Niềm đam mê của cuộc đời

Huỳnh Trung Anh
(trunganh)

New Member
Đây là bài phát biểu của Steve Jobs ở lễ tốt nghiệp của đại học Stanford. Em thấy nó trên forum thinkneo.com hay quá nên post lại vào đây để mọi người cùng suy ngẫm. Cái này là một bài học về cuộc sống chứ không phải là về toán hay lý hay hóa. Cuối cùng cái đích của cuộc đời vẫn là hạnh phúc, và để được hạnh phúc thì phải làm cái mình muốn. Tiếc là em chưa có thời gian dịch, với lại em dịch kém lắm.

I am honored to be with you today at your commencement from one of the finest universities in the world. I never graduated from college. Truth be told, this is the closest I've ever gotten to a college graduation. Today I want to tell you three stories from my life. That's it. No big deal. Just three stories.

The first story is about connecting the dots.

I dropped out of Reed College after the first 6 months, but then stayed around as a drop-in for another 18 months or so before I really quit. So why did I drop out?

It started before I was born. My biological mother was a young, unwed college graduate student, and she decided to put me up for adoption. She felt very strongly that I should be adopted by college graduates, so everything was all set for me to be adopted at birth by a lawyer and his wife. Except that when I popped out they decided at the last minute that they really wanted a girl. So my parents, who were on a waiting list, got a call in the middle of the night asking: "We have an unexpected baby boy; do you want him?" They said: "Of course." My biological mother later found out that my mother had never graduated from college and that my father had never graduated from high school. She refused to sign the final adoption papers. She only relented a few months later when my parents promised that I would someday go to college.

And 17 years later I did go to college. But I naively chose a college that was almost as expensive as Stanford, and all of my working-class parents' savings were being spent on my college tuition. After six months, I couldn't see the value in it. I had no idea what I wanted to do with my life and no idea how college was going to help me figure it out. And here I was spending all of the money my parents had saved their entire life. So I decided to drop out and trust that it would all work out OK. It was pretty scary at the time, but looking back it was one of the best decisions I ever made. The minute I dropped out I could stop taking the required classes that didn't interest me, and begin dropping in on the ones that looked interesting.

It wasn't all romantic. I didn't have a dorm room, so I slept on the floor in friends' rooms, I returned coke bottles for the 5? deposits to buy food with, and I would walk the 7 miles across town every Sunday night to get one good meal a week at the Hare Krishna temple. I loved it. And much of what I stumbled into by following my curiosity and intuition turned out to be priceless later on. Let me give you one example:

Reed College at that time offered perhaps the best calligraphy instruction in the country. Throughout the campus every poster, every label on every drawer, was beautifully hand calligraphed. Because I had dropped out and didn't have to take the normal classes, I decided to take a calligraphy class to learn how to do this. I learned about serif and san serif typefaces, about varying the amount of space between different letter combinations, about what makes great typography great. It was beautiful, historical, artistically subtle in a way that science can't capture, and I found it fascinating.

None of this had even a hope of any practical application in my life. But ten years later, when we were designing the first Macintosh computer, it all came back to me. And we designed it all into the Mac. It was the first computer with beautiful typography. If I had never dropped in on that single course in college, the Mac would have never had multiple typefaces or proportionally spaced fonts. And since Windows just copied the Mac, its likely that no personal computer would have them. If I had never dropped out, I would have never dropped in on this calligraphy class, and personal computers might not have the wonderful typography that they do. Of course it was impossible to connect the dots looking forward when I was in college. But it was very, very clear looking backwards ten years later.

Again, you can't connect the dots looking forward; you can only connect them looking backwards. So you have to trust that the dots will somehow connect in your future. You have to trust in something ? your gut, destiny, life, karma, whatever. This approach has never let me down, and it has made all the difference in my life.

My second story is about love and loss.
I was lucky ? I found what I loved to do early in life. Woz and I started Apple in my parents garage when I was 20. We worked hard, and in 10 years Apple had grown from just the two of us in a garage into a $2 billion company with over 4000 employees. We had just released our finest creation ? the Macintosh ? a year earlier, and I had just turned 30. And then I got fired. How can you get fired from a company you started? Well, as Apple grew we hired someone who I thought was very talented to run the company with me, and for the first year or so things went well. But then our visions of the future began to diverge and eventually we had a falling out. When we did, our Board of Directors sided with him. So at 30 I was out. And very publicly out. What had been the focus of my entire adult life was gone, and it was devastating.

