Lớp Sinh 95-98

Phan Thu Hà
(haphanthu)

Administrator
Ôi Sinh! Xinh quá!

/Lớp Sinh có một cái bảng phả hệ to vật trong Yearbook, nhưng không biết làm thế nào mà post lên đây được. Ai muốn xem thì đành kiếm Yearbook cũ nhé./

Tiểu sử một gia tộc quái dị

Thằng cha Tú, biệt danh là "bí thở" (vì nó là bí thư) hay Tú "chó", Tú "Quảng Bá", Tú "Nhật Tân" (can tội nhà nó ở Quảng Bá, Nhật Tân, nơi có cầy tơ 7 món nổi tiếng là hấp dẫn), không hiểu do nghèo đói hay làm sao mà quanh năm suốt tháng nó mò ra sông Hồng bới khoai, bắt cua kiếm sống qua ngày. Chính vì vậy mà nó còn có 1 biệt hiệu nữa là Chử Ðồng Tử. Nhưng khác hẳn với Chử Ðồng Tử, hắn ta không có khố mà lúc nào cũng chỉ đơn thương độc mã với một chiếc lá nho (nhưng hắn ta luôn phe phé cười tự an ủi mình rằng còn hơn phải dùng lá tre, hay lá thông thì càng tồi tệ). Có lẽ Tú "chó" sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu không có một ngày kia hắn gặp Tiên Dung (Nga) ở đâu đó (hy vọng là không phải trên bãi cát đầy nắng của sông Hồng và đầy gió nữa chứ, trong cảnh Chử Ðồng Tử đang trần trụi vì một cơn gió to vừa thổi bay mất chiếc lá nho duy nhất mà hắn có). Duyên số khiến 2 con người này gặp nhau tại lớp 10, "họ yêu nhau và sinh con đẻ cái" và thế là nàng Xuân Minh của chúng ta ra đời. Ô, cho đến bây giờ tôi thấy ngoài cái mái tóc vàng hoe của XM ra thì chẳng có cái quái gì là giống lão Tú cả, không biết lão ý có nghi ngờ gì bà vợ yêu quí của lão ý không nhỉ? Nhưng nói tóm lại là, họ vẫn sống rất hạnh phúc trong cảnh một vợ, một chồng và một cô gái nhan sắc chim sa cá lặn. Mỗi lần nàng cười thì có lẽ 10 thằng cha thì có tới đến 9 thằng mê nàng như điếu đổ ! Nhưng lão Tú thì giữ con gái như giữ của quí của mình!

Thế rồi có một gã lưu manh cũng đã lọt vào mắt xanh của lão Tú, lão tên là Việt Linh, một tay rượu chè ăn chơi trác táng với cái mã trông cũng khá là bảnh! Chả hiểu gà nịnh hót như thế nào mà cuối cùng lão Tú đã gả con gái yêu cho Việt Linh. Nghe đâu vật đính hôn là một cái nhà tắm có mái bằng, niềm mơ ước suốt đời của lão Tú, vì từ xưa đến nay cả lão, cả vợ, con lão đều phải tắm sông ráo cả! Bảo Việt Linh là một tay trác táng cũng có cái lý do của nó cả, trước khi lấy Xuân Minh hắn đã có 3 đời vợ với kết quả là 3 đứa con gái nheo nhóc sàn sàn nhau, con Max (Nguyễn Hương) tháng 11, con Toét (Mai) tháng 10, con Min (Ngô Hương) tháng 3. Tôi chẳng hiểu tại sao 3 đứa con gà lại cùng được sinh ra cùng một năm phải công nhận là hắn giỏi. Lúc rỗi rãi ngồi tâm sự hỏi hắn rằng tại sao lại bỏ vợ nhiều thế, thì hắn bảo cứ đứa nào đẻ con gái là tôi bỏ ráo, mục tiêu của tôi phải là một thằng cu! Nom bộ lần này có nhiều hy vọng đây!

Cuộc sống trong gia đình chật hẹp, nheo nhóc bên bờ sông Hồng cứ vất vả trôi theo ngày tháng. Căn nhà cũ kỹ 4m2 chỉ đủ kê cái giường 2 tầng! Tầng 2 giành cho 2 vị bô lão, tầng 1 giành cho hai vị sư phụ, sư mẫu, còn gầm giường là nơi trú ngụ của ba đứa con riêng của VLinh. Ðấy bảo gã lưu manh chẳng tử tế gì là như vậy đấy! Ai lại để cho lũ con nằm dưới; để cứ đêm đêm nó phải hứng chịu những tiếng ọp ẹp phát ra từ tầng trên, nơi được mệnh danh là "thiên đường" của bố mẹ chúng. Nghe Việt Linh kể thì lũ con của nó rất hư, đêm nào cũng đòi mò lên ngủ chung với bố, mà đâu chỉ có một, hết đứa này đòi mò lên đứa kia đòi, nhiều khi phải chiều chúng! Khổ con cái không được bố mẹ yêu chiều, thương yêu thì đúng là khổ thân chúng nó quá!

Rồi năm tháng cũng trôi đi ba cô gái của VLinh cũng đã lớn. Con Max thì được thừa hưởng cái gen mất dậy của bố nó, cộng thêm ông ngoại Tú lúc nào cũng ân cần dạy dỗ để nâng cao tay nghề, và cuối cùng là nó đã mang lại vinh quang cho cả nhà không phụ công lao dưỡng dục của cha mẹ với danh hiệu "Nữ gia mất dạy nhất lớp Sinh". Chính vì thế nó mới là đứa duy nhất được bố sông giữ lại. Còn hai con kia, theo lời hai lão ý bàn nhau thì "Chúng nó lớn quá rồi, xuất chuồng đi là vừa! Nghe nói ở lớp Hoá có hai tay buôn là Hùng và Hải, chúng nó giấm hai con kia, trả giá mỗi đứa 2 triệu, tao thấy ít chưa bán". Rồi chẳng hiểu cò kè bớt một thêm hai thế nào mà cuối cùng thì vẫn chẳng có con nào được xuất chuồng cả! Chính vì sống trong cánh đồng người như vậy mà phát sinh nhiều mâu thuẫn! Ông thì già nên rất thích "chăm sóc", "chơi" cùng các cháu lúc nào cũng hát mãi cái câu "Cho ông một lần, một lần thôi!...", bà thì lại ghen nên suốt ngày nghi ngờ, cấm đoán, bố thì mãi vẫn chưa có thằng cu, nên đâm rượu chè cờ bạc bê tha. Thỉnh thoảng trở trời, bà lại đau chân thế là lại hò hét "Tú đâu ra bóp chân cho tôi!", vớ phải hôm ông đi vắng thì lại nhờ đến cái thằng con rể, mà xem ra bà có vẻ thích con rể bóp chân hơn là ông thì phải! Bố dạo này lại đâm ra nghiện "đóng phim" (chắc loại 3 xu rẻ tiền). Nhưng khổ nỗi bố không thích đóng phim với đứa nào mà chỉ thích đóng với con Min. Cứ mỗi lần bố cười hề hề bảo con Min là "Nào, bây giờ bố con mình đóng phim nhé" rồi lão cứ huơ huơ tay ra như trực làm gì thì con Min là rú toáng cả lên, thế là lão an ủi "Thôi, đừng xúc động, lần đầu không quen nó thế đấy, lần sau quen hết ý mà khà khà... Cảnh 1 bắt đầu...". Thế là trò đấy lại diễn ra và con Min lại tiếp tục hét! Phải nói rằng gia đình này là một gia đình loạn luân, từ ông sang cháu, từ bố sang con, từ mẹ vợ và con rể. Thằng ông thì đã già mà lúc nào cũng như hồi xuân, luôn luôn tự hào với lũ cháu rằng: Ông mày

"Già râu già tóc mà thôi
Già răng già lợi "đồ chơi" không già!"

Chả thế mà không tối thứ bảy nào không đi chơi. Ðể rồi về đến nhà bà khoá chặt cửa không cho vào thì lại dở giọng nài nỉ, van nài.

Cả đại gia đình có một hình thức sinh hoạt văn hoá rất hay. Mỗi khi ông cứ kể một chuyện cười nào đó là y rằng một bà vợ, một thằng con rể, một cô con gái và ba đứa cháu gái lại lăn ra phe phé cười, lúc đầu trông ông thật thoả mãn và khoái chí làm sao! Chả thế mà gia đình này được mệnh danh là "ba đời mất dạy", cái mất dạy được truyền từ đời ông sang đời con, rồi lại đến đời cháu! Nói chung là sẽ lưu truyền mãi trong hậu thế! Ðấy chính là nét nổi bật nhất của gia tộc quái dị này. Nhưng nó cũng thật không tồi trái lại còn quá hay là đằng khác và thật đáng yêu nữa chứ! Nó như một thành phần không thể thiếu của lớp Sinh, cũng như cái mất dạy luôn đi kèm với bất kỳ một lớp chuyên Sinh nào! Không tin bạn cứ thử tìm hiểu xem, bạn sẽ biết ngay mà.
 
