Trần Lan Vy
(sweetcandy)
Moderator
THỜI GIAN
Mai Hạ
Phòng trọ bé xíu như chiếc hộp, lúc nào cũng oi bức ngột ngạt. Ba đứa tự bằng lòng với giá thuê tương đối "khiêm tốn" hơn những nơi khác. Kệ, miễn sao có chỗ ngã lưng nhắm mắt ban đêm an toàn là được. Nhớ hôm đầu tiên đạp xe đi đón nhỏ Thảo tan ca, tôi "rởn tóc gáy" vì cảnh "văn minh khuya Sài Gòn". Ngồi sau yên xe, Thảo đùa nghe sao mà chua xót :
- Tụi tao tăng ca đến nửa đêm, mắt cứ muốn ríu lại. Tưởng mọi người đã ngủ hết rồi, ai ngờ ngoài đường giờ này cũng "tăng ca" dữ dội hén !
Ở nhà, Hương có lẽ đang cặm cụi xếp ngôi sao may mắn. Những ngôi sao xanh đỏ tím vàng nằm lăn lóc đầy căn phòng. Một đóa sao mười đồng, mười ngôi một trăm, trăm ngôi một ngàn. Cứ thế mà nhân lên niềm may mắn cho nhỏ. Hương làm việc như cái máy, không nghỉ, không than, không đòi hỏi. Ra khỏi cổng trường, nhỏ tất tả về lục cơm nguội chan nước mắm nuốt vội để có thời gian xếp tiếp những ngôi sao. Tôi đã đếm với nhỏ và đếm đến không còn có thể nhớ là Hương xếp được bao nhiêu ngôi sao kể từ ngày lên Sài Gòn học.
Thảo, Hương cùng lạ bạn chung lớp với tôi thời phổ thông. Tôi và Hương học đại học. Thảo cũng khăn gói theo, vừa tự học luyện thi ban đêm vừa làm công nhân xưởng may. Trời phú cho tôi một tí lý luận nên tập tành "kinh doanh ngôn ngữ". Bài báo đầu tiên vỏn vẹn có sáu dòng, ba đứa kiếm thêm được chút rau. Bài báo thứ hai, nhỏ Hương đi chợ mua cả ký cá nục tươi rói và mớ rau sống chưa ăn đã thấy ngon. Tôi thêm tự tin, viết tiếp. Gần cả chục bài trong hai tuần. Kết quả, chẳng có tờ báo nào đăng bài nữa. Hũ gạo nơi góc phòng vơi dần. Tôi ngại ngùng xin "ăn riêng" vì... chẳng còn gì để hùn vào ! Thảo dè dặt : "Tao cho mày mượn đỡ". Tôi lắc đầu. Ở quê nhà nó đang vào mùa đói, khao khát tiền gửi về như đất nẻ chờ mưa. Tôi mà lấy biết đời nào trả được. Thế là đành sống nhờ vả vào công việc muôn thuở của nhỏ Hương. Hai đứa thường xuyên cúp học để dành thời gian "xếp" đầy ắp sự may mắn trong biểu tượng và "bán" lại chủ mối. Làm việc chăm chỉ từ sáng đến tối vẫn không đủ đâu vào đâu. Vậy mà mỗi lúc đem giao bà chủ cứ chê bủng chê beo rằng không khéo tay và trăm nghìn lý do khác để nhận giá rẻ mạt. Cầm những tờ bạc lẻ, Hương tựa vai tôi than : "Sao mình tự làm khổ thân mình vậy nè trời ? Sao ba đứa mình không ở lại quê để sống một đời bình thường như bao nhiêu thanh niên nông thôn khác ?
"Một cuộc đời bình thường" nghĩa là từ giã sách vở, ngày ngày ra đồng làm thuê làm mướn. Cực có, nghèo càng dĩ nhiên nhưng đói thì không ! Ðể rồi thắm thoát đến mười bảy, mười tám, chớm ra dáng con gái là chuẩn bị lập gia đình dù muốn hay không. Và cứ vậy, viết lại nhật ký cuộc đời tương tự như cha mẹ mình đã trải qua.
Nói là nói vậy. Ai quá khó khăn lại không nghĩ quẩn. Cũng như có lần tôi định nghỉ quách cho xong. Tốt nghiệp phổ thông, đủ tuổi lao động, đã có thể sống độc lập bằng một nghề lao động bình thường dù ở bất cứ nơi đâu... Nhưng, tôi khát học lắm ! Ðã đôi lần thầm nghĩ giá mình có đủ điều kiện, suốt ngày cứ lo học, hẳn sẽ chẳng thua kém ai, nhất định như vậy.
