Tản mạn Ams

Phan Thu Hà
(haphanthu)

Administrator
Tản mạn trường Amsterdam
Thuỷ Ngân - 12V, 95-98

Người ta vẫn thường gọi đùa trường Amsterdam là "Trường chùa". Có một cách cắt nghĩa rằng: "Các thầy cô giáo uyên bác như những vị cao tăng, còn học sinh thì chăm chỉ như những chú tiểu mới thụ giới học hành kinh Phật". Tuy nhiên, trong khuôn khổ bài viết này, chúng tôi không có ý tính bàn về truyền thống dạy và học mà chỉ muốn tản mạn về những góc nhỏ trong trường, hy vọng nó sẽ làm cái nhìn của bạn về trường Hà Nội - Amsterdam đầy đủ hơn.

1. Cổng trường:

"Một câu chuyện ở cổng trường", nghe có vẻ như đó là một vấn đề khá đơn giản, thô kệch. Ở cổng trường thì có cái gì nhỉ, hai cái cổng, hai cái nhà để xe và vài bác bảo vệ. Bạn định nói rằng chẳng có gì đáng kể ở đây chứ gì? Nhưng nếu bạn muốn nghe thì vẫn có chuyện để nói đấy.

Ðiều phiền phức duy nhất khi bước qua cổng trường chính là lớp trực tuần. Họ thật dễ thương (khi không phải trực tuần), nhưng nếu lúc đó bạn thấy họ đứng trước cổng trường, tay còn cầm một quyển sổ với vẻ mặt nghiêm nghị,... Hãy coi chừng nếu bạn đang mặc chiếc áo sặc sỡ vào ngày thứ bảy thì dù chiếc áo đó đẹp đến đâu bạn cũng sẽ không quyến rũ được những con người có "trái tim băng giá" ấy và tất nhiên việc được nêu tên vào thứ hai đầu tuần là điều không tránh khỏi.

Tất nhiên mỗi bên đều có những tâm sự riêng của mình. Nếu bạn là người trực tuần thì bạn sẽ thấy việc đi học đúng giờ hay mặc đồng phục là vô cùng đơn giản (thì đấy, có thể đếm ra vô khối những con người chăm chỉ gương mẫu không bao giờ thấy tên trong sổ trực tuần). Mà cũng đau lòng lắm chứ nhưng đây là trách nhiệm, là kỷ luật nhà trường.

Thế còn những người có thâm niên trong sổ trực tuần thì sao? Cái chuyện mặc đồng phục cũng như không đi học muộn họ cũng muốn lắm chứ nhưng con đường trở thành người gương mẫu đâu phải toàn hoa hồng? Tôi có thể nêu ra đây cả 1001 lý do của họ. Ði học muộn ư, tất nhiên nếu chúng ta đến trường voà lúc 8h15 thì là do chuông đồng hồ quên không kêu hoặc xe bị hỏng dọc đường. Còn nếu không phải cả hai thì chắc chắn là đường bị tắc. Còn chuyện đồng phục ư: "Bạn thông cảm cho, áo mình giặt chưa khô. Sao không giặt sớm ấy à? Mình muốn thế lắm nhưng khi khô rồi lại bị dây bẩn lại phải giặt lại. Tại sao không là cho khô ư? Tất nhiên mình có là chứ nhưng đúng lúc ấy mình phát hiện ra nó bị rách một lỗ to tướng, mẹ mình thì đi làm, chị gái đi học, em gái thì v.v..."

Khi đọc những dòng vừa rồi, bạn đừng mất công đặt họ lên cân xem ai đúng sai sai mà bạn cũng đồng cảm với chúng tôi thì sẽ hiểu rằng đó chỉ là những lý lẽ bọc ngoài. Tôi hỏi một bạn gái mặc chiếc quần bò rất đẹp đang đá cầu. Bạn không sợ bị thầy cô bắt về nhà mặc đồng phục sao? Bạn gái đó nháy mắt: "Yên trí đi, đồng phục mình mang đi mà". Có lẽ đoạn đối thoại trên đây chính là nói lên cái lý do thật sự cho việc không mặc đồng phục là...