Chuyện không có mở đầu và kết thúc

* Thầy Lý trả bài kiểm tra, ở bài Hoa có phê một câu nghe rất ngây thơ đáng yêu "Đọc theo thứ tự như thế nào?", nghe chỉ muốn nựng thôi.
Bài của Bình chiếm kỷ lục về lời phê, có khi lời phê còn nhiều hơn bài viết ý chứ, xin trích nguyên văn một số câu:
"Bỏ đoạn nào thì phải gạch chéo rõ đi để khỏi mất thì giờ của người chấm"
"…là gì vậy?!?"
"…viết thế này thì đọc như thế nào?"
"...dấu này có ý nghĩa gì thế?!?"
"Bỏ từ đâu đến đâu? Hay là bỏ cả trang?"
"Ôi, dễ thương quá!"
Trả bài kiểm tra Hoá, thầy Hưng dạy những lời phê tuyệt hảo nhất từ trước: Ðiểm thì là "Lên cơn à?!?"; Châu thì là "Ðiên rồi!!!"

* Tiết sinh thầy Hiền, chắc là thầy xem được bài thi học sinh giỏi rồi và "không ứng ý tý nào cả" bởi theo lời thầy thì "toàn bịa linh ta linh tinh", tại sao thế, thầy bất mãn ra mặt, thầy rất đáng yêu ở chỗ là đang giảng bài, sực nhớ ra cái gì lại nói đá vào một câu. Ví dụ, đang nói "Người thuộc bộ khỉ" đột nhiên lại bảo "đây, qua các kỳ thi, rút ra một điều là cực kỳ cẩn thận thì mới thắng lợi" rồi lại đọc tiếp. Thầy đang giảng say sưa.
- Cơ quan thoái hoá là di tích... VD ruột thừa là vết tích ruột tịt. Đột nhiên thầy vẽ lên bảng toàn bộ hệ thống tiêu hoá, cầm phấn gạch gạch ở manh tràng rồi nói tiếp.
- Ðây là manh tràng, manh tràng, còn trực tràng kia, trực tràng là ruột thẳng, nếu manh tràng mà như trực tràng thì (mẹ) tất cả thức ăn vào đây như hũ gạo, thối hoắc, rồi lại giảng tiếp về mấu lồi ở vành tai người. Ðột nhiên thầy lại dựng lại, nói về Thanh Lam:
- Có thể là hát rất hiện đại, gớm, ừ rất hiện đại cứ nhắm tịt mắt vào, say sưa lắm, nhưng tóc chải thế cẩn thận (mẹ) trông như con tù ý chứ. Rồi thầy lại giảng tiếp rất vô tư. Sự phát triển ở phôi người lặp lại...

* Tổng kết điểm Sinh, khổ thân cho thầy Hiền, hét như chính trị viên giữa trận tiền vậy, đọc loạn cả lên, mỗi người thầy đọc 2 - 3 lần (cá biệt có TAnh tên ở đầu sổ đọc tới 5 lần thêm một lần nó tự đọc là 6), sau lại phải đọc lại một lần, thầy độc đọc và đọc, đọc rồi ghi, rồi sửa, rồi lại đọc. Thầy vừa nói:
- Thế này thì tổn thọ mất, hét cứ như là...
Ðến ngày 8/4/1998 sau khi gắt gỏng ầm ĩ một hồi, thầy đã nói câu bất hủ: "Ngày xưa tính mình có xấu thế này đâu! Chủ nhiệm khoá này xong điên ráo cả!!!"

* Giờ Toán thầy cho làm bài đem chấm, bài đầu chỉ có Ngô Hương, TAnh, Mỹ, XMinh đem nộp. Sau khi xem, thầy nhận xét một hồi, đến bài của Ngô Hương, thầy bảo:
- Cô này đã làm sai như thế một lần rồi, tôi phê rõ vào cái bài đấy, thế mà giờ vẫn làm y như thế, chứng tỏ con người này độ bảo thủ lớn, nhất quyết không chịu làm khác.
Thầy chữa bài lên bảng, TAnh nói:
- Em thầy, em sai rồi, nhưng mà sao sao cái... cái chỗ kia lại thay vào đấy ạ, phải thay vào y chứ ạ.
Thầy chưa nói gì thì cả lớp đã nhao nhao lên, TAnh đành ngồi xuống, thầy bảo.
- Thế cô sai chứ gì?
- Vâng ạ, em sai vì em đúng với các đen ta sai.
- Ðúng với đenta sai thì là sai với đen ta đúng chứ còn gì. Thế thì cô sai là đúng còn gì. Toàn
thấy sai sai đúng đúng loạn cả lên.

* Giờ Toán đông đủ mọi người sau khi bọn đội tuyển thi xong, thầy bước vào lớp hỏi han mấy thứ, sau đó thì bỗng mấy đứa nhớ ra, bảo.
- Em thầy, thầy dặn bọn em nhắc thầy cái gì ý ạ?
- Hả, cái gì cơ? - Thầy hỏi với nụ cười ngây thơ.
- Em thầy, thầy chỉ bảo nhắc là thầy nhắc nhớ ạ.
- Hả, nhớ cái gì? - Lại vẫn nai vàng.
- Ối giời ơi, em thầy, thầy bảo hôm nay thầy cho bọn em hai tiết để khao ạ.
- Cái gì, tôi bảo thế bao giờ? - Ngây thơ quá!
- Ðúng ạ, chính thầy bảo.
- Tôi không nhớ.
- Thôi, nói gần nói xa chẳng qua nói thật, thế thầy có cho chúng em không? (thì bảo) - Có tiếng thằng TMinh hét um lên.
Thầy cười, vừa cười vừa nhắn:
- Tôi không biết, tôi không khao. Tôi có đi thi học sinh giỏi Sinh vật đâu mà khao, thế rồi thầy đánh trống lảng.

* Giờ Sinh, thầy Hiền vào lớp và đưa cho Nguyễn Hương tập giấy mời để đi phôtô. Nó cầm lấy, cười ý nhị và đi ra. Chờ mãi, chờ mãi, làm bao nhiêu việc rồi mà vẫn chưa thấy nó về. Thầy sốt ruột nhìn xuống sân nói:
- Sao chậm thế nhỉ? Ra ngay trước cổng trường này thôi mà.
Cả lớp cười khùng khục:
- Hay là nó ra Giảng Võ đấy ạ.
- Trời ơi máy móc quá thế thì có chết không cơ chứ. - Thầy cười đau khổ.
Cả lớp đoán vậy, nghĩ là không phải, ai ngờ một lúc lâu sau, Nguyễn Hương về tới, thầy hỏi:
- Sao lâu thế, ra tận Giảng Võ à?
- Dạ vâng ạ. - Nguyễn Hương nói như một điều tất nhiên như que diêm châm ngòi nổ cho một trận cuời. Cha mẹ ơi, ai lại như thế bao giờ. Vai ai cũng rung lên bần bật.
- Thế sao không ra ngay cổng trường?
- Dạ, ra đây phôtô cho chất lượng ạ. Thật nghe cứ như chuyện thơ Mênh Chây, Y Chang nhé, máy móc đến thế là cùng, thật là hết biết.
 
Kỷ niệm Cúc Phương
Cúc Phương 7/11/95


Chiều tối khoảng 6h - 7h tối. Ðang đợi được gọi đi ăn. Ðáng lẽ giờ đó đoàn tham quan 4 lớp chúng tôi (10 Văn, Sinh, toán, 11 Sinh) đã phải về đến gần Hà Nội nhưng vì một trong hai chiếc ô tô bị sa lầy nên tất cả phải nghỉ lại thêm một đêm tại một khu nhà ở cửa rừng sau nửa nửa ngày trời phải đi bộ trong mưa lạnh, trong cái đói xuyên trưa. Không biết 3 lớp còn lại thế nào nhưng riêng lớp 10 Sinh chúng tôi lúc đó phần đông đều rất hả hê sung sướng. Ðó là lần đầu tiên được đi tham quan từ khi bé vào trường Ams mà đã được đi quá dự kiến một ngày. Trong khi các thầy chủ nhiệm thì lo sốt vó. Khổ cho lớp tôi là mọi người đều chủ quan để lại hầu hết đồ đạc ở trên xe và cứ thế tay không, căng hải hết hơn chục cây số ra đến ngoài. Ðến nơi mới biết thế nào là thiếu thốn, mùi thuốc chuột, không lẽ cao thêm ba phân đất rừng trơn trượt, lúc đó chỉ mong có một đôi dép lê rách thôi cũng không được. Quần áo thì người người như một: nhuộm một màu vàng, nếu không ướt sũng thì cũng âm ẩm, trông như một lũ nuôi con mọn. Lần đầu tiên tôi nhận thấy rằng bọn lớp tôi đã đứt hết dây thần kinh xấu hổ. Ðứa nào vớ được cái gì không kể là quần hay áo của đứa nào, hôi hay bẩn chỉ miễn là khô, tranh nhau mặc. Ðứa nào vẫn phải mặc đồ ẩm thì thà được trời ban cho một cái quần thủng đít còn hơn, phòng nào cũng thấy đóng cửa lục đục xuống bếp sưởi thì cũng chật chỗ. Xong xuôi thì cả lũ không kể con gái hay con trai đều chui vào chùm ngủ miễn là có chỗ trống với một cảnh hỗn độn khủng khiếp.