Một chiều, Hương dẫn đến hai người bạn. Con hẻm nhỏ xíu chẳng để xe ở đâu được vì sợ bị mắng. Một anh là sinh viên năm cuối ngành báo chí, một nữa chẳng rõ học gì nhưng rất thân anh "nhà báo". Anh nhà báo tính phóng khoáng, mở miệng ra quá nửa đều bằng tiếng Anh. Hương giấu vội những ngôi sao nhỏ vào bịch ni lông. Sót lại vài ngôi lăn lóc trên nền. Anh nhà báo cầm xoay xoay :
- Hình như các bạn vừa tổ chức tiệc mừng ? Hèn chi còn sót lại những ngôi sao may mắn.
Hương cuống cuồng, ừ cho qua chuyện. Nhỏ nói chúc mừng tôi vừa có bài phóng sự được tổng biên tập một tờ báo uy tín khen hay. Anh nhà báo lập tức rủ hợp tác. Ừ thì hợp tác. Vừa là kiếm tiền vừa tập tành, có lợi đôi đường.
Hàng loạt bài được in trên khắp các loại báo. Ðể độc giả khỏi bị sốc, chúng tôi ký nhiều bút danh khác nhau. Anh nhà báo quan hệ rộng rãi, hết tiếp bạn này đến bạn khác. Tôi cũng ít nhiều như thế. Dần dần, thời gian đi săn tin và xã giao bạn bè đã chiếm gần hết thời gian tự do, thậm chí lấn sang cả giờ giấc của tôi ở giảng đường.
Hương không còn ngồi xếp những ngôi sao trị giá mười đồng. Nhỏ tìm được chỗ dạy kèm qua bạn anh nhà bào. Bữa cơm của ba đứa cơ bản ngon miệng hơn. Thật lạ, tôi luôn là người vinh dự đến nhận nhuận bút đều đều ở các tòa soạn. Anh bạn nhà báo bằng lòng như thế.
Nghe đâu tháng này Thảo đăng ký làm tăng ca suốt tuần. Tôi cho nó mượn xe đạp. Ðêm nào cũng về khuya lơ khuya lắc. Tranh thủ tắm rửa, cơm nước xong là nằm sấp dài trên nền giải bộ toán luyện. Có đêm mệt mỏi, nhỏ cứ nguyên tư thế ấy mà ngủ thiếp ngon lành. Tháng trước, lần nào đi làm Thảo cũng mang theo sách vở. Bà quản đốc thấy túi to, sinh nghi. Tưởng là nhỏ trộm hàng nên cho người giữ lại lục xét. Xét chán vẫn chẳng có gì, bà quản đốc nổi quạu : "Mày vô đây để làm mà cũng bày đặt ra dáng trí thức. Lôi theo sách vở làm gì vậy ? Ở đây cấm ! Còn vi phạm là đuổi hẳn". Thảo ấm ức cãi lại : "Em đem theo tranh thủ thời giờ nghỉ trưa mới học, đâu có ảnh hưởng gì đến công việc đâu ?". Lập tức, bà vỗ bàn cái rầm, đứng dậy, nẹn gót giày nhọn hoắc mạnh như muốn vỡ gạch : "Mày dám cãi hả con này ? Tháng sau trừ lương nó ?". Ðược biết, bà quản đốc trẻ kia từng là sinh viên kinh tế rất chăm học và say mê sách đến lạ lùng ! Vì cuộc sống gia đình, vì ước mơ một ngày chạm gót giảng đường, Thảo bấm bụng chịu đựng.
Hương thường dạy về đúng lúc Thảo vừa dọn cơm, còn tôi phải đi "tiếp xúc" nhiều đối tượng để lấy tư liệu. Càng gắn bó "làm việc" với anh nhà báo, tôi càng thấy đầu óc anh ta chứa toàn mưu mô ma lanh. Hình như có bao nhiêu kiến thức anh ta đều đem khoe và thói xấu thì cứ cố giấu. Nhưng ở đời, thông thường cái giấu giếm nhất là điều dễ bị phát hiện đầu tiên nhất. Tôi cảm thấy bắt đầu lo lắng... Thời gian biểu đảo lộn khủng khiếp. Tôi hoàn toàn trở thành người thua trong cuộc đua với ngày giờ. Bỗng dưng, không hiểu sao giấc ngủ đêm đêm không còn bình yên, mãn nguyện. Tôi ngủ mà không thấy mình được nghỉ chút nào.
