Truyện không tên

Hic, to tát quá. :(. Tại sao mọi người lại nghĩ "Em" là đặc biệt còn Hà là số đông nhỉ?
 
Bởi vì nếu nghĩ "Em" là số đông còn Hà là đặc biệt thì còn sai hơn. Thôi thì chẳng biết nói gì nên văn hoa một tí, thà nhầm ít còn hơn nhầm nhiều chứ sao :).
 
Hị hị, em mới quay đi quay lại một tẹo mà đằng sau lưng các bác đã rủa em ác liệt thế rồi :)| Mà nói chung em cũng chả sợ lắm, dù sao già thì cứ nhận là già, vẫn còn hơn cái bác dê gì râu đã dài tới rốn rồi mà vẫn cứ véo von cưa sừng làm nghé "sáng ngay trời nắng chang chang, mèo con đi học chả mang cái gì, chỉ mang một mẩu bút chì" :p

Mà em công nhận là các bác khéo thật, truyện viết về một topic gần gũi như nước uống hàng ngày í -yêu và sống- thế mà các bác đảo đi đảo lại biến nó thành dao với búa cách mạng-quần chúng với leader, thế mới thấy giác ngộ chính trị ở nhà mình cao thật :rolleyes: B-)

Anyway, cách mọi người định nghĩa thế nào là sống nửa vời cũng khác nhau, (thêm một ví dụ cho em Linh là chả có gì absolute cả :D) Bác Cầu thì bảo cứ sống theo cách của mình, mặc kệ bọn nó, ngày ngày trèo lên trèo xuống đỉnh Phanxipang mấy bận là hết mình rồi. Bác Miên thì bảo là cứ điên khi người khác tỉnh, cứ tỉnh khi người khác điên thế là "sống" rồi. Còn Linh thì rõ là cái view về việc thế nào là sống nửa vời với cả vời cũng khác (ai muốn biết là khác thế nào thì đọc lại truyện :) ) Thế nên có chân thành ca ngợi cách sống không nửa vời của nhân vật "em" thế nào thì cũng chỉ lắm thầy nhiều ma, tự giác ngộ như kiểu "mặt trời chân lý" của bác Tố Hữu mới thật sự là cách mạng thôi :)

PS to câu hỏi của em Linh: nhìn thấy vẻ đẹp của Scarlett vẫn luôn dễ hơn là vẻ đẹp của Melani mà.
 
Mo+'i no'i đu'ng 1 ca^u, quay đi quay la.i đa~ tha^'y ca? em Thu.y Mie^n va` Ha` Chi xu'm la.i pha`n na`n the^' na`y thi` co' le~ la^`n sau anh ngo^`i im ho'ng chuye^.n cho cha('c. So^'ng kho^ng xung đo^.t vo+'i ai co' le~ đa^'y cu~ng la` 1 kie^?u so^'ng, kho^ng hie^?u la` co' pha?i la` nu+?a vo+`i kho^ng? Cha('c la` kho^ng vi` theo em Ha` Chi la` kho^ng co' đi.nh nghi~a cho so^'ng he^'t mi`nh thi` la`m sao ma` đi.nh nghi~a so^'ng nu+?a vo+`i đu+o+.c :).
Anyway, em Thu.y Mie^n toa`n đoa'n mo` linh tinh, o+? tuo^?i anh la`m gi` co' chuye^.n ngo^`i trie^'t ly' vo+' va^?n nu+~a. Vi' du. nhu+ anh thi`ba^y gio+` chi? co' mu.c tie^u la` nuo^i con cho no' lo+'n tu+? te^'. Nhu+ chu' Ca^`u thi` ba^.n la^.p co^ng ty kie^'m tie^`n, chi.u kho' ho+n chu't nu+~a nhu+ anh Filip Thanh Bu`i Ha?i thi` ma?i me^ nghie^n cu+'u khoa ho.c.... mo.i thu+' đa~ an ba`i nhu+ the^' thi` tho+`i gian đa^u nu+~a, ne^'u co' thi`ba^.n nghe nha.c va`ng Che^' Linh ma^'t ro^`i . Trie^'t ly' nhie^`u nha^'t theo anh tha^'y la` sinh vie^n mo+ mo^.ng đang đi ho.c va` hay la`m tho+.
Du` sao cha(ng nu+~a, anh nghi~ so^'ng theo ca'ch chu' Hu+~u Ca^`u no'i la` hay nha^'t.

P.S Ba?n quye^`n ba`i tho+ "Me`o con ..." va` go.t bu't chi` la` cu?a mo^.t anh o+? Thu.y đie^?n, ca'c em kho^ng ne^n tu+. tie^.n vi pha.m. :)
 
Phản đối chú cứ hở ra là lôi anh vào làm bia đỡ đạn. Anh già rồi ko có hứng thú với đạn dược.

Sống thế nào thoải mái nhất? Theo anh có 3 kiểu:

- Sống sao cho mọi người ko ai chửi mình
- Sống để nếu nhỡ có ai chửi mình cũng ko nghe/biết
- Sống, và nhỡ nghe/biết có ai chửi mình thì ko hiểu hoặc ko quan tâm

Ví dụ chú Hùng Dương khi bị so sánh với bút chì nên giả vờ ko hiểu

/Thanh
 
Bác Dương, tình hình của bác đi trêu các bạn, đời trước đã có thơ rằng

Cao cờ lại gặp cờ cao ấy
Đối thủ ai nào dám rẻ ai :)

Sinh ta ra là cha mẹ, đoán được ta leo Fancipang là Hà Chi. Anh nghĩ sống theo cách của mình nhưng không thể mặc kệ người khác được. Chúng ta không nên chửi bậy trong nhà hát và hát opera trong toilet. Thế gọi là hòa nhập nhưng không hòa tan, nhỉ. Còn câu này thì rõ ràng là chứa thiền cơ “tự giác ngộ như kiểu "mặt trời chân lý" của bác Tố Hữu mới thật sự là cách mạng thôi”


Nhân vật “Em” ở đây đặc biệt mà Hà cũng đặc biệt.