Có lẽ lúc đó nhìn con gái mặc quần đùi, con trai mặc váy thì thầy Hiền cũng chẳng có ý kiến gì (mà thực sự thì cũng đã nhiều cảnh gần như thế). Ðó cũng chính là nguyên nhân dẫn đến một sự hiểu lầm đáng tiếc giữa 10 Văn và 10 Sinh lúc đó. Ðang mơ màng, tôi bỗng thấy lớp nhỏ lớp Văn vào phòng chúng tôi. Chúng tôi còn đang mải nhìn bộ quần áo sạch sẽ đẹp đẽ của bà ấy với sự thèm thuồng thì giật thót mình vì bà ấy bỗng chỉ tay vào mặt thằng Việt Linh lớp tôi "Tớ đã nói rồi đấy, nếu ấy không ra thì đừng bảo bọn tớ quá đáng". Tất cả chúng tôi đều chẳng hiểu gì cả, có lẽ trừ Việt Linh. Nó lồm cồm bò ra khỏi chăn và đi ra phòng lớp Văn một cách đau khổ lúc đó chúng tôi mới nhìn ra nó đang mặc một cái quần bò con gái. Một lúc sau nó đi vào mặt méo xẹo nhưng mọi việc hiểu lầm đã được giải toả. Lớp Văn bị mất một chiếc quần bò nhưng chiếc mà thằng Việt Linh đang mặc lại là của Thuỷ Trang lớp tôi. Nếu hôm đó nó có đủ can đảm mặc xà lỏn thì đã có ba điều tốt đẹp xảy ra: thứ nhất là đã không có sự hiểu lầm trên, thứ hai là nó có thể đổi ngôi cho con Nhung đang khốn khổ vì cái xà lỏn của lớp phó (Gia Linh) biết đâu lại được khen là ga lăng, thứ ba là không phải đến bây giờ chúng tôi mới biết được đôi cẳng bằng que tăm của nó.
 
Chuyện của lớp Sinh

Bất kỳ giờ 5 phút nào bạn cứ lảng vảng qua lớp tôi tí chút là bạn có thể bất gặp ngay những tiếng gào rú hò hét, hay tiếng cười man rợ khành khạch, nói chung là đủ thể loại âm thanh được phát được phát ra từ lớp tôi. Nguyên nhân nào đã làm cho cái tổ quỷ này bị kích động như thế nhỉ? Có Chúa mới biết vì có vô số các lí do làm ảnh hưởng trực tiếp hoặc gián tiếp đến sự hình thành như tiếng thét man rợ như vậy!

Ðầu tiên phải kể đến là những câu chuyện cười mà chúng nó tự sáng tác. Không hiểu chúng ăn phải cái bả gì mà sáng tác được lấm chuyện cười thế cơ chứ. Giờ 5 phút nào cũng kể say mê để rồi cứ sau mỗi lần như thế thì tiếng cười khành khạch lại phát ra xen lẫn những tiếng đấm đá thùm thụp. Các câu chuyện cười của chúng nó thường là những câu chuyện xoay quanh người thực việc thực trong lớp! Chẳng hạn như mới đây thôi thằng cha Tú vừa đến lớp đã rất đau khổ luôn miệng kêu tiếc. Lão ấy bảo với con Hương bên cạnh (một trong ba cháu gái của lão):

- Hương ơi, ông tiếc quá đi mất! Tối hôm qua ông đến nhà con Diễm...
- Á à, đêm hôm khuya khoắt, ông mò đến nhà nó làm gì? Khai ra mau!
- Cứ từ từ, sơ múi qoái gì mà mày cứ toáng cả lên! Ðầu tiên, nó gọi ông lên phòng nó...
- Rồi sao???
- Rồi nó trải đệm, rồi nó dỡ chăn... rồi nó bảo ông nằm lên giường... rồi nó tắt điện…
- Rồi sao, rồi sao kể nhanh lên đang hồi gay cấn!!!
- Rồi nó chùm chăn kín người ông... rồi nó chìa tay ra, rồi nó bảo: "Ðồng hồ dạ quang đẹp không?"
- Ối giời ơi, thế mà cũng kể, tưởng gì...ì…ì!
- Thế tao mới bảo là tiếc!

