Phạm Mai Trang
(Hoho)
Điều hành viên
Tuổi yêu
-Em ơi, em đánh rơi cái khăn rồi này.
Quay đầu lại Phương không tin lại bắt gặp một giọng nói Việt Nam giữa cái nơi khỉ ho cò gáy này.
- Vâng cám ơn anh....Nhưng....tại sao anh biết em là người Việt?
- Tại hôm nọ em có lên biểu diễn một tiết mục ca nhạc ở đại sứ quán mà. Bài Hoa cỏ mùa xuân em hát hay lắm.
Má Phương hơi ửng đỏ khi nghe "người xa lạ" nói vậy. Người xa lạ có khả năng cảm thụ đấy, dân nhạc viện mà hát không hay sao?
- Cám ơn anh.....
Rồi "người xa lạ" dần trở thành "người quen" sau 2 tiếng trò chuyện trên đường về nhà. Phương không hiểu tại sao lại hay tình cờ gặp " người quen" nhiều đến thế? Những khi Phương buồn cô hay ra khu rừng cạnh nhà và lần nào cũng gặp anh.
Đã có lúc cô tự hỏi: Liệu có phải anh "theo dõi" mình không? Không không thể nào, làm sao "người quen" biết mình buồn lúc nào được....Có lẽ ngày nào anh ta cũng đi ra đây.
Một lần, rồi nhiều lần nhưng nhìn thấy anh cô chỉ cười và lảng tránh. Mỗi khi buồn cô muốn ở một mình, buồn một mình. Sự ra đi của Long khiến cô sợ phải bắt đầu với tất cả những mối quan hệ mới.
Ngày ấy khi còn ở Việt Nam, Phương đã yêu Long bằng tất cả trái tim của một cô gái mới lớn. Phương đã đáp lại tình cảm của "chàng" sau 2 năm thử thách, cuộc sống thật chẳng còn gì tuyệt vời hơn khi những người yêu nhau được ở bên nhau. Vậy mà.......Long đã bỏ Phương chỉ sau 3 tháng đi thực tập tại Hải Phòng.
" Anh yêu cô ấy. Anh không thể dối lòng mình được. Phương ơi đừng giận anh, luôn mong em hạnh phúc, em cũng sẽ tìm thấy tình yêu thật sự của mình thôi. Anh tin chắc thế. Luôn yêu em như một người em gái nhỏ."
Tình yêu thật sự đó sao? Thời gian thử thách sẽ nói lên tất cả đó ư? Phương không khóc, không phải lúc nào nỗi buồn cũng được thoát ra ngoài bằng nước mắt. Ước gì đôi mắt của cô cũng có thể đẫm lệ, biết đâu nó có thể vui trở lại. Nhưng.....đôi mắt ấy giờ đây chỉ luôn mang một nỗi buồn man mác mà thôi. Cô cười đấy nhưng mắt cô không bao giờ cười.
Có phải vì thế cô đến đây không? Không....Nhảm nhí, cô đến đây là vì cô, cho cô, cho tương lai của cô. Phương mới 21 tuổi: Trên đời này, người yêu Phương còn rất nhiều, người yêu Phương đâu chỉ có riêng mình Long.
Một mình đi trên con đường dài, Phương hít một hơi dài cái mùi của nắng mới. Nắng đầu hạ luôn khiến con người cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Hình như có ai đó để quên quyển sách. Thật trùng hợp, cô cũng đang đọc cuốn này: Túp lều của bác Tom bằng tiếng Việt. Lật trang sách đầu tiên, cô nhìn thấy ảnh của mình, chủ nhân quyển sách viết dòng chữ Phương yêu rất nắn nót phía đằng sau.
.........
Đã 3 giờ sáng, cô không tài nào chợp mắt, đã từ lâu lắm Phương mới lại thao thức vì một người con trai. Cô đã để lại cuốn sách ở chỗ cũ, hãy cứ coi như mình không nhìn thấy đi, coi như không biết, không nghe, không hiểu đi.
Làm sao có thể làm thế được, có gì rồi, thì phải làm gì đi chứ?
Hôm sau cô quyết định gọi điện cho Thành:
- Anh Thành em bị mất máy ảnh rồi, anh có máy ảnh không? Em muốn chụp vài kiểu gửi về cho gia đình.
- Ừ rất sẵn sàng thôi, mai được không? em muốn chụp ở đâu?
- Chụp ở trong rừng được không anh? Mấy hôm nay thời tiết đẹp quá.
Thành là một chàng trai hơi nhút nhát trái ngược hẳn với Long. Long luôn biết phải nói gì, làm gì, đi đâu. Còn Thành, câu quen thuộc cô được nghe là: Tùy em, em muốn thế nào cũng đuợc, Anh không biết em chọn địa điểm đi.
Yêu Thành nhưng dường như cô vẫn không thể mở lòng mình ra với Thành được. Tin nhắn của Long cô vẫn lưu ở máy, chưa xóa đi cái nào cả. Cô nghĩ mình đã lừa dối Thành, "say good bye" thôi trước khi quá muộn.
- Anh, em nghĩ nên kết thúc, em không yêu ai cả, em chỉ yêu bản thân mình mà thôi. Anh hãy quên em đi. Có quá nhiều câu hỏi Vì sao? tại sao em vẫn chưa trả lời được. Em là đứa khó hiểu và không biết yêu ai bao giờ đâu. Quên em đi nhé. Chào anh.
----------------------------------
Em thân yêu!
Sao em không tự nhận mình có một trái tim nhạy cảm, em đã yêu và yêu nồng nhiệt hơn ai hết. Tại sao em luôn cười khi em buồn, sao em không dám khóc. Em yêu, sao em không để anh vuốt tóc và hôn an ủi khi project của em thất bại. Có cần phải thế không em? Em có cần phải lẩn trốn cả anh, không cho anh thấy rằng em cần được che chở. Ai cũng nói không tốt về em, ai cũng bảo em là một cô gái ích kỷ, chỉ biết yêu bản thân mình và xem tình yêu như một trò chơi. Chỉ có anh biết được, em yêu hết lòng hơn bất kỳ ai. Và vì quá yêu, nên em sợ mình sẽ không gượng dậy nổi nếu điều không may xảy ra. Vì quá yêu nên em luôn đặt ra những giả thiết “Nếu!...” Để tự cứu lấy mình khi một ngày nào đó tình yêu tan vỡ. Nhiều lúc anh tự đặt mình vào em, một cô gái quá khác những người xung quanh, Một cô gái với quá nhiều mâu thuẫn giữa mạnh mẽ và mềm yếu. Và rồi anh hiểu được em, em tự cắm lên mình những cái gai để bảo vệ rồi làm đau chính mình mà không hay. Một cô gái tự tin, ai biết em rất sợ phải đứng một mình nơi đám đông.
Em yêu ơi! Sao em không nhận rằng em đã không bao giờ quên EX của em, em luôn chứng tỏ rằng em là kẻ lạnh lùng nhất trong tình yêu. Anh còn nhớ lần em nói dối anh (mà đến bây giờ có lẽ em nghĩ rằng anh tin) trong máy nhắn tin tràn ngập những tin nhắn cũ của EX , em không hề xóa, em cuời : “Em không có thói quen xoá tin nhắn, còn lão này thì em quên sạch rồi!”. Em ngốc quá!, nếu em không có thói quen xóa tin nhắn thì hàng trăm tin nhắn của anh bay đâu mất? Nhường chỗ cho mấy chục tin của cái gã em từng yêu? Anh ghen lắm chứ, ghen lắm em ạ, nhưng anh yêu em nhiều hơn. Sao lại phải thế, sao em phải cừơi khi em múôn khóc. Những lần em cừơi khanh khách và nhếch mép nói với anh: “Lo mà tận hưởng những ngày còn em ở bên cạnh đi, em sẽ sớm rời anh!”. Anh đau lắm, những chiếc gai của em vô cớ làm đau anh. Dù điều đó không phải lỗi do anh. Nhưng anh luôn đặt mình ở trong em để hiểu, em rất sợ khi nhìn một ngừơi quay lưng bỏ em đi. Và vì hiểu em, anh lý giải được vì sao em luôn vội vàng cúp máy: Vì em sợ nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia. Em luôn quay lưng chạy vào nhà không ngoảnh lại mỗi khi anh đưa em về: vì em sợ sẽ nhìn thấy người kia quay đầu đi mà không nhìn em một cái. Ngốc ạ, em không cần đặt ra giả thiết nào với anh cả. Và em cũng không cần đặt câu hỏi “vì sao?” đối với anh. Vì mọi câu hỏi của em đều chỉ có một đáp an: Vì anh yêu em!”
Thành.
Ngồi bật dạy, lần đầu tiên cô nức nở, đối diện với chính mình, gọi điện cho Thành, Phương bật khóc.
“Anh biết rồi em yêu, em không cần phải nói gì đâu, anh biết! Anh yêu em”
“Em xoá hết tin nhắn của EX rồi anh!”
“Anh biết!”
“Anh có biết em yêu anh từ lúc nào không?”
-Không
-Từ lúc này này anh không chạy được nữa đâu.
Mình không viết hoàn toàn câu chuyện này, từ phần viết thư là bài của chị (hay anh? )Mai Lâm trên báo 2!, mình chỉ tự viết đoạn trên thôi. Viết chưa chau chuốt lắm nhưng đặc biệt rất thích bức thư này nên chưa xin phép mà lấy bức thư của chị ấy làm cái kết cho câu chuyện của mình.
-Em ơi, em đánh rơi cái khăn rồi này.
Quay đầu lại Phương không tin lại bắt gặp một giọng nói Việt Nam giữa cái nơi khỉ ho cò gáy này.
- Vâng cám ơn anh....Nhưng....tại sao anh biết em là người Việt?
- Tại hôm nọ em có lên biểu diễn một tiết mục ca nhạc ở đại sứ quán mà. Bài Hoa cỏ mùa xuân em hát hay lắm.
Má Phương hơi ửng đỏ khi nghe "người xa lạ" nói vậy. Người xa lạ có khả năng cảm thụ đấy, dân nhạc viện mà hát không hay sao?
- Cám ơn anh.....
Rồi "người xa lạ" dần trở thành "người quen" sau 2 tiếng trò chuyện trên đường về nhà. Phương không hiểu tại sao lại hay tình cờ gặp " người quen" nhiều đến thế? Những khi Phương buồn cô hay ra khu rừng cạnh nhà và lần nào cũng gặp anh.
Đã có lúc cô tự hỏi: Liệu có phải anh "theo dõi" mình không? Không không thể nào, làm sao "người quen" biết mình buồn lúc nào được....Có lẽ ngày nào anh ta cũng đi ra đây.
Một lần, rồi nhiều lần nhưng nhìn thấy anh cô chỉ cười và lảng tránh. Mỗi khi buồn cô muốn ở một mình, buồn một mình. Sự ra đi của Long khiến cô sợ phải bắt đầu với tất cả những mối quan hệ mới.
Ngày ấy khi còn ở Việt Nam, Phương đã yêu Long bằng tất cả trái tim của một cô gái mới lớn. Phương đã đáp lại tình cảm của "chàng" sau 2 năm thử thách, cuộc sống thật chẳng còn gì tuyệt vời hơn khi những người yêu nhau được ở bên nhau. Vậy mà.......Long đã bỏ Phương chỉ sau 3 tháng đi thực tập tại Hải Phòng.
" Anh yêu cô ấy. Anh không thể dối lòng mình được. Phương ơi đừng giận anh, luôn mong em hạnh phúc, em cũng sẽ tìm thấy tình yêu thật sự của mình thôi. Anh tin chắc thế. Luôn yêu em như một người em gái nhỏ."
Tình yêu thật sự đó sao? Thời gian thử thách sẽ nói lên tất cả đó ư? Phương không khóc, không phải lúc nào nỗi buồn cũng được thoát ra ngoài bằng nước mắt. Ước gì đôi mắt của cô cũng có thể đẫm lệ, biết đâu nó có thể vui trở lại. Nhưng.....đôi mắt ấy giờ đây chỉ luôn mang một nỗi buồn man mác mà thôi. Cô cười đấy nhưng mắt cô không bao giờ cười.
Có phải vì thế cô đến đây không? Không....Nhảm nhí, cô đến đây là vì cô, cho cô, cho tương lai của cô. Phương mới 21 tuổi: Trên đời này, người yêu Phương còn rất nhiều, người yêu Phương đâu chỉ có riêng mình Long.
Một mình đi trên con đường dài, Phương hít một hơi dài cái mùi của nắng mới. Nắng đầu hạ luôn khiến con người cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Hình như có ai đó để quên quyển sách. Thật trùng hợp, cô cũng đang đọc cuốn này: Túp lều của bác Tom bằng tiếng Việt. Lật trang sách đầu tiên, cô nhìn thấy ảnh của mình, chủ nhân quyển sách viết dòng chữ Phương yêu rất nắn nót phía đằng sau.
.........
Đã 3 giờ sáng, cô không tài nào chợp mắt, đã từ lâu lắm Phương mới lại thao thức vì một người con trai. Cô đã để lại cuốn sách ở chỗ cũ, hãy cứ coi như mình không nhìn thấy đi, coi như không biết, không nghe, không hiểu đi.
Làm sao có thể làm thế được, có gì rồi, thì phải làm gì đi chứ?
Hôm sau cô quyết định gọi điện cho Thành:
- Anh Thành em bị mất máy ảnh rồi, anh có máy ảnh không? Em muốn chụp vài kiểu gửi về cho gia đình.
- Ừ rất sẵn sàng thôi, mai được không? em muốn chụp ở đâu?
- Chụp ở trong rừng được không anh? Mấy hôm nay thời tiết đẹp quá.
Thành là một chàng trai hơi nhút nhát trái ngược hẳn với Long. Long luôn biết phải nói gì, làm gì, đi đâu. Còn Thành, câu quen thuộc cô được nghe là: Tùy em, em muốn thế nào cũng đuợc, Anh không biết em chọn địa điểm đi.
Yêu Thành nhưng dường như cô vẫn không thể mở lòng mình ra với Thành được. Tin nhắn của Long cô vẫn lưu ở máy, chưa xóa đi cái nào cả. Cô nghĩ mình đã lừa dối Thành, "say good bye" thôi trước khi quá muộn.
- Anh, em nghĩ nên kết thúc, em không yêu ai cả, em chỉ yêu bản thân mình mà thôi. Anh hãy quên em đi. Có quá nhiều câu hỏi Vì sao? tại sao em vẫn chưa trả lời được. Em là đứa khó hiểu và không biết yêu ai bao giờ đâu. Quên em đi nhé. Chào anh.
----------------------------------
Em thân yêu!
Sao em không tự nhận mình có một trái tim nhạy cảm, em đã yêu và yêu nồng nhiệt hơn ai hết. Tại sao em luôn cười khi em buồn, sao em không dám khóc. Em yêu, sao em không để anh vuốt tóc và hôn an ủi khi project của em thất bại. Có cần phải thế không em? Em có cần phải lẩn trốn cả anh, không cho anh thấy rằng em cần được che chở. Ai cũng nói không tốt về em, ai cũng bảo em là một cô gái ích kỷ, chỉ biết yêu bản thân mình và xem tình yêu như một trò chơi. Chỉ có anh biết được, em yêu hết lòng hơn bất kỳ ai. Và vì quá yêu, nên em sợ mình sẽ không gượng dậy nổi nếu điều không may xảy ra. Vì quá yêu nên em luôn đặt ra những giả thiết “Nếu!...” Để tự cứu lấy mình khi một ngày nào đó tình yêu tan vỡ. Nhiều lúc anh tự đặt mình vào em, một cô gái quá khác những người xung quanh, Một cô gái với quá nhiều mâu thuẫn giữa mạnh mẽ và mềm yếu. Và rồi anh hiểu được em, em tự cắm lên mình những cái gai để bảo vệ rồi làm đau chính mình mà không hay. Một cô gái tự tin, ai biết em rất sợ phải đứng một mình nơi đám đông.
Em yêu ơi! Sao em không nhận rằng em đã không bao giờ quên EX của em, em luôn chứng tỏ rằng em là kẻ lạnh lùng nhất trong tình yêu. Anh còn nhớ lần em nói dối anh (mà đến bây giờ có lẽ em nghĩ rằng anh tin) trong máy nhắn tin tràn ngập những tin nhắn cũ của EX , em không hề xóa, em cuời : “Em không có thói quen xoá tin nhắn, còn lão này thì em quên sạch rồi!”. Em ngốc quá!, nếu em không có thói quen xóa tin nhắn thì hàng trăm tin nhắn của anh bay đâu mất? Nhường chỗ cho mấy chục tin của cái gã em từng yêu? Anh ghen lắm chứ, ghen lắm em ạ, nhưng anh yêu em nhiều hơn. Sao lại phải thế, sao em phải cừơi khi em múôn khóc. Những lần em cừơi khanh khách và nhếch mép nói với anh: “Lo mà tận hưởng những ngày còn em ở bên cạnh đi, em sẽ sớm rời anh!”. Anh đau lắm, những chiếc gai của em vô cớ làm đau anh. Dù điều đó không phải lỗi do anh. Nhưng anh luôn đặt mình ở trong em để hiểu, em rất sợ khi nhìn một ngừơi quay lưng bỏ em đi. Và vì hiểu em, anh lý giải được vì sao em luôn vội vàng cúp máy: Vì em sợ nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia. Em luôn quay lưng chạy vào nhà không ngoảnh lại mỗi khi anh đưa em về: vì em sợ sẽ nhìn thấy người kia quay đầu đi mà không nhìn em một cái. Ngốc ạ, em không cần đặt ra giả thiết nào với anh cả. Và em cũng không cần đặt câu hỏi “vì sao?” đối với anh. Vì mọi câu hỏi của em đều chỉ có một đáp an: Vì anh yêu em!”
Thành.
Ngồi bật dạy, lần đầu tiên cô nức nở, đối diện với chính mình, gọi điện cho Thành, Phương bật khóc.
“Anh biết rồi em yêu, em không cần phải nói gì đâu, anh biết! Anh yêu em”
“Em xoá hết tin nhắn của EX rồi anh!”
“Anh biết!”
“Anh có biết em yêu anh từ lúc nào không?”
-Không
-Từ lúc này này anh không chạy được nữa đâu.
Mình không viết hoàn toàn câu chuyện này, từ phần viết thư là bài của chị (hay anh? )Mai Lâm trên báo 2!, mình chỉ tự viết đoạn trên thôi. Viết chưa chau chuốt lắm nhưng đặc biệt rất thích bức thư này nên chưa xin phép mà lấy bức thư của chị ấy làm cái kết cho câu chuyện của mình.
Chỉnh sửa lần cuối: