Phong cách riêng của chính mình??

V.N Hà Anh
(HaAnh)

Thành viên danh dự
Thưa chị, em năm nay 16 tuổi. Em rât muốn tạo cho mình một phong cách riêng không giống với ai. Em phải làm thế nào ạ? Em không muốn theo trường phái thích nhạc rock, ăn mặc phủi bụi. Em chỉ muốn "đặc biệt" thôi, hì hì không hiểu chị có hiểu em nói gì không?

Em N,


Trả lời

Em N thân mến!
Việc muốn bản thân mình trở nên "đặc biệt" và "duy nhất" là việc rất dễ hiểu, nhất là đối với những cô bé, cậu bé ở lứa tuổi em. Chị thì nghĩ rằng, bằng cách này hay cách khác trong cuộc sống, bất kể ở lứa tuổi nào, con người ta cũng muốn "want to be seen and heard" bằng cách thể hiện bản thân qua cách ăn mặc, phong thái đi đứng, lời ăn tiếng nói, kiến thức học tập, xã hội...

Theo chị có một phong cách riêng của bản thân không có nghĩa là "không giống với ai",cũng không có nghĩa là đua theo một thứ mốt chung...và cũng không có nghĩa là "dị ứng" với tất cả những gì mọi người thường ưa thích.
Bởi chị nghĩ, mỗi cá nhân có một điểm, một phong cách đặc biệt của bản thân mình. Điều quan trọng, người đó có tự nhận ra hay không.
Trước hết em phải tìm hiểu về bản thân mình phải không?
Về cách ăn mặc, nếu là một cô bé dịu dàng nữ tính, em có thể mặc những trang phục trẻ trung dịu dàng với những gam màu sáng nhạt. Nếu nghịch ngợm trẻ trung em có thể mặc nhưng gam màu tươi sáng như hồng vàng trắng xanh... Nhưng nhìn chung, dù có ăn mặc thế nào em hãy nhớ rõ một điều là trang phục nên phù hợp với lứa tuổi của mình, và mình phải thấy "thoải mái" trong trang phục ấy. Cái "cá tính" của mình được thể hiện một cách rất tự nhiên, có khi chính em cũng chẳng nhận ra ấy chứ!
Đối với cách cư xử với người xung quanh, dù cá tính thế nào, yếu tố vui vẻ lịch sự vẫn luôn quan trọng. Bởi chẳng ai muốn mình bị người khác cho là "hỗn láo hay lấc cấc" phải không em?
Về trang phục cho lứa tuổi em, chị gửi mấy mẫu quần/váy áo hiện đang rất được ưa thích em có thể tham khảo. Và nên nhớ rằng, quá trình đi tìm chính mình kéo dài cả cuộc đời nên em đừng sốt ruột. Hãy vui vẻ và là chính bản thân mình.
Chúc em vui
Ariel

1020222511_F_01.jpg

1020222511_F_02.jpg

1020222511_F_03.jpg

102022347_F_04.jpg

102022347_F_05.jpg

102022347_F_06.jpg

102022347_F_07.jpg

1020223521_F_08.jpg

1020223521_F_10.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Có phong cách nào không tốn tiền quần áo hả bà chị HA?
Phong cách gì thì cũng nên tiết kiệm(tiền), thấy gì hợp người, vừa túi tiền mình thìch mặc em gì gì ạ. (trừ khi em có phong cách vung tay quá trán)
 
Có chứ! Có phong cách riêng đâu có nghĩa là phải "tiêu tiền" vì nó đâu?? Em muốn hỏi cụ thể là gì thế ;)
 
Theo em nghi thi de cho minh dac biet thi chi co the la chinh minh ma thoi, la song that voi ban than. Vi khi bat chuoc nguoi khac thi da khong con la dac biet nua roi. Va lai cung khong nhat thiet phai qua quan ao. Nhung cach an mac cung noi len con nguoi minh the nao. Vi the an mac tuy cung quan trong nhung khong phai la yeu to quyet dinh con nguoi.
Em thich cau tra loi cua chi Ha Anh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Người ngoài thường chỉ nhìn vào bề ngoài- thế mới đểu chứ.

Quần áo cũng quan trọng chứ.

VD: Hồi trước mình ở Vn mặc cái áo Malaysia, lúc vào ks gì gì 18 tầng ở chỗ gần trường Giảng Võ. Người ta bắt đầu nói tiếng Anh với mình- như thế chứng tỏ lúc đó mình không giống người VN, mất mất phong cách người Việt.

Hồi bay từ VN sang Hawaii, tự nhiên sắp sửa bay thì bị hải quan gọi lại. Hóa ra mình có một đống CD trong va li, bọn nó muốn mình có mặt để mở kiểm tra. May mà hôm đó mình ăn mặc bóng lộn thế là nó tưởng mình là 1 ca sĩ nào đó. Bọn nó hỏi:"Anh đi Mĩ biểu diễn đấy à?". Mình gật ừ 1 cái thế là nó cho qua luôn. Như vậy hôm đó mình mất mất phong cách của sinh viên nhưng cũng nhờ đó mà đỡ bị làm khó dễ.

Hồi ở Hawaii có 1 lần mình định đi Molokai, mình mặc cái sulu(váy cho đàn ông). Thế là bọn nó làm khó dễ(vì tưởng mình là Fijian hay Samoan), phải nhờ sư phụ tới thét lác cho 1 trận bọn nó mới đối xử đàng hoàng với mình. Như vậy mình mất mất phong cách của người được bọn Mĩ trắng giáo dục, thể hiện phong cách của 1 nhóm người "bị khinh bỉ" dẫn tới bị làm khó dễ.

Hồi ở Wisconsin mình để tóc tai chổng ngược hết cả lên, lúc nào cũng ngậm cái bút chì ở miệng. Mọi người tưởng mình là quái nhân phương nào chả ai dám chơi cả. Đến khi mình để tóc dài, chải chuốt tử tế thì gái chạy theo như điên.

Thế đấy! con người nhìn bằng mắt mà. Có ai dùng tim dùng óc mà nhìn đâu.(Quái nhân à :D)

Phong cách-một khái niệm thật mơ hồ, trên đời này có mấy ai có phong cách? Những điều ta nói và làm đều chủ yếu là những tổ hợp của những điều được não của chúng ta tiếp thu từ trước. Nếu có được phong cách đặc biệt quả là khó lắm.

Phong cách riêng ư- đó là cả 1 sự sáng tạo khó khăn. Em N ơi, em phải tự sáng tạo ra thôi, không thể hỏi được người khác đâu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
heeh, trui, em co bao khong quan trong dau. Nhung ma sao cai tieu su cua anh Hung lai phong phu the kia nhi.
 
Đang ngồi nghe nhạc tự nhiên có tiếng "chíu" rõ to, giật bắn cả người. Hóa ra la có người reply, nhanh vật.
Xin trả lời:
Anh là con người không có phong cách riêng. Thấy cái gì hay, cái gì hợp thì nhét vào đầu, thế thôi.
 
Em ơi, cái "thích thay đổi appearance của bản thân tùy thuộc theo sở thích tức thời" cũng có thể coi là phong cách đấy. Nhưng nói chung phong cách không phải là cái gì mình "cố tình" tạo mà là cái gì đó rất tự nhiên với bản thân mình, do sở thích, tính cách, cách ứng xử của bản thân tạo nên. In anyway, embrace yourself ;)
 
Chị Ariel thân mến!
Đọc dưới phần chữ ký của chị có vẻ như chị đang theo chế độ ăn kiêng? Chị nghĩ sao về ăn kiêng ạ? Có nên ăn kiêng hay không?


Trả lời

Chào em!
Đúng đó là kế hoạch chị cắt bớt các thứ ăn vặt trong ngày vì chính những thứ như vậy mang nhiều hàm lượng fat. Nếu ăn nhất là vào buổi tối thì cơ thể sẽ không đốt cháy được lượng chất béo ấy.
Chị nghĩ nên ăn uống "healthy" chứ không nên ăn kiêng. Thực chất hiên tại chị ăn quá nhiều những thứ được coi là junk food kia nên không hề tốt chút nào chính vì vậy chị mới có ý định giảm bớt. (Tuy đã quyết tâm nhiều lần nhưng đã thực hiện được lần nào đâu :(( )
Chị đọc trên báo có nói, nếu ai muốn thực hiện chế độ ăn kiêng, sai lầm nguy hiểm nhất là bỏ bữa. Người ta nói phải ăn đủ bữa; ăn nhiều vào bữa sáng, trưa và buổi tối ăn nhẹ hơn. Tuy nhiên kiểu ăn này khác với người VN (bữa tối quan trọng nhất).
Chị nghĩ em nên ăn uống đầy đủ nhưng không nên ăn những thứ có quá nhiều đường và chất béo.
Suy cho cùng chị viết ở signature cũng là để "nghịch" chút thôi chứ khả năng thực thi ít lắm :) :) Mấy thứ đó "addictive" lắm em ạ. 8-}
Có một lần chị và hội bạn nói chuyện rút ra điều này "No men's attention's worth me eating carrot and carbage". Thế nên thưởng thức thức ăn cũng là một thú vui trong cuộc sống!