Một đêm mơ màng ú ớ, Hương lật đật đánh thức tôi dậy. Hai đứa ngạc nhiên khi thấy đã hai giờ sáng, Thảo vẫn say sưa làm bài tập. Chăm chú bất động tìm phương pháp một hồi lâu, Thảo chợt ồ lên, cười mãn nguyện. Không gian bé nhỏ tiếp tục rơi vào yên lắng sau đó.
Hương khóc. Nhỏ bảo thằng học trò vừa dốt vừa lên mặt, vì con nhà giàu. Ba nó bảo Hương phải dạy nó học, nó không học cứ việc đánh cho chết cũng được. Bà mẹ lại dặn dò lúc vắng ông : "Chừa cho nó ngơi nghỉ với. Dạy quá nó điên thì mày chịu trách nhiệm đó". Hương chẳng biết nghe theo ai. Còn nó mới học lớp tám mà đã biết vất xấp tiền trước mặt Hương ! "Mày đi dạy tao vì cần tiền chứ gì ? Tới tháng tao đưa đầy đủ, yên tâm. Còn giờ, ngồi đó chơi, tao ngủ".
Ba đứa tôi nhận được thư của lớp trưởng ngày xưa, tranh nhau đọc. Con nhỏ bị nội bắt gả chồng. Trước sau gì cũng một lần... Cầu trời cho nó gặp người tử tế, biết lo lắng gia đình. Nó kể, "anh ấy" là người tỉnh bên, sắp đỗ cử nhân báo chí. Tụi tôi kháo nhau : "Người có học vị ắt là người ý chí. Chắc chắn nhỏ sẽ hạnh phúc".
Những ngày theo anh nhà báo đi thực tế, tôi ôm ấp nhiều dự định. Nhưng khác với anh, luôn miệng ca ngợi cuộc sống quý tộc của bạn bè, những người anh cho rằng có đường tương lai xán lạn, tôi định thực hiện phóng sự dài tập về họ ở phương diện khác. Dĩ nhiên đó là bài báo độc lập ký tên tôi. Ðối với một sinh viên năm nhất, có lẽ điều này hơi viển vông. Nhưng tôi muốn thử như đã từng thử cộng tác với anh nhà báo vậy. Ðể có đủ thời gian thực hiện kế hoạch, tôi từ chối đi viết bài cùng anh ta. Hương tán đồng. Thảo cũng vỗ tay ưng ý. Tôi đặt bút, tự tin viết những dòng đầu tiên. Càng viết, tôi càng thấy trái tim mình nhịp nhàng điệu sống. Càng viết, tôi càng thương nhớ quê xa. Tôi so sánh họ với lớp trưởng của tôi, thấy mắt tự nhiên cay dù không hề khóc... Tháng sau lớp trưởng lên xe hoa. Thế là mơ ước trở thành luật sư của nhỏ đã theo gió mây bay. Nhà nhỏ đậm chất phong kiến, người trên nói dù sai, kẻ dưới cũng không được hé miệng.
Hương nghỉ dạy, lại ngồi xếp những ngôi sao. Nhỏ cứ mãi đem may mắt phân phát cho ai đâu, còn nhỏ sao gặp toàn chuyện rủi.
Tôi viết như điên. Càng viết, càng tự tin, càng say sưa. Khái niệm thời gian dường như bị đẩy lùi trong suy nghĩ. Lại có lúc nó trào lên mãnh liệt trong tôi. Thời gian là kẻ thù của sự chờ đợi và là chiến hữu của người năng động. Tự bản thân nó không giết người nhưng con người tự sắm cho nó vũ khí khi không làm chủ được mình. Bản tính chợt nắng chợt mưa, đã không ít lần tôi bị thời gian giày vò, cấu xé tâm hồn trong nỗi buồn biệt ly, xa xứ. Không ít lần nằm khoèo chán ngán, ba đứa chỉ ước sao thời gian hãy chết đi, chết đi. Nhưng trong lúc này, tôi lại thấy thời gian ân cần đến nắm tay ba đứa chúng tôi, dìu từng đứa một, bước đi. Người bạn dịu dàng kia cứ mỉm cười bảo : "Hãy thực hiện ngay đi những ý định đã chín. Mỗi người có một tần số để làm việc khác nhau trong khoảnh khắc nhất định. Việc hôm nay không làm để ngày mai còn đâu sự say mê". Ði học về, tôi lao vào đi thực tế. Ðêm, viết đến mỏi mòn. Trong giấc mơ, bắt gặp ý tưởng hay, giật mình dậy, tôi loạng choạng tìm giấy ghi lại dù lúc ấy chẳng ai thức cả.