I really didn't know what to do for a few months. I felt that I had let the previous generation of entrepreneurs down - that I had dropped the baton as it was being passed to me. I met with David Packard and Bob Noyce and tried to apologize for screwing up so badly. I was a very public failure, and I even thought about running away from the valley. But something slowly began to dawn on me ? I still loved what I did. The turn of events at Apple had not changed that one bit. I had been rejected, but I was still in love. And so I decided to start over.

I didn't see it then, but it turned out that getting fired from Apple was the best thing that could have ever happened to me. The heaviness of being successful was replaced by the lightness of being a beginner again, less sure about everything. It freed me to enter one of the most creative periods of my life.

During the next five years, I started a company named NeXT, another company named Pixar, and fell in love with an amazing woman who would become my wife. Pixar went on to create the worlds first computer animated feature film, Toy Story, and is now the most successful animation studio in the world. In a remarkable turn of events, Apple bought NeXT, I retuned to Apple, and the technology we developed at NeXT is at the heart of Apple's current renaissance. And Laurene and I have a wonderful family together.

I'm pretty sure none of this would have happened if I hadn't been fired from Apple. It was awful tasting medicine, but I guess the patient needed it. Sometimes life hits you in the head with a brick. Don't lose faith. I'm convinced that the only thing that kept me going was that I loved what I did. You've got to find what you love. And that is as true for your work as it is for your lovers. Your work is going to fill a large part of your life, and the only way to be truly satisfied is to do what you believe is great work. And the only way to do great work is to love what you do. If you haven't found it yet, keep looking. Don't settle. As with all matters of the heart, you'll know when you find it. And, like any great relationship, it just gets better and better as the years roll on. So keep looking until you find it. Don't settle.

My third story is about death.

When I was 17, I read a quote that went something like: "If you live each day as if it was your last, someday you'll most certainly be right." It made an impression on me, and since then, for the past 33 years, I have looked in the mirror every morning and asked myself: "If today were the last day of my life, would I want to do what I am about to do today?" And whenever the answer has been "No" for too many days in a row, I know I need to change something.

Remembering that I'll be dead soon is the most important tool I've ever encountered to help me make the big choices in life. Because almost everything ? all external expectations, all pride, all fear of embarrassment or failure - these things just fall away in the face of death, leaving only what is truly important. Remembering that you are going to die is the best way I know to avoid the trap of thinking you have something to lose. You are already naked. There is no reason not to follow your heart.

About a year ago I was diagnosed with cancer. I had a scan at 7:30 in the morning, and it clearly showed a tumor on my pancreas. I didn't even know what a pancreas was. The doctors told me this was almost certainly a type of cancer that is incurable, and that I should expect to live no longer than three to six months. My doctor advised me to go home and get my affairs in order, which is doctor's code for prepare to die. It means to try to tell your kids everything you thought you'd have the next 10 years to tell them in just a few months. It means to make sure everything is buttoned up so that it will be as easy as possible for your family. It means to say your goodbyes.

I lived with that diagnosis all day. Later that evening I had a biopsy, where they stuck an endoscope down my throat, through my stomach and into my intestines, put a needle into my pancreas and got a few cells from the tumor. I was sedated, but my wife, who was there, told me that when they viewed the cells under a microscope the doctors started crying because it turned out to be a very rare form of pancreatic cancer that is curable with surgery. I had the surgery and I'm fine now.

This was the closest I've been to facing death, and I hope its the closest I get for a few more decades. Having lived through it, I can now say this to you with a bit more certainty than when death was a useful but purely intellectual concept:

No one wants to die. Even people who want to go to heaven don't want to die to get there. And yet death is the destination we all share. No one has ever escaped it. And that is as it should be, because Death is very likely the single best invention of Life. It is Life's change agent. It clears out the old to make way for the new. Right now the new is you, but someday not too long from now, you will gradually become the old and be cleared away. Sorry to be so dramatic, but it is quite true.

Your time is limited, so don't waste it living someone else's life. Don't be trapped by dogma ? which is living with the results of other people's thinking. Don't let the noise of others' opinions drown out your own inner voice. And most important, have the courage to follow your heart and intuition. They somehow already know what you truly want to become. Everything else is secondary.

