giọng của cô rất to và rõ ràng. Đôi khi cô nghỉ làm học sinh sướng rơn. Dường như mọi chi tiết trong bài học đều tối quan trọng vì cô luôn miệng nói "Nhớ kỹ cho tôi nhé!".
 
Tin học

Thầy Sửu

Văn-- Cái gì đập vào mắt bạn đầu tiên khi gặp người thầy đáng kính này? Một mái đầu hất ngược như kiểu Hítle và bộ quần áo hết sức giản dị (sau một thời gian bạn mới có thể phát hiện ra rằng đó là bộ quần áo vĩnh cửu với thời gian). Và với những điều này có thể coi thầy là con người "đại" diện hoặc hơi diện một tí cho "lớp người cấp tiến thế kỉ 18".

Bề ngoài thì thế, còn về giọng nói, bạn có thể "xỉu" ngay một tiết học của thầy, ngôn ngữ thì khó, nói giọng Hà Nội còn chẳng hiểu gì nữa là một "chất giọng đặc biệt" của vùng Trung Bộ hoặc Bắc Trung Bộ gì đó, cái này càng làm cho học sinh nhức đầu + mỏi mệt.

Thế nhưng lại có người thốt lên "Chẳng hiểu tại sao tớ thấy thầy có một vẻ gì rất hấp dẫn". Trời ơi! Ðúng là sử dụng ngôn ngữ rất đắt. Rồi thì thích học môn của thầy, mơ ước được gặp lại thầy trên bục giảng của lớp. Ðâu chỉ có thế vì luôn có cái ngoặc kép đằng sau những câu nói: "Nhưng mà không kiểm tra".

Lại nhớ đến kiểm tra, đã có thời bốn lớp xã hội (hay tự nhiên gì đó) phải chịu cực hình vì những bài kiểm tra. Lớp nào kiểm tra trước trong một ngày coi như là tới số, sau đó dù có khó khăn thế nào các lớp kia cũng phảI cử một hay hai người sang chép trộm đề. Thông minh ghê!

Ðược đúng một lần thầy "tôn vinh" các em học sinh là đầy tinh thần "tự giác": "Các em làm bài thi nghiêm túc nhé thầy phải xuống phòng máy đây".Học sinh thầy mới thật là ngoan, đã áp dụng theo chiến thuật "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ".

(Mặc dù không thể Alt+F5 vào directory zip cho nó nhỏ đi nhưng mà cũng phải F10 và Exit đây).
 
Kỹ thuật

1. Cô Xuyến

Văn-- Kỹ thuật là một môn khó nuốt đối với chúng tôi. Chúng tôi có đứa cứ thắc mắc không hiểu sao cô có thể yêu thích môn này đến thế khi nhớ được bao nhiêu số liệu về lợn, bò, gà,... Môn Kỹ đã khó nhằn, giọng của cô lại đều đều ngay cả khi có volume hết cỡ, nên vô cùng buồn ngủ. Cô giảng bài rất nhanh, phải cắm cúi ghi lia lịa nên thắc mắc vô cùng không biết nét mặt cô lúc ấy thế nào? Ðã thế, kiếm điểm 10 của cô cũng khó như bắt điểm 10 của thầy Hùng. Mặc dù cô có khi khó tính nhưng lại cũng khá tâm lý. Lúc cô "thả" trong giờ kiểm tra tự dưng thấy quí cô hẳn dù biết không thể nào gặm được môn Kỹ. Tuy nhiên, đối với cô, chúng tôi vẫn dành những tình cảm tốt đẹp. Có người nhiều lúc trông cô mà rất thương khi cô đứng trước một lũ bất trị 12 Văn. Và ngoài giờ giảng bài ra, chúng tôi công nhận cô là người dễ mến và dễ nhận ra khi đi giữa nhiều người.

A3-- Bye bye môn Tin lớp 10, lớp 11 A3 học KTNN - cô Xao Xuyến. Cô dạy thì cũng bình thường thôI, nhưng bị một cái là chữ... không được đẹp lắm. Một đIều rất cú là ngay cả trong những ngày năm cùng tháng tận của lớp 12 thì cô vẫn bắt học kiểm tra một cách dã man. Sợ!