“Mắt em cận còn mắt Hà long lanh. Mới nhìn đã biết là lãng mạn một cục. Hà trong trẻo như đôi mắt và đa cảm đến kì cục, tốt đến lạ lùng.Tóc Hà dài, mắt Hà sâu, Hà mặc màu nhẹ nhàng, Hà cười khóc hồn nhiên và yêu tất cả mọi người. Em hay nhìn cái vẻ lăng xăng rất mợ của Hà khi chạy lon ton hết từ nhà này sang nhà khác, giúp hết người này đến người khác một cách bực bội và ngưỡng mộ ngấm ngầm. Chơi với nhau lâu rồi nhưng mọi người bảo hai đứa một trời một vực, Hà dịu dàng như mây còn em cứ tưng tửng chả ra cái kiểu gì. “ :)
 
Đoạn viết này có cái cảm xúc và những trăn trở tương tự như "Truyện không tên", nhưng có những lý giải khác.

Oklahoma du hý (trích)

Phan Việt

70 đô la thắng bạc đêm đó - tôi làm hai việc. 50 đô la - tôi làm một việc liên quan đến những người da đỏ. 20 đô la còn lại - tôi làm một việc liên quan đến chỉ một người. Người này da vàng.

Chỉ hai tuần trước khi đi Oklahoma, tôi vẫn đinh ninh là sẽ cùng người da vàng này đi cùng trời cuối đất, chỗ nào cũng có nhau. Thế mà chỉ trong tích tắc, mọi thứ xoay chuyển không ngờ: bỗng dưng tất cả trở nên bấp bênh như chưa từng có gì vững chắc trước đó. Tôi thấy mình như bị một nhát dao đâm rất chắc và sâu vào trúng tim, khiến cho tất cả những sức mạnh sâu xa nhất cũng khép lại trong một trạng thái đóng băng để tự vệ.

Chiều nay, khi tôi đứng giữa khoảng đất rộng rãi sát lề đường, dưới chân chỉ là cỏ khô tháng Ba trải dài ngút mắt, cắt vào nền trời là những cái cần trục nhỏ đều đặn lên xuống hút dầu thô từ trong lòng đất có màu đỏ vàng; trên đầu là những đôi diều hâu sải cảnh lượn tìm mồi; cao hơn nữa là trời xanh ngăn ngắt và nắng vàng chói; trí óc của tôi bắt đầu gượng dậy. Tôi muốn tìm một câu trả lời cho những xung đột giữa mình và thế giới, những hỏng hóc mà tôi mơ hồ cảm thấy bấy lâu nay. Tôi biết chuyện với người da vàng kia chỉ là cú huých trực tiếp.

Vì một lý do nào đó, bố tôi hay kể cho tôi câu chuyện này: Năm tôi ba tuổi, có một người thày tướng - vì nhầm tôi (lúc đó cắt tóc cua) là con trai - đã tình cờ nói với bố tôi lúc nhìn thấy tôi rằng “Thằng này có hai cái tai rất đẹp. Lớn lên thì khá lắm”.

Câu chuyện đôi tai đẹp lúc 3 tuổi chỉ là một câu chuyện nhỏ, như một giọt nước li ti. Nhưng ở một phạm vi rộng hơn, những thứ nhắc nhở mơ hồ ấy có lẽ tạo nên một ý thức trách nhiệm xã hội cũng mơ hồ, một thành tố của văn hoá cá nhân. Trong địa vị người lớn, có lẽ bố mẹ tôi không chủ ý đẩy những câu chuyện kiểu như trên cùng với nhiều câu truyện khác thành một dạng biểu tượng, một thứ mục đích ngấm ngầm hay một cái khung nào đó mà tôi sẽ phải đưa mình vào. Nhưng với đầu óc của một đứa trẻ chưa đủ sức quyết định gì cho bản thân, khi ý thức về bản thân đơn thuần là một dạng ý thức phản ánh, tức là ý thức dựa trên đánh giá của người khác, của ngoại cảnh, của công chúng, của các chuẩn định sẵn - thì những câu chuyện trên mơ hồ tạo nên một cái áo xã hội dù to dù nhỏ mà tôi mặc dần vào; đến một lúc nào đó thì quên mất con người bên trong, chỉ còn cái áo.

Giống như Icarus, cái phần bản năng tiềm tàng trong ý thức về bản thân giục tôi bay lên và tìm những lối đi riêng cho mình, tìm cách khẳng định mình.

Ước mơ bay lên của tôi đã từng như thế này: Tôi sẽ lớn lên, rồi đi làm nhiều việc tốt cho xã hội, sẽ sống sung túc và thanh thản, sẽ làm cho bố mẹ tôi vui, sẽ làm cho các chị em gái vui và tự hào, sẽ lập gia đình với một người mà tôi coi là bạn đời, sẽ có các con trai con gái, cháu trai cháu gái mà tôi gọi tất cả là “con”, sẽ dạy chúng đọc sách, học làm người tốt từ nhỏ, sẽ vẫn có những bạn bè tốt như bây giờ, cuối tuần tụ tập nhau ở nhà tôi như lúc còn trẻ, sẽ làm một đồng nghiệp mẫu mực, sẽ làm nhiều việc và đi khắp nơi xây dựng các mạng lưới phúc lợi cộng đồng. Tôi sẽ viết sách và làm nghiên cứu, sẽ đi giảng bài và cả đi làm thực tế trên công trường, sẽ sống toàn tâm, toàn trí, toàn hồn, cả toàn cầu nữa.

