Lòng mẹ

Đỗ Việt
(doviet)

Thành viên danh dự
Tình mẫu tử... 8->

[wma]http://radio.songanlanh.net/20090308/10 - Cuoc song muon mau.mp3[/wma]

- SAL Radio 9 -
 
Mẹ là nhất - nhất trên đời!

Mưa lạnh tháng 10, giữa nơi xa lắc, nó nghe dội về một niềm thương đến khó tả. Thương rồi lo, rồi chạnh lòng nghĩ ngợi: Trong gió buốt thổi rít, dưới mưa lạnh nặng hạt rơi đều, Mẹ nó đang cúi khom sát mình, và nhỏ bé, và gò lưng giữa những luống rau…

Trời Ban Mê lại dập dìu những cơn mưa, mưa không ngớt kéo theo về cái lạnh đến rùng người. Bước sang tháng 10 rồi, năm nay trời lạnh và mưa nhiều hơn mọi năm.

Nó trọ học ở xa. Nhà chỉ có hai mẹ con, nó hiểu nó là nguồn sống duy nhất và cũng là kỳ vọng thiêng liêng của mẹ.

Trở thành sinh viên, nó chăm chỉ học tập, hằng ngày đến lớp, đi thư viện, đọc sách, làm thêm và …cố tình né những cuộc vui cùng bè bạn. Ngoài giờ học, thú vui duy nhất của nó là biên thư gửi về cho mẹ, lắm lúc nhớ mẹ đến quay quắt nhưng cũng đành nín chịu…

Trời tháng 10 se lạnh, chiều trên phố núi lại nổi mưa rền và mây giăng giăng kín cả khoảng trời, những tháp núi cao nguyên xa xa, nhìn như ảo ảnh, đẹp và thâm trầm…Nhưng với nó, tháng 10 không đẹp đến vậy, bởi nó biết tháng 10 rồi sắp đến, tháng của lễ hội, tụ tập, họp hè…

Nhịn hai bữa ăn sáng, nó quyết định thực hiện một cuộc gọi. Tất nhiên, gọi về cho Mẹ.

Nghe giọng yếu ớt qua điện thoại, nó biết mẹ nó đang ốm. “Hôm qua đi làm đồng về, bị mắc mưa. Thế là sáng nay mẹ phải nằm quặt quẹ ở nhà luôn. Khổ cho mấy luống rau đang cấy dở”. “Nhà mình mưa hả mẹ”, giọng nó khe khẽ. “Ừ, mưa, mà mưa to thật chứ chẳng chơi, cộng thêm mấy hôm nay trời lạnh suốt, rau cỏ cứ èo uột cả, có chịu lớn nổi đâu, cứ cái đà này, không khéo…”. Một khoảng lặng kéo dài giữa hai đầu dây… Nó chào mẹ rồi dập máy mà cũng chẳng buồn nói thêm gì, dù chủ đích ban đầu của nó đâu hẳn dừng lại ở đó.

Bẵng đi mấy hôm, nó nhận được dòng thư của mẹ: “Con à. Mẹ có gửi cho con mấy chục tiêu tạm. Lần trước, mẹ biết con định xin tiền nhưng rồi lại thôi. Hôm nay, vừa bán thêm được mớ rau, trời lạnh rau khan nên dù nhà mình có ít nhưng bán cũng được giá. Mẹ biết, ở trong đó, tụi sinh viên như con cũng đang cố dằn túi, học hành nhiều, chắc sẽ phải cần thêm tiền…Chi tiêu tiết kiệm nhưng cũng đừng cứ bỏ bụng mì gói qua bữa hoài là không được đâu nghen con”.

Xúc động đến lặng người, nó thương mẹ đến muốn lồng lộn cả lên để được chạy về ôm chầm lấy mẹ…

Mưa lạnh tháng 10, giữa nơi xa lắc, nó nghe dội về một niềm thương đến khó tả. Thương rồi lo, rồi chạnh lòng nghĩ ngợi: Trong gió buốt thổi rít, dưới mưa lạnh nặng hạt rơi đều, Mẹ nó đang cúi khom sát mình, và nhỏ bé, và gò lưng giữa những luống rau…

Tái tê nỗi lòng con khi nghĩ đến hình ảnh mẹ tần tảo. “Mẹ ơi có biết con yêu mẹ nhường nào không? Mẹ là nhất… nhất trên đời…”!


(Đỗ Lan - Dân trí)
 
Nghe cái audio của anh Việt làm em nghĩ lại khoảng 2 năm trước bọn em cũng được ra đề bài cảm thụ về câu chuyện này:D Em cũng xin chia sẻ bài viết của em:) Chỉ là cảm nhận riêng thôi ạh. Và cũng hơi bị bó hẹp do đề bài hạn chế số chữ:-<



Tình mẹ thương con như biển hồ lai láng, như trái đất bao dung, như bầu trời vô tận. Con là niềm vui, là nỗi buồn, là ý nghĩa sống của cuộc đời mẹ.Tình mẫu tử luôn là tình cảm thiêng liêng nhất, đáng trân trọng nhất và mãi là đề tài muôn thuở của văn học, được khai thác ở nhiều góc độ khác nhau. Câu chuyện trong đêm giáng sinh đã nói lên tất cả. Một người mẹ giữa đêm đông lạnh lẽo, đã sinh con trong đau đớn tuyệt vọng, trong âm thầm lặng lẽ. Tiếng khóc của đứa con, tiếng khóc của chín tháng ấp ủ, đợi chờ, tiếng khóc của chín tháng hy vọng, ước mơ đã thổi bùng lên tình mẫu tử trong chị. Con phải sống! Con phải sống! Với tất cả tình thương, mẹ đã truyền sự sống cho con, với tất cả sức tàn, lực kiệt mẹ đã giành cái chết về mình. Người mẹ đã sưởi ấm cho con, đã “ cuốn kín con như một cái kén” không chỉ bằng quần áo của mình, không chỉ bằng những thứ vải thô sơ mà đã bao bọc, cứu sống nó bằng sức nóng của trái tim, bằng hơi ấm của tình mẹ. Một sinh linh bé nhỏ đã chào đời - một người đáng sống nhất đã mãi mãi lìa xa. Để rồi sáng hôm sau, khi được tìm thấy, chị đã chết vì lạnh nhưng đứa con hi vọng của chị tuy đói, tuy rét, tuy yếu ớt nhưng “vẫn còn ấm” và đã được một người phụ nữ khác đem về nuôi, chăm sóc và trao cho nó tương lai như chị hằng mong ước. Lòng thương con không bến bờ, sự hy sinh cao cả của mẹ đã được đền đáp xứng đáng - “Mẹ đã lạnh hơn con lúc này phải không mẹ” rồi cậu bé oà khóc. Thế là đủ! Con ơi! Mẹ đã thấu tình con. Con còn có thể làm gì được hơn nữa khi con không biết mặt mẹ, con có thể làm được gì được hơn nữa khi con lớn lên không bằng bầu sữa mẹ và con có thể làm được gì hơn nữa khi bây giờ mẹ chỉ là một nắm xương khô, chỉ một tiếng than khóc, chỉ một chiếc áo đắp lên mộ con đã cho mẹ tất cả. Mẹ đã có con, mẹ đã có tình con. Linh hồn người mẹ đã mười hai năm âm thầm, lặng lẽ dõi theo từng hơi thở, từng tiếng cười của con, mong cho con khôn lớn trưởng thành chắc cũng không thể ngờ rằng tình mẫu tử trong đứa con lại lớn đến như vậy. Một cử chỉ thôi, một câu nói thôi mà đã thể hiện hết tột cùng của sự biết ơn, của tình con với mẹ. Nước mắt đứa trẻ rơi xuống mộ mẹ đã làm dâng lên trong lòng người đọc bao cảm xúc. Lòng ta bỗng nhiên chùng xuống - những ý nghĩ bỗng quay về với mẹ. Ở nơi xa ấy mẹ có bình an? Thật hạnh phúc cho những đứa con còn mẹ, được sống trong tình yêu thương bao la của mẹ. Mong sao tình mẫu tử luôn đọng mãi trong những đứa con:
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.
 
Cảm ơn Thảo vì chia sẻ bài cảm nhận của em. Và trên hết, cảm ơn em vì tấm lòng của em qua những dòng chữ này! @};-
 
Back
Bên trên