Hôm tôi mang tập phóng sự đến tòa soạn, ban biên tập có ý khuyến khích cao.
Một lần tình cờ, tôi phát hiện những bài báo "cộng tác" với anh phóng viên đều là những đoạn cóp nhặt trên mấy tờ báo tỉnh xa. Anh ấy sắp được cấp bằng cử nhân báo chí. Dáng vẻ bảnh bao, hoạt bát, ăn nói thông minh - hẳn anh là mẫu nhà báo trẻ được nhiều tòa soạn có cảm tình ngay lần phỏng vấn đầu tiên.
Và cũng tình cờ, tôi bắt gặp tên anh nhà báo trùng tên bạn trăm năm của lớp trưởng. Chưa biết phải làm gì, bọn tôi được tin bà nhỏ mất. Ðám cưới hoãn, đợi mãn tang. Bà đi. Không ai muốn cưới gả gì bởi trước đây ngoài bà, nào có ai tán thành chuyện này. Ðâu ai giàu ba họ khó ba đời... Hãy để nó làm điều nó muốn. Người mẹ nghẹn ngào hủy hông ước. Ðó là lần đầu trong đời dì được quyền quyết định tương lai con mình.
Căn phòng nhỏ chen thêm một người. Không sao. Bốn đứa chúng tôi chỉ cần nơi ngả lưng nhắm mắt ban đêm an toàn.
Thỉnh thoảng tôi vẫn đạp xe đón Thảo tan ca. Chợt giật mình... Hình như mình không còn "rởn tóc gáy" trước cảnh "văn minh khuya Sài Gòn" ven các nẻo đường !
Chẳng biết có phải thời gian làm lòng người bình thường hóa dần tất cả mọi chuyện tốt xấu trên đời này hay không...
Mai Hạ
Phòng trọ bé xíu như chiếc hộp, lúc nào cũng oi bức ngột ngạt. Ba đứa tự bằng lòng với giá thuê tương đối "khiêm tốn" hơn những nơi khác. Kệ, miễn sao có chỗ ngã lưng nhắm mắt ban đêm an toàn là được. Nhớ hôm đầu tiên đạp xe đi đón nhỏ Thảo tan ca, tôi "rởn tóc gáy" vì cảnh "văn minh khuya Sài Gòn". Ngồi sau yên xe, Thảo đùa nghe sao mà chua xót :
- Tụi tao tăng ca đến nửa đêm, mắt cứ muốn ríu lại. Tưởng mọi người đã ngủ hết rồi, ai ngờ ngoài đường giờ này cũng "tăng ca" dữ dội hén !
Ở nhà, Hương có lẽ đang cặm cụi xếp ngôi sao may mắn. Những ngôi sao xanh đỏ tím vàng nằm lăn lóc đầy căn phòng. Một đóa sao mười đồng, mười ngôi một trăm, trăm ngôi một ngàn. Cứ thế mà nhân lên niềm may mắn cho nhỏ. Hương làm việc như cái máy, không nghỉ, không than, không đòi hỏi. Ra khỏi cổng trường, nhỏ tất tả về lục cơm nguội chan nước mắm nuốt vội để có thời gian xếp tiếp những ngôi sao. Tôi đã đếm với nhỏ và đếm đến không còn có thể nhớ là Hương xếp được bao nhiêu ngôi sao kể từ ngày lên Sài Gòn học.