Đến giờ, tất cả những biểu hiện bên ngoài của giấc mơ Icarus trên vẫn còn nguyên, nhưng ý nghĩa của nó đã thay đổi. Tôi đã nhận ra tất cả các mắt xích trong câu chuyện trên đều dễ vỡ nếu tôi neo nó vào bên ngoài thay vì bên trong; nếu tôi nhầm lẫn giữa mục đích và phương tiện, nếu tôi nhầm lẫn giữa hình thức và bản chất, giữa kết quả và hệ quả, giữa nguyên nhân và hiệu ứng. Nếu thay vì lấy lao động như là mục đích tự thân, tôi dùng nó như là phương tiện để đạt được tiền tài danh vọng hoặc ngay cả những sự hài lòng cá nhân mà thước đo rốt ráo của nó là sự đánh giá của xã hội thì tôi sẽ không bao giờ được thoả mãn. Tất cả những điều tôi đạt được sẽ trở nên vô nghĩa nếu đó không phải là điều tôi muốn làm, tôi lựa chọn làm, tôi tự đặt ra mục đích và tự đánh giá. Ngay cả sự hài lòng cá nhân cũng sẽ mang một màu sắc vay mượn và phản ánh.

Ở Oklahoma, tôi bắt đầu mơ hồ nhận ra sự bấp bênh của từng mắt xích trong ước mơ bay lên này. Tôi cũng biết mình chưa đủ sức và chưa đủ trí để tìm một câu trả lời dứt khoát. Nhưng tôi biết rằng ánh sáng đã le lói cuối đường hầm.

20 đô la được bạc, khi về đến nhà tối thứ Bảy, tôi mua một cái phone card và gọi về Hà Nội cho người da vàng nọ. Hạnh phúc là điều có thực và tất yếu; khổ đau mới là điều phi lý.

Omaha - Interlude tháng Năm

Ba tháng trước đây, tôi có đến Oklahoma trong một dịp nghỉ học giữa kì học mùa xuân. Gọi là đi nghỉ nhưng nó mang nhiều màu sắc đi trốn và đi tìm. Cái mà tôi muốn trốn tránh là một sự hoang mang cụ thể. Cái mà tôi muốn tìm thì mơ hồ hơn. Nó nằm trong trong một sự thôi thúc ngấm ngầm, một ham muốn được trả lời dứt khoát, quyết định dứt khoát con đường mình sẽ đi trong cả quãng đời sau này.
Ở Oklahoma về Omaha, tôi đã có câu trả lời cho cả hai thứ trốn và tìm một cách rõ ràng hơn. Sự rõ ràng này đến nhờ vào một số phương tiện mà thế giới gọi tên là “tình yêu đích thực, tính nhân ái và sự thấu hiểu”. Nó có một khẩu hiệu ẩn dưới là “Take it easy!”
Ở Oklahoma về, tôi có một cảm giác nhẹ nhõm hơn nhưng không hẳn là được giải phóng. Sự tự do thoát khỏi khỏi một số mối lo phiền và nỗi đau không phải là cái tôi muốn tìm tuy rằng nó có giúp cho tôi một quãng dừng để thu thập sức lực và tinh thần trong lúc vẫn mò mẫm để tìm cách rũ bỏ sáp ong trên cánh và nuôi dưỡng giấc mơ bay lên. Tận sâu bên trong, tôi biết mình thiếu một nền tảng vững chắc về nhận thức để làm hậu thuẫn cho các quyết định của mình. Tôi biết là những phiền lo bên trên có thể trở lại bất cứ lúc nào, chừng nào tôi vẫn còn luanh quanh trong đường hầm này.

Tôi có một hình dung mơ hồ về trạng thái mà tôi muốn đạt tới: một sự tự do và thanh thản tuyệt đối đối với mọi thứ bên ngoài và bên trong. Tuy thế, sự tự do và thanh thản này phải không bắt nguồn từ cảm tính mà bắt nguồn từ nhận thức. Nó không phải một trạng thái thanh thản chết, không phải sự tĩnh lặng kiểu không vận động. Tôi biết nó phải cao hơn thế. Nó phải là một nhận thức không phụ thuộc ngoại cảnh và sự tu tập nào. Nó phải là trạng thái ý thức rõ ràng về mọi thứ, về bản thân; là một trạng thái yêu thương vô bờ bến, không sợ hãi, không điều kiện và không định kiến; là sự reo vang không dứt của tình yêu cuộc sống trong cảm giác mình là chủ thực sự của bản thân và thế giới. Có mặc đẹp hay không không quan trọng. Có biết người này người kia không không quan trọng. Có được tán dương khen thưởng yêu thương, có bị la mắng phê bình không không quan trọng. Có đạt được những điều mình ham muốn trước đây hay không không quan trọng nốt.
Sự tự do tư tưởng - Tôi biết cái trạng thái ấy; nhưng tôi chưa biết con đường nào sẽ đưa tôi đến đó. Tôi chỉ biết rằng tôi sẽ không take life easy! Cuộc sống này của tôi quá đáng quý để có thể take it easy!
 
vẫn còn hơn cái bác dê gì râu đã dài tới rốn rồi mà vẫn cứ véo von cưa sừng làm nghé "sáng ngay trời nắng chang chang, mèo con đi học chả mang cái gì, chỉ mang một mẩu bút chì"

Đọc lại mới thấy mình viết buồn cười, trong một câu mà bác Dương đã được so sánh với cả dê, nghé và mèo. Không muốn biến bác thành quái dị, em xin rút lại câu trên, để lại câu "dê cỏn buồn sừng húc dậu thưa" thôi vậy :p Cũng vừa hợp ý bác, không đụng chạm đến cái bút chì hay cái gọt bút chì nào nhớ!

Du` sao cha(ng nu+~a, anh nghi~ so^'ng theo ca'ch chu' Hu+~u Ca^`u no'i la` hay nha^'t.

Dẫu biết rằng không nên "tổng quát hóa", nhưng đúng là các bác con trai có cách nhìn vấn đề khá giống nhau kiểu rất manly :) Ngẫm nghĩ thêm một lúc nữa mới thấy phân biệt đối xử đàn ông-đàn bà hoàn toàn là việc đáng nên làm hơn là bị lên án :)

Anh nghĩ sống theo cách của mình nhưng không thể mặc kệ người khác được.