Qua được điểm nóng ở cổng trường tôi lại bắt đầu lao vào một điểm nóng khác. Bạn không học thuộc bài ư, đừng lo đã có vé xe 9 nước, bạn sẽ thoát thôi mà. Thế nên tôi đây khi đạp xe qua cổng trường nếu thấy con số 9 phấp phới trên tay bác bảo vệc thì phải đạp cuống cuồng, thế nhưng không ít lần ngậm đắng nuốt cay hận mình "phận mỏng", đã đánh mất sự may mắn vào tay người khác. Tuy vậy, con gái "chân yếu tay mềm" lại có những biện pháp khác. Có một lần tôi đang hậm hực với con số 13 trong tay thì bỗng nghe một giọng nói ngọt ngào: "Bố ơi, vé này có 3 nước thôi, bố đổi cho con đi!". Tôi hằn học nuốt nước miếng nhìn con bạn cùng lớp hớn hở nhận từ tay "bố bảo vệ" của nó chiếc vé có hai con số 9 đẹp đẽ. Thật tôi cũng muống trở thành con của bố nhưng bố đã có quá nhiều con gái rồi nên tôi vẫn đành nhận những chiếc vé số 13 mà tự an ủi rằng ngày trước, khi còn đi học chắc Kasparop cũng suốt ngày nhận được vé số 13. Nếu bạn cho rằng đấy chỉ là chuyện mê tín dị đoan thôi thì không phải vậy. Niềm tin vào sự may mắn dù là chỉ nhỏ bằng chiếc vé xe thôi nhiều khi cũng rất có ích. Một cô bạn tôi đã từng nói khi xem bói tao chỉ tin vào những điều tốt thôi còn điều xấu thì... quên nó đi.

Vé xe rồi, lớp trực tuần rồi, còn gì nữa nhỉ? Còn những câu chuyện, có biết bao điều để nói trên đoạn đường bắt đầu từ nhà xe ấy. Tôi dám chắc rằng, có không ít những tình bạn đẹp đẽ hình thành từ nhà xe giản dị này. Không cầu kỳ màu mè, mà sôi động hấp dẫn, bãi đỗ xe cũng trở thành một phần đặc trưng không thể thiếu được ở trường tôi, vậy những phần khác là gì?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
2. Cây cối:

Phải nói rằng, trường không nhiều cây, mà lại ít cây to. Ðôi lúc, tôi vẫn ước ao giá như trường mình có nhiều cây to như trường Chu Văn An thì sẽ tuyệt vời biết bao, nhưng rồi lại thấy những cây phượng, cây bằng lăng... bé nhỏ của trường cũng có cái hay của nó.

Mười năm - thời gian không đủ dài để một cây non có thể trở thành cây cổ thụ. Năm lớp 10, hành lang lớp chúng tôi nhìn xuống sân trường quốc tế. Ở đó trông rất nhiều hoa loa kèn đỏ mà mỗi khi xuân tới, cả luống hoa lại rực lên màu đỏ tươi tắn, rự rỡ. Tuy thế, chúng tôi vẫn thích ngắm cây liễu hơn. Có đứa đã từng ước giá như có dòng suối chảy qua gốc liễu nữa thì cảnh sẽ đẹp lắm, giống như trong cổ tích... Cây liễu ấy, mặc dù không đẹp bằng liễu Hồ Gươm, nhưng đã gắn bó với chúng tôi suốt một năm học, năm học mà chúng tôi đã bắt đầu biết đọc "Bên gốc liễu" của Andecxen.

Năm lớp 11, hành lang lớp tôi lại nhìn ra sân bóng. ở đó có cây bàng, cây phượng, dãy phi lao, và nhất là cây rất lạ mà chúng tôi tự đặt tên là cây "hoa nhớ". Tháng 9, tháng 10 là lúc "hoa nhớ" nở. Từng chùm hoa vàng rực rỡ li ti cứ bừng lên như đùa với nắng. Hoa rắc lên mái tóc, màu vàng mãnh liệt ấy hình như đồng cảm với một nỗi nhớ không tên nào đó của những cô cậu học sinh mới lớn. Tôi không hiểu vì sao cây cối ở trường tuy bé mà lại nở rất nhiều hoa, không kém gì các cây to. Từ trên nhìn xuống, các tán cây trông như những chiếc ô rực rỡ sắc đỏ của hoa phượng hay đằm thắm màu tím của cây bằng lăng. Những cây phượng trường tôi có hoa tàn rất muộn, tận cuối tháng 9, tôi vấn thấy đôi khi còn sót lại một vài bông hoa như những đốm lửa nhỏ, nổi bật giữa mầu xanh lá và quả. Cả trường tôi có duy nhất cây bàng mọc trước cửa căng tin. Tuy trông nó cũng "lùn tịt" như cây bằng lăng và phượng ở sân trước nhưng trông vẫn rất đẹp. Ðầu năm học cũng thấy có những quả bàng chín vàng thơm rụng xuống đất. Cuối thu, đầu đông, cây bàng chuyển đỏ rồi trút lá. Mãi đến mùa xuân, lộc non tràn sức sống, không còn nhận ra cái cây khẳng khiu trụi lá trong mùa đông nữa.

Lên lớp 12, chúng tôi chuyển về đầu dãy nơi mà từ hành lang có thể nhìn ra Hồ Giảng Võ. Ở đây, chúng tôi lại phát hiện ra rằng hoa xưa mọc sau phòng thí nghiệm sinh vật, những cái cây mà trước đây chưa đứa nào để ý. Hoa xưa cũng thay lá vào mùa xuân. Nhưng phải đến cuối tháng ba, hoa xưa mới nở (đây là lúc cây đẹp nhất). Hoa xưa tàn nhanh, mỗi năm chỉ nở một lần và chỉ tồn tại trong khoảng 7 - 10 ngày. Hoa trông giống như hoa khế nhưng không tím mà trắng, và cây hoa xưa khi hoa nở trông xa như cây điệp anh đào trong Huế. Cả vòm cây ánh lên một màu trắng bàng bạc, dìu dịu, ngập ra cả không gian, như nhắc nhở về những hoài niệm đã xa (có lẽ vì thế, người ta mưới đặt tên là "hoa xưa"). Hoa xưa mọc nhiều trên khu lăng Bác nhưng chúng tôi vẫn yêu cây của trường hơn, có thể là bởi chúng tôi cảm thấy cây của trường có một phần là của mình. Góc nhìn từ trên hành lang của chúng tôi năm lớp 12 này thật đẹp, nhất là có thể trông thấy hồ Giảng Võ phía ngoài trường. Những lúc nhìn ra phía ấy, nỗi buồn cũng dễ tan đi. Vào những sớm mùa đông, khi sương chưa kịp tan, mặt hồ như chìm trong sương khói mờ ảo, gợi tới câu ca dao thuở trước.

Nói tới cây cối trong trường, không thể bỏ qua hàng xà cừ phía sân tập nhảy xa. Tất nhiên, cây xà cừ ở đây không lớn như ở đường Phan Ðình Phùng hay Hoàng Diệu, tất cả cây cối trong trường đều bé nhỏ như chính số tuổi của trường vậy. Bình thường, xá cừ cũng chẳng khác gì những loài cây như kim, sao đen... chỉ đến tháng bốn, tháng năm, cây mới bộc lộ hết vẻ đẹp của mình. Các cây đều rụng lá vào mùa thu, chỉ riêng xà cừ rụng lá vào cuối xuân, đầu hạ. Những lúc đó, chúng tôi thường ra ngồi trên ghế đá dưới tán lá xà cừ, lắng nghe tiếng là vàng xào xạc túa ngập mặt đất, lòng vui bâng quơ...

Trường tôi cũng còn trồng cây hoàng điệp, mỗi năm hoa trổ vàng vào đầu thu, loài hoa mà chúng tôi thường gọi là hoa cơm nguội - như trong bài hát của nhạc sĩ họ Trịnh.

Phải công nhận rằng, những hàng cây trong trường đã góp phần làm cho những đứa học sinh chúng tôi thêm gắn bó, yêu quý trường hơn và là một phần không thể thiếu trong kỷ niệm về những năm cấp III đẹp nhất của thời học trò.
 