Ðấy thưa các bạn, cứ như thế thì bố đứa nào mà không gào rú hò hét lên được! Vì câu chuyện rất hấp dẫn mà!!! Và đấy là lí đấy là lí do đầu tiên khiến cái lớp SInh cứ giờ 5 phút là như cái tổ quỷ. Bạn cứ thử hỏi lớp Hoá bên cạnh lớp tôi mà xem, chẳng hôm nào mà không có hò hét gào rú! À, xen vào cái âm thanh hỗn độn ấy còn là những tiếng gào ê a như hát sẩm của mấy thầng cha lên cơn ở lớp tôi! Hết "ngày lấy chồng em đi qua con đê... con dê...é..é...é", còn Thằng Việt Linh là vua của những bài hát xuyên tạc được lưu truyền trong dân gian mà chúng tôi không tiện kể ra đây. Bài lịch sự nhất là "Nhanh bước nhanh ra đồng" hát theo bài "Nhanh bước nhanh nhi đồng". Ðại thể như sau: "Nhanh bước nhanh ra đồng không thì nó vãi ra quần kìa cục c kìa cục c trắng, nhắc nhở em rằng ra đồng không cần mang giấy. Nhưng chúng em biết rồi, ra đồng chỉ cần tay thôi. Nhờ phân em được như ngày hôm nay, em kính yêu ơn đời nhớ ơn cái thùng. Yêu cái ái...í...thùng c". Chúng nó hát chẳng ra hát mà rú cũng chẳng ra rú, thương tình đưa cho chúng 200đ bảo chúng câm miệng đi thế mà chúng vẫn còn ê a "em...vẫn còn bé lắm mấy anh ơi...". Ðến hồi cao trào chúng còn hét toáng lên với lời lẽ rất bi thương dữ dội "không, không...tôi không còn, tôi không còn, yêu em nữa...!" Phải nói nếu bạn không là người sống trong cái tổ quỷ ba năm rồi thì có lẽ bạn sẽ hoặc đứt mạch máu não, đứt dây thần kinh cảm giác chết lăn quay lập tức hoặc có thể lên cơn động kinh, mắt trợn ngược, sùi bọt mép... nói chung là hậu quả khó lường trước, nhưng dù có làm sao thì bạn cũng đừng để cho mấy thằng lớp tôi sơ cứu, chúng nó thích nhất cái mục hô hấp nhân tạo rồi nghe tim gan phổi lắm đấy! Mà như thế thì vô cùng nguy hiểm cho bạn, đặc biệt là các bạn nữ. À, con trai lớp tôi thế mà mơ ước cũng lắm! Thằng thì muốn trở thành bác sĩ thú y thiến lợn giỏi nhất miền bắc (Tú), thằng thì lại muốn trở thành bác sĩ đỡ đẻ tay nghề cao (Việt Linh) muốn dứt là dứt, muốn có là có, đảm bảo an toàn hợp vệ sinh, hợp thời trang, chất lượng quốc tế, có bảo hành, giá rẻ không ngờ! Con trai mơ ước cũng lắm, mà con gái mơ ước cũng nhiều, đứa thì muốn đi buôn nhưng sợ phải vào tù vì tội trốn thuế hay tham ô, hối lộ, đứa thì muốn trở thành kỹ sư xây dựng mà lúc nào cũng luôn miệng cầu khẩn là nhà đừng có sập để nó đỡ phải vào tù nghỉ mát!

Cái Diễm lớp tôi có một thằng con trai tên là Hưng, chẳng hiểu bố thật của nó là ai nhưng trừ thằng Hưng ra thì 9 thằng con trai còn lại trong lớp đứa nào cũng xưng bố và gọi thằng Hưng là con ngọt sớt. Hiện nay cái Diễm chỉ cần gật ai một cái thì thằng Hưng sẽ có ngay một ông bố chính hiệu. Trong lớp thỉnh thoảng thằng Hưng lại làm toáng lên "Mẹ ơi! Con đói...". Ngay lập tức 9 thằng con trai còn lại sẽ quay phắt lại và kêu "Kìa, con nó đói thì cho con nó ăn đi chứ!". Còn con Diễm thì ngay lúc ấy cũng sẽ gào toáng lên: "Đã bảo là cai rồi, còn đòi cái gì, hư thế là cùng!". Thằng cha Tú suốt ngày suýt xoa với thằng Hưng "Chả có ai sướng bằng mày, mày có tận ba bà dì liền, ngộ nhỡ mẹ mày có làm sao mày tha hồ mà sướng nhé... Chả có câu "Xẩy mẹ bú dì" thì là cái gì!". Thế là kể từ lúc đó thằng Hưng không những chỉ có câu "Mẹ ơi! Con đói" mà con thêm cả cái câu "Các dì ơi! Cháu đói!". Nói chung là rất phức tạp khó hiểu vô cùng!