Bác Cầu, em cũng biết là bác là thế. Đoạn "mặc kệ người khác" của em có ý hẹp hơn của bác, được viết theo phương pháp "cường điệu hóa" lên thôi. Chứ dĩ nhiên sống trong xã hội nào mà chả có những quy tắc phải nghe theo (giống như việc nhập gia tùy tục của HAO bắt phải dùng tên thật vậy :p) Thực ra cái này bọn Tây nói hay hơn, "anh thích làm gì thì làm, mặc kệ người khác, miễn là đừng có làm tổn hại đến ai là được." (Thế nên chắc trường hợp của bác vẫn justified được) :)

Lạc đề của em Linh mất rồi, sorry em nhé :)

PS: Nhờ ơn bác Cầu ban phát lúc đầu năm, văn viết của em càng ngày càng ... hóa! Chả biết nên mừng hay vui nữa!
 
Phan Việt viết bài này à? Không biết chị ý viết lúc nào nhưng so với hồi xưa con người khác đi cũng kha khá nhỉ. Bớt rồi những mơ mộng lãng mạn mà nghiêm khắc, lý trí, chiêm nghiệm về cuộc sống và mình nhiều hơn. Trăn trở hơn và cũng đến gần với "chính niệm" hơn thì phải :) (mình lại phét lác về những điều mình không biết!)

Truyện (ký) viết không có ý tưởng gì là quá mới, nhưng cách viết hay, thật, và cách chúng ta biết được một người gần gũi như thế tồn tại, sống và suy nghĩ như vậy khiến cho truyện có ý nghĩa hơn là những thứ xa xôi vẫn đọc trong sách báo.
 
Hà Chi đã viết:
Đọc lại mới thấy mình viết buồn cười, trong một câu mà bác Dương đã được so sánh với cả dê, nghé và mèo. Không muốn biến bác thành quái dị, em xin rút lại câu trên, để lại câu "dê cỏn buồn sừng húc dậu thưa" thôi vậy :p Cũng vừa hợp ý bác, không đụng chạm đến cái bút chì hay cái gọt bút chì nào nhớ!

Em Hà Chi dã man phết, anh chịu thua rồi vẫn đá thêm mấy nhát. Tội này do chú Cầu, đầu năm chú ban phát gì cho em Chi thế? :razz:
 
Tình hình là admin lạm quyền login vào acc của anh, thế là không được.

Bài thơ này riêng tặng em Linh thì không có lý gì admin vì ghen tị lại kiểm duyệt nhở? Trong điều luật của HAO hình như không có quả cấm làm thơ tặng nhau. Hị hị



Thơ không tên

(Tặng Lê Diệu Linh)

Tôi đang sống như loài chim lạc lối
Sải cánh bay mà không thấy điểm dừng
Trốn giá rét tìm về nơi ngập nắng
Xua đơn côi của mùa đông lạnh lùng

Tôi muốn hót khúc ca rộn rã
Rồi lao mình vào giữa bụi mận gai
Bài ca ấy là bài ca bất diệt
Tình yêu nào cần biết đúng sai

Trong giấc mơ ngọt ngào êm ái
Tôi đã chào tươi sáng một ngày mai
Dẫu gai có cào xé trên ngực
Nhưng trái tim thổn thức khúc ngọt ngào

Tôi sẽ trở về tôi thực tại
Nhìn lá vàng báo hiệu mùa đông sang
Nhắm mắt lại và âm thầm tiếc nuối
Giấc mơ tàn câu chuyện tình dở dang
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Vụ này admin không nhúng tay vào. Em biết ai sửa bài, nhưng em không nói :D
 
em rất thích cái kết, rất hợp lí, lúc đọc, chỉ mau mau đọc đến cái kết xem như thế nào, phù, hoàn toàn thỏa mãn, thanks chị, em toàn bị bí kết mà.

các bác ở đây nói chuyện xôm và hiểu biết quá, chỉ còn nước chắp mắt bái phục.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
Linh bảo đọc xong không được mắng Linh .
Tớ sống "ào ạt như thác lũ "thế nên câu chuyên của con bạn hay thế ,gây xôn xao dư luận về một cách sống thế mà không hay biết gì .Trách ai ,mắng ai đây Linh ?
:D
Hồn nhiên,dịu dàng và ào ạt như thác lũ khác nhau một trời một vực ,cô nàng ah .:D
Vấn đề không phải "Em "kia sống nửa vời như "Em "ý nhận định .Theo tớ cảm thụ thì "Em ý có một tâm hồn nồng nhiệt ,đôi khi tinh tế (tớ nói đôi khi thôi nhá ),đôi khi trẻ con ,bướng bỉnh tự tin của một cô bé chưa va vấp và đọc tiểu thuyết nhiều :Dhi`hi`.
 
Định không cãi nhau với cô mình đâu, nhưng mà hồn nhiên dịu dàng là cá tính, ào ạt như thác lũ lại là cách sống chứ. Có ai cấm cô mình mặc váy thời phục hưng, tết tóc hai bên cưa sừng làm nghé mà vẫn sống hết mình đâu. Cứ sống thật , làm cái gì mình thích là hết mình rồi. :D B-) ( hehe sau này già vấn cứ tết tóc, đứa nào dè bỉu kệ xác nó nhể mày nhể, bảo tâm hồn bà trẻ là được, bà đang sống thật :D)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lâu nay cố ý tìm đọc lại, chợt tình cờ tìm ra được truyện dưới đây, lại thấy trăn trở về Cách Sống của "EM", post "tặng tác giả những nhân vật xưng em" ((c)- Hoài) nhé B-)..

KẺ MẠNH
Phạm Kim Anh​

Em không tin bất cứ thứ gì người ta đem đến đặt vào tay em trừ tình yêu, bởi lẽ nó là thứ một mình em không tạo ra được. Vì thế mà em từ chối tất cả. Người ta bảo em hâm. Kệ! Em vẫn kiêu hãnh với những gì em có.

