[Thảo luận chung - Giải trí] Võ thuật trong truyện tranh

Nguyễn Hoàng Duy
(Duyop2)

New Member
Kì 1:

Mình là dân ngoại đạo, bàn về võ thuật chính tông thì e là hơi bị lố. Có điều từ bé mình mê truyện tranh nên riêng khoản võ thuật trong truyện tranh thì cũng tu luyện được tí chút.
Đã gọi là truyện tranh thì tất nhiên tác giả phải mô đi phê đi ít nhiều rồi thì mới hấp dẫn độc giả được. Tuy vậy, ở một số truyện, tác giả đã thể hiện rằng mình những gì mình viết, vẽ không chỉ là sự hư cấu nhố nhăng, mà có một sự hiểu biết tương đối về võ thuật. Có lẽ là họ cũng đã đi tìm hiểu hoặc bản thân học một môn võ nào đấy (tuổi họ thường cũng trên 20 rồi nên nếu có học thì chắc là lâu năm hơn một số bạn ở đây ^_^).

Sau đây mình xin có ý kiến về một số truyện mà mình thích.

"Bảy viên ngọc rồng" - truyện này thì khoa học viễn tưởng đặc sệt rồi, nhưng dù sao vẫn có phảng phất một chút võ thuật. Songoku tuy là thiên tài bẩm sinh nhưng để có được sức mạnh phi thường sau này, từ hồi bé khỉ con đã trải qua rất nhiều thầy như Qui Lão Tiên Sinh, Thần Mèo, Thượng Đế, Thần Vũ Trụ... Mỗi thầy đều có những bài tập nghiêm khắc, những phương pháp khác nhau. Xét theo bộ võ phục của Qui môn phái mà Goku mặc suốt đời, cũng như những phương pháp tập luyện thường được áp dụng trong truyện này, mình có cảm tưởng tác giả cảm tình với Thiếu Lâm thì phải. Ngay cả nhân vật Krilin cũng tự nhận là đã từng theo học Thiếu Lâm Tự (họ dịch thế, không biết đúng không), và cái đầu nhẵn thĩn của chú có lẽ là một minh chứng rõ rệt.
Trừ những kẻ xấu ra, còn các nhân vật thiện từ Yamcha, Cadic, Songohan, Krilin, Pocolo... muốn nâng cao sức mạnh của mình đều phải đi tìm thầy hoặc tu luyện võ công đâu đó. Mà cũng không phải luyện phát là lên trùm luôn, như Gohan chẳng hạn, hết bị ông bố đến Pocolo quần cho mà cứ trơ như đá ấy.

Nếu "Bảy viên ngọc rồng" là truyện mình thích nhất, thì Hoàng Phi Hồng (HPH) là nhân vật võ công mình kết nhất. Ở đây mình nói về nhân vật Phi Hồng với Thông Bội Quyền (TBQ), Lôi Thần... chứ không phải thằng đánh bia, tennis đâu nghen :)).
Truyện này vừa cơ bản, vừa hư cấu. Hơi khác với phim thì phải, trong phim HPH có tuyệt chiêu là Vô Ảnh Cước (VAC), đá nhiều phát liên tiếp trong khoảng thời gian ngắn với tốc độ cao. Hơn nữa, trong phim, chú này có vẻ trùm về khoản khinh không, bay nhảy như đúng rồi. Trong truyện thì HPH là một cậu bé sống với chị gái, lên Thiếu Lâm Tự (TLT) tu luyện từ nhỏ (giống như các trường hợp ngoài đời thật) và thiên về khí công. Một điểm khá thú vị là HPH có tố chất của khỉ, giống như Songoku, tức là có khả năng nhanh nhạy, leo trèo tốt.
Đã vào Thiếu Lâm thì tất nhiên PH phải tập luyện rất khổ cực rồi, hơn nữa còn phải xuống núi đi học hỏi bở hơi tai mới có thể được phong làm sư phụ. Tất cả các kĩ năng của PH có được là nhờ quan sát cách ra đòn của đối phương sau đố nghiên cứu tập luyện tìm ra điểm mạnh điểm yếu. Nếu tính lần đầu gặp mặt, với yếu tố bất ngờ, PH hầu như thua các đối thủ (bởi lẽ võ công của TLT chắc chắn là bị nghiên cứu nhiều rồi). Khoản đánh gậy thì PH học được của Từ Phương, còn tuyệt chiêu TBQ thì học từ một nhà sư nghiện rượu (quên tên :-? ).
Với tác giả truyện HPH thì thực lực và kinh nghiệm là vô cùng quan trọng. Không có chuyện chú nào đó hây a siêu xay da một phát là ngon cơm được, bị dính đòn nào là ú ớ lớ tớ mớ ngay. Rất nhiều trường hợp PH lâm vào thế bí khi chân, tay, mắt... bị thương, dẫn đến khó khăn lớn trong việc di chuyển và quan sát đối phương.
Tuyệt chiêu đều là đòn thế bình thường nhưng được khổ luyện mà thành. Cú chọc gậy là HPH cứ thế chọc một bó tre ngày qua ngày. Đòn xỉa ngón tay là tập dần từ chồng cây chuối cả bàn tay, đến các ngón tay rồi giảm dần xuống còn duy nhất ngón trỏ. Có lần biểu diễn Wushu ở Việt Nam, có thằng cha Trung Quốc ngồi hít thở một hồi rồi làm được thật 8-| .

