Ngày em đến…

Nguyễn Hoàng Dương
(TONKIN)

Thành viên danh dự
Không còn gì nữa , nên ko thể gửi bên 03/06, Gửi sang 04/07 vậy ...
======================================================​


Anh đắm mình trong màn đêm nghi ngút một làn khói nhớ thương…
Cũng như bao người khác, anh hy vọng, hy vọng vào một điều bâng quơ, một điều mà ngay chính anh cũng không biết rõ… Một điều gì đó tốt đẹp hơn, sáng lạn hơn sẽ đến với anh… Trong tâm trí này, trong trái tim này, trong những mạch máu đương căng phồng niềm tin và sự ao ước này, tâm hồn anh hát lên một bản tình ca mê đắm đến huyền ảo… Ngày em đến…

Vậy đấy, đó là cái ngày em xuất hiện trong đời anh…
Cái ngày em đến… bên anh… và ta hoà làm một như làn nước hồ trong mát kia lấp loáng ánh trăng giữa thu lung linh và mê đắm… Những sợi tóc Liễu mảnh mai e thẹn hứng lấy dải trăng vàng mịn màng đương tuôn chảy quanh ta…

Bên hồ xanh những ước mơ… trắng những hoài niệm… Anh và em trao nhau nụ hôn đầu… Anh và em trao nhau tình yêu cuối…

Vì tình yêu cuối là tình yêu mãi mãi… Anh sẽ mãi bên em… Người yêu dấu hỡi…

Làn mây kia quá cao, anh không thể với tới. Nhưng em biết không, tâm hồn anh đã chẳng còn đây nữa, nó vút lên tới tận cùng mây trắng… tới mãi vầng nguyệt xa… và một tình yêu chân chính…

Nụ hôn ta trao nhau quá vội vàng, như ánh trăng kia sợ làn mây che khuất, như lá liễu kia sợ mùa đông đang đến. Nhưng đôi ta có tình yêu, một tình yêu không bao giờ chết, cho dù đông qua xuân về thêm vạn lần nữa…

Cùng tình yêu, anh vượt qua tất cả, để đến bên em… Người yêu dấu hỡi….!
Nhưng anh sợ, anh sợ những đêm dài vắng em, những buổi chiều cuối thiếu bóng dáng người yêu…

Anh tin em, và em nếu có tin anh, hãy nói với anh một câu thôi: Em Yêu Anh… bởi vì … Anh yêu Em…!

P/s:: Thu tới rồi… hãy mặc thêm áo cho tình yêu đôi ta… vì gió sẽ lạnh đấy …
 
nghe bài viết này làm em liên tưởng đến kiểu như
CÁM ƠN NGƯỜI ĐÃ CHO TA NGÀY ẤY!
&
CÓ KHI NHÌN KIM ĐỒNG HỒ QUAY! EM TỰ HỎI MÌNH Ý NGHĨA NHỮNG PHÚT DÂY, NẾU NGÀY ẤY TA KO ĐI VỀ PHÍA NHAU THÌ GIỜ NÀY TA THẾ NÀO\
&
PHÚT GIÂY ANH NGHẸN LỜI VÌ BIẾT EM YÊU ANH!
ANH NHỚ EM!
ANH NHỚ EM! MIÊN MAN BÊN TRANG THƯ TÌNH GỬI ĐẾN EM(ôi! chao! cảm động quá đi :)) )
 
Lời tựa :
----------------------
Hà Nội ngày 4 tháng 5 / 2004
Giữa những cơn mưa đầu hạ, anh chợt thấy nao nao nhớ cái cảm giác bên em… Thật tuyệt vời … Anh lại viết, viết để giữ lại mãi những cảm giác thần kỳ khi chợt hình bóng người yêu hiện ra trong tim… Anh yêu em :-x
----------------------






Đêm qua …

Đêm qua…
Đêm qua…
Đêm qua…

Giữa cái nóng nực của mùa hè sắp tới chợt đâu những ngày này trời đột nhiên trở rét… Cái rét như sự nuối tiếc làn không khí thơm thảo, trong lành mùa thu của đất trời còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho cái nắng như thiêu đốt chốn kinh kỳ…