3. Các ngóc ngách:

Chúng tôi không hề muốn trong bài có sự chuyển mạch đột ngột này. Đọc xong những dòng cảm xúc lãng mạn ở trên, bạn sẽ lao ngay đến để "tai nghe không bằng mắt thấy" về hệ thống sinh vật cảnh của trường? Sự chuyển mạch này là nhằm cảnh cáo bạn: hãy coi chừng nếu bạn chỉ mới biết sơ sơ về trường Hà Nội - Amsterdam và trong tay bạn không có tấm bản đồ không kém chi tiết hơn bản đồ khu 36 phố phường.

Ừ thì nói ngõ ngách trong trường, lại kiểu "mồm ngang, mũi dọc, mắt mọc hai bên" chứ gì? Tưởng đơn giản thế thôi!

Một điều mà chúng tôi rất tự hào là trường khá rộng, phải tới 40.000m2 không kém - nếu như trình độ tính toán của dân Văn không tới mức như người ta vẫn đồn đại. Chúng tôi có tất cả 4 sân: sân trước, sân sau (sân bóng), sân nhảy xa và sân bóng rổ (không kể một khoảng sân nhỏ chơi cầu lông). Ngoài ra, chúng tôi cũng có một hệ thống phòng học đáp ứng đủ, nếu không nói là thừa.

Ðó là dãy nhà hình chữ L mà chúng tôi quen chia ra 3 khu, hai khu 4 tầng: một nhìn ra sân Quốc tế, một trông ra sân bóng. Khu còn lại hai tầng xây theo kiểu hình vuông và lớp này trông ra lớp nọ. Nhìn chung là như vậy nhưng chớ vội mừng, bạn chưa biết gì về "mê cung" đâu. Một ví dụ nhỏ: bạn muốn tới thăm một người bạn học lớp 9A trên tầng hai, đi cổng chính vào sảnh. Vấn đề là đi thẳng, rẽ trái hay phải trong khi chỗ nào cũng có cầu thang cả. Bạn rẽ trái chứ gì, lại có hai cách chọn tiếp: rẽ trái đi thẳng và rẽ trái rồi rẽ phải, có hai cầu thang cả thảy nhưng cả đôi đều sai tuốt, lên tới tầng 2 rồi bạn chỉ việc lè lưỡi trở xuống tìm đường khác vì trường Quốc tế đã bít đường "biên giới" của họ (họ có một nửa tầng hai của cả hai khu bốn tầng). Trở lại sảnh, đi thẳng hay rẽ phải tuỳ ý. Nếu vận đỏ bạn sẽ đi thẳng vì đường này ngắn gấp đôi. Còn nếu rẽ phải cẩn thận "chướng ngại vật" để đảm bảo là mùi bánh mì thơm phức ở căng tin không rút khỏi hầu bao của bạn tờ 2 nghìn duy nhất mà bạn nâng niu bấy lâu? Thoát được lên tầng 2 rồi thì đỡ hơn. Trừ khi bạn học kém Địa lý, bạn dễ sẽ đi vòng quanh tầng 2 của khu nhà 2 tầng cách biệt này chứ không tỉnh táo nhìn ra nó nối liền hành lang với khu nhà 4 tầng, địa chỉ cần tìm của bạn.

Thật ra, các đường ngang ngõ dọc tuy có rối rắm tít mù thật nhưng chưa tới mức trận đồ bát quái của Khổng Minh đâu. Mà nếu lỡ có lạc thât thì thử chút chơi, bạn sẽ thăm thú được nhiều nơi trong trường mà chưa chắc học sinh Amsterdam nào đã biết cả đâu. Nếu để ý, bạn sẽ thấy đại đa số các phòng học đều dồn về hai khu bốn tầng, còn các phòng thực hành, phòng ngoại khoá nằm phần lớn ở khu hai tầng. Nói về hệ thống phòng ở trường chúng tôi thì rất đa dạng. Ðể viết bài này tôi đã phải bỏ ra 2 giờ ra chơi để đếm số phòng, và con số thu được (có thể chưa chính xác) là 88 phòng (không kể khu vực ngăn riêng của trường Quốc tế). Trong đó có các phòng ở tầng 1, tầng 2 là đáng nói đến nhất.