Em yêu hoa loa kèn. Người ta chê “hoa loa kèn nó vô duyên”, em lý sự “hoa loa kèn trắng tinh khôi, nó tinh khiết và nó hết mình”. Nhưng đây là trước kia, còn bây giờ em tự nhủ “Việc gì mình phải thanh minh với người không hiểu”. Những ngày tháng tư, lúc nào trong phòng em cũng có hoa loa kèn. Vậy mà đến khi hoa loa kèn được bán quanh năm trong các shop hoa thì chính em lại là người buồn nhất. Với em, nó quý bởi chỉ nở có một mùa, trọn vẹn trong một tháng. Em bảo “Thứ hoa công nghiệp kia chỉ là cái bóng của hoa loa kèn tháng tư”.

Cứ thế, em yêu nồng nàn những gì em cho là đẹp là tốt theo cách riêng của mình. Mẹ lo sợ: “Con gái hai mươi tuổi đầu rồi, không lo học xong rồi lấy chồng, cứ vớ vớ vẩn vẩn ai dám yêu…”. Ai dám yêu? Cũng có khối người yêu em, mẹ biết đấy cả thôi. Anh Văn đi tây về, rủ em vào quán cà phê, tính tiền thừa một ngàn cũng ngồi chờ lấy cho bằng được. Anh ấy thủ thỉ với mẹ: “Ngân Anh khéo quá. Giá cháu lấy được người đảm đang như thế…” Hay anh Thái làm công ty nước ngoài, tỏ tình với em bằng cả lá thư bằng tiếng Anh dài hai trang đánh máy vi tính. Anh ấy khen em giỏi ngoại giao, chồng được nhờ. Còn nhiều, nhiều nữa mà em không nhớ nổi. Mọi người nhìn em ở một góc. Em hoang mang không hiểu mình là ai. Tự nhiên em bật cười vì nhớ đến câu chuyện thầy bói xem voi. Liệu em có phải là một “con voi” như thế không nhỉ? Mà không, họ là mấy ông thầy bói mới đúng. Nói một cách triết học thì họ là chủ thể còn em là khách thể. Kể ra cũng hay hay. Trong em là nhiều kiểu người, đảm đang có, ngoại giao có, mạnh mẽ có… Hóa ra bản than em rất phong phú mà em không biết. Vậy là từ hoang mang em chuyển sang cảm giác thích thú. Em không nghĩ đó là lời khen, thậm chí nghi ngờ đó là sự tính toán thực tế - học yêu bằng óc chứ không phải bằng tim. Song em vẫn giữ nguyên những gì mình có. Em yêu tất cả những cái là của riêng em, không phải là thứ sao chép của bất kì ai. Em tâm niệm “Xấu tốt gì cũng là mình”.

Đôi lúc nghịch ngợm, em chia đàn ông ra thành “ba dạng cơ bản”: nước ngọt, cà phê và nước lọc, bởi em nghĩ tình yêu cũng giống như một loại đồ uống. Hạnh phúc là nước ngọt, đau khổ là cà phê, nhạt là nước lọc. Những người như Thái như Văn, họ từng trải và khôn ngoan, thành đạt và tự tin, nhưng đối với em họ chỉ giống như cốc nước lọc. Em sợ một cuộc hôn nhân như trò chơi xếp hình trong tương lai, chỉ là những mảng lồi lõm xếp khít vào nhau mà chẳng có gì gắn kết, chỉ cần gỡ nhẹ ra là rơi lả tả. Thái cần một cô vợ biết ngoại giao. Văn cần một cô vợ giỏi nội trợ. Em làm được. Nhưng em cũng cần tình yêu. Em không tin vào cuộc sống vật chất đầy đủ mà họ có thể lo cho em ngay từ đầu. Cuộc đời công bằng lắm, có cái này sẽ mất cái kia. Em sợ đánh đổi bằng một thứ gì khác, mà “một thức khác” ấy là gì ngoài tình cảm. Em thèm được một lần nhấp môi vào ly nước ngọt dù biết rằng nó không ngọt hoàn toàn. Nước ngọt bao giờ cũng có ga và ga bao giờ cũng xộ lên mũi làm cay xè nếu không biết uống. Người biết uống sẽ nhấp từ từ làm ga chỉ đủ tê tê đầu lưỡi rồi sau đó là cảm giác ngọt ngào lâng lâng dịu mát. Em sợ cà phê. Cô bạn ghiền cà phê của em tuyết phục “Cứ uống đi. Đắng nhưng ngon lắm. Tận cùng đắng là ngọt, đừng sợ!” Em chỉ lắc đầu, dù em vẫn tin tận cùng đắng là ngọt. Nếu có chạm tới thì cái ngọt ấy cũng thật mong manh. Em sợ. Cô bạn nâng ly cà phê một cách sành điệu, nói đầy vẻ từng trải pha chút thất vọng về em “Thế thì cậu không yêu được đâu. Tình yêu đắng lắm. Mà cậu lại không dám sống hết mình để biết được vị ngọt cuối cùng”. Em suýt phì cười. Cô bạn ấy thật là trẻ con. Người từng trải thực sự sẽ không triết lý thành lời như vậy. Em thích im lặng để ngắm thiên hạ hơn. Mà bạn em biết gì về tình yêu? Quan niệm tình yêu đắng mới chỉ bằng một phần ba quan niệm của em. Thế nào là sống hết mình? Quen uống cà phê, cô ấy biết nước ngọt ngọt thật không nhỉ? Cả nước lọc nữa? Cô ấy có biết nó nhạt hay là cũng đắng nốt? Xem ra cảm nhận vị ngọt là khổ nhất, khó hơn cả nhạt và đắng.

Em rùng mình khi Phong gọi tên con người em: Kẻ mạnh. Phong bảo “Ngân Anh dám sống với cái riêng của mình theo quan điểm '''' tôi là thế đấy, muốn hiểu thế nào thì hiểu'''' và có thể nói với mọi người rằng mình rất thiếu tự tin một cách đầy tự tin”. Em đi làm từ thiện, Phong cười: “Ngân Anh không đi làm từ thiệu đâu. Chỉ có Ngân Anh mới hiểu được mình nhận được gì từ điều đem cho”. Em tái mặt. Đúng là em không đi làm từ thiện. Em ghét hai từ ấy. Trên đời chẳng ai cho không ai cái gì. Mặc cho thiên hạ dè bỉu em làm việc vô bổ hay thán phục em làm điều cao đẹp, em làm một cách tự nhiên và bình thường nhất. Em hạnh phúc vì cảm giác mình được nâng đỡ. Em thấy cái mình nhận được còn lớn hơn cái đem cho. Em lớn lên nhiều.

“Kẻ mạnh”. Lúc đầu em sợ hai từ này và bây giờ em say sưa với nó. Em nâng niu những gì mình có. Em luôn thấy mình chiến thắng cả trong sự thất bại. Bạn bè đua nhau chạy theo mốt Hàn Quốc, mình em mặc áo sơ mi “eo” quần “chấy”. Em cầu kỳ đến mức giản dị. Chẳng ai hiểu ra, để có bộ cánh ấy em phải bỏ công tìm mua vải đặt may thật chuẩn, chọn giày dép mũ thật hợp và trang điểm thật hài hòa. Điều đó khó hơn là bạ cái gì mới xuất hiện cũng vớ lấy khoác lên người cho kịp mốt. Bọn con trai xuýt xoa “lúc nào trông Ngân Anh cũng sang trọng”. Em cười. Chỉ có Phong hiểu “Ngân Anh khác người vừa đủ để tạo ra phong cách”. Em say sưa với từ “kẻ mạnh”, nhưng em tức Phong nhận ra trước cả em. “Ngân Anh chỉ làm điều mình thích một cách đúng mực”.

Đúng. Em giỏi nội trợ vì em thích nấu ăn. Em giỏi ngoại giao vì em thích giao tiếp. Em không phụ thuộc vào người khác, không bị động, không cần người khác bảo em cũng biết. Em chơi với nhiều bạn trai, hàng xóm nguýt “Thay người yêu như thay áo”. Em phớt. Em tự nhủ “Đầu họ toàn những ý nghĩ mờ ám”. Em cô bé hàng xóm bị bố cấm tiếp bạn trai ở nhà, em đắc chí: “Sướng chưa! Không khéo lại phải lôi nhau ra công viên…” Em đàng hoàng gặp bạn trai. Em thẳng thắn chối từ và chưa bao giờ em bị làm phiền. Em yên tâm “Như thế đỡ khổ”.
Nhưng em thích được yêu, không phải theo kiểu “thần tượng hoá” hay “khía cạnh hoá”. Em muốn được yêu với phần “đời nhất” trong em. Có phải được yêu bằng tất cả giá trị thực là đòi hỏi quá nhiều? Ai dám yêu một cô gái như thế. Em không từ chối thì người như Văn như Thái cũng sẽ rút lui. Họ thích sự yên ả, đúng thôi. Mà em thì lại dữ dội. Nhưng làm sao em có thể biến mình thành người khác?

Em không tin bất cứ thứ gì người ta đem đến cho mình, em thích tự mình làm nên tất cả, nhưng một mình em không thể làm nên tình yêu. Em yêu Phong. Em chờ đợi. Phong nói với em rất nhiều, toàn điều lý thú về em, toàn đúng. Phong dành cho em rất nhiều, toàn tình cảm tốt đẹp. Duy chỉ có một điều, em chờ mãi, nhưng chưa bao giờ Phong nói hay có một biểu hiện nào chứng tỏ Phong dành nó cho em – tình yêu. Phong luôn đúng mực, luôn nhìn thấu tâm can em mà sao chưa bao giờ Phong thấy trái tim em đang vật lộn với niềm khao khát, mong mỏi. Phong không trốn tránh, cũng không tiến gần hơn. Có phải vì Phong không biết yêu? Hay chính vì biết nhau quá rõ mà người ta không thể yêu được nhau?

Em từng nói với Phong rất hùng hồn: “Mình rất cần nhưng cũng rất bất cần. Trong tình yêu cũng vậy. Nếu phía bên kia tỏ ra không cần, mình sẽ quên luôn”. Phong cười: “Ừ, kẻ mạnh mà”. Em giận. Tại sao lúc nào Phong cũng nói với em bằng cái giọng thản nhiên đến thế? Rồi em buồn. Em khóc. Đêm nay là lần thứ bao nhiêu em khóc vì một người con trai, nói đúng hơn là vì Phong, em không còn nhớ nữa. Nước mắt đầm gối, em thiếp đi. Trong giấc mơ em thấy Phong đi lướt qua em, đặt vào tay em một chiếc lá. Trên đó có ghi dòng chữ “Vé vào tương lai”. Em cầm chiếc lá cố đuổi theo Phong, rất gần Phong mà sao không chạm tay tới. Phong leo lên một đoàn tàu. Đoàn tàu lao vun vút và bất giác biến thành cả một đám mây bay mất. Tấm vé vào tương lai tuột khỏi tay em, bay là là rồi rơi và tan biến vào đất.Em bừng tỉnh. Hình như em đã là quá khứ của Phong: Kẻ mạnh. Em không tin bất cứ thứ gì người ta đem đến đặt vào tay em trừ tình yêu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Em không tin bất cứ thứ gì người ta đem đến đặt vào tay em trừ tình yêu, bởi lẽ nó là thứ một mình em không tạo ra được. Vì thế mà em từ chối tất cả. Người ta bảo em hâm. Kệ! Em vẫn kiêu hãnh với những gì em có.

Ừhmm, thực ra mà nói, cái gọi là "tình yêu" cũng chẳng đáng tin lắm đâu :), và trong số những thứ mà "một mình em không làm được", hẳn còn có thứ khác ngoài "tình yêu" :). Ai biết phát biểu cái nhỉ...

