Tập viết

Trần Chí Trung
(Tranchitrung)

Thành viên danh dự
Cũng muốn tham gia cuộc thi một lần nữa góp phần vào. Nhưng lần này nếu đem thơ ra thì một là tẻ nhạt, thứ hai là thơ cũng không bằng được như trước nữa. Thôi thì tập viết, viết lấy viết để, từ trước tới nay và mạo muội vác "tập viết" đi dự thi.
Tất nhiên, vốn sống không thể bằng được ai, vì thế nên cũng chỉ dám để tựa là hai chữ "tập viết".

Xin ghi lại những điều mắt thấy tai nghe, rồi thu thập lại thành những câu truyện ngắn, để sau đó có ai đọc nó mà gật gù, hoặc giả có người nào đem ra phê bình chỉ trích. Thì cũng khiến người viết ra nó mãn nguyện rồi...
 
< Phen này mày chết tay ông >

Ghi lại từ một câu chuyện ... gần có thật !




Bác có một cái tướng hiền hiền, ai cũng phải nói thế. Điều khiến bác trông khác với Bao Công đó là bác da vàng và không có cái sẹo tròn tròn ở giữa trán. Đôi mắt híp, dáng đi của bác rất đặc trưng, hơi mập một chút và mỗi khi đi thì cảm giác chỉ có hai chân là nhúc nhích, nhúc nhích. Bác có thói quen hễ cao hứng lên là đập tay xuống bàn, giống như cái đập của ông mặt đen hay quát „to gan“ ấy Mỗi cái đập là kèm theo một tiếng uỳnh, và một tiếng rơi của vật thể rơi lạ nào đó xuống đất. Bác có một cái mùi đặc trưng, mùi bếp. Cả ngày trong nhà bếp nên mùi nó ám vào, tắm không sạch. Khốn nổi mùi tổ hợp của các loại thực phẩm lại chẳng thơm tho ngon lành tẹo nào. Bác cũng biết mình, nên ít khi đứng gần mọi người, nói chuyện với ai cũng cách xa hai ba mét.
Cái nghề dao thớt từ lúc trượt đại học tới giờ đã khiến cuộc đời bác không phải ăn đói bao giờ. Hồi ấy bác quẫn chí bỏ miền đất mắt đen, tóc đen, chân đen và da cũng đen của cha mẹ lên thành phố. Cũng chỉ tại cô người yêu có chiếc răng khểnh nhân cơ hội bác đi thi đại học nhảy tót về nhà chồng. Từ đó bác thề là sẽ không bao giờ yêu những cô nàng răng khểnh. Có lẽ vì thế nên đời bắt bác gắn bó với những cô gái răng khểnh.
Thế rồi oái oăn thay bác lại yêu say đắm một cô nàng răng khểnh. Khểnh cả hàm. Mà hình như cả gia đình bác gái đều có di truyền khểnh. Bố và ông nội của bác gái khểnh hàm trên và hàm dưới, thậm chí mẹ bác gái cũng khểnh luôn 2 cái răng nanh xinh đẹp. Từ khi lấy vợ thì bác đi ở rể, rồi thành đầu bếp chính thức luôn cho nhà hàng. Quên chưa nói, bác gái là con gái duy nhất của một nhà hàng đặc sản dân tộc kiêm Á Âu Mỹ nổi tiếng nằm chính ình trong lòng Hà Nội.
Cuộc đời bác nổi trôi theo những nồi nước, đau đớn những lần đứt tay và cay đắng khi thái ớt hành. Hai mươi tư tuổi, tài sản trong túi bác đã là một bộ dao thớt Thái Lan xịn, hai cô con gái và một bà vợ ngồi đếm tiền. Ba mươi lăm tuổi, tài sản trong túi bác đã thành cả một cái bếp Mỹ xịn với đầy đủ dụng cụ nấu ăn, hai cô con gái cặp ke tuổi lên Internet và một bà vợ ngồi đếm tiền. Bốn mươi bảy tuổi, tài sản của bác suýt nữa thêm được một anh con rể quí. Cô con gái lớn là hoa khôi trong trường đại học, thi hoa hậu suýt trúng vòng chung kết quốc gia, lại có cái răng khểnh giống cô người nhà quê của bác nên bác ghét lắm. „Thằng đó từ quê lên đây, tao cấm mày yêu nó!“ Cô chị phản ứng rầm trời, bố ngày xưa thế này mẹ ngày xưa thế nọ, bố mẹ ngày xưa thế nọ thế kia. uỳnh, bác đập tay xuống bàn, mỗi lần cáu sườn là bác vẫn nhảy tưng tưng lên và đập tay xuống bàn như thế. Không là không ! Hỗn láo, mày dám bảo bố mày quê à ? Và bác nhốt cô nàng hai tháng trời không cho ra khỏi phòng. Mãi rồi hai mẹ con lạy lục van xin, khóc lóc mãi bác mới thả cho ra. Còn con em nữa, mày liệu hồn, học đi rồi bố cho đi nước ngoài, hư như con chị mày là tao giết. Nghe bác doạ sợ lắm, Bàn tay bác đã nhuốm máu không biết bao nhiêu lần, hạ sát không biết bao nhiêu sinh linh rồi…

Một bữa cả nhà bác xôn xao. Đại tiệc. Đại tiệc. Hôm nay cả nhà hàng đóng cửa, đuổi hết khách, chỉ để tổ chức đại tiệc mừng của một công ty nào đó. Giám đốc công ty to béo, đi chiếc xe sang trọng đó nghe đâu là người ngồi trên bác hồi thi Đại học, bác cho chép bài vì thấy xấp tiền nó cho trông lạ quá, tiền gì mà cứ xanh xanh đỏ đỏ, lại còn dày cộm cả xấp thể kia mới lạ chứ. Chẳng hiểu thế nào nó đỗ còn bác trượt. Ngày hôm nay gặp lại, nó vẫn đỗ còn bác vẫn trượt.
Bác hét cả đội ngũ đầu bếp lẫn phục vụ viên phải thay quần áo mới. Riêng con cả, bà vào ngay Shop mua cho nó bộ đắt tiền nhất về đây cho tôi. Thằng quản gia, đi mời ngay cho tao ca sĩ Q.T về đây đàn ca sáo nhị cho khách. Ơ hay ! Cái nhà này điếc hết cả rồi sao mà không nghe tôi nói ?
Buổi tiệc đại thành công. Khách Tây khoái lắm vì nghe đâu có cô ca sĩ Q.T ở Việt Nam vừa đi đóng phim phòng chống tệ nạn xã hội. Người cao quí như thế hi sinh để đóng phim là giỏi, giỏi lắm. Chỉ thua có Sandra Bullock vào trại giam bên Hollywood thôi. Còn ông giám đốc người Việt thì hể hả ra mặt. Thằng cha này khá, món ăn vừa Việt vừa Tây, nơi chốn thì hiện đại, ca nhạc ca nhẽo uốn éo đủ kiểu, mà thằng con của mình cứ bảo cái chị kia kìa trông xinh thế bố nhỉ, răng khểnh đâu mà duyên thế bố nhỉ ?

Sau vụ đấy ước tính bác phải bù lỗ cả năm mở nhà hàng, riêng khoản mời ca sĩ từ Tp. Hồ Chí Minh sang cũng tốn lắm chứ chẳng chơi, chẳng nhẽ để ca sĩ ngủ trong bếp nhà mình ? Phải khách sạn xoàng thì cũng 3 sao chứ ? Nhưng cú đầu tư của bác thành công đến giật mình, dạo đó nhà hàng của bác đông khách hẳn lên, mà toàn các ông có tiền trên mặt đến mới khiếp. Giám đốc hay đến chỗ bác nhậu nhẹt buổi tối lắm, thằng con giám đốc đi theo, chị ấy đi đâu rồi bác nhỉ ? Cháu gửi chị ấy chút quà nhân ngày 8.3…
Dần dà rồi, một hôm giám đốc nhậu say, gọi bác lại bàn chuyện quan trọng. Ông bán cái cửa hàng ọp ẹp này đi, góp vốn với tôi xây khu du lịch sinh thái ngoại thành Hà Nội, trong 3 năm là xong. Tôi lo cho ông giấy tờ, kéo cả nhà sang bên kia cho tụi nhỏ nó ăn học, ông làm đầu bếp chính cho một nhà hàng lớn tại đó. Sau 3 năm, ông và chị nhà về, lúc đấy tha hồ mà hốt bạc.
Bác như mở cờ trong bụng: phen này ông phát tài ! Mỗi lần sướng như vậy, hai cặp mắt bác thường ti hí, ti hí, trong lại càng giống Bao Công tợn.

Thế là cả gia đình bác tót đến cái sứ xở lắm Tây nhiều Ta này. Sang đến nới mới biết bị lừa, hoá ra lão giám đốc quí hoá đẩy bác vào văn phòng đại diện của công ty bên này làm … nấu bếp. Nói thế là nói thế, chứ cái thân tôi đây hồi đó cũng là một nhân viên mới của văn phòng. Cậu cả giám đốc trượt đại học, cả công ty xôn xao vì lần đầu tiên giám đốc không đi làm vô cớ. Giám bà hiến kế cho giám ông: thượng sách là làm giấy tờ giả cho nó, bỏ vài ngàn ra chạy điểm, trung sách là cho nó đi nước ngoài học, hạ sách là bắt nó học lại một năm. Giám ông phán: học một năm nữa thì nhục bố mẹ, mà chắc gì nó đã đỗ. Bây giờ pháp luật chặt, làm giấy tờ giả sau này nó bị phát hiện ra là đứt, đứt luôn. Giám ông tính cả rồi, ông sẽ tống thằng cả sang văn phòng bên này, cho nó học thì học, không học lấy vợ bản xứ tha hồ mà ở lại. Nhân thấy nhà bác Bao Công xum xoe, cái đầu hói của giám ông lập tức định hình ra một kế hoạch hoàn hảo lắm.

Bác uất lắm, đời bác chưa bao giờ bị lừa vố đau như thế. Cơ ngơi đẹp đẽ bỗng chốc rơi vào tay giặc, đang làm ăn phát bỗng chốc rơi vào tay giặc. Hận lắm, cái hận nào biết bao giờ nguôi ? Một bức thư tay cho đích thân giám bà biên soạn, chúng tôi rất tiếc, khu trang trại du lịch vô tình nằm trong bản đồ qui hoạch của thành phố… Bận đó bác lăn đùng ra ốm, hôn mê mất mấy tuần trời. Cả nhà hoảng hồn chạy ngược chạy xuôi. Phen này nhà ta đại hoạ liên tiếp đổ xuống đầu. Ấy thế mà đúng ba tuần sau thì bác lại khoẻ. Cô út đang bưng cháo đút từng thìa cho bố, nước mắt rưng rưng thì đột nhiên bác hất tung tô cháo bật dậy. Nếu như có một ai đó ghi lại thì cú bật của bác phải được so sánh với cú bật nổi tiếng của ông già Êu-dê già Eureka gì gì đó. Khác mỗi điều ông kia ở truồng còn bác thì nguyên bộ áo ngủ rách.
Cái nhà này bây giờ phải chiến đấu. Tôi sẽ là chỉ huy, bà nó là quân sư, hai đứa mày làm chiến sĩ. Tôi ra 3 điều, các người thực hiện cho nó đúng. Thứ nhất, con cả mày có nhiệm vụ bám sát thằng giám con cho tao. Thứ hai con út đi học buổi sáng, chiều về tao cho tiền đi khắp thành phố, việc gì tao bảo sau. Thứ ba, bà bỏ xem vô tuyến có mấy con nhỏ uốn éo đi, chịu khó đến nhà mấy phu nhân ở đây cho tôi. Thời buổi này thông tin liên lạc, kẻ nào có tin là kẻ có thắng, các người cứ làm vậy, việc còn lại để phần tôi. Cuối tháng viết báo cáo đàng hoàng nộp cho tôi, ai làm tốt sẽ có thưởng. Bác vừa nói lại vừa đạp tay xuống bàn, mắt lim dim.

Mấy hôm hôn mê bác cứ nằm mơ thấy Gia Cát Khổng Minh phe phẩy quạt, Khổng Minh bảo mày ngu lắm, mày phải làm thế này này, mày phải làm thế kia kìa. Không uổng công hồi nhỏ bác đừng đi xem đoàn Trung Quốc biểu diễn ở tỉnh, nhờ vậy mà bác cũng hiểu biết ra nhiều lắm.Bác tính cả rồi, sang bên này chỉ có một miệng làm, còn lại bốn miệng ăn và đặc biệt hai miệng nhỏ mặc, một miệng trề xem tivi. Vì thế ngoài thắt lưng buộc bụng ra còn phải năng nhặt chặt bị. Văn phòng hai mươi mấy người, kể cả lũ gia quyến nừa vị chi gần sáu chục. Mỗi ngày trưa sáu chục suất ăn, tối thêm mười suất nữa là khoảng bảy chục suất ngày. Tháng làm hai mươi ngày vị chi … chà, mệt quá. Làm nhiều mà hưởng ít, thế gian này đâu có chuyện vô lý vậy được ?
Bác nghĩ kĩ rồi, bác quyết định tự thưởng cho mình mỗi suất là nửa đồng. Nhưng làm sao để bù vào chỗ hụt ? Con út sẽ lo việc đó, nhiệm vụ của nó là chiều chiều đi tìm cho bác những nguồn thực phẩm của thành phố, khu người Việt đến khu bản địa. Nơi nào rẻ nhất thì bác mua, thối chút cũng được, nghề dao thớt của bác là ảo thuật của ẩm thực mà lị. Nguyên liệu ưa thích của bác là bì lợn và cá đông lạnh. Hai món đó vừa đủ chất lại vừa đủ tiền. Không rõ đó có phải món ăn ưa thích của bác không, mà thấy sau này cứ hai bữa cơm thường thì một bữa bì lợn một bữa cá xen kẽ. Bì lợn nhiều mỡ, ăn vào có năng lượng khi trời rét – bác giải thích - cá là thực phẩm nhiều dinh dưỡng, người Nhật ăn toàn cá nên thông minh, mình cũng nên ăn cá để thông minh như người Nhật. Dạo đó tôi để ý rằng, bọn trẻ con thì không ăn trong bếp nữa, còn cứ đến bữa là người lớn tranh nhau xông vào bếp tráng trứng gọi là cải thiện. Bọn họ cũng cay bác lắm, nhưng thà thế còn hơn. Giữa trưa nghỉ ba mươi phút, không thể về nhà nấu nướng, bảo vợ đem cặp lồng thì sẽ bị nói là thiếu đoàn kết bữa ăn. Thế nên họ chịu, tự an ủi mình dẫu sao vẫn rẻ hơn đi ăn ngoài, dẫu sao cũng chỉ hai ba năm nữa… Rồi dân tình cũng sẽ kêu ca, làm sao để dân tình im ? Con cả sẽ lo việc đó. Thằng giám con choai choai mê nó như điếu đổ, chỉ cần hai đứa cứ đến bữa trưa diễu qua diễu lại nhà ăn, cười cười nói nói là người ta sẽ sợ ngay, thông gia với giám đốc chứ chẳng chơi đâu. Đấy là chỗ bấu thứ nhất, coi như hai con nhỏ tự nuôi thân nó. Chỗ bấu thứ hai là lương tháng. Chỗ bấu thứ ba mới béo bở.

Dạo này bỗng nhiên nhà bác đông khách hẳn. Nhân viên thường trú của văn phòng đến nhà bác tấp nập chỉ thua cái Restroom. Mà ai đến đều tay xách nách mang, khi về tay trắng nách thơm tho đến lạ. Ai vào cũng cười nói, lúc đi ra mặt đều rất đăm chiêu đến lạ.
Tôi một thân một mình, hai bữa đều nhờ bác mà cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau này mới vỡ lẽ ra nhà bác có một cái rađiô hay lắm. Cái rađiô này rất tài, nó có khả năng phát ra nhiều cái tin hay đáo để. Hôm rồi anh Nhân gọi điện về Tổ Quốc bốn lần, ba lần là gọi cho phó giám đốc. Chị Tình hôm thứ ba rồi gặp khách Tây nhưng không báo cáo văn phòng. Bác Thế đang muốn tranh vào suất làm của phó phòng. Anh Thái mấy hôm nay bị tháo dạ, đi ngoài nên nghỉ làm, thực chất là đi buôn xì gà về nước… Nhưng đó cũng chỉ là cái chuyện ngoài lề của cái văn phòng thường trú đói tin thừa nghi này. Quan trọng là bác biết người nào đang có mưu gì, kẻ nào đang muốn hại ai… quan trọng nữa là ở trong nước kia kìa, công ty sắp xếp nhân lực thế nào, chàng Xuân tóc đỏ nào vừa thắng Tennis, hay ông lão nào đó vừa có con gái ăn hỏi… Những chuyện đó người ở đây không biết nhưng bác biết. Đơn giản bởi mấy bà vợ rỗi việc thì hay buôn chuyện, bác gái là nguồn tin thu thập dồi dào cho cái rađiô ấy. Ai bảo chuyện đàn bà là mất thời gian ? Chỉ có kẻ đần mới bỏ qua những chi tiết quí báu đấy. Rồi cô cả nữa, thông qua anh giám con là cô biết được khối chuyện hay ho mà chỉ thể từ gia đình ông giám mà ra. Mỗi lần như thế, hai người đều về báo cáo lại cho bác. Bác ngồi ghi ghi chép chép, phân tích đánh giá, gạch gạch xoá xoá và rút ra kết luận. Cái tài của bác là thế, từ mấy củ khoai tây bẩn thỉu, mấy miếng thịt bì lông lá bác nấu thành món bì lợn hầm khoai tây nổi tiếng cho văn phòng ăn cả tuần trời được, thì việc kia với bác có khó gì. Lúc đầu bác khuyến mại cho mỗi người một ít, chẳng ai tin. Nào ngờ vụ scandal tình ái của phó giám đốc với vợ trưởng phòng đầu tư nổ ra ở công ty là đúng thật, cả công ty lao xao thì cả văn phòng ở đây xôn xao. Bận đó, người ta đến nhà bác nhiều hơn. Gần hai mươi nóc nhà ấy cử do thám đến nhà bác lần lượt, đụng nhau chan chát, chào hỏi í ới. Căn bản nữa là người ta cũng muốn bắt thân với thông gia duy nhất của sếp, bán anh em xa, mua láng giềng giàu là thế. Bác lại vốn hiếu khách, cửa nhà bác sẵn sàng đón tiếp các gia chủ có lòng, và mỗi lần như thế, cô út lại ra cẩn thận khoá cửa lại, lũ người quây nhau lại bật rađiô, xì xồ, xì xồ…
Năm ấy bác được tuyên dương là có thành tích nhất văn phòng thường trú. Làm đầu bếp cấp dưỡng mà có tinh thần đoàn kết cao độ, hoà thuận thân ái với anh em, đáng được khen thưởng. Tuy vậy, không thấy ai ho he nhắc đến việc có hôm bao nhiêu người tranh nhau cái toilet vì đau bụng sau khi dùng bữa trưa với món cá biển hầm khoai tây của bác. Bác nấu cho mọi người một nồi nước gừng với lá thuốc, cười hề hề bảo các người ăn ngoài bậy quá nên nó thế. Tuy nhăn nhó, nhưng hôm đấy tôi cũng cười hề hề lại với bác.
Thế bác to lắm, trưởng phòng ở đây cũng phải sợ, người ta vô tình quên chào trưởng phòng còn được, chứ ai quên chào bác là tội to. Bác nhớ dai lắm, nhưng cũng độ lượng lắm, đến nhà bác hai ba bữa thêm là bác tha cho, thôi thì chú đã có lòng anh cũng xin nhận, chứ ai lại tặng món quí giá thế này…
Bác giật dây thế nào anh giám con về nhà bác dùng bữa tất cả các ngày trong tuần, miễn phí. Coi như văn phòng nuôi con trai giám đốc, nhưng phải ngầm thoả thuận với bác là sẽ tăng tiền thêm mỗi suất ăn ngày để bù vào. Hai mươi mấy gia đình gật gù đóng tiền thêm cho bác. Xưa Nam Cao viết chuyện anh Chí chửi cả làng, cả làng ai cũng nghĩ nó chừa phần mình ra. Thì nay bác rủ anh giám con ở lại ăn cơm của cả văn phòng, cả văn phòng ai cũng nghĩ đều có phần mình trong đó hết. Người ta ngày càng tin rằng bác sẽ thành thông gia với ông giám.
Khổ nhất vẫn là cô con cả của bác. Hai mươi lăm tuổi, ra trường được hai năm, cặp bồ với anh nhóc mười tám tuổi có bộ mặt ngố. Thỉnh thoảng đi chơi, giám con lại hỏi chị ơi cho em nắm tay chị nhé, chị ơi cho em tựa đầu chị nhé. Bên này người Việt con trai ít con gái nhiều, thằng nào cũng như bầy sói, thấy con gái hơ hớ như cô bé quàng khăn đỏ. Cô cả có nhiều chàng để ý lắm, nhưng vướng anh giám con mà đành lỡ hẹn với không biết bao nhiêu lần. Ngày ngày đối mặt với cậu nhóc mà tủi thân lắm, nhưng phải cố mà chịu, bác là bác rất nghiêm, không ra chiến trường mà đào ngũ là bác chặt cho như chặt thịt gà. Con giun xéo lắm cũng quằn, con gái ép quá cũng cằn nhằn, mấy lần cô to tiếng, bị bác vác dao đuổi chạy re, trốn sang chỗ tôi, lại nhờ tôi ra hoà giải dùm. Bác vốn quí tôi nên mọi chuyện lại đâu vào đấy, đánh con gái ở nhà thì ôkê, nhưng đánh người ở đây là tù to.

Thỉnh thoảng bác vẫn sang nhà tôi chơi, bác bảo người như cậu cái chốn này cần lắm, mỗi cậu là tôi quí nhất. Cậu cố mà tiến thân, rồi tôi gả … con gái út cho. Không biết bác nói đùa hay thật, nhưng thú thực cú đấy tôi cũng giật mình. Cũng phải thôi, ở đây mỗi tôi là độc thân, lại biết tiếng, bác có việc gì đều phải nhờ tôi cả, hồi trước bác liệt giường ba tuần không có tôi lo liệu chắc cũng không nổi thế này. Bác cảm cái ơn tôi lắm, bảo rằng sau này thế nào cũng báo đáp cậu, cái nhà này lúc nào cũng mở cửa đón cậu. à, cậu có biết gì về chuyện thay người sắp tới không ? biết nói tôi một tiếng nhé, chỗ thân tình tôi có thằng bạn ở nhà đang ho he…
Cô cả mấy bận hay qua chỗ tôi ngồi chơi tâm sự, thấy dạo này cậu giám có vẻ lớn hơn, mà hôm nọ lại bảo chị ơi cho em sờ … trên tay mới chết chứ. Bận khác đến khóc lóc nói cãi nhau với bố, bận khác anh giúp em đi làm việc này, bận khác anh chỉ em phần này em học không hiểu. Vậy mà chẳng có bận nào đến với anh giám con cả. Sao cô không dắt anh ấy đến đây cho tôi được chút đường tiến thân nhỉ ? Dạo này cô loè loẹt son phấn, chắc được bác đầu tư tợn hơn, con át chủ bài của bác ai bảo cũng xinh xắn ra trò cơ.

Văn phòng rung chuyển bởi tiếng sét động trời: trưởng phòng về nước gấp nhận công tác mới, trưởng phòng mới sang thay. Trưởng phòng mới là anh Ba Nhăm, phần vì anh đã ba nhăm tuổi rồi, phần vì anh nổi tiếng đào hoa nên người ta gọi vậy. Giám đốc đã chọn mặt gửi vàng, anh sang bên đó ngoài chuyện công tác ra đặc biệt chăm sóc thằng con cho tôi, đừng để nó dính vào mấy chuyện yêu đương vớ vẩn hỏng người, có gì cứ gọi trực tiếp về, tôi có chỉ thị, à mà tôi nghe đâu có điều tiếng không hay về gia đình cấp dưỡng, anh chú ý cho tôi nữa.
Ba Nhăm đến, ngày đầu tiên vào thấy cả văn phòng mở đại tiệc mừng thủ trưởng trẻ tuổi. Ba Nhăm quát loạn lên, các ngài lãng phí, các ngài bòn vét của công, các ngài xâm phạm giờ công ty. Cả văn phòng sợ tái mặt, như thể vừa bòn vét cả tỉ đồng nay đang đứng trước vành móng ngựa. Ai cũng im re, chỉ có bác là đĩnh đạc bước tới, chìa tay ra và đấu dịu. Còn ông nữa, tôi nghe ông nhiều rồi, hôm nào họp kiểm điểm tôi sẽ không để ông tiếp tục làm loạn đâu. Chết chết, chết đến nơi rồi. Thằng này thế lực phải to lắm đây, nó dám nói vậy chứng tỏ nó không coi ông ra gì.
Ba Nhăm không coi bác ra gì thật, đường dây nóng liên lạc trực tiếp về giám đốc vẫn tốt hơn cái rađiô nhiễu sóng của bác. Việc đầu tiên Ba Nhăm làm là đưa bác ra kiểm điểm, anh đòi mời chuyên gia giám định sức khoẻ thực phẩm đến kiểm tra, tố cáo bác là có lời nói sai sự thật ảnh hưởng đến đoàn kết văn phòng, đòi kê khai thu nhập của bác, tiền đâu ông mua cái ti vi to thế này, tiền đâu ông mua cái đầu vidéo xịn thế kia, ông có biết miền Trung đang bão lũ không ? Ba Nhăm không cho cậu giám vào bếp ăn nữa, mà đặt suất hẳn trong nhà hàng gần đó, giám đốc bảo thế cho đủ sức khoẻ còn đi học. Cậu ấy phải học, không chơi nhiều. Ba Nhăm dẫn cậu giám đi Disco, đi vào câu lạc bộ, nơi đấy các cô gái cả Tây lẫn Việt đều vừa đông nhung nhúc vừa cởi mở, hòng kéo cậu ra khỏi cô con gái xinh đẹp của bác.
Nói tóm lại, đế chế có tổ chức của bác bị Ba Nhăm đánh cho tơi tả, bài bản của bác đều bị liên hoàn kế của Ba Nhăm lật đổ hết. Bác đích thân ôm một bịch to tướng đến nhà, bị Ba Nhăm đóng cửa đuổi về, lại doạ sẽ tố bác đi hối lộ. Nguy cơ thất bại đã rõ rành rành, văn phòng đang đề nghị chấm dứt hợp đồng với bác sớm.
Một hôm bác sang nhà tôi rủ uống rượu, trông bác hốc hác tiều tuỵ đi nhiều lắm. Bác uống say rồi bác chửi, bác chửi ông trời, bác chửi cả cái văn phòng ăn cháo đá bát này (nếu ai nghe được chắc cũng phải nghĩ bác trừ mình ra). Chửi đã đời rồi bác khóc, khóc vì số bác khổ quá, làm chưa được ăn, cơm đến miệng còn bị kẻ khác giằng mất. Tháng nữa bác về nước, mà về bây giờ là đi thuê nhà trọ mà ở, bốn người bốn gánh bún riêu lang thang Hà Nội tự nuôi lấy thân.

Bẵng vài ba tuần, tôi trở về văn phòng sau chuyến công tác, thấy bác ăn mặc chỉnh tề đứng giữa sân, đang bắt tay anh Ba Nhăm rất thân thiện. Tôi tự hỏi lẽ nào bác lại về sớm thế. Thấy tôi, bác vồ lấy a chú về rồi, công tác thế nào, trông ốm đi đấy, tối nay tôi nấu cho nồi canh tẩy trần nhé. Tôi cảm động quá, ai ngờ đâu bác cao thượng thế, tốt đẹp thế, thua cũng phải thua cho đường đường chính chính, thế mới là quân tử chứ. Tôi ôm lấy bác, nói bác đi mạnh giỏi, sau này tôi về chơi với bác. Bác bảo chú nói gì lạ thế, đoạn rút trong túi ra tờ thiệp hồng đưa cho tôi. Trong ngạc nhiên, tôi thấy anh Ba Nhăm gầm gừ lầm lũi lảnh đi chỗ khác. Mà lạ, tôi chẳng gửi thấy mùi bếp đặc trưng của bác nữa…

Tối hôm đấy, bác nấu một bữa thịt chó ra trò đãi tôi, nghe đâu con chó bác phải kiếm mãi trong chợ người Việt. Bác phởn chí lắm, gắp cho tôi lia lịa, rót rượu rót bia, bật tivi karaoke vừa ăn vừa hát ầm ĩ. Chưa bao giờ tôi thấy Bao Công hát karaoke cả, vì Bao Công vốn là người đạo mạo, đĩnh đạo trước mặt người khác kể cả khi nấu bếp. Bà xã và hai đứa đi mua đồ rồi, hai tuần nữa là cưới, giám đốc cũng sang đấy. Đôi mắt bác lại ti hí, ti hí, đoạn cười lên ha hả, vỗ đùi tôi mà bảo cậu biết không đúng là ông trời có mắt, cứ tưởng tàn đời đến nơi rồi. Lúc tưởng sướng hoá ra khổ, lúc tưởng khổ hoá ra lại sướng chết đi được. Ai ngờ cả đời làm lụng vất vả, cũng không bõ công bằng sinh được đứa con gái răng khểnh cậu ạ. Hai tháng rồi, gớm, lúc nó báo tin mà tôi như được đẻ ra lần nữa ấy chứ, anh rể quí khóc đòi giám đốc cưới. Phải gọi là nhất nam bất phú, … khểnh nữ bất bần cậu ạ. Phen này mày chết tay ông ! Bác cười hô hố còn tôi thì nhăn nhó vì cú vỗ của bác đau quá. Lúc đấy mới phát hiện ra bác không vỗ bàn như mọi lần mà thay vào đó lại vỗ đùi tôi, thân hình bác nhảy dựng lên, đang ngồi mà nhảy được mới giỏi, khối trọng lượng ba phần tư tạ dồn vào bàn tay dịu dàng xuất chưởng xuống đùi tôi. Thân tôi thư sinh, thịt đùi ẽo như thịt mông, cái vỗ của bác khác nào cú chưởng ngàn cân đập miếng thịt lợn. Miếng thịt lợn đó lằn lên vết năm ngón tay múp míp của bác ngay tức thì.

Sau lần ấy, tôi về xoa dầu cả tuần mới khỏi…
 
< Trái tim của biển >





Người dân biển có tương truyền với nhau một câu nói rằng: cứ ba trăm năm thì thế gian sẽ xuất hiện một điều kì diệu. Ai may mắn đón nhận điều kì diệu đó thì sẽ được hưởng hạnh phúc.
Nhưng có lẽ ba trăm năm là một khoảng thời gian quá dài, dài đủ để không ai nhớ nổi điều kì diệu đó là gì. Từ ngàn đời nay, đại dương vẫn bí hiểm và mênh mông, vạn hải lí, vạn khối nước mà con người chưa thể nào hiểu hết nổi. Không ai biết những con sóng được bắt đầu từ đâu, không ai hiểu vì sao biển lúc hiền hoà êm dịu, lúc lại thét gào sóng dữ. Biển vẫn thế, nhấn chìm đi bao nhiêu sinh linh vô tội, và vẫn ngàn khơi để lắng nghe câu chuyện của thế gian...


~~ ~~ ~~ ~~


Vài năm gần đây, bờ cát trắng đón nhận dấu chân của một người thiếu nữ. Người thiếu nữ còn rất trẻ, nước da đậm nắng muối, đôi mắt nàng đạm buồn với hàng mi tưởng chừng như không bao giờ khép lại. Dân chài thường thấy nàng vẫn hay ra biển đều đặn vào buổi sớm. Nàng chỉ đến để nhặt những mảnh vỏ sò sót lại trên bờ cát, vun chúng lại thành gò, để chờ cho thuỷ triều lên sẽ đưa tất cả trở về với lòng đại dương. Dù bốn mùa biển động, mưa bão hay ánh nắng hiền hoà, nàng vẫn đến như hẹn cùng ai.

Một ngày nọ biển động dữ dội, những con sóng trở nên hung hãn lạ thường, sóng lật xô những chiếc buồm ven bờ, hất chúng vào bờ đá vỡ tan thành từng mảnh. Mưa bão và những cơn gió lốc cuốn đi những cánh hải âu chưa kịp về tổ. Bờ biển hiền hoà nay là một vùng của sự huỷ diệt, điên cuồng như cơn thịnh nộ của thần biển. Chỉ còn mình người thiếu nữ mảnh mai, nàng gieo mình xuống lòng biển như đang chực cuốn vào mình tất cả ấy. Nhưng dường như đại dương không chấp nhận nàng, bao nhiêu lần nàng tìm cách tự vẫn, đại dương lại dấy lên những cơn sóng ầm ì đẩy nàng vào bờ. Con quái vật của thuỷ thần ấy vẫn lấy đi tất cả những gì thuộc về đất liền, chỉ trừ người thiếu nữ. Những cơn sóng cứ từng đợt từng đợt tràn về, vỡ tung ra trước bờ đá dựng, bọt biển trắng xoá... Thiếu nữ ngất đi vì kiệt sức, biển nhẹ nhàng đưa nàng vào một hốc đá, đắp lên người nàng những chiếc lá cọ to bản, rồi lại trở về tiếp tục với sự huỷ diệt còn dang dở của mình.
Người thiếu nữ mê man...

~~ ~~ ~~ ~~

Làng chài ngày ấy nghèo xơ xác, dân chài chỉ sống được nhờ những chiếc buồm, những tấm lưới và những ngày biển lặng. Dường như cả làng đó chẳng có một cái gì đáng giá, trừ nàng. Nàng là thứ duy nhất đáng giá của cái làng chài xác xơ kham khổ này, bởi vì nàng đẹp. Lúc mới sinh ra, nàng đã có tóc đen nhánh, mắt lung linh như vì sao, người già trong làng đã nói rằng con bé ấy rồi sẽ khổ, con gái đẹp mà xuất thân từ nghèo đói thì sẽ bạc mệnh. Ngày tháng qua đi, nàng trở thành một người thiếu nữ với sắc đẹp mà ai cũng phải ngưỡng mộ và có tài thổi sáo xiêu lòng người. Sương muối và nắng rát chỉ càng khiến cho nước da của nàng đậm đà hơn, thanh mảnh hơn.
Khác với các cô gái cùng trang lứa đã bắt đầu hò hẹn với con trai, nàng chỉ thích được ra biển, nhặt những vỏ sò, ngồi trên mỏm đá ngắm nhìn biển và thổi lên những khúc sáo du dương những khi nhàn rỗi. Đã bao gã trai đến nhà nàng đánh tiếng, nhưng rồi đều thất vọng bỏ về. Họ đồn rằng nàng là một cô gái quá cao ngạo, không chịu liếc mắt để ý một ai. Đám đến nhà cũng thưa dần, thưa dần rồi vắng hẳn. Bạn bè cùng lứa đã dần dần thành gia lập thất, làng chài có thêm một vài túp lều, những ngôi nhà tranh đơn sơ gần bờ biển. Cha mẹ nàng ngày càng lo lắng cho đứa con gái lỡ thì, còn nàng chỉ cười, lảng tránh đi những lần hỏi han. Ngày ngày nàng vẫn tự do như cánh chim hải âu, vẫn ra bãi cát trắng thổi lên những giai điệu hò hẹn với biển.

Một hôm có nhà giàu ở vùng khác nghe tiếng đến hỏi nàng về làm vợ, cha mẹ một mực ép nàng phải ưng thuận. Nàng nhất quyết bỏ nhà đi mất ba hôm, cuối cùng trở về với một chàng trai ra mắt song thân.

Nàng đã gặp chàng trai nghèo này cũng không một lần ra biển. Nàng đang ngồi trên mỏm đá thổi sáo thì nghe có tiếng sáo đáp lại. Tiếng sáo đó rất lạ. Chàng hội tụ tất cả những nét đẹp của biển, chàng cường tráng và tràn đầy sức sống. Chàng có một cây sáo làm bằng san hô, khi thổi lên thì nghe như tiếng hát của những nàng tiên cá, như tiếng sóng biển rì rào, như tiếng chim hải âu chao liệng vẫy gọi. Trái tim nàng đã rung động trước vẻ đẹp và lời sáo ấy, và đó là lần đầu tiên nàng được biết đến vị ngọt ngào của tình yêu. Chàng trai thường hay tặng nàng những con sao biển, những đoá san hô, những vỏ sò, vỏ ốc rất đặc biệt mà chàng tìm thấy mỗi lần ra khơi. Chàng dạy cho nàng thổi những giai điệu du dương mà trước đây nàng chưa được biết đến.

Nhưng chàng lại quá nghèo, chàng thậm chí không có nổi một nơi trú thân. Những gì chàng có chỉ là một con thuyền nhỏ, một mảnh lưới và cây sáo làm bằng san hô đó. Cha mẹ nàng không thể chấp nhận cho báu vật của họ lấy một người như vậy. Họ đuổi chàng trai đó đi và nhốt nàng trong nhà, hẹn với nhà trai ngày đính ước.
Chẳng điều gì có thể ngăn cản nổi tình yêu mãnh liệt, hai người đã bỏ trốn đúng vào hôm nàng thành hôn, xiết tay nhau chèo con thuyền nhỏ thoát khỏi sự truy đuổi của hai họ, cuối cùng đã đến vùng biển vắng người này định cư.
Nàng đã có những tháng năm hạnh phúc nhất đời mình, một túp lều tranh và hai trái tim vàng. Nàng trở thành một người nội trợ giỏi, chăm chút cho người yêu, xoa dịu cho chàng những mệt nhọc rã rời sau mỗi lần đi biển. Đối với nàng thế là quá đủ, nàng chỉ chờ đến khi hai người tích góp được một số tài sản nho nhỏ, đủ để dựng một căn nhà đơn sơ là sẽ làm cưới thành vợ thành chồng.

Hôm đấy cũng như những lần khác, người yêu thổi một khúc sáo, hẹn nàng sau chuyến ra khơi lần này sẽ tổ chức đám cưới. Nàng đã vui sướng chờ đợi ngày đó bấy lâu nay, nàng ở nhà sửa soạn nơi trú ngụ của hai người, nàng đan cho chàng một chiếc áo ấm bằng lưới để chàng có thể ra khơi khi màu đông tới, nàng hát những ca khúc, thổi lên những giai điệu để quên đi ngày tháng chờ chàng về.
Mùa đông rồi cũng đến và qua đi, ngày tháng dần trôi qua, đã một năm tròn kể từ ngày ấy mà chàng không trở về. Nàng buổi sớm nào cũng ra biển ngóm thuyền về, nàng nhặt vỏ sò, vỏ ốc gom lại thành gò để thuỷ triều lên sẽ cuốn chúng về biển. Người ta bảo rằng nếu cầu mong cho người thân đi biển được an toàn, người ở lại phải làm như vậy, đó là trả nợ cho biển.
Chàng trai vẫn không trở về, dân tứ xứ có người bảo rằng chàng đã bị biển cướp đi, có người lại bảo rằng chàng đã định cư ở một nơi khác. Nhưng nàng vẫn không chịu tin vào điều đó. Có rất nhiều kẻ lại đến tìm nàng, cầu hôn nàng, thề rằng sẽ đem đến cho nàng hạnh phúc. Nàng đuổi hết những kẻ vãng lai muốn kết thân với mình, ngày nào cũng ra biển chờ người yêu.
Rồi có người đã đến tìm nàng, đưa cho nàng cây sáo san hô, nói rằng ra khơi đã tìm thấy trên mặt biển cùng những mảnh gỗ vụn.
Hôm đấy biển động dữ dội, người thiếu nữ lỡ làng tuyệt vọng lại ra biển ...


~~ ~~ ~~ ~~


Nàng tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong túp lều của mình, có một người đang ngồi trông nàng. Ngoài kia, dường như biển đã dịu đi và trời đã quang đãng trở lại.
Đó là một người nom rất lạ, dường như từ vùng khác đến. Một người trầm ngâm, có mái tóc dày và hơi dài, trông mượt như đám rong biển, đặc biệt là đôi mắt, trong đó như ẩn chứa những điều rất sâu thẳm. Người đó mỉm cười không nói, đưa nàng một bát nước, bảo nàng uống đi rồi nằm nghỉ. Một bát nước rất ngọt, rất lạ, nàng hỏi nhưng người đó vẫn chỉ cười, bỏ đi...

Ngày hôm sau người đó quay trở lại, mang đến cho nàng một xâu cá hồng, đó là thứ cá quí, cả đời nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Họ trò chuyện, có điều người đó không bao giờ hỏi vì sao nàng một mình trơ trọi giữa bãi biển trong cơn bão. Chàng kể rằng mình là người đi biển, cùng đoàn thuyền buôn đến đây, dự định xây một cảng nhỏ ở vùng này. Chàng kể cho nàng nghe những câu chuyện về biển cả, về nghề biển, về những hòn đảo, những vùng đất xa xôi mà chàng đã từng qua.
Ngày lại ngày, chàng vẫn đều đặn đến thăm nàng, và đều trở về khi mặt trời vừa khuất mặt biển. Rồi chàng dắt nàng ra bờ biển, chỉ cho nàng thấy ở phía xa xa, nơi mà chàng và những người bạn đang xây cảng. Đã có rất nhiều lần người ta đến đây dự định xây cảng, nhưng cứ xây lên nửa chừng là biển nổi lên những đợt song thần đánh sập. Nhiều người đã bỏ mạng oan ở chối này, dần dà, chẳng còn mấy ai có ý định đó nữa. Chỉ có những người dân thổ cư, họ vẫn cố bám trụ lại vùng này, bởi dẫu sao một ý nghĩ rằng còn người thì còn sống được. Chàng bảo rằng có nó rồi, người dân sẽ về đây sinh sống, vùng biển hẻo lánh này sẽ trở nên đông đúc và nhộn nhịp.

“ Nàng hãy nhìn xem, rồi ở đây sẽ có những con thuyền lớn chở đầy cá tôm, rồi sẽ có nhiều mái nhà, rồi dân chài sẽ được no ấm. “

Và nàng mỉm cười, đã lâu lắm rồi trái tim đã khô héo của nàng mới có một chút niềm vui. Nàng đã sống ở đây và nàng thấu hiểu hơn ai hết cái khổ của nghèo túng, cũng vì nghèo túng mà người yêu nàng đã phải bỏ nàng mà đi...

Nàng vẫn ra biển vào mỗi sớm, bởi điều để nàng ngóng chờ tuy đã mất, nhưng thói quen ra biển thì nàng vẫn không bỏ được. Nàng yêu biển, biển đã gắn bó với tuổi thơ nàng, gắn bó với những tháng năm mộng mơ, với những chú chim hải âu, với sóng hiền hoà và với những giai điệu mà nàng thổi lên. Biển cũng đã gắn bó nàng với người yêu, với quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hạnh phúc nhất ấy. Nàng cay đắng khi nghĩ về cha mẹ, những bậc sinh thành ra nàng vẫn mong ngóng chờ nàng trở về, nàng cay đắng cho sự ích kỷ của mình vì tình yêu mà quên đi chữ hiếu. Lần đầu tiên trong đời, nàng biết thế nào là sự sụp đổ, toà lâu đài ước mơ mà nàng tự xây lên cho mình đã sụp đổ, chàng hoàng tử cũng đã biến mất. Trước mắt nàng chỉ là những khoảng trống khổng lồ và rỗng không. Nàng tiều tuỵ, héo hon dần...
Phần người lữ khách vẫn quan tâm đến nàng, và chàng buồn thay cho nỗi buồn, nỗi cô đơn đó của nàng. Dường như những gì chàng cố gắng bù đắp cho nàng không thể nào lấp nổi mất mát, không thể nào đưa nàng trở về với con người ngày xưa nữa.

Đã bảy tuần trăng kể từ ngày hai người quen biết. Nàng ngã bệnh.
Nàng được cho biết trái tim mình đang đập chậm dần, nó quá yếu, sự sống của nàng bây giờ chỉ còn được cứu đỗi bởi niềm tin và sức mạnh của chính nàng. Còn bản thân nàng thì không muốn sống nữa.

Chàng lữ khách vẫn ở bên nàng không rời nửa bước. Chàng chăm sóc nàng từng chút một, chàng thức thâu đêm để trông nàng, chàng mời về thầy thuốc ở khắp bốn nơi, không bỏ sót một phương pháp nào để cứu cho trái tim nàng đang ngày một yếu dần. Sớm sớm, chàng bế nàng ra bờ biển, tiếp tục kể cho nàng nghe những câu chuyện, những truyền thuyết về biển.

Chàng chỉ cho nàng xem những vỏ sò trắng muốt trên bờ cát mà nàng vẫn hay nhặt. Chàng bảo rằng đó là những người dân biển bị chết oan. Hồn họ hoá thành loài sò trắng. Tháng năm qua, những vỏ sò đó nổi trôi trong lòng đại dương, dạt đến không biết bao nhiêu vùng biển, bao nhiêu miền lạ. Có như thế, một ngày nào đó họ mới trở về được đất mẹ. Nếu như lắng nghe tiếng biển rì rào vào buổi đêm, người ta có thể nghe thấy tiếng hát, đó là tiếng hát của những vỏ sò, bài hát gợi nỗi nhớ quê hương, nỗi nhớ mái nhà thân quen, nơi nào có người vợ hiền tần tảo, đó là tiếng hát đau thuơng của một kiếp phiêu bạt, của nắm xương nằm lại trong lòng biển.

Chàng kể về loài san hô, loài hoa của biển. San hô trong lòng biển rạng rỡ những sắc màu mà thế gian chẳng bao giờ có được. San hô mềm mại và dịu dàng, thanh thoát trong khối nước. Khi chết đi, thân san hô cứng lại, kẻ khéo tay có thể lấy mà đẽo thành cây sáo, âm thanh sẽ đặc biệt hay, du dương quyến rũ lòng người khác thường.

Rồi chàng kể cho nàng nghe chuyện về loài chim hải âu. Về câu chuỵên của đôi trai gái yêu nhau nhưng cha mẹ không chấp thuận. Ngày cưới của người con gái, chàng trai thả trôi số phận mình trên một chiếc thuyền không chèo lái. Người con gái trốn chạy ra biển, chỉ thấy sóng biển rì rào, gió đưa lời thì thầm trách móc đến nàng. Nàng gieo mình xuống biển hoá thành cánh chim hải âu. Chiều chiều, hải âu kêu da diết ngóng những cánh buồm về, chờ đợi một ngày tình yêu lại sum họp.

Chàng cứ tiếp tục, tiếp tục trò chuyện với nàng cho đến một ngày nàng không còn có thể nói được, không nghe được, và không nhìn được nữa... Trái tim nàng đã vỡ, chẳng một tình yêu thứ hai nào có thể chưa lành. Tuổi thanh xuân của nàng đã sắp qua đi trong chờ đợi. Nàng không thể sống thiếu tiếng sáo đã gõ cửa tâm hồn thiếu nữ của nàng, tiếng sáo déo dắt đó vĩnh viễn tồn tại trong tâm tưởng, trong cả lời biển rì rào mà nàng chiều chiều ra ngóng. Nàng nhắm mắt, hai tay vẫn còn ôm chặt cây sáo trước ngực, mái tóc phủ khắp thân mình nhẹ nhàng che chở.

..........

Biển động dữ dội, ngoài kia chỉ là một màu đen kịt. Mưa rơi tầm tã cùng với sấm chớp, sóng lớn xô bờ hất tung những chiếc thuyền xấu số gần đó. Mưa xóa nhoà cả vùng, biển thét gào quay cuồng trời đất.
Người lữ khách bế nàng từ từ bước xuống biển.


" Có một điều ta chưa kịp nói cho nàng biết.
Chính ta đã nhấn chìm kẻ bội bạc đó.
Hắn không bao giờ xứng đáng với tình yêu của nàng.
Và cả cây sáo san hô nữa, người phàm trần như hắn làm sao có được.


ôi con người, các ngươi thật điên rồ và mù quáng. Trong số lũ sò trắng kia, có biết bao nhiêu kẻ đã tự gieo mình xuống biển. Sinh linh đấu tranh vì sự sống còn các ngươi thì tự tìm đến cái chết.

Ta đã không thể cứu được nàng. Tình yêu của con người ? Sao nó lại mãnh liệt hơn tất cả những quyền lực trên thế gian này ? Ta không hiểu nổi, ta không thể hiểu nổi con người !

Ta tôn thờ nàng, ta tôn thờ tình yêu thủy chung và trường tồn của nàng. Ta căm thù cây sáo của ta đã giết chết nàng, ta căm thù ta đã bất lực nhìn nàng từ giã cõi đời này !

Nàng sẽ ngủ yên trong lòng ta, nàng sẽ không còn phải sống trên thế gian đầy tội lỗi này nữa. Ta hứa với nàng, ta sẽ vĩnh viễn không mất nàng, ta sẽ giữ nàng mãi mãi ở trong ta, trái tim của nàng sẽ không còn tan vỡ nữa. Ta sẽ gìn giữ nhan sắc và sự thuần khiết của nàng. Người đời sau sẽ tôn thờ nàng như báu vật của biển cả. Đàn ông sẽ liều chết vì nàng, đàn bà sẽ điên lên vì nàng.Khắp thế gian này sẽ chỉ có nàng là đẹp đẽ và đáng giá duy nhất."

.........

Cơn bão biển tan dần, dân chài dần trở về chốn tan hoang không còn gì sót lại đấy. Không còn người thiếu nữ, họ bảo nhau rằng nàng đã xấu số bị biển cuốn đi rồi. Họ góp sức dựng nên một ngôi mộ trống, ngay tại chính nơi mà nàng vẫn hay ra đứng chiều chiều. Kể từ đó, vùng biển lặng gió và êm ả, không một cơn sóng nào xâm phạm đến nàng.
Dân chài tìm thấy nhứng loài trai sò lớn, tách miệng chúng ra sẽ lấy được những viên ngọc trai trắng muốt long lanh. Ngọc trai trở thành thứ sản vật vô giá của biển, người ta đổ xô đi mò trai lấy ngọc. Bên cạnh ngọc trai trắng, hiếm lắm mới có một viên ngọc trai đen. Đó là hai trái tim... Người ta đến xây một con cảng lớn, quanh năm thuyền bè tấp nập. Vùng biển nghèo nhờ đó mà dần dần đông đúc và no ấm.


~~ ~~ ~~ ~~


Đại dương vẫn bí hiểm và mênh mông, con người chỉ là những sinh linh nhỏ bé trước bao la của biển, không ai biết những con sóng được bắt đầu từ đâu, không ai hiểu vì sao biển lúc hiền hoà êm dịu, lúc lại thét gào sóng dữ. Biển vẫn thế, nhấn chìm đi bao nhiêu sinh linh vô tội, và vẫn ngàn khơi để lắng nghe câu chuyện của thế gian...

Và sau ba trăm năm nữa, ở một nơi nào đó sẽ lại xuất hiện một điều kì diệu...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
< Cún... >




Cún được nuôi bởi một gia đình thượng lưu, tại ngôi biện thự lớn trên đồi. Tuy vậy người ta lại bảo Cún chẳng xứng đáng ở trong đó chút nào. Đơn giản bởi Cún là chó ta, mà chó ta thì ở nhà gạch thôi, nhà toàn đá toàn gỗ thế này thì cứ phải là chó Nhật, chó bécgiê, chó Fox mới xứng đáng với tầm vóc của gia chủ.

Cún xuất thân từ nhà quê, đúng là quê thật. Năm mất mùa, mẹ Cún bị câu mất, người ta đói thì cái gì cũng xơi được. Người nông dân nhìn cả ổ chó đực mà ngán ngẩm, mới đem lên tỉnh bán. Vào phiên chợ, mới xách nách ra cho khách xem thì mưa lớn đổ xuống, người ngựa nháo nhào. Cái xe đạp của người nông dân đổ kềng, sọt chó con bung ra, ẳng ẳng chạy tứ tung. Cún cũng thừa dịp đó trốn đi. Chỉ tội cho người nông dân, sau cuộc vượt ngục hoàn hảo của những tội nhân, ông bắt lại đựơc mỗi một chú cún con, còn không mất sạch.
Cún chạy bán sống bán chết, không phải vì tự cứu mình. Mà là vì mưa rét quá, con chó nhỏ lần đầu tiên ra khỏi ổ vào mùa rét, lại ngấm mưa, chưa bao giờ khiếp hãi như thế. Cún chạy, chạy không phương hướng, như thể nghĩ rằng chạy thì trốn được mưa. Cuối cùng, Cún trú ở một bãi phế liệu gần đường cái. Cún lang thang được nửa ngày thì bị một người tóm được. Đem về tắm rửa sạch sẽ, gói gém cẩn thận rồi cho vào một cái hộp.

Ôi quí hoá quá, cậu đã đến chơi lại còn có quà cho chị nữa. Chị cứ khách sáo, thằng em đi hải đảo về, chó đảo nó khôn lắm, nghĩ bụng bắt một chú đem về anh chị nuôi giữ nhà, vườn tược thế kia không có chó canh sao được. Ừh chú cho chị xin, úi chà, xinh quá, trông cái tai cụp kia là khôn phải biết đấy, ở đây với cô nhé, chó con. Con Sen, ra bế chó cho cô, chuẩn bị ổ cho nó nghe chưa.

Thế là cuộc đời bên nhung bên lụa của Cún bắt đầu. Cậu chủ nhà này mười tuổi, kính 3 điốp, đeo cái cặp to đùng về tới nơi thấy Cún thích quá vồ lấy réo ầm ĩ. Cả đời cậu lần đầu tiên thấy chó, trước đấy cậu chỉ thấy trên tivi, chương trình Những bông hoa nhỏ, với cả mấy con chó nhựa đồ chơi ông chủ mang bên Nga về thôi. Đi học về là cậu lại lôi Cún ra vần, vần lên vần xuống rồi mệt quá lăn đùng ra ngủ, nằm đè lên khiến Cún tí chết bẹp. Bà chủ bảo chó ta thì không được lên giường ngủ với chủ, mà cậu đâu có biết chó ta chó tây nó khác khỉ gì nhau đâu ?

Cún mới về nghịch như quỉ, được cho vào nhà chơi đại tiện bừa bãi, bà chủ la hét cô Sen dọn liên tục không xuể, vì thế nên ghét Cún lắm. Bà bảo con chó này mất dạy, chó Tây người ta sinh hoạt điều độ, bảo gì nghe nấy, bà xem phim thấy thế, chứ đâu như chó nhà mình… Mấy lần bà mặc váy đầm tiếp khách, không chú ý Cún nằm dưới cắn cho tan tành, lúc đứng dậy, kéo toạc một phát rách đến ngang hông, bà tức quá, mặc cả khách vung chân đá Cún văng ra cửa, kêu ẳng ẳng. Bận khác Cún vần trong vườn, đen thủi đen thui, chị Sen chưa kịp tắm, cậu chủ đi học về kéo đuôi Cún lên phòng chơi, ôm ấp tung hứng. Tối đó cậu lên cơn sốt bốn hai độ, người nổi đầy hạch, phải chạy cấp cứu. Bà chủ bảo đấy tại con chó mang dịch cho chủ, cầm gậy phang cho Cún tới chết, dọa sẽ bán Cún. Bị choảng nhiều, mỗi lần thấy bà là Cún té, nằm thu lu trong bụi cây góc vườn. Bà lại bảo con chó này sợ gió, cứ lè lưỡi dương mắt thế kia chắc là bị dại rồi, phải bán thôi. Cún bị bán thật, người ta nhốt Cún vào lồng, chuẩn bị chở đi, Cún sủa ầm ĩ. Cậu chủ đang trên giường bệnh chân đất chạy xuống, khóc ôm siết cái lồng không cho mang đi. Lúc ấy bà chủ mới thôi, và cũng từ bận ấy Cún biết điều, không nghịch dại nữa…

Thực đơn của Cún như người giúp việc, cô Sen ăn cơm rang Cún ăn cơm rang, cô Sen xơi trộm sữa chua thì Cún đàng hoàng ăn sữa chua, cô Sen gặm xương gà thì Cún cũng gặm xương theo cô Sen. Tóm lại là Cún chỉ thua mỗi cô Sen ở chỗ là phải ăn sau. Không phải là Cún được chiều, đơn giản vì cái nhà này cô Sen nấu bao giờ cũng chừa phần ông chủ phòng khi ông về đột xuất, mà ông thì mấy khi về, nên Cún được hưởng phước. Cún lại có nhiều quyền lợi sát sườn hơn, nhất là khi gần cậu chủ. Mấy bận đang chơi với Cún thì cậu chủ bị gọi ra ăn bữa lót dạ. Đùi gà, cháo trứng, táo lê xoài cậu không thích, cậu chỉ thích mỗi món bánh kem. Thế nên lỉnh lỉnh cô Sen đi nấu bếp là cậu lại vứt cho Cún mày ăn dùm tao. Mỗi lần như thế, Cún ngoan ngoãn vẫy đuôi hân hoan hưởng thụ khẩu phần ngoài tiêu chuẩn của mình. Được cái Cún xơi rất nhanh và sạch, xơi xong sàn nhà còn sạch hơn cả khi cô Sen lau bằng xà phòng xịn, nên chẳng mấy ai biết cái thoả thuận ngầm giữa Cún và cậu chủ ấy.

Vì cậu chủ ăn nhiều mà chẳng béo ra chút nào, chỉ có cô Sen là cứ phây phây ra. Bà chủ ghét lắm, mày đi ở mà cứ tròn lẳn, tròn lẳn ra, con tao thì cong queo như khúc củi. Mày có cho nó ăn như tao dặn không ? Hay đói quá liếm hết của cậu chủ rồi ? Ấy là bà nói thế thôi, chứ cậu chủ cao mét hai nặng bốn chục kí, cún cao hai chục phân nặng ba kí, cô sen cao mét năm tư hơn bà hai phân nặng ba lăm kí cũng không phải là mỡ nhiều hơn xương thịt gì cho lắm. Hôm nọ ông chủ về, lỡ mồm nói với bà một câu, con Sen nó dạo này lưng ong má hồng phết rồi đấy mình nhỉ, làm bà phát hoảng. Bà ngày xưa cũng lưng ong má hồng, là hoa khôi của cả xóm, con nhà gia giáo lại có thế, ông mê bà như điếu đổ, nói nếu không lấy được bà ông sẽ tự tử. Nay bà lưng cong má lòng thòng, ông thì chơi thể thao, khoẻ khắn minh mấn lắm, thế có chết không cơ chứ ! Không được, bà quyết giữ gìn lấy cái hạnh phúc của gia đình này, thầy bảo năm nay bà có hạn quả không sai.
Thế nên có dịp là bà dạy chị Sen ra trò, bà dạy không phải vì bà khó tính, không phải vì bà gia chủ, mà vì bà lo cho cái êm ấm của nhà này. Chị Sen thì uất lắm, ai đời mới xơi có hai hộp sữa chua quá đát của cậu chủ mà bị nói như cướp của. Đã vậy thì nghỉ, về quê, kiếm việc làm, gì thì gì chứ không thể chịu nổi cái kiếp tôi đày này được. Bà đã thế tôi không đưa lại bà cái nhẫn tôi nhặn được hôm trước nữa, ai bảo bà thoá mạ tôi…

Chị Sen khăn gói ra đi, bà lặn lội về quê tìm người thay thế, cuối cùng dắt về một anh tỉnh nhà. Bà tự hào lắm, bảo rằng anh này người tử tế, thạo việc, hồi xưa làm lái xe cho một xí nghiệp, sau giải thể nên giờ ngồi không, ông công tác trên tỉnh suốt, tôi lại không biết lái xe, cuối tuần không lên thăm ông được. Anh ấy lại thạo nấu ăn, làm vườn, có gì cho ngủ ở gác trên gara, tốt hơn con ở cũ nhiều !

Cậu chủ ghét anh lái xe ra mặt, sự khác biệt giữa mét hai và mét bảy, kính cận và kính râm, đầu nồi đất và đầu đinh luôn luôn gây ra những hậu quả nghiêm trọng trong quan hệ. Cậu nhất quyết không gọi anh ta là chú, mà chỉ độc mỗi cái tên, kể cả chị Sen cậu cũng chưa từng gọi như vậy. Cũng tại anh lái xe hay xoa đầu cậu và cười đểu „cậu chủ con“. Khổ lắm, thêm cái chữ „con“ vào làm gì cho mất tình mất nghĩa ?
Còn phần Cún thì không có biểu hiện thái độ gì với người mới vào nhà này, cho dù có vài lần hắn ta cố tình dẫm vào đuôi Cún kêu ẳng ẳng, và có vài lần hắn lấy củ giềng dí vào mũi Cún.
Dăm bữa, lại có người biếu nhà một con chó nữa. Đây là một con chó bécgiê giống của Đức, trông cu cậu đen sì đen sịt, bà chủ bảo chó Tây thì phải có tên Tây, chẳng nhẽ đặt nó là Mực ? Benz, anh lái xe gợi ý, nghe đâu vì anh ta khoái chiếc Mercedes Benz, Đức chỉ có mỗi Hít le là tồi, còn lại cái gì của nước Đức cũng tuyệt hết !!! Ừh thì Benz, nhưng phải nhớ đọc là „ben dờ“ chứ không được đọc mỗi chữ „ben“, như vậy là thiếu văn minh lắm.
Cũng từ dạo ấy Cún bị tống cổ ra sân, vĩnh viễn không được vào trong nhà vì lý do: chó cảnh mới được ở trong nhà, Cún lớn xác, để trong nhà rất bẩn, không tiếp khách được. Bị ra ngoài Cún buồn lắm, mấy tối đầu Cún rên ư ử, ngước cổ lên cửa sổ phòng cậu chủ mà kêu. Con Benz cũng bắt chước sủa theo, tiếng chó vang ầm lên. Bà chủ cáu tiết, quát im, hai con vẫn sủa, thế là ầm ĩ như cãi nhau. Cậu chủ sợ, phải xuống vườn chơi mãi Cún mới yên.

Cún và Benz chung sống khá hoà bình. Tay tài xế rất hay không cho chó ăn, cậu chủ thì chỉ biết chơi cùng chứ không cho ăn chính, mà cậu lại đang độ tuổi lớn, có gì là xơi sạch, những đùi gà cháo trứng là cậu không tha bao giờ, chẳng chê ỏng che eo, không "làm phước" cho Cún như ngày xưa nữa. Cho nên Cún lâm vào tình trạng đói triền miên, ít ai nghĩ được rằng chó của cái nhà này lại có thể bị bỏ đói.
Một bữa chủ nhật, bà chủ đi sang hàng xóm, cậu chủ đi học, tay tài xế vác về thức gì đó nấu nấu nướng nướng thơm phức. Benz chạy khắp sân, khụt khịt, dãi chảy ròng ròng vì nóng và vì thèm. Cún nằm bẹp trong vườn, hai mắt lim dim nhìn anh bạn trẻ đang bồn chồn. Bữa no bữa đói với Cún đã quen, nhưng Benz thân to xác lớn, một ngày không có lạng thịt là như vặn ruột.
Bỗng chợt tay tài xế vẫy vẫy hai chú lại, hắn lấy thìa gõ nồi keng keng, đoạn đổ xuống đĩa ăn của hai chú một đống xương, xong bỏ lên nhà. Cún và Benz hồ hởi, chuyến này trời nắng chuyển mưa, được bữa kẻ gian sinh lòng tốt bụng. Benz sục mõm vào gặm lấy gặm để, nước mỡ dính đầy mũi. Cún ngửi ngửi, liếm liếm thành đĩa rồi bỏ đi.
Nó đánh hơi ra sau nhà, nơi mấy túi rác ở đó, sục sạo. Một hồi túi rách, rơi ra cái đầu chó thui nhe nanh còn vàng ươm… Sau chuyến ấy, con Benz bị táo tỏng, giải quyết đầy vườn, bà chủ kinh hãi, bảo tại sao giống becgiê lại xấu bụng thế, anh tài xế nhăn răng cười.

Người ta bảo chó quấn kẻ nào cho nó ăn, kể cũng đúng. Thời gian, con Benz quấn anh tài lắm, mà quấn thì anh thích, anh thích thì anh chiều. Còn Cún không quấn nên bị ghét. Hàng ngày, Benz quanh quẩn cạnh anh tài đang rửa xe, mình Cún tha thẩn quanh vườn, đào đào bới bới một góc, lôi ra mẩu xương còn sót lại. Cún sút đi trông thấy, chó bảy năm tuổi mà trông như cuối đời, lông rụng lả tả, lúc nào dáng đi cũng đờ đẫn. Khách đến nhà cứ khen con Benz thông minh biết vẫn đuôi đón tiếp, lại bảo nhà này có con chó như bị ghẻ, nhìn phát sợ.

Thời gian qua, ông chủ càng ít về nhà, bà chủ hay đòi anh xế chở lên tỉnh mua sắm. Cậu chủ nay lớn lắm rồi, đi học xe máy phân khối lớn vèo vèo, ăn mặc sành và đeo kính áp tròng cho đỡ xấu. Mỗi lần cậu đi đâu đó về, lũ chó đều sủa inh ỏi, lon ton ra đón, hình như cậu mệt nên chẳng quan tâm lắm. Dạo này hay thấy cậu dắt cô gái nào đó đến nhà chơi, mặt tươi roi rói, lúc về còn nắm tay mãi không buông. Vậy mà hôm nay mặt cậu như mặt bàn, xì xị xì xị.
Một hôm có chuyện gì đó, cậu chủ to tiếng với anh tài ghê lắm. Anh ta cứ khinh khỉnh khinh khỉnh, chỉ tay vào mặt cậu chủ, thế là hai người bương nhau. Cậu chủ mặt đỏ ngầu, sức mười tám lao vào cứ bị thằng ba mấy nó đánh cho bật ra. Hắn khôn lắm, để cậu chủ xông vào trước, hắn chỉ đánh trả, mà đánh không đánh vào mặt, chỉ đánh vào người. Hắn biết tính cậu chủ, đánh nhau không bao giờ mách mẹ. Cún phóng ngay đến trước cậu chủ, gầm gừ dữ tợn, tên tài mới cười khẩy, bỏ lên nhà.
Từ dạo đó cậu chủ đích thân cho chó ăn, chắc cậu sợ Cún bị đầu độc. Benz lại quay sang quấn cậu chủ lắm, quấy đuôi tíu tít, nhưng buổi tối nó lại hay ở phía gara nhiều hơn. Một hôm nửa đêm, Cún đang thiu thiu thì có tiếng động, Cún và Benz chạy vọt ra cửa trước, hoá ra là cậu chủ. Cậu lòng vòng đi dạo quanh vườn chậm rãi đến gần nhà xe rồi quay lại. Cậu mang theo chai rượu ra sảnh ngồi uống, đã tháng nay ông chủ không về. Cún tiu nghỉu nằm dưới ghế băng. Cậu uống ruợu hổ cốt, quí lắm và nặng lắm, Benz khiếp quá co cẳng chạy ra sau nhà, chỉ mỗi Cún ở lại. Cậu buồn, Cún im thin thít ngước mắt lên nhìn. Cậu xoa đầu nựng, Cún gầm gè thích thú lắm.

Từ buổi đấy, không thấy cậu chủ đâu cả, hai con chó côi cút bị đói triền miên. Benz lởn vởn quanh nhà xem, hòng mong tên tài xế chú ý đến nó. Cún giữ thói quen trốn trong góc vườn, không xin ăn tên tài, thỉnh thoảng lắm Benz mới tha về cho một miếng. Cún lại càng tiều tụy, ngày như bộ xương di động hết lòng vòng quanh sân lại nằm một chỗ. Dạo không thấy gã tài xế ở nhà xe mấy, buổi tối hắn ở hẳn trong nhà, bà chủ thì đối với hắn thân mật ra mặt, ông chủ đi biến mất chẳng về.
Nhác đi vài tháng, vẫn không thấy cậu chủ ra sân, nhà chỉ có bà chủ và tên tài ra ra vào vào với nhau, con Benz thì lớn xác rồi mà vẫn tíu ta tíu tít. Buổi sáng Cún nằm cạnh cửa, buổi chiều Cún nằm cạnh cửa, buổi tối Cún núp trong lùm cây ngước đầu ra phía cửa. Cửa sổ phòng cậu chủ đóng im ỉm, Cún hôm nào cũng ngước lên đó nhìn. Mùa đông về rồi, trong vườn lá rụng gần hết, gió thổi rít, con Benz chẳng mấy khi ló mặt ra sân trước lắm gió rét. Cún chỉ còn da với xương, gày tóm, run lẩy bẩy ở gốc cây thế suốt đêm, mãi gần sáng Cún mới quay về ổ, liếm chút nước rồi lại ra đó nằm tiếp.
Bà chủ bảo con chó này chắc dại rồi, gày trơ gày trốc, suốt ngày nằm đó, thỉnh thoảng bị bà đá cho mấy phát, Cún cũng không buồn nhúc nhích.

Một bận bà chủ đi vắng, tên tài xế say rượu nằm vắt vẻo trong xe ngáy khò khò, Cún lòng vòng quanh nhà, hai mắt lờ đờ như mơ ngủ. Đến lùm cây cũ, Cún nằm bẹp ở đó thì chợt phát hiện ra cửa chính chỉ khép hờ, Cún chạy lại, dùng chân và mõm cạy cạy cửa, cửa mở, Cún luồn vào trong nhà. Mấy năm rồi không được vào nhà bao giờ, Cún thấy mọi thứ đều lạ, lò dò đi thăm quan khắp một lượt. Nhất là cái cầu thang kia, hồi xưa Cún thấy nó vừa cao và lớn, bậc nào cũng quá đầu, nhảy lên được tới tầng thì cũng lè lưỡi thở dốc, vậy mà nay trông nó bé bé thế nào ấy, phòng cậu chủ ở trên đó. Cún phóng lên hi vọng sẽ gặp cậu, từ vụ tào tẩu khỏi sọt chó đến giờ, Cún chưa từng chạy nhanh thế.
Phòng cậu cửa mở toang, trống trơn, chỉ còn độc mỗi cái giường của cậu đã tháo giá. Cún khụt khịt, rên lên vài tiếng, bò đến góc phòng, nơi mà ngày xưa cậu chủ hay chơi với Cún, nằm đó khép mắt thở đều…

Một lát, Cún bị đánh thức bởi bàn tay ai đó xoa đầu mình, Cún khẽ mở mắt. Cậu chủ, cậu chủ về rồi. Cậu ngồi xuống cạnh Cún từ lúc nào không hay, ở bên là một đĩa sữa lớn do cậu mang lên. Cậu bảo Cún ăn đi, Cún ngoan ngoãn sục mõm vào cái đĩa. Sữa ngon quá, lâu rồi Cún chẳng được cậu đổ sữa cho như hồi bé nữa, đói khát, Cún liếm sữa xì soạp, liếc mắt lên nhìn cậu chủ hạnh phúc. Rồi cậu ngồi bệp xuống chơi với Cún, cậu lăn Cún lộn đi mấy vòng, cậu lấy dải vải thô chơi kéo co, cậu cầm một đầu, Cún cắn chặt một đầu kéo. Cún hăng tiết lắm, gầm gừ quyết thắng cho bằng được cậu chủ. Rồi cậu bỏ chạy, Cún đuổi theo, hai chủ tớ rượt bắt khắp nhà, đồ đạc liểng xiểng. Cún nghe thấy tiếng cậu chủ cười, mắt cậu chủ long lanh, như hồi xưa bé ấy... Cún khoái lắm.
Bỗng chợt cửa nhà mở tung, tên tài xế mặt hầm hầm cầm chai rượu bước vào, cậu chủ dừng chơi, đứng nhìn hắn với đôi mắt căm hờn, hai tay nắm chặt lại. Hắn xông vào đánh nhau với cậu chủ, đập cái chai vào đầu cậu ngã lăn ra đất. Cún gầm lên lao vào hắn, bị hắn thụi cho một quả văng ra mấy mét.

Con chó này láo quá rồi, không ai dạy nổi mày à ? Tiếng bà chủ lanh lảnh. Cún đang nằm trong phòng cậu chủ, căn phòng trống trơn, không thấy cậu đâu cả, chỉ thấy bà chủ và tên tài. Bà quát tháo ầm ĩ, tay chân loạn xạ, bà cầm một cái gậy tướng quất cho Cún túi bụi. Cún đau quá ăng ẳng chạy vọt xuống nhà, xông ra vườn núp trong lùm cây. Bà và tên tài đuổi cùng giết tận, tên tài lấy cả xô nước lạnh tạt vào, Cún hết hồn hết vía chạy ra thì bà chủ lại quật tiếp. Mày dám chui vào nhà, tha đất tha cát vào, làm vỡ hết đồ quí của tao, lại còn tè đầy ra nữa, con chó này láo, đánh cho mày chết đi. Cún kêu khóc chạy quanh, cứ trốn vào đâu là bị tên tài xách nước dội vào, hắn khôn lắm, hắn không dám đánh Cún vì sợ Cún cắn lại, hắn nhường việc đó cho bà chủ. Khắp mình mẩy Cún ướt sũng, ê ẩm, mõm và chân bị thương, rỉ máu, óc Cún ong lên. Cún nằm đó kiệt sức, không chạy nổi nữa, hơi thở yếu lắm. Thôi mình vào nhà, tên tài nói với bà chủ. Bà chủ vẫn chưa hết tức, tính bà xưa nay vốn sạch và ghét súc vật lắm. Bà quẳng cái gậy xuống sân, không nói không rằng, lẽo đẽo theo tên tài vào nhà.

Hôm sau ông chủ về, kéo theo một chiếc xe tải tướng, ông về không nói không rằng, kêu người khuôn đồ ra. Xong việc, ông nhảy lên xe đi thẳng. Bà chủ và tên tài không thấy mặt đâu cả. Chiều hôm đó, tên tài dắt về hai gã đàn ông to khoẻ, ăn mặc bụi bặm, một gã cầm gậy ngắn, một gã cầm gậy dài có vòng dây ở đầu.

Nhà này có hai con chó gớm phết nhỉ ? Chuyện. Con trụi lông kia gầy đét, lại già, toàn xương có thịt chó gì đâu ? Xương thì đem nấu xáo, ngu thế ? Con „dê“ kia được kìa, béo tối, nhưng mấy ai lại đi thịt „dê“ bao giờ ? Mẹ, bọn mày đàn ông mà lắm mồm như đàn bà, có bắt không ? Bắt chứ, con nào trước ? „dê“ trước.

Benz và Cún bị nhốt chung một chuồng, nhà này chẳng bao giờ xích chó. Hai tên lò dò, húi nhau mở cửa chuồng, bảo tao đặt thòng lọng, nó mà lếu thì mày đập thẳng tay. Cửa vừa mở, như có linh tính, Benz nhảy bổ ra. Hai tên bắt chó kinh nghiệm đập lia lịa, lại thêm tay tài xế cũng vác gậy tham gia. Benz khỏe lắm, lao vào hất đổ một tên, ngoạm cho một phát vào cánh tay cầm gậy. Cả bọn la hét ầm ĩ, con chó này điên rồi. Hai thằng còn lại chia nhau làm hai hướng, Benz quay về phía nào thì đều bị đằng sau đánh hôi. Bọn chúng đã vượt qua cả trăm trận đánh chó, tên bị thương ngồi dậy ngay, ba đứa quây thành vòng tròn, lăm lăm đập Benz túi bụi.
Phần Cún, Cún nhanh chóng bò ra khỏi chuồng. Một bên Cún là cánh cổng nhà bỏ ngỏ, một bên là „tam anh đánh Lã Bố“. Cún thở hồng hộc, ngóc đầu về phía cổng, đoạn lại ngó sang bên lũ đánh nhau. Hoặc cuộc đời Cún sẽ thoát, một cuộc vượt ngục thứ hai như hồi bé trong sọt, ở ngoài kia là bìa rừng, Cún có thể tự do tự tại không lo ăn đập. Hoặc là Benz bị đánh cho bằng chết, bị ba thằng đó xẻ thịt lột da.
Chợt Benz tru lên thất thanh, chân sau nó bị gập gẫy, đầu nó bét máu, máu của Benz và máu của thằng cha kia lênh láng sân nhà. Trong giây lát, Cún ngước nhìn lên cửa sổ phòng cậu chủ lần cuối cùng, đoạn nó xù lông, nhe nanh dữ tợn, lao vào…



Thôi về đi, cầm lấy mấy chục mà hàn nó lại, mẹ, cay quá, sổng cha nó nhất. Tên tài dúi cho hai kẻ bắt chó ít tiền. Hắn phải dọn ngay cái bãi chiến trường này, không bà chủ về thấy khiếp quá lại kêu oai oái. Hắn đang phởn chí, mai bán cái nhà này rồi, hắn sẽ cùng bà chủ đi nghỉ mát trăng mặt cho sướng, từ nay cứ gọi là hơn tiên, một nửa tài sản của lão ấy chứ ít gì đâu ?
Hai tên bắt chó ra về hầm hầm hừ hừ, vố này làm ăn lỗ to. Bọn chúng chưa bao giờ đi bắt chó mà lại te tua thế này, về thế nào cũng bị chủ mắng chết. Không bắt được, lại còn bị chó nó táp cho lên bờ xuống ruộng, đúng là „đời trộm chó thì chó cắn cu“. Bọn bố lếch thếch xiêu vẹo dắt chiếc xe Cúp "chuyên nghiệp" về, lúc đánh nhau xô đẩy thế nào va vào, chiếc Cúp đổ kềnh, dầu chảy lênh láng, không sao nổ máy được. Mất cả chì lẫn chài. Hai gã vừa đi vừa lầm bầm chửi cái nhà này giàu mà ngu đếch biết dạy chó, làm hai bố đây khổ sở.

Một mình nằm trong cũii, Cún không còn cảm thấy được gì nữa, các giác quan hoàn toàn như mù, chỉ có đôi mắt là còn nhìn được, nhưng mờ đục đi, như trong mơ ấy. Cún ngước thấy cửa sổ phòng cậu chủ trên kia cứ xa dần, xa dần. Cún nhắm mắt lại.

Buổi sáng hôm ấy tinh mơ, người nông dân mang lên chợ một sọt chó con, trời chợt đổ cơn mưa thật lớn ....
 
Đọc truyện của Trung mà cũng náo nức muốn dự thi quá :mrgreen: (Tiếc là chẳng có tài, có dự thi lại bị đá bay từ vòng log in khị khị :P ) . Chúc em nhận được giải cao (như năm ngoái hoặc hơn chẳng hạn ;) )
 
Back
Bên trên