2. Thầy Phương

Toán-- "Lớp hôm nay vắng ai không?", đó là câu hỏi quen thuộc của thầy Phương mỗi khi vào lớp. Và Quý Sơn gần như quanh năm làm trực nhật tiết Kỹ (vì phải báo cáo sĩ số thay lớp trưởng đi học đội tuyển). Hồi đầu năm sợ thầy chết khiếp vì thấy thầy cứ nghiêm nghiêm, lại ít cười thế nào ấy, sau mới thấy thầy hiền quá, đó là những tiết học thoải mái nhất của 12 Toán. Thầy dạy dễ hiểu, lại cực kỳ dễ tính trong điểm chác. Giảng một lần - "Có ai không hiểu không? Có à? Tôi giảng lại lần hai"... "Lần này còn ai không hiểu nữa không? Vẫn còn à? Vậy tôi giảng lại lần ba"... Lớp rất quý thầy, mặc dù sau một năm học chưa chắc đã có ai lắp được cái bảng điện cho đúng nguyên lý (hì hì...).
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Môn GDCD

1. Cô Phương

Văn-- Khỏi phải hỏi, chắc chắn tất cả những học sinh từng học cô đều có một ấn tượng chung, đó là ở tiếng "coi như là". Cô sử dụng "coi như là" ở mọi nơi, mọi lúc, bất cứ lúc nào có thể thêm được như khi bị lên bảng, ta hay "à", "ờ", "ừm"... vậy. Chẳng hạn: "Coi như là chúng ta sẽ kiểm tra vào tiết sau", "Chủ nghĩa duy vật biện chứng coi như là... là chủ nghĩa..." (nhờ điều này mà chúng tôi biết thêm: trên thế giới này có một thứ Chủ nghĩa mang tên CNDVBC coi như là). Hay như lần đến thăm cô lúc cô vừa bị tai nạn, cả lũ phải bấm bụng nén cười khi cô kể: "Coi như là cô bị đâm xe khi...". Có đứa tỉ mẩn đã đếm và làm một phép tính: trung bình một tiết cô nói 80 lần từ CNL (mật độ gần 2 từ/phút rồi còn gì) cứ cho là cô dạy 5 lớp đi như vậy là một tháng cô nói 80*4*5 từ CNL thừa. Tóm lại trong 30 ngày, cô đã tốn khá nhiều năng lượng cho gần 5000 từ đệm. Ðó là còn chưa kể lúc nói chuyện với đồng nghiệp hay gia đình. Hãy tưởng tượng ra cảnh cô đi chợ: "Coi như là tôi mua mớ rau này...". Thú vị nhỉ. Nói vậy nhưng phải cám ơn "CNL" lắm lắm vì nó đã giúp cô "CNL" và chúng tôi trở nên gần gũi hơn.

Nga-- Chỉ nhớ là cô hay cho mấy cái ví dụ lạ hoắc ở đâu đâu ấy, và đôi khi cô, hình như, nghĩ rằng học sinh của mình còn rất ngây thơ và lạ lẫm với nhiều chuyện ở bên ngoài cánh cổng trường học kia. Còn lại thì ấn tượng về cô chỉ là "coi như là...".

Toán-- Cô Phương GDCD là hay khen lớp Toán nhất. Cô khen lớp hôm nào cũng có hoa (tươi) đẹp, khác hẳn những lớp Toán khoá trước, khen cả người cắm hoa nữa.

2. Cô Mỹ
Nga-- Nói chung là bản thân môn Công dân đã chán rồi, thành ra giờ học của cô chẳng mấy hấp dẫn học sinh. Chỉ có lúc nào cô kể chuyện linh tinh cho nghe thì học sinh còn thấy giờ học của cô đỡ chán. Cô cứ kể một hồi rồi kết luận "Ðấy, chính vì thế mà...", thà cô cứ kể chuyện suốt như thế còn hơn.
A2-- Một quyển vở chấm đến 3 con 10. Giờ công dân là giờ tập gom góp tư liệu trong sách, gạch chân, rồi chờ ngày chấm vở. Ðây bao giờ cũng tiết được nghỉ nhiều nhất bởi "Cô phải giải quyết chuyện lớp cô". Sao T3 để giáo viên chủ nhiệm vất vả đến thế? Nhiều lo toan đến nỗi cô hay chấm điểm theo cảm hứng thì phải.
 
Môn GDCD (tiếp theo)

3. Cô Nga

Nga-- Với cô Nga thì môn Công dân cũng không khởi sắc là bao, nhưng cô thường có những ví dụ minh hoạ rất buồn cười, thế là giờ học trở nên vui vẻ hơn.

Văn-- Ngay từ buổi đầu khi bước vào lớp 11, cả 11 Văn phải nghiêng mình kính cẩn với một sự khủng hoảng tâm lý trước cô - cô Nga dạy GDCD. Ấn tượng đầu tiên của chúng tôi về cô là hình dáng bên ngoài. Hãy chú ý vào từng nét trên khuôn mặt cô. Một đôi mắt không to cũng không bé, nó vừa đủ để quan sát học sinh một cách bí mật nhất trong giờ kiểm tra. Cái miệng có lẽ hơi rộng, và một làn da hơi rám không đủ trắng để gọi là trắng mà cũng không đủ đen để gọi là đen đen. Mái tóc cô dài, hơi xoăn, dễ phải đến ngang lưng nhưng khốn nỗi lại không hợp cho lắm.

Còn tính cách và sự giảng dạy của cô thì khỏi phải nói: không giống ai vầ không thể ai giống. Có người thì cho rằng cô sôi nổi, có người lại cho là cô rất trẻ con và nghịch ngợm (lạ nhỉ???). Cô có lý tưởng rất rõ ràng. Ðó là điển hình cho những tìn đồ trung thành của Ðảng cộng sản Việt Nam ấy mà (nếu có quá trừu tượng thì bạn cứ tưởng tượng như sự trung thành của con chiên với Chúa cũng được). Cách giảng bài thì sao? Rất sôi nổi (nhưng đáng tiếc là sôi nổi về phía cô). Nghe cô giảng chúng tôi có cảm tưởng như cô là người yêu nước nồng nàn và rất am hiểu về kinh tế, văn hoá, chính trị, xã hội, vân vân... Có lẽ cô hăng nhất là giảng về bài TBCN. Cứ thử hình dung mà xem, cô rất say sưa, tay khua lên khua xuống loạn xị, giọng cô trở lên đặc biệt hơn vì nghe giống người ta nghiến răng kèn kẹt. "CNTB đang ở thời kỳ giãy chết, đó là một chế độ xã hội thối nát, tư bản, không bình đẳng...", cô thường nói thế. Ðiều đáng nhớ khác nữa là cô có một câu chuyện (kiểu như chuyện tư) mà cô rất hay kể: Mưa nhiều  lụt thiếu ăn, rồi cô đánh cái cộp viên phấn vào bảng nghe rất đanh thép và hùng hồn. Tiết học của cô thường rất im lặng (ra vẻ như chăm chú nghe giảng lắm), chỉ có thể nghe thấy giọng cô vang vang khi trầm khi bổng làm học sinh lúc thì trông đần thối, lúc thì tưởng tim sắp nhảy vót ra khỏi *****g ngực lúc nào. Ðiểm 10 GDCD ư? Rất khó mà lại vô cùng dễ. Cứ học y nguyên từng từ từng chữ trong sách là không còn nghi ngờ về điểm 10 bạn sắp được nhận. Nhưng xin nhớ "không nên quay" - lời khuyên chân thành đấy. Bởi cô trông kiểm tra rất rắn, ngo ngoe là xong phim luôn. Tôi nhớ một lần do trời mưa to, lụt lội khắp nơi, một thiên thần gãy cánh của 11 Văn đến muộn thế là toi 2' đầu giờ kiểm tra 15'. Khổ hơn thế, con bé lại không thuộc bài lắm, thế lầ cứ quay lên, quay xuống, quay ngang quay ngửa. Cô bắt đầu chú ý. Ðến hết 15', con bé chưa làm bài xong thế là nước mắt ngắn, nước mắt dài, con bé xin cô cho viết thêm vài từ, cô nhất định không cho. Mời các bạn theo dõi cuộc đối thoại hết sức hấp dẫn giữa 2 cô trò:

Trò: Hu hu hic hic hic, cho em 2' nữa thôi ạ!
Cô: Không được, cô đến muộn thí cô phải chịu chứ...
Trò (cãi lý): Nhưng nhà em xa quá, lại mưa... (lý luận quá chặt chẽ, chắc cô sẽ cho thêm 1' nữa chứ).
Cô (giọng dịu xuống): Nhà em ở đâu?
Trò (mừng rỡ): Nhà em ở bên Gia Lâm, ở chân cầu ý ạ. (tưởng thế là đủ cự ly xa rồi nhưng bất hạnh này lại nối tiếp bất hạnh khác).
Cô (lên giọng đột ngột): Nhà tôi ở làng 8 cơ thế mà tôi vẫn đến đúng giờ.
Trò (sợ hãi trở nên cùn): Thôi cô cho em 1' nữa thôi ạ, hu hu hic hic...
Chẳng qua con bé muốn dùng nước mắt lấy lòng cô giáo, nào ngờ cô cho con bé một câu xanh rờn (còn hơn lá chuối): Ở đây không có nước mắt mà chỉ có mồ hôi.

Con bé tức nghẹn lên tận cổ, chỉ còn biết ú ớ. Bọn còn lại thì cười sảng khoái vì bây giờ mới nhận ra có một cái làng 8 nào đó ở Hà Nội. Hay là cô bịa, có làng 7 thì có. Tuy nhiên kết thúc có hậu, con bé được 8 điểm (to đúng bằng cái số làng 8 của cô). Thế mới biết, ngoài việc học kỹ bài ra, nếu muốn lĩnh điểm 10 của cô thì phải đổ mồ hôi chứ không phải là nước mắt. Thất bại của bạn tôi là đã dùng sai sách lược, nó lại dùng nước mắt thay vì đáng nhẽ ra phải dùng mồ hôi. Cũng kế từ đó, câu nói của cô trở thành chân lý rằng: "Ở trường học chỉ có mồ hôi chứ không phải là nước mắt".