Tầng 2 (như đã nói ở trên) có một dọc phòng học khu bốn tầng nối liền với khu 2 tầng, nối có kết cấu hình vuông rất dễ đánh lừa những "tâm hồn lơ lửng" - địa chỉ nổi tiếng nhất ở tầng 2 là phòng y tế, nơi hội tụ của nhiều học sinh bệnh thật có, bệnh giả có. Và ở phòng y tế này, đáng chú ý nhất là học sinh (đặc biệt là nữ) không phải là chiếc máy nha khoa tối tân đặt ở góc sáng sủa nhất mà là cái cân có vẻ khiêm tốn đi theo thời gian đặt ở cuối phòng. Ngoài phòng y tế ra, còn có một phòng điện tử, hai phòng vi tính, một phòng Vật lý, một phòng âm, những người bạn "thiên lý song hành" với học sinh các lớp Tin, ngữ, Lý và một phòng phôtô dành cho thầy cô giáo.

Tầng 1, nếu bắt đầu từ những căn phòng hình như là bỏ không mà thực tế là của trung tâm ELTE English, tiếp sẽ là các phòng video, đội tuyển, chuyên đề Hoá, thực hành Hoá, thực tập Sinh. Phòng thực hành Sinh hình như dành cho những người thích "giật gân", vào đấy để bị "chế giấc", một lố xương xẩu, khiếp nhất là cái lọ ngâm gì đó giống như đứa trẻ con sơ sinh. Phòng thực hành Hoá vui hơn, ấn tượng nhất là chậu natri to đùng ngã ngửa, lấy một ít thả vào nước nó chạy nhặng lên, xì xèo. Tiếp đến là hai căng tin (xem mục dưới), thư viện nơi lý tưởng cho các phần tử trí thức hoặc... bùng tiết), phòng sổ sách, sảnh. Bên kia sảnh là phòng hiệu trưởng, phòng hội đồng (đặc biệt bàn bi a, không ngớt tiếng reo hò của các thầy giao vui tính); rẽ phải lại đâu vào hai phòng của trường Quốc tế: Art - Design - Mr Braggens và phòng France - Mr Noel, phòng tập thẩm mỹ (thiết bị number one) và cuối cùng là nhà tập có cửa thông ra sân bóng rổ.

Phải công nhận là trường có quá nhiều ngóc ngách để học sinh "lậu" tiết học. Có anh bạn "khó nhằn" giờ văn, bùng xuống nhà tập, vô phúc thế nào bảo vệ lại vô tình khoá cửa nhà tập lại, nhốt cậu ta mấy tiếng đồng hồ. Vậy là lần sau xin cạch.

Nhưng điều quan trọng hơn cả là một cơ sở vật chất như của trường đã phục vụ học sinh rất rất nhiều mặt. Ðơn cử một khía cạnh vui: lên cầu thang theo lỗi rẽ trái, khi tới tầng 2, nơi có tấm sắt ngăn của trường Quốc tế - ngày xưa phải đến nhà thèm thuồng với tuck shop bán đồ ăn vặt của học sinh tây. Nhưng nay, hai căng tin luôn mở rộng, bạn có thể tự hào rằng trong tuck shop không có bán bánh mỳ trứng, "đặc sản" của trường Amsterdam. Thế mới biết "mọi con đường đều dẫn đến...".
 
4. Căng tin:

"Muốn học thì phải có sinh lực, muốn có sinh lực thì phải ăn, muốn ăn thì phải xuống căng tin". Ðó là lập luận đầy sức thuyết phụ của dân "vờ ăn". Khi diễn thuyết về đề tài "Vai trò của căng tin với đời sống học đường".

Công nhận, căng tin có vai trò quan trong thật sự. Ðâu phải ai cũng đủ thời gian đi ăn sáng ở nhà, đâu phải ai ăn sáng rồi cũng no đến tận trưa... Cho nên, để đảm bảo "vấn đề dinh dưỡng và vệ sinh thực phẩm" cho học sinh, nhà trường không thể không mở căng tin. Trường mình đã thật tâm lý khi nhận ra ngay nhu cầu bức xúc đó của học sinh và đáp ứng được kịp thời. Ðến nay, căng tin trường chưa phải đã có thâm niên lắm nhưng thực sự đã có địa vị cao trong lòng học sinh. Có lẽ chỉ cần nghe nhắc tới hai tiếng "căng tin" thôi, bất cứ ai đang ngồi ở những phút cuối tiết 3 hay tiết 5 cũng phải cồn cào, day dứt. Căng tin đã quá quen thuộc với bất kỳ học sinh nào trong trường, chẳng có ai là không biết nó ở đâu cả. Một nơi có vẻ khá tiếng tăm và uy tín - xin cam đoan là giờ ra chơi có ít nhất 90% dân trong trường đổ xô về phía đó. Một nơi còn lại có vẻ khiêm tốn hơn chút ít, nhưng cũng không phải là không nhộn nhịp, vì được cái bán toàn đồ bình dân nên lũ học trò nghèo túng tiền thường kháo nhau: "Xuống cái chỗ cạnh nhà vệ sinh ấy"!

Căng tin ở giờ ra chơi là nơi náo nhiệt, sôi động nhất. Hàng chục những con người tài năng và tâm huyết cùng nhau lao về một đích, chỗ bán bánh mỳ. Mà tất nhiên những kẻ cùng chí hướng thì dễ dàng đồng cảm, hoà hợp với nhau hơn. Thế là, ngoài vai trò chính, căng tin còn có vai trò không nhỏ trong việc gắn kết tình bạn giữa các lớp, các khối với nhau. Một cái bàn dài độ gần một mét kê sát cào tường và bâu xung quanh là những tín đồ trung thành cuả chiếc dạ dày đáng thương đang sôi réo. Ai cũng hăng hái, muốn chui được vào đến tận trong để mua cho dễ, cho nhanh. Nhưng thường có mười người thì phải đến chín người chịu ở dí tại chỗ, không tài nào ra được. Mà thời gian đất chật người đông lúc ấy, kiếm được mảnh đất cắm chân con con ở trung tâm thế đắt giá lắm chứ tưởng đâu. Thế là sẽ có một cô bạn cùng lớp, rồi một cậu bạn cùng khối, một em cùng trường (nói chung là quen thân) vỗ vào vai thân ái: "Mua hộ một cái, sướng thế, vào được tận trong ấy cơ à?" hay "Hộ tao hai cái trứng ruốc cho cái Nga với nhé", v.v... Thế thôi rồi sau một hồi hồn nhiên làm trợ tá tích cực giúp cô căng tin tiêu thụ chiếc bánh cuối cùng thì mới chợt nhớ ra, "giật mình mình lại thương mình xót xa", đành ôm cái bụng rỗng đi lên lớp, chí ít cũng được an ủi rằng quen thêm mấy bạn lớp bên cạnh, biết đâu lần sau còn nhờ lại.

Căng tin là nơi hội đủ thứ chuyện, có chuyện "bài này khó học quá mà tiết sau kiểm tra rồi", chuyện "cái phim hôm qua buồn cười thế" và cả chuyện "đi vay mãi mới đủ tiền xuống đây đấy". Vào căng tin là bạn đã bước vào một thế giới thu nhỏ với đủ thứ chuyện trên trời, dưới đất như thế. Phải nói là cực vui, xuống ấy, có không khí, nói chuyện sôi nổi phải biết, mà diễn thuyết về những vấn đề pha chút "giật gân" thì sướng hơn đứt thư viện còn gì.

Và căng tin cũng là một tình yêu "khá lớn" trong cả tình yêu lớn của chúng tôi dành cho trường. Có căng tin, cuộc sống trong trường hình như sôi động hơn, phong phú hơn phần nào. Có căng tin, mọi người có thêm điều kiện hoà nhập với trường, với lớp, với bạn bè xung quanh mình mà không hiểu tại sao, cũng ăn miếng bánh mỳ giống như ở nhà, sao ngồi trong căng tin, chia sẻ với bạn bè xung mình, tự nhiên thấy ngon lên kỳ lạ.

Vào thời điểm bài viết này được đăng lên Yearbook thì đã có nhiều điều ghi chép trở nên lạc hậu. Chắc cũng chẳng sao nếu đọc chúng mà mình vẫn thấy phần thân quen trong đó. Mong rằng những góp nhặt sẽ phần nào đó gắn kết chúng ta với trường hơn.
 