-Ariel-
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Chi gai than men, em co the theo che do nhu chi duoc k0, co* ma chi co' cho em co' energy burning with Eric duoc k0? :p

__________________

How I'll loose 3 kg in 20 days
-No Chocolate
-No Crips
-No Cheese
-No Cream
-No Chocolate Fudge cake/ cake of any kind
-No Bread after 9 pm
(How I'm gonna miss you all...)
Just 3 proper meals a day-no Snack in between!!
FruitFree!!! And energy burning with Eric

-PrincessAriel-
 
Ha ha kiêng kem làm gì, cứ ăn bẩn bẩn vào, kiếm thêm E. Coli với giun sán là xuống cân ngay. :D

Chị HA burn với Eric vừa vừa thôi, Eric thành tro thì khổ lắm :p.
 
ha ha ha chỉ sợ Eric chê bai em chứ chị thì thoải mái lắm :) :)
Em Vĩnh Hưng xui chị ghê quá!! Thôi không chat ở đây nữa nhé!!
 
Trong cả cuộc đời mình, con người vẫn luôn tiếp tục tìm kiếm bản thân mình...
Đây là vài dòng chị tâm sự cùng em, cô bé PM cho chị để nói rằng chị đã có ảnh hưởng thể nào đối với em ...khi em cảm thấy "confuse" và chán nản. :x

Hãy là bản thân mình

Dù ở Hà Nội cùng gia đình bạn bè, hay phải đi học xa nhà tiếp xúc với nhiều "người lạ", các "phong cách sống lạ", có bao giờ em trăn trở mình làm thế nào để "fit in" với môi trường hay không?
Chị thì nhận ra rằng ngay từ hồi học phổ thông, học cấp ba, để "hòa nhập" được vào cái cộng đồng thu nhỏ ấy cũng thật khó khăn lắm. Cũng như ở lứa tuổi các em hiện giờ, chị cũng có những cảm giác...quay cuồng khi hiểu ra thế giới bên ngoài này không phải lúc nào cũng tươi đẹp; con người không phải lúc nào cũng đối xử với nhau một cách yêu thương.
Qua những cú "sốc" về tinh thần, từ những lo nghĩ, những giọt nước mắt "oan ức" đã trở thành thói quen...lạnh lùng và thận trọng với người ngoài. Lạnh lùng thì ít, thận trọng thì nhiều! Và chị đã quyết định sẽ sống vì bản thân mình với những người mình yêu thương và cũng thực sự yêu thương mình. Lời của thiên hạ có ý nghĩa gì- nếu như nó chỉ làm tổn thương đến bản thân mình? Làm vừa lòng tất cả mọi người có ý nghĩa gì khi bản thân mình cảm thấy bất hạnh và mệt mỏi?
Em ạ, hãy luôn là chính bản thân mình.

Vượt qua những phút "trùng" của cuộc sống.