Cô Nga của chúng tôi là thế đấy. Tất cả những ấn tượng về cô sẽ còn theo mãi chúng tôi những năm tháng sau này: một cô giáo sôi nổi và rất khó quên. Chúng tôi rất yêu quí cô. Có người nói rằng bởi cô có những cái mà ở người thầy khác không có, và còn rất nhiều ý kiến khác nữa. Cuối cùng, chúng tôi muốn nói lời rất chân thành: "Chúng tôi yêu mến cô, cô đã đến với chúng tôi dù chỉ một thời gian ngắn ngủi thôi nhưng là những năm tháng đẹp nhất và khó quên nhất trong cuộc đời chúng tôi".
 
Thể dục

1. Cô Thủy
Toán-- Cô giáo xinh đẹp nhất trường? Ðúng, cả đáng yêu và dễ thương nữa. Nói chung cô tuyệt vời về mọi phương diện. Nhớ hồi đầu năm lớp 11 của bọn mình, cô đã thu hút ánh mắt của bao nhiêu thầy giáo quân sự trẻ. Không hiểu có nhận ra không mà cô "phớt ănglê" rất tài tử. Lúc mới vào trường, gặp cô cứ nghĩ "cô xinh và trẻ thế này thế nào cũng bị bọn lớp Toán, Lý, Tin trêu cho mà xem". Nhưng đừng đùa. Cô rất bản lĩnh đấy. Cô xưng hô rất rành rọt "tôi và các bạn" (chắc hồi nhỏ cô bướng lắm!). Lớp tôi bảo "Chỉ cần ba người dạy Thể dục (cô Thuỷ + thầy Bính + thầy Trung) cũng đủ biến cổ tích thành sự thật. Cô sẽ là nàng công chúa xinh đẹp bị con quái vật (chắc là thầy Trung) bắt đi,để kết thúc là nàng sẽ được chàng hoàng tử Bính cứu thoát (đem về làm hoàng hậu). (Này, Yearbook đảm bảo tính nội bộ đấy chứ?).

2. Thầy Trung

Toán-- Chúng nó thi nhau kể tội thầy Trung: chúa thu bóng của học sinh, nghiêm quá, sợ thầy như sợ môn Thể dục v.v... Nhưng điều đầu tiên phải nói là thầy rất "ấn tượng". Các chỉ số hình thể của thầy có thể làm ngao ngán bất cứ ai nuôi ảo vọng tập thể dục để có thân hình lý tưởng. (Nói nhỏ: thế mà thầy đã có lần "tự bạch" "Tôi có chiều cao là trung bình". Trời!).

Không biết có phải chiều nào thầy cũng đi uống bia Tiger hay không mà vừa "phì nhiêu" vừa hùng "hổ". Cái hùng hổ ấy được thầy thể hiện bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào qua dáng điệu cử chỉ, hay giọng nói (chao ơi giọng nói!). Cái giọng của thầy có thể nói là "tầm vang xa trên 10km", là cái micro của xơ-cua trường những khi mất điện. Thầy hùng biện thì cứ là đại tài, nhiều khi không thể hiểu nổi sao thầy không dấn thân vào con đường chính trị cơ chứ! Nói gì thì nói nhưng cuối cùng cũng phải công nhận rằng, dù ít hay nhiều thầy vẫn đáng yêu khi nâng điểm thể dục cho bọn mình đấy chứ!

3. Thầy Bính
Nga-- Với dáng cao gầy, thầy để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng học sinh, dù thầy chỉ dạy một năm lớp 11. Ưu điểm lớn nhất của thầy là hay cho nghỉ sớm, dễ tính với học sinh, hay nâng điểm, đặc biệt ưu tiên với đứa nào chui được vào đội tuyển 12. Ước gì thầy dạy thể dục cho lớp 12.

4. Thầy Thân
A3-- Thầy Thân có lẽ là thầy dễ nhất trong môn Thể dục. Tập thì phọt phẹt nhưng lại có thể ỉ eo được. Còn thầy Bính thì rất hay cho nghỉ giờ Thể dục. Trung (biệt hiệu Trung xoay) thì khá là nghiêm túc. A3 đã biết thế nào là kĩ thuật và một câu nói bất hủ của thầy, "Sau này lên Ðại học, bảo các thầy ÐH về đây mà cám ơn thầy Trung nhé!", được phát ngôn khi thầy sung sướng nhìn A3 kiểm tra 3 động tác bước nhỏ, cao gối, đạp sau một cách hoàn hảo.
 
Back
Bên trên