Thảo, Hương cùng lạ bạn chung lớp với tôi thời phổ thông. Tôi và Hương học đại học. Thảo cũng khăn gói theo, vừa tự học luyện thi ban đêm vừa làm công nhân xưởng may. Trời phú cho tôi một tí lý luận nên tập tành "kinh doanh ngôn ngữ". Bài báo đầu tiên vỏn vẹn có sáu dòng, ba đứa kiếm thêm được chút rau. Bài báo thứ hai, nhỏ Hương đi chợ mua cả ký cá nục tươi rói và mớ rau sống chưa ăn đã thấy ngon. Tôi thêm tự tin, viết tiếp. Gần cả chục bài trong hai tuần. Kết quả, chẳng có tờ báo nào đăng bài nữa. Hũ gạo nơi góc phòng vơi dần. Tôi ngại ngùng xin "ăn riêng" vì... chẳng còn gì để hùn vào ! Thảo dè dặt : "Tao cho mày mượn đỡ". Tôi lắc đầu. Ở quê nhà nó đang vào mùa đói, khao khát tiền gửi về như đất nẻ chờ mưa. Tôi mà lấy biết đời nào trả được. Thế là đành sống nhờ vả vào công việc muôn thuở của nhỏ Hương. Hai đứa thường xuyên cúp học để dành thời gian "xếp" đầy ắp sự may mắn trong biểu tượng và "bán" lại chủ mối. Làm việc chăm chỉ từ sáng đến tối vẫn không đủ đâu vào đâu. Vậy mà mỗi lúc đem giao bà chủ cứ chê bủng chê beo rằng không khéo tay và trăm nghìn lý do khác để nhận giá rẻ mạt. Cầm những tờ bạc lẻ, Hương tựa vai tôi than : "Sao mình tự làm khổ thân mình vậy nè trời ? Sao ba đứa mình không ở lại quê để sống một đời bình thường như bao nhiêu thanh niên nông thôn khác ?
"Một cuộc đời bình thường" nghĩa là từ giã sách vở, ngày ngày ra đồng làm thuê làm mướn. Cực có, nghèo càng dĩ nhiên nhưng đói thì không ! Ðể rồi thắm thoát đến mười bảy, mười tám, chớm ra dáng con gái là chuẩn bị lập gia đình dù muốn hay không. Và cứ vậy, viết lại nhật ký cuộc đời tương tự như cha mẹ mình đã trải qua.
Nói là nói vậy. Ai quá khó khăn lại không nghĩ quẩn. Cũng như có lần tôi định nghỉ quách cho xong. Tốt nghiệp phổ thông, đủ tuổi lao động, đã có thể sống độc lập bằng một nghề lao động bình thường dù ở bất cứ nơi đâu... Nhưng, tôi khát học lắm ! Ðã đôi lần thầm nghĩ giá mình có đủ điều kiện, suốt ngày cứ lo học, hẳn sẽ chẳng thua kém ai, nhất định như vậy.
Một chiều, Hương dẫn đến hai người bạn. Con hẻm nhỏ xíu chẳng để xe ở đâu được vì sợ bị mắng. Một anh là sinh viên năm cuối ngành báo chí, một nữa chẳng rõ học gì nhưng rất thân anh "nhà báo". Anh nhà báo tính phóng khoáng, mở miệng ra quá nửa đều bằng tiếng Anh. Hương giấu vội những ngôi sao nhỏ vào bịch ni lông. Sót lại vài ngôi lăn lóc trên nền. Anh nhà báo cầm xoay xoay :
- Hình như các bạn vừa tổ chức tiệc mừng ? Hèn chi còn sót lại những ngôi sao may mắn.
Hương cuống cuồng, ừ cho qua chuyện. Nhỏ nói chúc mừng tôi vừa có bài phóng sự được tổng biên tập một tờ báo uy tín khen hay. Anh nhà báo lập tức rủ hợp tác. Ừ thì hợp tác. Vừa là kiếm tiền vừa tập tành, có lợi đôi đường.
Hàng loạt bài được in trên khắp các loại báo. Ðể độc giả khỏi bị sốc, chúng tôi ký nhiều bút danh khác nhau. Anh nhà báo quan hệ rộng rãi, hết tiếp bạn này đến bạn khác. Tôi cũng ít nhiều như thế. Dần dần, thời gian đi săn tin và xã giao bạn bè đã chiếm gần hết thời gian tự do, thậm chí lấn sang cả giờ giấc của tôi ở giảng đường.
Hương không còn ngồi xếp những ngôi sao trị giá mười đồng. Nhỏ tìm được chỗ dạy kèm qua bạn anh nhà bào. Bữa cơm của ba đứa cơ bản ngon miệng hơn. Thật lạ, tôi luôn là người vinh dự đến nhận nhuận bút đều đều ở các tòa soạn. Anh bạn nhà báo bằng lòng như thế.