Mỗi lần gặp phải điều làm chị phải lo lắng suy nghĩ hay thậm chí vô cùng đau lòng chị vẫn luôn thường tự nhủ, nhẹ thì " thôi nghĩ nhiều chẳng giải quyết được việc gì! Để rồi xem chuyện xảy ra thế nào, mình sẽ giải quyết từng bước một", không thì " có lẽ đây chưa phải là điều khủng khiếp nhất có thể xảy ra, có thể ngày mai mình sẽ có câu trả lời, sẽ có giải pháp; thế nào một thời điểm nào đó ở tương lai khi mình nhìn lại những nỗi buồn/ trở ngại này, sẽ không còn là điều gì đáng kể nữa. Nó cũng chẳng làm mình lo lắng nữa; có khi mình lại tự cười vì những "lo lắng ngốc nghếch trong quá khứ". Rồi thì... biết đâu điều bất trắc trước mắt này sẽ là nguyên nhân của một việc rất may mắn trong tương lai?
Thế đấy em, không phải mình không nên suy nghĩ, mà mình nên suy nghĩ hợp lý tùy với khả năng. Đừng vì những người không đâu, những chuyện không đâu mà làm khổ bản thân mình, làm mình mất vui. Học cách yêu bản thân mình cũng quan trọng lắm.

Em hãy nhớ nhé "Hakuna Matata- it means no worry for the rest of your day! " (Lion King)

Trong mọi chuyện phải bình tĩnh

Nhiều khi chị cũng cảm thấy hoảng loạn hoặc lo lắng đến nghẹt cả tim ấy chứ! :) thế nhưng nếu gặp phải hoàn cảnh như vậy, em hãy cố gắng trấn an bản thân. Chuyện gì xảy ra rồi cũng sẽ có cách giải quyết! LUÔN LUÔN LÀ THẾ !(Vì đó là cách cuộc sống diễn ra)

Học cách thể hiện cảm xúc của mình, yêu không điều kiện, và học cách tha thứ!

Không có gì hạnh phúc hơn khi mình thể hiện được cảm xúc của bản thân mình. Nếu như một số cá nhân nghĩ thế là "ngược đời". Thì sao chứ?! ;)
Khi tình cảm, cảm xúc bản thân được thể hiện em sẽ cảm thấy "mình thực sự sống hết mình". Nước mắt giàn giụa khi xem một đoạn phim, đọc một đoạn truyện cảm động và có ý nghĩa; cười phá lên trước một câu nói hành động ngốc nghếch đáng yêu của bạn mình/ bạn trai mình..
Tha thứ như thế nào? Đó là một việc làm rất khó. "Forgive" và "forget" đi đôi với nhau, có khi chỉ có thể làm được một trong hai. Đối với chuyện nhỏ có lẽ tha thứ bằng cách "quên nó đi". Em biết quên bằng cách nào không? :) "Who cares!"
Có những chuyện phải lâu mới quên được, có khi chẳng bao giờ quên được..nhưng cứ cố gắng xem sao?!

"Loyal" với bản thân mình, bạn bè, người yêu.

Khi mình biết tôn trọng bản thân mình, có trách nhiệm đối với những gì mình làm mình nói ra, người khác sẽ dần học cách tôn trọng mình. Đối với bạn bè và người yêu, có thể có một "chuẩn mực ngầm". Thực ra hãy luôn cố gắng đặt địa vị của bản thân vào của họ, để biết rằng liệu điều mình làm có là quá không? Lời nói đùa vô thức của mình có làm tổn thương họ không? Và hãy cho họ biết mình cũng expect ở họ một sự quan tâm tương tự.

Hạnh phúc ngay cả trong nỗi buồn

Cái này chị tự gọi là "hãy tìm ra những niềm vui nhỏ ngay trong những hoàn cảnh không mấy ..pleasant" Nếu em cảm thấy học ở môi trường quá buồn chán, thay vì thất vọng tràn trề và than thân trách phận, hãy tìm cho mình những niềm vui khác. Make the most out of it!

Một câu nói nhỏ làm một ngày trở nên vui vẻ..

Có thể đơn giản như trong một "bad hair day" ra đường, mưa gió làm tóc tai bù xù, trên người khoác đến 2 cái áo khoác.. có tiếng gọi "Hello beautiful. How are you doing". Hãy mỉm cười bước đi tự nhủ " ngày hôm nay cũng không đến nỗi tệ"

Appreciate những điều nhỏ nhặt nhất

Đối với chị, có 2 đối tượng làm chị luôn cảm thấy "secure". Một là đối với gia đình và đối với người chị yêu. Dù một buổi sáng ngủ dậy đầu tóc bù xù, mặt mũi ngái ngủ, hay trong lúc ốm mệt, một ánh nhìn thương yêu lo lắng hay một nụ cười yêu thương, hay một câu nói " nhìn bé đáng yêu quá"..Những cử chỉ nhỏ ấy lại là những điều có ý nghĩa nhất đối với chị.