Phan Thu Hà đã viết:
Tản mạn trường Amsterdam
Thuỷ Ngân - 12V, 95-98

Qua được điểm nóng ở cổng trường tôi lại bắt đầu lao vào một điểm nóng khác. Bạn không học thuộc bài ư, đừng lo đã có vé xe 9 nước, bạn sẽ thoát thôi mà. Thế nên tôi đây khi đạp xe qua cổng trường nếu thấy con số 9 phấp phới trên tay bác bảo vệc thì phải đạp cuống cuồng, thế nhưng không ít lần ngậm đắng nuốt cay hận mình "phận mỏng", đã đánh mất sự may mắn vào tay người khác. Tuy vậy, con gái "chân yếu tay mềm" lại có những biện pháp khác. Có một lần tôi đang hậm hực với con số 13 trong tay thì bỗng nghe một giọng nói ngọt ngào: "Bố ơi, vé này có 3 nước thôi, bố đổi cho con đi!". Tôi hằn học nuốt nước miếng nhìn con bạn cùng lớp hớn hở nhận từ tay "bố bảo vệ" của nó chiếc vé có hai con số 9 đẹp đẽ. Thật tôi cũng muống trở thành con của bố nhưng bố đã có quá nhiều con gái rồi nên tôi vẫn đành nhận những chiếc vé số 13 mà tự an ủi rằng ngày trước, khi còn đi học chắc Kasparop cũng suốt ngày nhận được vé số 13. Nếu bạn cho rằng đấy chỉ là chuyện mê tín dị đoan thôi thì không phải vậy. Niềm tin vào sự may mắn dù là chỉ nhỏ bằng chiếc vé xe thôi nhiều khi cũng rất có ích. Một cô bạn tôi đã từng nói khi xem bói tao chỉ tin vào những điều tốt thôi còn điều xấu thì... quên nó đi.[/color]

hahaha...em cũng là một trong những đứa suốt ngày săm soi cái vé xe đấy, và cho đến tận bây giờ vào đại học vẫn giữ thói quen đấy nhưng giờ phải mua vé theo học kỳ nên ko thể săm soi mà đoán già đoán non "số phận" mình từng ngày từng ngày một nữa ;) , thay vào đó, cứ đầu một học kỳ là lại phải năn nỉ nịnh nọt bác trông xe cho con xin cái số đèm đẹp hihihi :oops: :D :cool:


...You'll Never Walk Alone...
 
Oi doc bai viet nay em thay nho nha nho truong qua chi oi! Nhat la doc doan ke ve cangtin y', them banh my` trung qua di mat!
 
Thúy ơi, cuối cùng em cũng vào đọc yrbk của bọn chị, hihi vui quá. Post bài yrbk lên thấy mọi người đọc vui chị cũng vui lây :)
 
:) Em nhớ hình như bài này có dạo đăng trên HHT đúng không chị?
P.S. Cái avatar của chị cool lắm ;) My favorite, Starry night!
 
Chị không biết nó có từng được đăng báo không. Bài này có lẽ vì quá dài nên không thể đưa vào Yearbook được, chị tìm thấy trong đống đĩa cũ của ban biên tập đấy.

Chị thích bức Starry night lắm. Rất vui vì biết em cũng thế :) Chị còn thích cả các bài hát liên quan đến stars nữa, nhất là bài Night of stars (Barcarrole).
 
Bạn Hà ơi, cho tớ hỏi là bài "Tản mạn Ams" này nguyên thủy là do ai viết vậy?
Mà hình như lâu lắm rồi ấy không lên đây thì phải?
 
Bài này là do một nhóm người đều mang tên là "Dòng sông" ở Lớp Văn viết đấy...
 
Bố đấy à, con đây mà, bố ko nhận ra con à? Dao này bố thế nào, đang ở Nam hay Bắc thế?
 
Sao không thấy nhắc đến Bắc Đại Bàng nha??? ấn tượng khó quên mỗi khi bước vào cổng trường
 
Hi con, hehe, bố vẫn ở VN và vẫn ở miền Bắc. Thường xuyên vào đây nhưng không post bài mấy, lười mà.
Thê mày đã chuẩn bị lấy chồng chưa, nhớ mới bố nghe con. hi`, chẳng có tin túc gì của lớp mình nhỉ, hay thật :D
 
Bo oi, co le bo se lay chong truoc ca con day. con bay h e^' a^?m lam....Hu Hu!!!!!!!!!!!
 
Back
Bên trên