Và thưa các bạn, xen vào mỡ âm thanh hát độn ấy là tiếng đuổi nhau thình thịch. Nếu bạn ngộ nhỡ mà có đi qua bắt gặp cảnh mấy đứa con gái đuổi một thằng con trai đến nỗi nó phải tọt vào nhà WC nam thì đừng có ngạc nhiên gì cả! Chuyện như cơm bữa ở lớp tôi ý mà (vì lớp khá gần WC, trong trường hợp nguy cấp có thể chạy thẳng vào trong 3 giây). Cha đẻ của cái tuyệt chiêu vô cùng hấp dẫn này là thằng cha Lâm thầy bói, cái thằng cha hỏi gì cũng "nỏ biết", "nỏ thành vấn đề" rồi "vôstư, go...". Cái tuyệt chiêu ấy trở nên phổ biến trong lớp tôi và được áp dụng cho cả hai phái! Không tin thì bạn cứ việc hỏi lớp Hoá hàng xóm của lớp tôi mà xem, đảm bảo là tôi không hề nói điêu! Và thưa các bạn, tuyệt chiêu này lên tới đỉnh cao trào, đó là cảnh ba thằng con trai lớp tôi khiêng một đứa con gái quẳng vào WC nam trong tiếng gào thét dữ dội! Chúa ơi Giêsuma, lạy Chúa tôi! Mô Phật...

Không chỉ có tiếng gào thét, gào rú, hát sẩm, góp phần vào cái mớ âm thanh hỗn độn ấy còn là những tiếng the thé, đánh ghen của mấy tiểu thư lớp tôi! Chẳng hạn như:
- T..nu..ú, tối hôm qua ông đi đâu...?
- Ấy ấy tôi có đi đâu đâu, bà chỉ được cái nghi ngờ...
- Ông lại giấu tôi chứ gì, hôm qua ông lại tí tởn với ba đứa cháu gái y..ê..u.. của ông chứ gì, tôi là tôi biét hết rồi nh..é..é..!!!
- Ðâu Ðâu, tối hôm qua "bố mẹ" của ba đứa nó đi công tác nên có nhờ tôi đến "chăm sóc" hộ, bà chỉ được cái nghi ngờ... Ngoan nào... rồi tôi đến... hì...

Và kết thúc màn đối thoại vô cùng hấp dẫn là tiếng cười phe phé như Liên Xô được mùa khoai tây của 28 nông dân lớp tôi. Ðấy, đấy là tất cả các lý do chính khiến cái lớp tôi cứ giờ 5 phút là thế đấy, có hơi kỳ quặc một chút phải không các bạn? Và tôi cam đoan là trong khối 12 chả có lớp nào kỳ qoái như lớp tôi!

Nhưng bạn có thấy rằng lớp tôi rất đoàn kết không? Phải nói rằng tôi luôn tự hào về 12 Sinh, về 28 thành viên của lớp mà có thể coi như người trong nhà. Sức mạnh đoàn kết là sức mạnh thật vĩ đại, nó làm cho chúng ta xích lại gần nhau hơn, thương yêu và thông cảm lẫn nhau! Lớp tôi không phải chỉ có hò hét nghịch phá mà ẩn sau những trò nghịch phá là một sự thương yêu đùm bọc nhau một cách chân thành. Cứ sau một cuộc đi chơi xa, một chuyến đi sông Hồng hay một chuyến đi thăm quan là cái tình cảm ấy nó như càng tăng lên! Nếu bạn biết rằng cái lần đi tham quan Cúc Phương, 10 chàng trai lớp tôi đã phải nhường áo, nhường đến cả cái quần xà-lỏn (của Gia Linh) cho các bạn gái mặc (Nhung) thì các bạn sẽ thấy được cái tình cảm ấy nó mạnh mẽ như thế nào, rồi cái đêm ở lại rừng cả 10 thằng, đứa thì ngồi, đứa thì đứng, chen lẫn nhau trên cái gường chật hẹp để nhường chỗ cho con gái ngủ. Có lẽ đây sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ nhất của năm lớp 10 khi mà 28 gương mặt còn bỡ ngỡ, còn ngỡ ngàng về nhau. Người ta nói có gặp hoạn nạn, có gặp khó khăn thì mới thấy được tình cảm người ta đối với nhau, và chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà lớp tôi lại gặp lắm hoạn nạn thế nhỉ. Cõ lẽ là trời cố tình ban cho lớp tới các cơ hội để hiểu và thương yêu nhau hơn.

Mới chỉ đầu năm lớp 11 thôi, ngay hôm khai giảng đã xảy ra một phi vụ rùng rợn khiến tí nữa thì lớp Sinh từ 28 chỉ còn lại 27 thành viên, nguyên nhân chỉ tại mấy đứa lớp tôi hứng chí rủ nhau đi mua súng phun nưởc rồi chơi trò đánh trận giả trong hàng. Vô phúc thế nào mà một đứa nhỡ tay bắn nhầm sang lớp A3, và đúng lúc ấy thì bố già của chúng tôi tóm được, đuổi thẳng cổ và thế là một nữ liệt sĩ đã hy sinh anh dũng ngay tại mặt trận mà chẳng có một cơ hội nói một lời trăn trối! Bố già không thèm nghe 1 lời giải thích trong đầu bố lúc ấy chỉ có "đuổi", "đuổi thẳng cổ", "đồ mất dạy", "đồ vô văn hoá",... Biết làm thế nào đây khi ông cụ đang hăng máu. Nhìn bộ mặt méo mó xanh lét đang run lên vì sợ hãi khiến ai cũng phải thương! Và thế là một nhân vật lớp tôi, một tràng chai "nghệ sĩ chơi đàn ghi ta" rất hay, học cũng rất giỏi, đã đứng dậy nói rất giõng dạc "Thưa thầy, chính em mới là người bắn, không phải bạn ấy ạ...". Bố già như muốn ngã ngửa ra vì bất ngờ... thật là một điều nằm ngoài dự kiến cuả ông cụ... Và thưa các bạn cuối cùng sự đoạn kết và lòng hy sinh đã chiến thắng, hai con người kia đã trở về an toàn không hề xây xát! Và lớp 12 Sinh giờ đây của chúng tôi vẫn còn trọn vẹn, vẫn đầy đủ 28 gương mặt mà Chúa trời đã cố tình sắp đặt cho họ gặp nhau, cùng sống bên nhau trong ba năm học với bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ, Vâng sẽ mãi mãi là 12 Sinh, 28 con người không hề thay đổi! Mai này dù có xa nhau nhưng chúng ta vẫn luôn nhớ về nhau phải không các bạn!

Tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày mùng 8-3 năm ấy, khi mà các bạn, vâng, 10 bạn nam đã dành cho con gái lớp mình những điều thật thú vi! Tôi sẽ không bao giờ quên cái giọng ca "ngọt ngào" của HBS, khi họ đã hát riêng cho 18 bạn gái lớp mình cả một băng nhạc nhân ngày 8-3 lớp 10, mặc dù lúc ấy họ hát rấy giống vịt đực. Và tôi đã thật xúc động khi biết rằng các bạn đã thức đến 2h đêm để viết thiệp, để gói hoa tặng chúng tôi! Những tình cảm ấy của các bạn, 18 đứa chúng tôi sẽ không bao giờ quên, mãi mãi sẽ là như vậy! Phải nói rằng lớp mình là một tập thể rất đoàn kết. Và đoàn kết là một sức mạnh thật kỳ diệu! Cũng chính nhờ sự đoàn kết ấy mà chúng ta mới qua mặt được bố già tổ chức được một dạ hội hay ra trò, phải không các bạn? Các bạn có nhớ bảy lần đi sông Hồng của chúng ta không? Tôi chẳng hiểu sông Hồng có gì hay ho hấp dẫn mà lớp mình mà máu me đi đến thế cơ chứ! Lần nào đi cũng nghịch cát, cũng bơi, cũng nhảy sóng, cũng bới khoai, cũng bẻ ngô rồi nướng lên ăn uống trông nhem nhuốc như một lũ mọi ấy! Nhưng mà vui khủng khiếp. Lần nào quần áo cũng ướt sũng, mặt mũi be bét đất, đứa nào về đứa ấy bịa đặt đủ các lý do để qua mặt sư phụ.

Ôi, nếu kể về các kỷ niệm về lớp mình thì đến đời nào mới kể hết! Lớp mình vẫn biết là sẽ chia tay mà tôi không hề muốn chút nào! Chỉ còn hơn hai tuần nữa thôi, nhanh lắm các bạn ạ. Ước gì cho thời gian quay trở lại để chúng ta lại trở về cái thời điểm khởi đầu cái lớp 10 Sinh vô tư hồi ấy nhỉ? Một điều tôi ước cho cả lớp mình: Tôi mong các bạn sẽ trưởng thành, sẽ có một mái trường đại học yêu thích và sẽ không quên 12 Sinh, tập thể lớp vô cùng tuyệt vời này.
 
Cho đến bây giờ đọc lại Yearbook về lớp mình vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, đã có bao điều muốn nói mà không đưa lên được. Mình thấy hơi ân hận khi nhớ lại cái hồi ban biên tập lớp mình đi họp về huy động mọi người viết bài nhưng chẳng ma nào thèm viết cả vì lúc ấy nhiệm vụ học và thi đang đè nặng lên từng đứa. Mình cũng đã cố gắng "nặn " ra được 1 bài "Kỷ niệm Cúc Phương" nhưng đúng là viết cho xong, đã thế bản viết tay lại còn ngoáy tít làm các bạn đánh máy không hiểu gì cả, phải luận từng chữ(đoán thế), nên có những đoạn bây giờ chính mình đọc cũng không hiểu gì cả!!! Ân hận nhất là đã không viết 1 bài nào về Thầy Hiền chủ nhiệm, mặc dù những điều để viết về thầy thì nhiều vô tận, nhất là tình cảm chân thành của những đứa học trò nghịch ngợm đối với thầy.
 
Back
Bên trên