Em thì sao? :)

Tặng em bài hát này của C.Aguilera

When they push, when they pull
Tell me can you hold on
When they say you should change
Can you lift your head high and stay strong

Will you give up, give in
When your heart's crying out "that is wrong"
Will you love you for you at the end of it all

Now in life there's gonna be times
When you're feeling low
And in your mind insecurities seem to take control
We start to look outside ourselves
For acceptance and approval
We keep forgetting that the one thing we should know is

Don't be scared
To fly alone
Find a path that is your own
Love will open every door

See in your hands the world is yours
Don't hold back and always know
All the answers you will unfold
What are you waiting for
Spread your wings and soar

The boy who wonders, is he good enough for them
Keep trying to please them all
But he just never seems to fit in
Then there's the girl who thinks she'll never ever be
Good enough for him
He's trying to change and
That's a game she'll never win

In the mirror is where she comes
Face to face with her fears
Her reflection looked forward on to her
After all these years
However how she's tried to be
Something besides herself
Now time has passed and she's ended up
Somewhere else with regret

What is it is that makes us feel the need
To keep pretending
Gotta let ourselves be

Find your road
Love will open every door
See in your hands the world is yours
Don't look back in the window, you'll find your way
Always know all the answers will unfold

So what you waiting for
Don't wait, Don't wait
Soar!


-Ariel-
 
:):):)

Anyway,
-Làm sao để bình tĩnh khi đi chơi 2 tuần mà ngay ngày đầu tiên đã bị mất trộm cả va-li quần áo. Và thẻ thì không rút được tiền. Và xung quanh không mấy người nói tiếng Anh? :-&
-Làm sao để bình tĩnh khi 17h00 tàu rời Paris mà 15h30 vẫn còn đi tìm mua rau tía tô? [-(
-Làm sao để bình tĩnh khi ba giờ sáng vẫn đi lang thang ở London mà không biết cách nào kiếm được phương tiện để tới sân bay kịp lúc năm giờ sáng? :-?
-Làm sao để bình tĩnh khi từ nhà ra sân bay mất 4 tiếng mà chỉ còn 1 tiếng rưỡi mới rời nhà? :^o
-Làm sao để bình tĩnh khi máy bay bay lúc 19h30 mà 20h00 vẫn còn kẹt trong underground vì traffic jam. Và chuyến bay sớm nhất có thể là 6h00 sáng hôm sau. Và 9h00 sáng hôm sau có semina. :-s
-Làm sao để bình tĩnh khi làm bài tập mà không có số liệu (mặc dù nó nằm ngay trong đĩa CD). :p

:> :-$


V.N Hà Anh đã viết:
...Vượt qua những phút "trùng" của cuộc sống.

Mỗi lần gặp phải điều làm chị phải lo lắng suy nghĩ hay thậm chí vô cùng đau lòng chị vẫn luôn thường tự nhủ, nhẹ thì " thôi nghĩ nhiều chẳng giải quyết được việc gì! Để rồi xem chuyện xảy ra thế nào, mình sẽ giải quyết từng bước một", không thì " có lẽ đây chưa phải là điều khủng khiếp nhất có thể xảy ra, có thể ngày mai mình sẽ có câu trả lời, sẽ có giải pháp; thế nào một thời điểm nào đó ở tương lai khi mình nhìn lại những nỗi buồn/ trở ngại này, sẽ không còn là điều gì đáng kể nữa. Nó cũng chẳng làm mình lo lắng nữa; có khi mình lại tự cười vì những "lo lắng ngốc nghếch trong quá khứ". Rồi thì... biết đâu điều bất trắc trước mắt này sẽ là nguyên nhân của một việc rất may mắn trong tương lai?
Thế đấy em, không phải mình không nên suy nghĩ, mà mình nên suy nghĩ hợp lý tùy với khả năng. Đừng vì những người không đâu, những chuyện không đâu mà làm khổ bản thân mình, làm mình mất vui. Học cách yêu bản thân mình cũng quan trọng lắm.

