1. Câu hỏi hay, đòi hỏi một trí tưởng tượng phong phú vì đồng thời, nó dựa trên hai giả thiết phi thực tế. Hoặc giả, chỉ có trong các truyện cổ tích ngày xưa, hay cùng lắm, trong những phim khoa học giả tưởng...
Tuy nhiên, cũng không có gì vô lý lắm, nếu bạn tin vào thuyết Luân hồi. Con người ta, trong thuyết ấy, dĩ nhiên là có thể được tái sinh. Và dĩ nhiên là có thể thay đổi giới tính so với cuộc đời trước của mình (cho dù, được lựa chọn hay không, thì không rõ).
Vậy, để trả lời câu hỏi trên và lý giải mong muốn của mình, cứ cho là... cả hai giả thiết trên đều có thực đi nhỉ? Như thế, cuộc chơi sẽ thú vị hơn, hồi hộp hơn.
Và biết đâu, trong thực tế sau này, khi đã từ giã cõi trần, mỗi người chúng ta mới nhận ra nó hoàn toàn có thực... thì thật thích!
2. Chọn gì bây giờ? Nam hay nữ?
Đâu đó, câu trả lời có vẻ rõ ràng. Nam giới, đa số là những người bằng lòng và tự hào với giới tính của mình. Cái hãnh diện được là phái mạnh, được cưu mang và ra tay hào hiệp bảo vệ chị em, được là người chủ động trong các mối quan hệ... rất mạnh trong mỗi người đàn ông, cho dù, có nhiều trường hợp, đàn ông chỉ "mạnh" trên lý thuyết. Dầu vậy, ai dám nói ra điều đó?
Tự hào được là nam giới và tự hào muốn vẫn trở thành nam giới ở kiếp sau, hậu vận. Câu trả lời dường như đã rõ, nhỉ?
3. Tuy nhiên, hãy cứ thử dùng phép loại trừ xem đàn ông chúng tôi còn khả năng nào để lựa chọn?
Một khả năng rất "nhỡn tiền" là... giới tính thứ ba, mà có thể đã có nhiều bạn lựa chọn, để đồng cảm và để... tò mò được biết một cảm giác lạ - ít có điều kiện "chiêm nghiệm" ở cõi đời thực này -, với giả thiết là các bạn đã theo dõi và tham gia topic "mổ xẻ" đồng tính luyến ái trên HAO. Tuy nhiên, chọn làm giới tính thứ ba đòi hỏi nhiều thứ, mà căn bản vẫn là sự can đảm đi đến cùng với trạng thái giới tính của mình, tình cảm của mình... - những diều mà giới mày râu thực ra không dám chắc.
Vậy, còn lại
khả năng muốn đầu thai thành phụ nữ.
Tại sao không???
4. Phụ nữ là những thực thể bí ẩn, và sẽ mãi mãi bí ẩn đối với thế giới và nhân loại. Cho dù, khoa học kỹ thuật có thể phát triển đến đâu đi nữa, cho dù chúng ta có thể đặt chân lên... Mặt Trời đi nữa, thì họ vẫn cứ bí ẩn. Cho dù, họ sống ngay bên cạnh chúng tôi, quanh chúng tôi, giới đàn ông. Và chúng tôi, dĩ nhiên không thể thiếu được họ!
Họ bí ẩn ngay cả khi chúng ta chả thấy có gì là bí ẩn cả. Khi chúng ta tưởng chừng thấu hiểu tất cả về họ.
"Chứng tỏ anh chả hiểu gì về em cả!" - đó là câu nói tôi được nghe thường trực từ bà xã, mỗi khi nàng không bằng lòng điều gì đó ở tôi. Mà thú thực, những dịp nhu thế, không quá hiếm hoi. Và cho dù sau mười mấy năm chung sống, những tưởng tôi chả còn lạ gì nàng, thì vẫn không thể nào cãi được câu nói đó. Cũng không... ngu gì mà cãi phụ nữ - bạn bao giờ cũng sẽ là kẻ thua cuộc nếu bạn dám "phản ứng" lại các nàng, hoặc làm gì đó trái ý các nàng.
Ừ, đành lòng vậy, cầm lòng vậy... không thể hiểu được phụ nữ. Biết làm sao được? Nam là nam và nữ là nữ, có không hiểu được họ cũng là chuyện thường tình!
Nhiều khi chúng ta còn chả hiểu bản thân, nói gì bắt chúng ta phải hiểu họ???
5. Phải rồi, không hiểu nhau thì có những lúc quả là bất tiện. Và dĩ nhiên, bất tiện nhất khi bạn không hiểu bạn gái, hoặc bà xã của bạn. Bởi vì, ngược lại, nữ giới bao giờ cũng nghĩ rằng họ hiểu chúng tôi từ chân tơ kẽ tóc, như thể đi guốc trong bụng chúng tôi vậy.
"Lạ gì? Hôm nay gặp cô nào mà phấn chấn nhỉ?" - một câu nói như thế từ của miệng của phụ nữ, tôi nghĩ luôn là nỗi kinh hoàng của nam giới. Vì nó luôn khiến đàn ông chúng tôi phải giật mình, cho dù không làm gì "nên tội" đi nữa. Nó đánh vào một nhược điểm, một tệ nạn, và cũng là một bản tính cố hữu của đàn ông: chung thủy đến mấy đi nữa, tránh sao khỏi... đong đưa, ít nhất là từ một cái nhìn đầy ngụ ý với bất cứ "bóng hồng" nào mà chúng ta gặp trên đường... cho đến điều gì tội lỗi hơn mà họa may có Chúa mới biết được!
Hiếm có điều gì thoát khỏi mắt nữ giới. Nếu không có gì xảy ra, chẳng qua là họ tha cho bạn đấy thôi. Xem bạn có biết tự hối cải không, đấy thôi!