When I was young, there was an amazing publication called The Whole Earth Catalog, which was one of the bibles of my generation. It was created by a fellow named Stewart Brand not far from here in Menlo Park, and he brought it to life with his poetic touch. This was in the late 1960's, before personal computers and desktop publishing, so it was all made with typewriters, scissors, and polaroid cameras. It was sort of like Google in paperback form, 35 years before Google came along: it was idealistic, and overflowing with neat tools and great notions.

Stewart and his team put out several issues of The Whole Earth Catalog, and then when it had run its course, they put out a final issue. It was the mid-1970s, and I was your age. On the back cover of their final issue was a photograph of an early morning country road, the kind you might find yourself hitchhiking on if you were so adventurous. Beneath it were the words: "Stay Hungry. Stay Foolish." It was their farewell message as they signed off. Stay Hungry. Stay Foolish. And I have always wished that for myself. And now, as you graduate to begin anew, I wish that for you.

Stay Hungry. Stay Foolish.
Thank you all very much.

Như trong bài của anh Đức Anh trích lời thầy Khoái, học toán ở Việt Nam không có tương lai mấy cho nên phần lớn sinh viên đều ở lại nước ngoài. Liệu tương lai có còn quan trọng nữa không nếu như toán là điều mình yêu thích và Việt Nam là nơi mình muốn cống hiến? Cuộc đời đầy những biến đổi kì lạ, không ai đoán trước được ngày mai sẽ thế nào, không ai biết được một điều xui xẻo lại có thể thành ra may mắn. Chỉ có thể nói một điều là khi ta có một niềm ham thích tột bậc và luôn đấu tranh cho nó thì trong bản thân công việc đã có phần thưởng của nó rồi.

Em bứt rứt về điều này nhiều lắm. Hầu hết bạn bè lớp em đều muốn đi học kinh tế hơn. Nhưng thậm chí bọn nó có hiểu gì về kinh tế không, có biết kinh tế như thế nào không, hay chỉ vì bọn nó nghĩ rằng như thế thì sẽ có tương lai? Em rất khác, bởi vì thứ nhất em không sợ nghèo, thứ hai là em không nghĩ là em sẽ nghèo. Không biết em đã nói với tất cả bọn nó bao nhiêu lần rồi mà không đứa nào nghe cả. Cái khá nhất mà em làm được là khuyến khích 2 đứa bạn thân nhất đi du học.

Hãy xem ông Steve Jobs đấy. Ông ấy thích cái gì? Calligraphy, typography. Có ai bao giờ nghĩ là những thứ đấy sẽ kiếm ra tiền không, hay là lại chỉ như sưu tầm bướm? Nếu như chúng ta có một niềm ham thích tột bậc cho một cái gì đấy, chính chúng ta sẽ tìm ra con đường làm cho nó thăng hoa. Chúng ta có thành công hay không là ở tình yêu chúng ta dành cho nó có đủ lớn không? Tất cả chỉ cần có tình yêu và lòng tin mà thôi.

Hãy nghĩ lại xem phải chăng cái đích của cuộc đời mình là kiếm tiền? Không, tiền là phương tiện, chỉ như xăng dầu để cho xe chạy thôi. Mục đích của mỗi người phải cao cả hơn đồng tiền. Có thể anh muốn đi đến những vùng xa xôi hơn, anh sẽ cần nhiều xăng hơn, nhưng không có nghĩa là cả đời anh đi tìm xăng để rồi có một kho xăng khi anh chết.

Phải chăng chúng ta đều là những con rùa rụt cổ, sợ không kiếm đủ ăn mà không dám đi theo đam mê của mình. Hay là nỗi sợ đấy ám ảnh chúng ta quá lâu đến nỗi chúng ta đã quên mất niềm đam mê của mình rồi? Biết bao nhiêu người khi được hỏi thậm chí không biết niềm đam mê của mình là gì. Sao mình ghét câu trả lời đấy như thế. Chính mình cũng hay trả lời như vậy:"Tôi không biết", nhưng mình ghét nó.

Niềm đam mê là tất cả, tôi không biết đối với anh nó là cái gì, nhưng hãy bám lấy nó, vì nó là niềm hạnh phúc chân thực của anh. Nếu anh yêu nó thì anh phải làm cho nó rực rỡ hơn, anh phải đóng góp cho nó. Anh là một con người vĩ đại, anh đủ sức làm tất cả những điều ấy, vì sao anh lại lo lắng rằng anh không lo nổi cho chính bản thân anh? Hay anh là cái gì mà anh không dám yêu hết mình, không dám tin hết mình? Bên trong mỗi chúng ta la một người khổng lồ. Sức mạnh chúng ta có từ tình yêu và lòng tin không bao giờ cạn, vì mỗi giây mỗi phút ta lại bồi đắp thêm vào đấy.