Em hãy nhớ nhé "Hakuna Matata- it means no worry for the rest of your day! " (Lion King)

Trong mọi chuyện phải bình tĩnh

Nhiều khi chị cũng cảm thấy hoảng loạn hoặc lo lắng đến nghẹt cả tim ấy chứ! :) thế nhưng nếu gặp phải hoàn cảnh như vậy, em hãy cố gắng trấn an bản thân. Chuyện gì xảy ra rồi cũng sẽ có cách giải quyết! LUÔN LUÔN LÀ THẾ !(Vì đó là cách cuộc sống diễn ra)
...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hoàng Nhật Minh đã viết:
:):):)

Anyway,
-Làm sao để bình tĩnh khi đi chơi 2 tuần mà ngay ngày đầu tiên đã bị mất trộm cả va-li quần áo. Và thẻ thì không rút được tiền. Và xung quanh không mấy người nói tiếng Anh? :-&
-Làm sao để bình tĩnh khi 17h00 tàu rời Paris mà 15h30 vẫn còn đi tìm mua rau tía tô? [-(
-Làm sao để bình tĩnh khi ba giờ sáng vẫn đi lang thang ở London mà không biết cách nào kiếm được phương tiện để tới sân bay kịp lúc năm giờ sáng? :-?
-Làm sao để bình tĩnh khi từ nhà ra sân bay mất 4 tiếng mà chỉ còn 1 tiếng rưỡi mới rời nhà? :^o
-Làm sao để bình tĩnh khi máy bay bay lúc 19h30 mà 20h00 vẫn còn kẹt trong underground vì traffic jam. Và chuyến bay sớm nhất có thể là 6h00 sáng hôm sau. Và 9h00 sáng hôm sau có semina. :-s
-Làm sao để bình tĩnh khi làm bài tập mà không có số liệu (mặc dù nó nằm ngay trong đĩa CD). :p

:> :-$

- Mua quần áo mới mặc trong 2 tuần. Thẻ tuy không rút được tiền nhưng vẫn dùng để mua được. (hoặc mặc cái áo còn lại trên người luôn cho 2 tuần, ban ngày mặc ban đêm cởi ra giặt phơi khô) Người ta không nói được tiếng anh thì mình ra hiệu " backpack! Stolen on train" (tay vỗ vào túi, tay chỉ ra tàu).
-Thì không mua rau mùi nữa. Đành ngậm ngùi chia tay món cháo! Đâu, tía tô đấy chứ!! Mà em có đòi mua đâu chỉ than là "thế là không được mua rau tía tô" thế mà đã bị.. >:)
- Đi mãi đi mãi trời thì lạnh, một kẻ kéo vali lạch cạch, một kẻ ôm 2 con gấu bông (gắp được tối trước ở Funland) mắt nhắm mắt mở vì ngái ngủ quẩy quả theo sau... đi mãi đi mãi tự nhiên gặp được taxi từ đâu hiện ra => cái gì cũng có cách giải quyết của nó. (mà đấy là do "ai" đòi đi bus ý nhỉ? Bảo đi taxi ngay từ đầu thì không :> )
- Gọi điện đến hãng bán vé hỏi xem miss mất máy bay thì làm thế nào. Đến đó xin transfer sang chuyến sớm nhất. Trong lúc ngồi đợi xem Minority Report. Đời vẫn vui sao!!
- Ở lại luôn, gọi điện thoại về cơ quan bảo là "thưa thầy bạn gái cháu ốm/ cháu ốm/ cháu bị miss máy bay, cho cháu semina vào buổi chiều" . => Học một bài học nhớ đời, LUÔN CHUẨN BỊ KỸ CÀNG TRƯỚC CHUYẾN BAY! check giờ tàu, hành lý, "địa điểm" cần đến vì không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ go wrong.

-Cứ làm, có còn hơn không! Khi phát hiện ra trong CD có số liệu thì dù phải thâu đến sáng cũng phải làm. Ngoài ra kêu gọi sự trợ giúp của cậu em Cambridge, các cậu bạn Imperial => một cây làm chẳng nên non, 3 cây...

Nhố nhăng "riêng" chút thôi, nhưng điều cuối cùng rút ra đều là những "BÀI HỌC". Làm sai một lần thì phải "dám làm dám chịu" phàn nàn buồn bực đâu giải quyết được gì. NHưng không có lần thứ 2 nữa là được mà, anh :x nhỉ!
 
Back
Bên trên