Mỗi lần hè sang,nó lại thấy vui vui ở trong lòng vì sắp được thấy những cánh hoa màu vàng mà nó yêu thích.Nó chẳng biết mà cũng không muốn biết loài hoa ấy người ta gọi tên gì.Tự nó đặt cho loài hoa là "hoàng hạ".Nói đúng hơn cái tên đó tự bật ra trong tâm thức của nó.Những cánh hoa màu vàng rực,cong cong như vỏ đỗ rụng đầy xuống vỉa hè không hiểu vì sao có sức lôi cuốn nó đến thế.Có lẽ là mùi thơm chăng,cái mùi ngai ngái khó tả mà chỉ khi hít thật sâu ta mới cảm nhận được,cảm nhận cái trong lành đến mát rượi khác xa cảnh vật xô bồ xung quanh.
Bởi thế đứng bên cây hoa ấy nó thấy thanh thảnh,quên hết những bộn bề bài vở,những lời dăn rạy nhỏ to của bố mẹ.Và bỗng nhiên nó cảm thấy ghen tị với hai chữ "Hoàng Hạ"mà chính nó đã dành cho loài hoa ấy,nó chạnh buồn khi nghĩ đến tên của mình "Nguyễn Hoàng Minh Đức" hình như không giống với tên của một đứa con gái.
Và cũng ở dưới bóng cây ấy,Đức đã thầm nhớ về cái thời xa lắm khi nó còn bé tí.Hình ảnh những buổi trưa hè với những cánh hoa xâu chuỗi òa về trong tâm tưởng.Phải rồi,nó đã thích thú xiết bao khi ngắm nhìn những cánh hoa lung linh trong ánh mặt trời ,hòa lẫn tiếng cười của lũ trẻ ,trong vắt vút cao rồi vỡ tan trong không trung.Nhưng niềm vui ấy chẳng bao giờ trọn vẹn,bọn con trai thường đến và hét lên"Đức kìa!Chúng mày ơi,không biết con trai hay con gái nhỉ?hí hí"Mỗi lần như vậy nó chẳng biết làm thế nào ,chỉ chạy về nhà ôm chặt lấy mẹ và khóc"Mẹ ơi!Sao bố mẹ lại đặt tên con là Đức hở mẹ".Thường những lúc đó mẹ nhìn Đức với ánh mắt lạ lắm ,khó hiểu và xa xăm,vòng tay bà xiết chặt lấy nó nhưng lại không nghe thấy nó khóc,nó nói gì,như không có sự hiện diện của nó,khiến Đức sợ.Có lần mẹ ôm Đức vào lòng,xoa đầu nó rồi khóc "Con ơi!Sao con khổ thế,sao nỡ bỏ mẹ mà đi" Đức càng không hiểu chuyện gì,chỉ run rấy trườn ra khỏi vòng tay mẹ.Và nó lại thu lu trên gác xép,một mình,nghĩ mơ hồ về một người anh trai trước đây.Người anh mà nó chưa một lần được biết mặt .Anh nó mất sớm,năm 16 tuổi sau một cơn đau tim đột ngột.Khi anh ra đi thì nó vẫn chưa có mặt trên cõi đời này.Giá như bây giờ nó có một người anh trai nhỉ,nó sẽ vòi vĩnh,sẽ nũng nịu,sẽ tâm sự và sẽ khóc òa lên mách với anh khi bị bắt nạt...
Bởi thế đứng bên cây hoa ấy nó thấy thanh thảnh,quên hết những bộn bề bài vở,những lời dăn rạy nhỏ to của bố mẹ.Và bỗng nhiên nó cảm thấy ghen tị với hai chữ "Hoàng Hạ"mà chính nó đã dành cho loài hoa ấy,nó chạnh buồn khi nghĩ đến tên của mình "Nguyễn Hoàng Minh Đức" hình như không giống với tên của một đứa con gái.
Và cũng ở dưới bóng cây ấy,Đức đã thầm nhớ về cái thời xa lắm khi nó còn bé tí.Hình ảnh những buổi trưa hè với những cánh hoa xâu chuỗi òa về trong tâm tưởng.Phải rồi,nó đã thích thú xiết bao khi ngắm nhìn những cánh hoa lung linh trong ánh mặt trời ,hòa lẫn tiếng cười của lũ trẻ ,trong vắt vút cao rồi vỡ tan trong không trung.Nhưng niềm vui ấy chẳng bao giờ trọn vẹn,bọn con trai thường đến và hét lên"Đức kìa!Chúng mày ơi,không biết con trai hay con gái nhỉ?hí hí"Mỗi lần như vậy nó chẳng biết làm thế nào ,chỉ chạy về nhà ôm chặt lấy mẹ và khóc"Mẹ ơi!Sao bố mẹ lại đặt tên con là Đức hở mẹ".Thường những lúc đó mẹ nhìn Đức với ánh mắt lạ lắm ,khó hiểu và xa xăm,vòng tay bà xiết chặt lấy nó nhưng lại không nghe thấy nó khóc,nó nói gì,như không có sự hiện diện của nó,khiến Đức sợ.Có lần mẹ ôm Đức vào lòng,xoa đầu nó rồi khóc "Con ơi!Sao con khổ thế,sao nỡ bỏ mẹ mà đi" Đức càng không hiểu chuyện gì,chỉ run rấy trườn ra khỏi vòng tay mẹ.Và nó lại thu lu trên gác xép,một mình,nghĩ mơ hồ về một người anh trai trước đây.Người anh mà nó chưa một lần được biết mặt .Anh nó mất sớm,năm 16 tuổi sau một cơn đau tim đột ngột.Khi anh ra đi thì nó vẫn chưa có mặt trên cõi đời này.Giá như bây giờ nó có một người anh trai nhỉ,nó sẽ vòi vĩnh,sẽ nũng nịu,sẽ tâm sự và sẽ khóc òa lên mách với anh khi bị bắt nạt...