6. Và như thế, làm phụ nữ thực khổ!
Khổ ở đây, không phải vì ngoài công việc hàng ngày ở cơ quan, họ còn phải lo biết bao thứ cho gia đình: rửa bát, quét dọn, giặt giũ, trông nom con... - những việc mà Việt Nam mình coi là không tên, và hiển nhiên thuộc phần phụ nữ, sau khi họ đã hoàn tất công việc "chính thức" của họ, thì đủ để Phương Tây nhìn nhận rằng đó là một nghề nặng nhọc chả kém gì bất cứ nghề nào khác, và cần được trả lương xứng đáng. Khổ ở đây, không phải là họ phải làm quần quật mỗi buổi tối cho chồng, cho con, khi bạn ngồi vểnh râu xem báo, bình luận tình hình chiến sự Iraq, chết đói Châu Phi, coi Uôn-cúp (hay Un-cấp, Ua-cớp, Quơ-cớp, Un-cúp..., tùy... hỉ của các chàng bình luận viên Nhà đài Việt Nam!) Cũng không hẳn vì phụ nữ vốn dĩ chưa bao giờ được bình đẳng thực sự với nam giới, luôn bị phân biệt đối xử ở chỗ này chỗ khác trong xã hội; chưa nói đến chuyện không phải ở đâu đàn ông chúng tôi cũng giơ tay trước phụ nữ với một... cành hồng!
Bởi lẽ, những cái khổ thể xác ấy, chẳng là gì so với nỗi khổ tinh thần, âm thầm, lặng lẽ, thường trực, mà có lẽ đàn ông chúng tôi chả bao giờ cảm nhận được một cách thực sự. Ấy là cảm giác yêu thương và sợ mất người mình thương; cho dù, kẻ ấy chắc gì đã xứng đáng với tình cảm ấy!
Nỗi khổ ấy tiềm tàng trong tất cả những phụ nữ đã, đang và còn biết yêu (mà thực ra, có phụ nữ nào không, hay hết yêu???), ngay cả khi bên ngoài, bộ dạng của họ có là bộ dạng ghê khiếp của một sư tử Hà Đông thứ thiệt đi nữa...
Trong sâu thẳm trái tim họ, sự bao dung bao giờ cũng tràn đầy, và nỗi khổ, nỗi lo, dự cảm về sự đắng cay khi không giữ được chân
người-đã-là-của-mình bao giờ cũng dày vò. Phụ nữ là như thế!
7. "Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết tình ai có đổi thay"
Đàn ông chẳng bao giờ hiểu được cảm giác ấy của phụ nữ. Cho dù, họ vẫn tự hào là những kẻ "nông nổi giếng khơi"...
Và vì thế, họ cũng sẽ không thể nắm bắt được lời yêu thương của phụ nữ, chính xác hơn là "nội hàm" của những lời ấy. Với phụ nữ, một từ "anh yêu" đơn giản cũng hàm chứa biết bao cảm xúc, bao ấn tượng và bao vị ngọt bùi, mà đàn ông có thể làm cả tá thơ tình cũng không tìm được một mức độ thể hiện tương đương...
Chỉ có thể hiểu được điều đó, khi là phụ nữ. Khi cảm nhận được trái tim và tấm lòng của phụ nữ trong cơ thể mình. Khi thực sự hiểu thấu được người phụ nữ, để "được yêu anh và được anh yêu", họ sẵn sàng hy sinh thầm lặng như thế nào.
Vì thế, mỗi một người đàn ông, nếu có thể lựa chọn được giới tính khi tái sinh, tôi nghĩ nên trở thành phụ nữ để cảm nhận được tất cả những gì mà họ đã nhận được từ phái đẹp!
8. Tôi được bà xã cho 30 phút để viết những dòng này, kể từ khi chưa hề có chút ý tưởng gì trong đầu và chỉ "hạ quyết tâm" ngồi xuống máy để viết vì hạn nộp bài chỉ còn vài tiếng nữa. Rốt cục, tôi đã kéo dài đến gần 1 tiếng, vì muốn chia sẻ những cảm xúc, những suy nghĩ khiến tôi đến quyết địnhchung cuộc như thế. Cho dù, những dòng này có thể khiến các bạn sốt ruột: "Rõ vớ vẩn, vòng vo Tam Quốc hoài..."
Bà xã tôi, tỏ ra... cao thượng, không hề để tâm đến việc tôi sẽ trả lời ra sao câu hỏi này, cũng không ngỏ ý... kiểm duyệt trước khi đăng, như thỉnh thoảng nàng làm, có lẽ để thể hiện uy quyền là chính. Đã thế, nàng còn làm bộ cáu kình, liên hồi giục tôi... đi ngủ, như thể không quan tâm đến kết quả thắng bại của một cuộc thi hiếm hoi mà tôi vinh dự được có mặt!
Nhưng đến giờ thì tôi đã hiểu. Phụ nữ nói dzậy, những không phải dzậy. Sâu thẳm trong lòng, họ nghĩ khác và muốn khác...
Và nếu tôi có đạt được bất cứ kết quả khiêm nhường nào trong kỳ thi này, thì cũng xuất phát từ sự biết ơn của tôi đối với tất cả những người phụ nữ mà tôi đã từng quen biết, từng thân thiết, từng được tôi mang lại niềm vui, hay bị tôi mang đến nỗi khổ; và nhất là người phụ nữ mà tôi đang cùng sống với tất cả những ngọt bùi cay đắng của cuộc đời thường nhật!
Chọn làm phụ nữ nếu được tái sinh, là lời cám ơn chân thành của tôi đến tất cả những người phụ nữ tuyệt vời ấy!
L. (2 giờ 45 phút sáng 15-7-2006)