Dòng sông lặng trôi mà có những khúc rẽ bất ngờ, cuộc đời ngỡ êm đềm mà cũng có lúc nổi sóng... chẳng ai biết được chuyện ngày sau. Một câu chuyện hay, post lên tặng "những nhân vật xưng em" :)


Chỗ rẽ của dòng sông
Lưu Cẩm Vân


"Em sẽ làm điều đó giúp anh" - Em nói như thế trong buổi chiều hai đứa chia tay nhau trước cổng trường. Lần đầu tiên trong những ngày yêu nhau tôi để em về một mình. Gió cuốn những chiếc lá vàng theo vòng bánh xe của em và cũng lần đầu tiên em không quay lại nheo mắt chào từ giã. Tôi nhìn theo bóng em hòa vào dòng người vội vã thoáng thấy hối tiếc vì đã không giữ em lại. Tôi đã nhiều lần tự hỏi cái gì đang thay đổi trong tôi, cái gì đang mâu thuẫn trong con tim mà tôi vẫn tự hào là nó vẫn từng nguyên vẹn trước khi tôi biết yêu em.

Tôi là một đứa con trai được trời ban cho nhiều ưu điểm, những cụm từ: "Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi" không làm cho tôi ngượng ngùng, trái lại giúp tôi tự tin hơn khi được bao vây bởi những cô gái. Nói rất thật lòng tôi chưa hề rung động trước ai, những lời khen tặng vô tội vạ chỉ là một cách xã giao. Tôi đối xử với mọi người như nhau để không một ai có ảo tưởng là tôi yêu họ. Cũng lạ cho các cô gái, họ không hề nản lòng và mỗi người mỗi cách ai cũng muốn tôi là của riêng một người. Em không ở trong số đó. Trong khi các cô bao quanh tôi thì em đứng từ xa, ánh mắt hờ hững, môi mím lại chế giễu. Em chỉ nhìn thoáng tôi một lần rồi lướt qua. Em không hề biết giây phút ấy con tim tôi nhói đau. Khoảnh khắc ấy thoáng qua rất nhanh nhưng tôi hiểu ngay rằng tình yêu đã thức dậy và từ lúc ấy tôi mới thật sự suy nghĩ rất riêng về một người.

Đó là buổi họp đồng hương ở phòng trọ người bạn thân của tôi. Hai đứa đến thành phố này từ hai hướng khác nhau nhưng chơi với nhau rất hợp. Nó giới thiệu chúng tôi với nhau mà không hề biết rằng tôi cố ý đến buổi họp mặt ấy chỉ vì muốn gặp em, đơn giản vì tôi biết em là đồng hương của bạn. Tôi nói: "Lần đầu tiên tôi gặp em". Em cười: "Anh nói không thật". "Tại sao?". "Hoặc là anh giả vờ, hoặc là anh quá kiêu hãnh nên không nhớ chúng ta đã gặp nhau ở đêm hội trại trong trường, lúc anh ôm đàn hát Bài hát với dòng sông".

Làm sao tôi nói thật với em về giây phút tôi xao động vì em. Lòng tự ái vô lý của con trai đã làm tôi nói khác những điều mình nghĩ trong lòng. Tôi tìm hiểu về em mà vờ như mình là một người sành tâm lý của người khác. Khi em tròn xoe đôi mắt trước con thiên nga bằng thủy tinh rồi reo lên thích thú là tôi biết tôi đã thành công. Em là cô gái biết dấu mình. Vẻ tỉnh táo, cứng rắn chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài tâm hồn mong manh, dễ vỡ. Em yêu những cơn mưa hoang sơ rơi vội vàng xuống thành phố. Những buổi chiều hai đứa đứng trú mưa ở hiên trường, em vô tư nghịch với những giọt nước mà không biết tôi đã chết chìm trong đôi mắt của em. Đôi mắt nâu sũng nước, dễ dàng khóc vì một chú chim non lạc mẹ nhưng lại có lần quắc lên kiêu hãnh khi tôi lỡ một lời gì đó như là chạm đến tự ái của em.

Bạn tôi bảo rằng tôi dễ thương hơn từ khi yêu em, nó động viên khi tôi còn chần chừ chưa thổ lộ tình yêu của mình. Tôi đâu có e ngại gì chỉ là chưa bước qua được sự kiêu hãnh trong lòng. Tôi, một đứa con trai có nhiều ưu thế lại sợ bị từ chối khi lần đầu tiên nói lời yêu với con gái. Tôi, đứa con trai từng tự hào là hiểu con gái từ chân tơ kẻ tóc lại ngại ngần trước một cô bé đơn giản, bình thường hơn nhiều so với những cô gái đã từng xoay quanh mình.

Có ai đã từng nói: Con tim có lý lẽ riêng của nó mà lý trí không thể nào hiểu được. Chính lời nói cũ đó đã xóa hết nỗi ngập ngừng và tôi đã nói thật rõ ràng, không ẩn dụ màu mè: "Tôi yêu em".

Em nói không xúc động: "Tôi không tin".

- Tại sao?

- Thực tế bảo như vậy, chúng ta mới gặp nhau ít lần, anh chưa biết gì về tôi.

- Ý em là phải có thời gian mới yêu nhau được phải không?

- Có lẽ vậy.

- Thì em cứ chờ. Còn tôi cho đến lúc em suy nghĩ xong tôi cũng nói thế - Tôi yêu em.

Em không phải là cô gái điệu đàng, kiểu cách để cho tôi khổ công theo đuổi. Em vẫn cứ là em hồn hậu, dễ thương. Em đến trường, tóc xõa tự nhiên, nụ cười tươi tắn, em chào tôi cũng giống như chào mọi người. Tôi kiếm đủ cớ để gặp em hằng ngày, có khi chỉ để nhìn em. Tôi làm như tình cờ đi ngang lớp em để yên tâm là em vẫn ngồi ở góc bàn đầu tiên chăm chú nghe giảng bài. Và chúng tôi yêu nhau tự bao giờ tôi không biết. Chúng tôi yêu nhau mà tôi không cần phải nhắc lại lời tỏ tình cổ điển hồi nào.