Tạm thời 2 truyện, khi nào rỗi rãi viết thêm mấy chuyên khác. Ở đây có bạn nào thích chuyện tranh không, chắc phải có chứ :) .
 
Re: [Thảo luận - Giải trí] Võ thuật trong truyện tranh

Ọe, nói comic, manga, manwha nào tùy nhwung cấm nói DB. Cái của đó là óanh lộn chứ võ vẽ quái gì. Trông ngứa mắt chết đi được. Chả có môn võ nào mà 2 đối thủ đứng cách nhau chục mét, tự dưng nhảy 1 bước vào bum vỡ mặt đối thủ hết :D.
 
Re: [Thảo luận - Giải trí] Võ thuật trong truyện tranh

Trong box này còn được nói vấn đề này nữa sao? :D Đụng hàng rồi, đụng hàng rồi ^^.

Truyện tranh về võ thuật đầu tiên mình đọc là Hoàng Phi Hồng, lúc đó còn in trong mấy cuốn dày cộp. Lúc đó thích xem lắm, thấy những điều Phi Hồng học được khi lên chùa tu luyện rất đúng và có lẽ đã thích võ từ hồi đó, thích Thiếu Lâm nhưng đi tìm hiểu thấy Thiếu Lâm Tự ở Trung Quốc bắt khổ luyện kinh quá nên... rét <chạy :p> Cảm giác tác giả để vẽ được bộ truyện như vậy hiểu biết về võ thuật cũng phải có kha khá. <nhưng sau này phần 2 thấy ko hay bằng phần 1 vì nét vẽ thay đổi, cứng hơn, ko mềm mại và uyển chuyển như ban đầu>. Lúc Phi Hồng bị đánh đau cũng cảm thấy đau ghê lắm, tác giả thể hiện giỏi ghê vậy đó. :x

Mà Hikari nói cũng đúng đấy. Dragon Ball ban đầu thì thấy tập trung viết, vẽ về võ thuật, nhìn cũng thích nhưng từ khi dính vào vòng luẩn quẩn bắn chưởng tùm lum tà la và nội dung lặp đi lặp lại phục vụ trẻ con thì ko còn đặc sắc nữa, tự nhiên thấy giống chuyện siêu nhân cứu thế giới chứ ko còn giống manga võ thuật nữa <thế mà mình vẫn mua và đọc cho đến cuối và còn đọc đi đọc lại mới kì chứ ^^ >

"Cậu bé giỏi võ Tacaza" có lẽ là manga ấn tượng nhất trong trường phái manga này vì khả năng thể hiện các dáng đứng, thế võ, chuyển động và các môn phái khác nhau cho thấy 1 trình độ hiểu biết võ thuật khá kĩ lưỡng của tác giả. ^^ Dù vẫn có nhiều sự hư cấu vì người thật ở bên ngoài đúng ra khó có thể làm như vậy ở lứa tuổi của Tacaza, những cái đó đều đòi hỏi một sự luyện tập bền bỉ kéo dài. (Tay không bổ đôi trái táo thật là oai quá đi :> ^^). Sau 1 khoảng thời gian dài nghiên cứu đi nghiên cứu lại Cậu bé giỏi võ (có đến 10 năm ko nhỉ?) giờ phát hiện ra một điều khá thú vị là tác giả chắc hẳn là một môn sinh aikido ^^. Vì hầu hết nhân vật nữ trong truyện biết võ đều là biết aikido, ngay cả nhân vật chính tuy là môn phái khác nhưng phương pháp đánh cũng rất gần với aikido, chỉ có là mạnh mẽ hơn, và thiên về tấn công hơn giống như kết hợp cả karatedo và Thiếu Lâm vào đó để tạo ra quyền pháp Đại Luân. "Vũ khí chỉ sự nối tiếp của đôi tay, tay là sự nối tiếp của thân, thân là sự nối tiếp của thần. Lấy vũ khí để tăng thêm sức mạnh chính là che đậy trái tim yếu ớt" câu nói của mẹ Tacaza mà mình thích nhất rất giống với những lời dạy trong aikido từng được nghe... Và tự nhiên từ hồi đó tuy ko biết chút gì về võ vẽ hay đạo lý blah blah mình bắt đầu có thói quen nhắc nhở em mình là dù có tập côn, kiếm, gậy hay gì gì cũng chỉ là để cho biết thôi, nếu có giao đấu hạn chế sử dụng vũ khí thì hơn, làm sao để có thể chiến thắng mà ko cần đến vũ khí, mà cũng ko gây sát thương cho người ta mới thật là giỏi (^^ hihi nói thật là ko biết những điều này người khác có thấy đúng ko, nhưng vì mình thấy đúng nên cứ cho nó là đúng... sau này phát hiện có môn phái có cùng chân lý như vậy nên rất thích :x )