Cuộc đời chỉ gồm có tình yêu và lòng tin mà thôi.
 
Anh thấy em viết văn hay đấy. Chỉ có cái này anh thấy không xuôi tai
Học toán ở Việt Nam không có tương lai thì hơi nhầm . Học toán ở nước mình khá khó khăn, thế thôi. Số người VN mà giỏi toán đâu có ít, nên không thể nói là không có tương lai được. Em nói thế có thể làm nhiều anh chị trường Ams không đồng tình đâu :D

Anh thấy em là người có hoài bão đó, thế thì cố gắng mà thực hiện được những gì mình mơ ước nhé.
Lên đại học rồi, anh nghĩ khác nhiều, anh không còn ngây ngô như xưa đâu. Dù mình có là nhà toán học giỏi đến mấy, mình cũng cần lo cho gia đình. Dù đam mê của mình lớn đến mấy, mình cũng phải nghĩ đến gia đình. Ở đời, con người không chỉ có hoài bão , ước mơ, và đam mê đâu. Còn nhiều thứ lắm.
Anh nói thật nhé : một người mà làm nghiên cứu hăng say nhưng mà để gia đình sống khổ cực á?? anh cho là người điên em ạ . Còn những bạn mà học toán rồi bỏ, đừng trách họ, họ cũng phải dằn vặt nhiều lắm, em nên thông cảm với họ thì tốt hơn.
Anh nghĩ : tốt nhất nên cố gắng trở thành người toàn diện, biết nhiều thứ, chứ đừng chỉ biết mỗi chuyên môn, không tốt đâu. Anh thấy em biết nhiều thứ phết, thế là tốt roài :D .
Thêm nhận xét này nữa : người Việt Nam mình vốn nghèo thì người ta sẽ nghĩ đến kiếm tiền đủ ăn đã, có thực mới vực được đạo, em đừng đòi hỏi gì hơn. Kẻo những thứ em nói trên chỉ là viễn tưởng thôi . Khi có đủ ăn đủ uống rồi thì người ta sẽ nghĩ làm gì có ích cho đời, chẳng hạn như nghiên cứu toán :D .
Anh đọc lại bài của em viết. Em có tâm hồn nghệ thuật khá cao, cái đó thì anh chịu roài, không biết tí gì hết đâu. Nhưng mà cái mà em nói : có lẽ nó hơi viển vông đối với nhiều người , chẳng hạn sinh viên sư phạm, nghèo lắm em ạ .
Đó là anh muốn nói theo quan điểm của đại đa số. Tiền không là tất cả, nhưng muốn có tất cả, lại cần có tiền :))

Rốt cuộc: anh nghĩ : việc bây giờ là học hành cho nghiêm chỉnh đã, gì thì gì, biết ít kiến thức thì chả làm được cái đếch gì đâu :)) .
 
Anh Đức Anh nói đúng, đúng nhiều cái lắm.
Thứ nhất chuyện có tương lai hay không là em hoàn toàn không biết, những gì em biết chỉ qua người khác, và phần lớn chính họ không làm toán.
Thứ hai là về chuyện theo đuổi hoài bão. Khi em viết cái này em không nghĩ đến những người còn đang khó khăn với chuyện cơm áo hàng ngày. Em nghĩ đến bạn em, những đứa đã có điều kiện mà lại bỏ lỡ như thế. Có lẽ em sống ở Mĩ ít thấy cảnh người nghèo nên quên mất rồi. Cái bài của ông Steve Jobs cũng chỉ là viết cho sinh viên Stanford, những người có tương lai sáng lạn sẵn rồi. Hóa ra em ích kỉ thật. Nhưng liệu có cách nào để làm cho mọi người đều được sung túc để họ có thể sống theo mơ ước của mình không? Em quên mất, có lẽ vì em chưa bao giờ sợ không kiếm được tiền: em may mắn hơn rất nhiều người, em biết rất nhiều thứ cần thiết, và em cũng có đủ tự tin để kiếm tiền, và em cũng không sợ nghèo.
Nghe anh nói em lại nhớ đến câu Andrei dặn Pierre trong "Chiến tranh và Hòa bình": "Đừng lấy vợ quá sớm, kẻo tất cả những cái gì cao quí nhất trong anh sẽ bị lu mờ đi bởi những lo lắng nhỏ nhen thường ngày." Nghe buồn cười thật. Vậy mà lại đúng. Liệu có nên mở rộng khái niệm niềm đam mê bao gồm cả niềm đam mê có một gia đình hạnh phúc? Rõ ràng rồi cuối cùng cái đích vẫn không phải là tiền bạc. Tiền bạc chỉ là phương tiện mà thôi. Không ai lại đi cống hiến cả đời mình cho việc kiếm tiền cả, vì đó là một chứng bệnh tham lam, muốn nhìn thấy một núi tiền mà lại chả để làm gì.
 
Hì, ai cũng có hoài bão và ước mơ mà em :D . Chỉ có điều môi trường anh sống nó khác với em sống , nên khó nói lắm :D . Chẳng hạn ở trường sư phạm, sinh viên nghèo lắm. Ở lớp anh có đứa bạn nó nói với anh là : tớ chỉ mong sau này được ngồi ở nhà xem world cup thảnh thơi không phải làm đồng áng nữa . Anh ở trường Ams quen rồi, khi vào sư phạm, thấy sinh viên khổ thật, có nhiều đứa nó muốn học nhưng mà điều kiện không thể cho phép .
ừ thôi, cứ mỗi 1 tuổi thì thêm một ít kinh nghiệm :)) . Đừng lo, có gì thì anh em trao đổi, biết các nhiều càng tốt mà :))
 
Mình có quan điểm không giống Đức Anh ở một vài điểm, tuy nhiên, rất tôn trọng ý kiến của bạn

Lên đại học rồi, anh nghĩ khác nhiều, anh không còn ngây ngô như xưa đâu. Dù mình có là nhà toán học giỏi đến mấy, mình cũng cần lo cho gia đình. Dù đam mê của mình lớn đến mấy, mình cũng phải nghĩ đến gia đình. Ở đời, con người không chỉ có hoài bão , ước mơ, và đam mê đâu. Còn nhiều thứ lắm.

Theo mình nghĩ, nếu nhưng đam mê, và hoài bão của mình đủ lớn thì có thể cái sự lo cho gia đình thậm chí nói thẳng là không cần thiết.
Mỗi một người nghiên cứu ở một bộ môn nào đó đều đi từ 1 trong 2 mục đích: 1 là thỏa mãn đam mê của mình theo chủ nghĩa vị kỉ; thứ hai là thỏa mãn khán vọng của người khác theo chủ nghĩa vị nhân sinh. Dạng thứ 1 làm mọi thứ để đạt được mục đích của anh ta, anh ta không quan tâm người khác nghĩ gì, có thể làm những điều mới mẻ là khác biệt, có thể chết vì người khác nhưng không thể sống vì người khác, qua thời gian, tôn giáo biến họ từ chủ nghĩa vị kỉ - sống cho bản thân thành ích kỉ - sống vì bản thân. Dạng thứ 2 sống để thỏa mãn được mọi người, thành công của anh ta thể hiện qua tán dương của công chúng, nói cách khác, không có công chúng, và không có những gì trước đó người khác đã nghiên cứu, sẽ không có anh ta. Thiên chúa giáo tôn thờ dạng nguời này và cho rằng họ theo chủ nghĩa vị nhân sinh, nhưng nếu xét theo một quan điểm cực đoan nào đó, họ đơn thuần chỉ là ăn bám, ăn bám vào dư luận và cảm xúc của người khác
Mỗi người có uớc mơ của mình, theo đuổi ứoc mơ của mình và sống một cách độc lập có gì là xấu, sự sáng tạo của bản thân mang tính chất bản quyền có thể giúp cho mỗi cá thể nâng cao năng lực của mình. Đừng học vì nghĩ là sau này mình sẽ phục vụ một ai đó, vì mục đích của một ai đó, hãy học vì mình và không vì ai cả
 
Bài này đọc lại vẫn hay quá nên phải post bài để nó lên trang 1 mọi người vào đọc :x!!!

Cố lên Trung Anh >:-D<!!!! Thật tuyệt vời ấy quay lại với Toán ^^ :x!!!
 
Back
Bên trên