Nghe đâu tháng này Thảo đăng ký làm tăng ca suốt tuần. Tôi cho nó mượn xe đạp. Ðêm nào cũng về khuya lơ khuya lắc. Tranh thủ tắm rửa, cơm nước xong là nằm sấp dài trên nền giải bộ toán luyện. Có đêm mệt mỏi, nhỏ cứ nguyên tư thế ấy mà ngủ thiếp ngon lành. Tháng trước, lần nào đi làm Thảo cũng mang theo sách vở. Bà quản đốc thấy túi to, sinh nghi. Tưởng là nhỏ trộm hàng nên cho người giữ lại lục xét. Xét chán vẫn chẳng có gì, bà quản đốc nổi quạu : "Mày vô đây để làm mà cũng bày đặt ra dáng trí thức. Lôi theo sách vở làm gì vậy ? Ở đây cấm ! Còn vi phạm là đuổi hẳn". Thảo ấm ức cãi lại : "Em đem theo tranh thủ thời giờ nghỉ trưa mới học, đâu có ảnh hưởng gì đến công việc đâu ?". Lập tức, bà vỗ bàn cái rầm, đứng dậy, nẹn gót giày nhọn hoắc mạnh như muốn vỡ gạch : "Mày dám cãi hả con này ? Tháng sau trừ lương nó ?". Ðược biết, bà quản đốc trẻ kia từng là sinh viên kinh tế rất chăm học và say mê sách đến lạ lùng ! Vì cuộc sống gia đình, vì ước mơ một ngày chạm gót giảng đường, Thảo bấm bụng chịu đựng.
Hương thường dạy về đúng lúc Thảo vừa dọn cơm, còn tôi phải đi "tiếp xúc" nhiều đối tượng để lấy tư liệu. Càng gắn bó "làm việc" với anh nhà báo, tôi càng thấy đầu óc anh ta chứa toàn mưu mô ma lanh. Hình như có bao nhiêu kiến thức anh ta đều đem khoe và thói xấu thì cứ cố giấu. Nhưng ở đời, thông thường cái giấu giếm nhất là điều dễ bị phát hiện đầu tiên nhất. Tôi cảm thấy bắt đầu lo lắng... Thời gian biểu đảo lộn khủng khiếp. Tôi hoàn toàn trở thành người thua trong cuộc đua với ngày giờ. Bỗng dưng, không hiểu sao giấc ngủ đêm đêm không còn bình yên, mãn nguyện. Tôi ngủ mà không thấy mình được nghỉ chút nào.
Một đêm mơ màng ú ớ, Hương lật đật đánh thức tôi dậy. Hai đứa ngạc nhiên khi thấy đã hai giờ sáng, Thảo vẫn say sưa làm bài tập. Chăm chú bất động tìm phương pháp một hồi lâu, Thảo chợt ồ lên, cười mãn nguyện. Không gian bé nhỏ tiếp tục rơi vào yên lắng sau đó.
Hương khóc. Nhỏ bảo thằng học trò vừa dốt vừa lên mặt, vì con nhà giàu. Ba nó bảo Hương phải dạy nó học, nó không học cứ việc đánh cho chết cũng được. Bà mẹ lại dặn dò lúc vắng ông : "Chừa cho nó ngơi nghỉ với. Dạy quá nó điên thì mày chịu trách nhiệm đó". Hương chẳng biết nghe theo ai. Còn nó mới học lớp tám mà đã biết vất xấp tiền trước mặt Hương ! "Mày đi dạy tao vì cần tiền chứ gì ? Tới tháng tao đưa đầy đủ, yên tâm. Còn giờ, ngồi đó chơi, tao ngủ".
Ba đứa tôi nhận được thư của lớp trưởng ngày xưa, tranh nhau đọc. Con nhỏ bị nội bắt gả chồng. Trước sau gì cũng một lần... Cầu trời cho nó gặp người tử tế, biết lo lắng gia đình. Nó kể, "anh ấy" là người tỉnh bên, sắp đỗ cử nhân báo chí. Tụi tôi kháo nhau : "Người có học vị ắt là người ý chí. Chắc chắn nhỏ sẽ hạnh phúc".
Những ngày theo anh nhà báo đi thực tế, tôi ôm ấp nhiều dự định. Nhưng khác với anh, luôn miệng ca ngợi cuộc sống quý tộc của bạn bè, những người anh cho rằng có đường tương lai xán lạn, tôi định thực hiện phóng sự dài tập về họ ở phương diện khác. Dĩ nhiên đó là bài báo độc lập ký tên tôi. Ðối với một sinh viên năm nhất, có lẽ điều này hơi viển vông. Nhưng tôi muốn thử như đã từng thử cộng tác với anh nhà báo vậy. Ðể có đủ thời gian thực hiện kế hoạch, tôi từ chối đi viết bài cùng anh ta. Hương tán đồng. Thảo cũng vỗ tay ưng ý. Tôi đặt bút, tự tin viết những dòng đầu tiên. Càng viết, tôi càng thấy trái tim mình nhịp nhàng điệu sống. Càng viết, tôi càng thương nhớ quê xa. Tôi so sánh họ với lớp trưởng của tôi, thấy mắt tự nhiên cay dù không hề khóc... Tháng sau lớp trưởng lên xe hoa. Thế là mơ ước trở thành luật sư của nhỏ đã theo gió mây bay. Nhà nhỏ đậm chất phong kiến, người trên nói dù sai, kẻ dưới cũng không được hé miệng.
Hương nghỉ dạy, lại ngồi xếp những ngôi sao. Nhỏ cứ mãi đem may mắt phân phát cho ai đâu, còn nhỏ sao gặp toàn chuyện rủi.
Tôi viết như điên. Càng viết, càng tự tin, càng say sưa. Khái niệm thời gian dường như bị đẩy lùi trong suy nghĩ. Lại có lúc nó trào lên mãnh liệt trong tôi. Thời gian là kẻ thù của sự chờ đợi và là chiến hữu của người năng động. Tự bản thân nó không giết người nhưng con người tự sắm cho nó vũ khí khi không làm chủ được mình. Bản tính chợt nắng chợt mưa, đã không ít lần tôi bị thời gian giày vò, cấu xé tâm hồn trong nỗi buồn biệt ly, xa xứ. Không ít lần nằm khoèo chán ngán, ba đứa chỉ ước sao thời gian hãy chết đi, chết đi. Nhưng trong lúc này, tôi lại thấy thời gian ân cần đến nắm tay ba đứa chúng tôi, dìu từng đứa một, bước đi. Người bạn dịu dàng kia cứ mỉm cười bảo : "Hãy thực hiện ngay đi những ý định đã chín. Mỗi người có một tần số để làm việc khác nhau trong khoảnh khắc nhất định. Việc hôm nay không làm để ngày mai còn đâu sự say mê". Ði học về, tôi lao vào đi thực tế. Ðêm, viết đến mỏi mòn. Trong giấc mơ, bắt gặp ý tưởng hay, giật mình dậy, tôi loạng choạng tìm giấy ghi lại dù lúc ấy chẳng ai thức cả.
Hôm tôi mang tập phóng sự đến tòa soạn, ban biên tập có ý khuyến khích cao.
Một lần tình cờ, tôi phát hiện những bài báo "cộng tác" với anh phóng viên đều là những đoạn cóp nhặt trên mấy tờ báo tỉnh xa. Anh ấy sắp được cấp bằng cử nhân báo chí. Dáng vẻ bảnh bao, hoạt bát, ăn nói thông minh - hẳn anh là mẫu nhà báo trẻ được nhiều tòa soạn có cảm tình ngay lần phỏng vấn đầu tiên.
Và cũng tình cờ, tôi bắt gặp tên anh nhà báo trùng tên bạn trăm năm của lớp trưởng. Chưa biết phải làm gì, bọn tôi được tin bà nhỏ mất. Ðám cưới hoãn, đợi mãn tang. Bà đi. Không ai muốn cưới gả gì bởi trước đây ngoài bà, nào có ai tán thành chuyện này. Ðâu ai giàu ba họ khó ba đời... Hãy để nó làm điều nó muốn. Người mẹ nghẹn ngào hủy hông ước. Ðó là lần đầu trong đời dì được quyền quyết định tương lai con mình.
Căn phòng nhỏ chen thêm một người. Không sao. Bốn đứa chúng tôi chỉ cần nơi ngả lưng nhắm mắt ban đêm an toàn.
Thỉnh thoảng tôi vẫn đạp xe đón Thảo tan ca. Chợt giật mình... Hình như mình không còn "rởn tóc gáy" trước cảnh "văn minh khuya Sài Gòn" ven các nẻo đường !
Chẳng biết có phải thời gian làm lòng người bình thường hóa dần tất cả mọi chuyện tốt xấu trên đời này hay không...