Hm nếu nói bộ truyện võ thuật nào ảnh hưởng đến mình nhất thì chắc là Tiểu thư nhu đạo rồi. Như rất nhiều girl khác vào thời điểm đó, điên cuồng đi tìm lớp nhu đạo để học. Sau cùng đành bỏ cuộc vì... bị đe dọa sẽ gặp rất nhiều chấn thương ^^. Ko hiểu sao Tiểu thư nhu đạo lại có sức hấp dẫn đến thế. Cho đến tận bây giờ khi đã nhìn rõ tương lai sẽ bó đời với aikido rồi nhưng mỗi lần đọc lại Yawara là lại một lần nhấp nhổm nhấp nhổm, ngó nghiêng xem mình có nên đi học judo ko? ^^ <lí do thế có hơi bị kì ko nhỉ? hihi>

Chà, chắc bạn Duy đã chuẩn bị tiếp kì 2, kì 3 rồi há. Lâu rồi mình cũng ko tham gia bàn luận về anime, manga trên forum nữa (ở ngoài thì muôn đời ko thay đổi, còn manga hay còn đọc, còn đọc còn bàn luận, còn bàn luận còn... nhiều vấn đề cần giải quyết :D ) Hôm nay phát hiện topic này, vừa ngạc nhiên vừa thấy bị kích thích. Tuy rằng trình độ võ thuật ko bằng ai trong CLB, thâm niên truyện tranh thì cũng chỉ dày hơn xíu xíu... có mỗi niềm đam mê là thứ dám mang ra "khoe" thôi, nên cũng rụt rè lạm bàn 1 chút. (Nhưng đây là box võ thuật, ko biết topic như thế này có bị tính lạc đề hay là chuyển ko há?).
Dẫu còn rất nhiều những bộ truyện tranh có liên quan đề tài này và cũng khá nổi tiếng như Ranma1/2, Kotaro Makaritoru, Cậu bé quyền thuật... v..v.. nhưng ko dám nói nhiều nữa, để dành lại cho Duy làm tiếp kì 2, kì 3 nha.
 
Tôi là người tập võ nhưng thật sự cũng rất thích đọc truyện tranh về võ, nhưng lại rất ghét đọc tiểu thuyết về võ.

Bộ truyện để lại ấn tượng nhiều nhất trong tôi chắc các bạn cũng rất ít đọc, đó là Chú bé long nhi- Phương Thế Ngọc. Tôi đã học được rất nhiều từ con người này, từ lòng yêu mến võ thuật vô bờ, cho đến tinh thần võ thuật gồm
Nhân ý chỉ nhân từ
Lễ là lễ tiết, đạo đức
Nghĩa là lòng nghĩa hiệp
Trí là trí tuệ, biết phân biệt thiên, ác, đúng, sai
Tín là luôn được mọi người tin tưởng
Nghiêm là nghiêm với bản thân
Dũng là đầy dũng khí

Học võ với ông nội từ bé, đến khi ông phải đi xa, Thế Ngọc cũng lên đường tìm ông, đi từ Nhật Bản đến Trung Quốc bằng đôi chân của mình, chính con đường này là cái duyên định mệnh giúp anh thành một người võ sư giỏi.

Cốt truyện rất hay, hơn nữa tác giả lại am hiểu võ thuật, đưa vào đó nhiều nội dung, kiến thức của các môn phái võ Trung Quốc, đến nay qua hiểu biết thì tôi thấy đa số là đúng, có một số còn thắc mắc, nhất là tổ sư môn phái Bát Cực Quyền. Trong truyện nói là Lý Thư Văn, nhưng anh Nguyễn Quý lại nói là 1 người khác.

Qua Truyện này tôi cũng học được 2 câu châm ngôn hay
Thứ 1 là:
"Đường đi khó không phải vì ngăn sông cách núi
Mà khó bởi vì lòng người ngại núi e sông"
Nếu ai yêu võ thì đừng ngại ngùng gì cả, hay cứ tập luyện, hãy cứ tìm hiểu, nếu ta có duyên thì thầy giáo sẽ xuất hiện trên con đường võ thuật của ta.

Thứ 2 là:
"Lòng nhân nằm ở trái tim
Chính nghĩa là con đường của người quân tử"
Người tập võ hãy nhớ để chọn hướng đi của mình cho đúng
 
Trả lời thắc mắc Tuấn Anh

Người tổ sáng lập môn Bát Cực là Ngô Chung, người tỉnh Hà Bắc. Sau gia đình họ Ngô dời về Thương huyện. Đặc biệt huyện Thương được người Trung Hoa đạo Hồi cư trú rất đông. Nơi đây còn sản xuất rất nhiều danh tài võ thuật và quan võ. Và khá nhiều môn võ : Bát Cực, Lục Hợp, Tra Quyền, Nhị Lang, Yến Thanh, Phách Quải..., chỉ được truyền cho người ngoài đạo Hồi mới sau nầy.
Hiện nay người cháu mấy đời của Ngô Chung là Ngô Liên Chi được biết nhứt tại huyện. Phả hệ của Bát Cực có ghi lại trong sách gia phả của họ Ngô.

Còn Lý Thư Văn (khoảng 1864-1934) là đệ tử mấy đời sau của Ngô Chung. Ông có biệt danh là Thần thương, vì giỏi thương pháp và có truyền bài Lục hợp thương. Những đệ tử thành danh là Lưu Vân Tiêu (dạy tại Đài Loan, học trò của ông, hiện dạy tại Mỹ hay Âu châu), Hoắc Điện Các (có truyền lại chi nhánh tại Trung Quốc)...

Và Phương Thế Ngọc là nhân vật tiểu thuyết từ truyện "Càn Long hạ Giang Nam", trong truyện Thế Ngọc hoạt động thời Càn Long (1736-1796).
 
anh Nguyễn Quý có tài liệu về môn Bát Cực thì post lên đây cho em xem với, nếu bận thì anh cho em địa chỉ để em vào xem cũng được. Đây là môn võ đầu tiên em thích, là cơ sở để em theo nghiệp võ sai này.

Theo như những nội dung trong bộ truyện thì bát cực ở Thương Châu có 2 nhánh, 1 là của dân tộc Hồi, 2 là do Lý Thư Văn ly khai sáng lập ra. Họ không nói thủy tổ là ai, chắc là Ngô Chung như anh nói rồi.

Lý Thư Văn có nhiều đệ tử, sách có nói đến ông Lưu Nguyệt Hiệp là đệ tử cuối cùng, đang sống và dạy võ ở Đài Loan, từng làm điệp viên và võ sư cho đội quân vệ sỹ ở Trung Quốc. Không biết Lưu Nguyệt Hiệp có phải là Lưu Vân Tiêu không nữa.

Phương Thế Ngọc ở Quảng Đông thì em biết rồi, nhưng trong sách thì là 1 người Nhật được đặt tên vậy thôi, không phải nhân vật truyền thuyết đâu.

Trong sách STVT ngày trước có nói đến môn này, ngày trước môn này rất được các vua chúa ưa thích tập luyện, các đội quân vệ sỹ hầu hết đều được học.

Có 1 lần lâu lắm rồi trên tivi cũng có nói về Thương Châu, mảnh đất võ thuật, tiếc là em chỉ được xem mỗi đoạn cuối, chỉ thấy người ta nói qua, các em bé ở đây cũng đều luyện võ cả.

Giờ mà có được các tài liệu về phim,ảnh,sách,báo thì hay quá
 
Tuấn Anh có thử tìm tài liệu trên Internet chưa ?
 
các trang web về tiếng Việt em đều tìm hết rồi, chẳng có tài liệu nói về môn này. Còn trang web tiếng anh thì em 0 tìm, vì đọc chẳng hiểu gi cả
 
Truyện tranh võ thuật thì em thích nhất Cậu Bé Giỏi Võ.Các đòn đánh trong đó được vẽ khá đẹp .
Cũng giống như chị My em thấy thích nhất là câu nói :"Vũ khí chỉ sự nối tiếp của đôi tay, tay là sự nối tiếp của thân, thân là sự nối tiếp của thần. Lấy vũ khí để tăng thêm sức mạnh chính là che đậy trái tim yếu ớt" .Từ trước đến giờ tập võ em cũng chú ý tập quyền cước hơn là binh khí
 
Back
Bên trên