Sáng nay…

Cơn mưa đó đến…
Anh choàng tỉnh trong tiếng mưa kêu rộn ràng…
Mưa…
Không ngớt…
Trái tim anh như được sưởi ấm bởi giấc mơ đêm qua… Đêm qua, một ảo ảnh vô hình thoáng vụt qua đôi mắt anh tuy đã nhắm nghiền…
Em !
Còn gì hơn… Và, anh đã đuổi theo hình bóng đó, trong giấc mơ…
Giấc mơ qua đi nhưng niềm tin vẫn còn đó, nơi con tim anh… Anh tin vào hình dung yêu thương trong lòng anh… Em … là niềm tin của anh…
Gió thổi…
Những hạt mưa rơi nghiêng , tưới mát cho miền đât khô cằn thiếu sự sống..
Còn em… Tình yêu tưới mát cho trái tim cô độc trong anh…

Còn gì hơn nếu một sớm mai kia được tỉnh dậy bên những giọt mưa long lanh .. Em… vòng tay âu yếm…

Đêm qua…
Đêm qua…
Đêm qua…

Giữa không gian lặng lẽ, chỉ có tiếng đàn nước bay… Anh mơ màng trong giấc mộng tình yêu…
Phải chăng những nhọc nhằn ban sáng đã khiến anh như quên mất tình yêu trong tim, và chỉ đến bây giờ, khi một mình đối diện với sự thật, anh mới nhận ra:
… Anh đang yêu …
… Anh đang nhớ …
… Và … chờ mong …
Một tình yêu… từ em…
Trong những cơn mơ, anh đã cầu nguyện.. Bên em…
Nhớ sao bao ngày qua bên nhau… trong những cơn mưa… dưới những giọt nắng … trời đất kia đã chứng giám… anh không dối trá…
Vì…
Đêm qua… Anh đã mơ về em…
Về một tình yêu … chân chính…

Đêm qua…
Đêm qua…
Đêm qua…
 
cái này có phải là cảm xúc anh Dương ghi lai khi đi với người yêu ko đấy
 
ko độc rùi lại nói linh tinh ... nghe hay we' ... :D xin cho gọi 2 tiếng : sư phò ...
 
Ui :D :D

Mấy em khen làm anh thấy mình chuối củ quá :D :D :D :))


--------------------

P/S : I Hate U

--------------------------------------------------------------------------------

Anh yêu em, anh phải nói vậy…
Nhưng… phải chăng tình yêu anh chỉ là một chiếc áo đẹp trong đống quần áo “lộng lẫy”, “kiêu sa” của em ?

Nhầm…
Anh không phải là chiếc áo….
Anh chính là tấm gương không tì vết cho em soi mỗi ngày… cho anh đắm say đôi mắt em…
Và…
Anh chính là nơi em thổ lộ… tâm tình…

Một buổi sáng, khi em thức giấc, anh chợt thấy em thật lộng lẫy…
Đôi mắt ấy… Cùng em trải bao giấc nồng…
Đôi môi ấy… Chia sẻ những nụ hôn nồng thắm… trong đêm…
Anh…
Nhưng…

Ai ?
Hắn… đã đến…
Cướp của anh…

Và anh đau đớn…
Anh đau đớn vì…
Em đã quên…
Quên tấm gương này…

Nhìn trong mắt em… bao điều gợi nhắc…
Tình yêu đã qua…

Anh hoá thân lại thành người…
Bước đi không gượng ép…
Trước mắt anh là chân trời bát ngát…

Bát ngát yêu thương…
Và một ngày kia khi anh gặp một người mới…
Anh sẽ là người… Không thể là gương…

P/S:: I Love U
 
…Tuổi thơ tôi, nếu mất đi …

11:19 p.m


Như thói quen mà rất nhiều người khuyên tôi nên từ bỏ, tôi lại ngồi bên chiếc màn hình vi tính vô cảm để bắt đầu tập viết… Chỉ xin dám nói hai tiếng “tập viết” vì tôi không dám mạo phép dùng cái từ “viết” mà theo tôi nó quá xa xỉ và kiêu ngạo …
Bên tai tôi đang vang lên giai điệu “Childhood’s end” với vô vàn tiếng trống rung như kéo dài đến vô tận; Sâu thẳm trong trái tim này lại hiện lên bao ảo ảnh của những kỷ niệm thời bé thơ…
Nhớ không những trưa hè nắng cháy, cùng lũ bạn nô đùa vui vẻ bên những rặng cây trong khu phố cũ…
Nhớ không những nụ cười quá đỗi ngây thơ, để bây giờ thèm khát được trải qua cái cảm giác ngày ấy dù chỉ là trong mơ …
Và…
Con đường kia đã gắn bó với tuổi thơ của tôi, của bạn bè tôi… Bây giờ, mỗi đứa đi một ngả, những ký ức đôi khi vọng về đâu đó trong những giấc mơ thoáng vụt qua trong đêm, khiến tôi như bần thần, bần thần vì một thứ rất quý giá trong tôi và cả các bạn nữa: TUỔI THƠ…
Không biết từ bao giờ bọn tôi quen nhau… Hồi đó chúng tôi mới có 4 hay 5 tuổi gì đó, cùng học một mái trường, và run rủi thế nào, hai đứa bé lại cùng chung một lớp… Hồi đó tôi tính rụt rè, nên ít bạn lắm,… Nhớ những buổi sáng tinh mơ chỉ mong được ủ ấm trong vòng tay mẹ, chẳng muốn đến trường tẹo nào, mà có lẽ đứa bé nào mà chẳng như vậy nhỉ…
Nhưng rồi…
Một buổi chiều nọ, lủi thủi một mình bên cửa sổ, “1, 2, 3, 6 ,5 ,7 ,8 ,… 1, 2, 3, 6, 5, 7,..” – Tôi ngơ ngẩn đếm trong đầu mà thậm chí cũng chả biết mình đang đếm cái gì nữa,… Chợt cơn dông đó đến, gió bụi bay mù mịt, chẳng hiểu sao trẻ con bọn tôi lại thích thú trước cái cảnh người lớn chạy mưa toán loạn, cứ hò hét ầm ĩ lên, và cô giáo cũng chẳng còn quản được nữa vì ông Sấm đã tranh mất giọng của cô rồi … Cơn dông cuối cùng cũng đã qua, và mưa bắt đầu trút xuống, tiếng nước rơi, tiếng nước chảy, tiếng nước lăn hoà quyện vào nhau tạo thành một thức âm thanh tạp nham mà sao nghe thật vui tai! …
Cơn mưa to quá…
Trời bắt đầu xâm xẩm tối…
Bạn bè tôi đã lác đác, vì bậc phụ huynh ai mà chẳng lo lắng cho con cái mình trong cái thời tiết kinh khủng như thế này, nên họ luôn muốn đón ngay con mình về nơi an toàn nhất: đó là tổ ấm…
Bầu trời đã sậm đen nhưng mưa thì vẫn như trút, mây đen che phủ trêu ngươi mặt trời…
Chỉ còn có vài đứa chơi trong lớp…
…Tối hẳn rồi, có lẽ do mây che đi mặt trời chứ không phải do những ánh nắng kia không muốn sáng nữa… Trong lớp chỉ còn tôi và hắn…
Hắn bắt chuyện trước, giữa hai thằng bé con trai thì còn gì hơn là những trò tinh nghịch. Y như vậy, bọn chúng tôi bắt đầu nghịch mấy thứ đồ chơi với cung cách của những con người thư thả và dư thừa, lúc thường thì chẳng có nhiều đồ chơi đến như vậy vì chỉ có một rổ đồ mà phải chia cho mấy chục đứa, gì mà chẳng phải tranh giành của nhau! … Chán chơi mấy trò cũ rích, chúng tôi lại chuyển sang nghịch nước mưa… Đến bây giờ nghĩ lại những trò vui đó, trong tim tôi lại rạo rực tình yêu thương và tấm lòng tôi lại cháy lên một tình bạn trong trắng bị bỏ quên đã lâu…
Cứ như vậy, hai bọn tôi trở nên rất hợp nhau và đến lúc mẹ đến đón về thì hai đứa cứ ngậm ngùi như một đôi bạn rất thân phải chia xa nhau mãi mãi…
Có gì đâu, sáng mai hai đứa lại gặp nhau thôi mà …
Tình bạn…
“ Không có gì quý hơn, cao thượng và thiêng liêng hơn tình bạn… Tình bạn lúc tuổi thơ sẽ hình thành những đức tính và phong thái ứng xử để đến khi trưởng thành, bạn sẽ có được và giữ được những tình bạn lớn trong suốt cuộc đời… ”
Hai đứa bọn tôi giờ đây đã xa nhau, không còn địa chỉ liên lạc gì hết, nhưng mong rằng trên con đường đời đầy gian lao kia, hai linh hồn đồng điệu của bọn tôi có thể chọn những con đường có điểm giao hợp, để một ngày nào đó một cuộc hội ngộ trong nước mắt hạnh phúc trào dâng sẽ trở thành hiện thực…

…Tuổi thơ tôi, nếu mất đi …

12:06 p.m
 
Back
Bên trên