Thật tuyệt vời khi người ta yêu và biết mình được yêu. Tôi đã có em ngồi phía sau để nghe lòng mình ấm lại mỗi chiều thứ bảy hai đứa rong xe xuống phố. Tự do tôi bị giới hạn mà tôi thấy mở cờ trong lòng. Em nhắc: "Anh đi chơi với em cho vui thôi đừng tập tành ăn nhậu, xấu lắm." Tôi bằng lòng để nghe em dặn dò đủ thứ: "Anh đừng hút thuốc nghe, em ghét lắm". "Anh đừng thức khuya quá, đi học không nghe giảng bài được bây giờ". Mỗi tuần tôi chỉ được gặp em một lần vào chiều thứ bảy. Em thích vào quán nhỏ uống một ly trà chanh nhìn buổi chiều rơi trên phố. Em thích được chở đi vòng vòng ngắm phố phường và từ chối tất cả những nơi sang trọng mà có lần tôi muốn đưa em vào cho biết. Em là thói quen, là niềm vui, là nỗi buồn, là tất cả những cần thiết mà tôi muốn có.

Số tiền đầu tiên làm được bằng công sức của mình tôi mua cho em một món quà, đó là chiếc nhẫn tôi lồng vào ngón tay thanh mảnh của em trong ngày tình yêu. Tôi hỏi: "Em có hiểu gì không?" Câu trả lời của em lạ vô cùng: "Quê của em có một con sông rất đẹp, nó chảy qua thành phố bằng nhiều ngả khác nhau. Có khi dòng sông hiền hòa, êm ả in tất cả bóng hình cây cỏ xuống dòng sông xanh mượt mà. Có khi sông sùng sục màu đỏ của phù sa, sôi động như muốn hất nhào những con thuyền nhỏ đi qua nó. Em không biết con sông ra biển bằng nơi nào bởi nó luồn lách, ẩn hiện nhiều nơi. Một ngày, người ta xây được một cây cầu rất đẹp, rất hiện đại bắc qua sông. Ai cũng muốn thử được đi qua đó một lần. Ngày khánh thành cây cầu em cũng đi lên cầu, đứng ở chỗ cao nhất nhìn xuống. Ở đó, em nhìn thấy toàn bộ con sông quê mình, nó vẫn hiền hòa như nó vốn thế. Nhưng phía dưới, ngay chỗ cửa biển, con sông rẽ qua một doi đất và trở nên hung dữ, nó hòa vào biển bằng một chỗ xoáy rất mạnh, nước cứ chảy xiết. không biết vì biển quá lớn mà nhấn chìm dòng sông hay dòng sông phải lớn mạnh lên để bằng được với biển?"

- Em ngụ ý gì vậy?

- Em có nên đeo chiếc nhẫn này không? Phía trước còn xa quá. Cuộc sống như dòng sông kia và em thì quá nhỏ bé. Anh cũng còn quá trẻ để hứa với em mọi điều. Em sợ không giữ được anh.

Tôi nói thật lòng: "Em cứ tin là em đúng khi em chọn anh".

Đó chưa là lời thề. Em bảo rằng tôi vẫn tự do, rằng giữa chúng tôi chưa hề có gì trói buộc nhau. Dù vậy tôi vẫn đinh ninh rằng không có gì thay đổi được tình yêu của tôi. Cho đến khi tôi gặp Hân. Hân khác với em nhiều lắm. Em dịu dàng đằm thắm còn Hân sôi nổi, trẻ trung. Em ngại ngùng nếu tôi nắm tay em trên phố còn Hân thì muốn tỏ ra biết là Hân yêu tôi. Tôi tưởng rằng đó chỉ là một chút phiêu lưu của tuổi trẻ. Tôi đi chơi với Hân những lúc không có em. Tôi cùng Hân đến những nơi mà trước đây em e dè không dám bước vào. Tôi tự nhủ chỉ một thời gian thôi cho đời thêm phong phú. Trong tôi, tình yêu vẫn dành cho em. Tôi yên tâm rằng em hiền lành, vô tư sẽ không hay biết gì.

Em nói: "Mình chia tay đi".

- Không. Anh không muốn.

- Gì vậy? Anh mà cũng tầm thường như vậy sao? Anh cũng tập tành trò chơi bắt-cá-hai-tay như những người con trai khác?

Tôi không nghĩ là em sẽ phản ứng như thế và tôi không hiểu tại sao mình lại đắn đo giữa hai người con gái.

- Hãy cho anh thời gian.

Không bao giờ tôi quên được đôi mắt em lúc ấy, nó tuyệt vọng và đau đớn:

- Anh đang lựa chọn phải không?

- Anh vẫn yêu em nhưng cũng không thể bỏ Hân lúc này, cô ấy yêu anh. Chúng ta không thể chia tay đâu.

"Em sẽ làm điều đó giúp anh". Em nói như thế rồi lẳng lặng bỏ đi. Khi tôi tìm đến thì cửa ra sân ga đã có lệnh đóng lại, tôi đẩy vội cô soát vé và chạy bay ra sân ga. Phải đến toa tàu cuối cùng tôi mới nhìn thấy em. Em yên lặng nhìn tôi và không và không hề đưa tay lên vẫy khi con tàu trượt dần đi. Tôi đi theo con tàu, chạm tay vào cửa gương mà không chạm được đến em. Hình như có một giọt nước mắt vừa lăn ra khóe mắt em, đôi mắt đã hơn một lần nhấn chìm tôi trong đó.

Trời chợt mưa xối xả, mưa mịt mùng che khuất con tàu đang mang em dần xa tôi, lòng tôi chợt nhói lên cơn ngày nào khi bổng phát hiện ra sự mất mát. Tôi hiểu ra không cần thời gian để hiểu rằng đâu là tình yêu đích thực của mình. Tôi sẽ theo chuyến tàu sau để nói với em rằng ở chỗ rẽ của dòng sông cũng không có gì ghê gớm lắm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên