Trần Cẩm Hà
(camha)
New Member
Từ giăng sáng em không tự nghĩ ra. Lại là kết quả đạo chích từ anh giai Nam Cao tài năng. Và anh giai em vẫn thầm yêu ấy đạo chích của ai nữa thì em không biết và cũng cóc cần biết. Rõ ràng từ giăng sáng có một vẻ cổ điển rất đỗi nên thơ nhưng vào văn em, cứ đọc rồi biết... rõ thật là một sự mai mỉa.
Giăng hôm ấy sáng, giời hôm ấy cao và em thì ngồi dưới hai lớp bê tông cao chừng dăm mét. Nói thế cho oai, chứ thực ra khối bê tông này rỗng ruột nên không nặng lắm. Sức em còn trụ được, một buổi tối có đáng là bao với sức thanh niên phừng phừng. Duy có điều muốn dòm giăng thì phải vươn cổ ra ngoài ô thông hơi be bé. Ngộ nghĩnh thay, mỗi lần như thế em lại tưởng ra hình ảnh Tề Thiên Đại Thánh bị giam mình dưới Hoa Quả sơn và thò mỗi cái đầu lông lá để ngắm đời suốt mấy trăm năm trường. Hey dà, cũng là hậu duệ của khỉ. Mình thua kém gì tổ tiên. Rõ là một sự mai mỉa.
Để bày tỏ tấm thịnh tình, nhân hôm giăng sáng giời cao, chủ nhà đã quyết tâm mua cho kỳ được đôi ba chú sâm cầm từ một anh thợ săn say rượu (rất có thể anh nhằm bắn cái gì đó khác hơn là sâm cầm) để chiên ròn đãi khách. Lần đầu tiên em nhìn thấy bầy sâm cầm qua từng giai đoạn còn sống với lúc vặt lông làm thịt và vào nồi. Lãng mạn làm sao, ới bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời. Cảm ơn Phú Quang, cảm ơn Hà Nội đã cho anh cảm hứng, cảm ơn thiên nhiên ban tặng chúng ta những chú sâm cầm tuyệt hảo.
Để chứng minh sự chu đáo, em đã mang tới một chiếc tàu thủy bằng sắt, niềm say mê một thời của thiếu nhi em với hi vọng gợi lại chút gì đấy để nhớ - theo đúng lối sống cổ hủ và bảo thủ, thích ôm khư khư những truyền thống cũ bất kể xấu đẹp của người Hà Nội. Cần phải có dầu thì tầu mới chạy. Chủ nhà lục mọi xó xỉnh ra một chai dầu hỏa sắp cạn - thôi cũng mừng. Tầu rồi cũng phành phạch chạy. Em lặng lẽ ngắm và bọn trẻ trong nhà hò hét vang trời khi điều khiển chiếc ô tô điện đâm sầm vào con mèo già lười nhác. Em nghe len lén tiếng thở dài không kịp nén của chủ nhà.
Cuộc sống không ở đây... tai em như nghe tiếng nói từ nơi xa xôi vọng về. Thế thì nó ở đâu nhỉ, cuộc sống của em. Một nơi nào đó sẽ phải có dòng sông êm đềm tắm dưới ánh giăng dịu dàng. Nơi nào đó em sẽ gột bỏ mọi ưu phiền.
Ôi, mệt nhoài cuộc sống của em ơi.
(Cái kiểu đâu đang than thở thì bị ời ời trên YIM ko, tụt cả hứng, có gì em mô đi phê sau)
Giăng hôm ấy sáng, giời hôm ấy cao và em thì ngồi dưới hai lớp bê tông cao chừng dăm mét. Nói thế cho oai, chứ thực ra khối bê tông này rỗng ruột nên không nặng lắm. Sức em còn trụ được, một buổi tối có đáng là bao với sức thanh niên phừng phừng. Duy có điều muốn dòm giăng thì phải vươn cổ ra ngoài ô thông hơi be bé. Ngộ nghĩnh thay, mỗi lần như thế em lại tưởng ra hình ảnh Tề Thiên Đại Thánh bị giam mình dưới Hoa Quả sơn và thò mỗi cái đầu lông lá để ngắm đời suốt mấy trăm năm trường. Hey dà, cũng là hậu duệ của khỉ. Mình thua kém gì tổ tiên. Rõ là một sự mai mỉa.
Để bày tỏ tấm thịnh tình, nhân hôm giăng sáng giời cao, chủ nhà đã quyết tâm mua cho kỳ được đôi ba chú sâm cầm từ một anh thợ săn say rượu (rất có thể anh nhằm bắn cái gì đó khác hơn là sâm cầm) để chiên ròn đãi khách. Lần đầu tiên em nhìn thấy bầy sâm cầm qua từng giai đoạn còn sống với lúc vặt lông làm thịt và vào nồi. Lãng mạn làm sao, ới bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời. Cảm ơn Phú Quang, cảm ơn Hà Nội đã cho anh cảm hứng, cảm ơn thiên nhiên ban tặng chúng ta những chú sâm cầm tuyệt hảo.
Để chứng minh sự chu đáo, em đã mang tới một chiếc tàu thủy bằng sắt, niềm say mê một thời của thiếu nhi em với hi vọng gợi lại chút gì đấy để nhớ - theo đúng lối sống cổ hủ và bảo thủ, thích ôm khư khư những truyền thống cũ bất kể xấu đẹp của người Hà Nội. Cần phải có dầu thì tầu mới chạy. Chủ nhà lục mọi xó xỉnh ra một chai dầu hỏa sắp cạn - thôi cũng mừng. Tầu rồi cũng phành phạch chạy. Em lặng lẽ ngắm và bọn trẻ trong nhà hò hét vang trời khi điều khiển chiếc ô tô điện đâm sầm vào con mèo già lười nhác. Em nghe len lén tiếng thở dài không kịp nén của chủ nhà.
Cuộc sống không ở đây... tai em như nghe tiếng nói từ nơi xa xôi vọng về. Thế thì nó ở đâu nhỉ, cuộc sống của em. Một nơi nào đó sẽ phải có dòng sông êm đềm tắm dưới ánh giăng dịu dàng. Nơi nào đó em sẽ gột bỏ mọi ưu phiền.
Ôi, mệt nhoài cuộc sống của em ơi.
(Cái kiểu đâu đang than thở thì bị ời ời trên YIM ko, tụt cả hứng, có gì em mô đi phê sau)