Lê Đức Phương
(Zivani)
Moderator
Khi tôi hoàn thành những trang viết cuối cùng, tôi chợt nhận ra rằng mình hình như đang đi trên một con đường của quá khứ, rất đẹp và đáng trân trọng. Lòng cũng gợn đôi chút lăn tăn. Nếu có làm phiền lòng ai đó thì xin được đại xá cho bởi đây là tất cả những gì có thực và chân thành. Hơn hết, như tiêu đề của cuộc thi, tôi đang viết vì HAO
*
**
***
Những ngày đầu tiên ngồi trên ghế giảng đường đại học, cái không khí mới lạ và có phần hơi nhốn nháo của một tập thể " nhiều thành phần " có lẽ khiến không ít người thất vọng. Con đường trở về mái trường xưa cứ mở ra trong tâm trí. Chợt mơ hồ được trở lại những ngày ấy, trong trẻo và tinh khôi. Một ngày đầu thu đầy nắng và gió, háo hức được khoác lên mình bộ đồng phục với chiếc phù hiệu có hình cánh buồm màu xanh. Ngập ngừng bước qua cánh cổng trưởng rộng mở, và hình như ta đã biết rằng nhưng ước mơ thơ ấu sẽ bắt đầu từ đây. 3 năm trôi qua, nhanh như một cái thở nhẹ, để đến bây giờ, cái cảm giác của những ngày ban đầu ấy vẫn xa xôi hiện về ...
Một chút ngập ngừng khi đến đây
Thu về hạ lướt qua khóm mây
Rụt rè nhìn ngôi trường mới lạ
Lòng chợt miên man những tỏ bày
Bạn mới nhìn nhau muốn làm quen
Mà lòng còn thẹn chẳn nói lên
Chỉ thoáng bâng khuâng cười lơ đãng
Để rồi mãi mãi chẳng thể quên
Lớp học nay sao cũng khác nhiều
Bảng đen im lặng đứng làm kiêu
Bàn xưa vương lại dòng lưu bút
" ngày ấy... nơi đây ...một buổi chiều "
Thầy giáo bước vào lớp xôn xao
Thầy nheo nét mặt đứng nghiêm chào
Bủn rủn chân tay trò run rẩy
Thầy cười:" cả lớp làm quen nào! "
Tiết học đầu tiên sao khó quên
Những đôi mắt sáng trông thất hiền
Háo hức theo từng lời thầy giảng
Mà hồn ta tới được trăm miền
Những phút ngập ngừng rồi cũng qua
Bạn rồi thân thiết chẳng rời xa
Trường rồi kỉ niệm không phai dấu
Còn mãi trong ta một mái nhà.
*
**
***
Những ngày đầu tiên ngồi trên ghế giảng đường đại học, cái không khí mới lạ và có phần hơi nhốn nháo của một tập thể " nhiều thành phần " có lẽ khiến không ít người thất vọng. Con đường trở về mái trường xưa cứ mở ra trong tâm trí. Chợt mơ hồ được trở lại những ngày ấy, trong trẻo và tinh khôi. Một ngày đầu thu đầy nắng và gió, háo hức được khoác lên mình bộ đồng phục với chiếc phù hiệu có hình cánh buồm màu xanh. Ngập ngừng bước qua cánh cổng trưởng rộng mở, và hình như ta đã biết rằng nhưng ước mơ thơ ấu sẽ bắt đầu từ đây. 3 năm trôi qua, nhanh như một cái thở nhẹ, để đến bây giờ, cái cảm giác của những ngày ban đầu ấy vẫn xa xôi hiện về ...
Một chút ngập ngừng khi đến đây
Thu về hạ lướt qua khóm mây
Rụt rè nhìn ngôi trường mới lạ
Lòng chợt miên man những tỏ bày
Bạn mới nhìn nhau muốn làm quen
Mà lòng còn thẹn chẳn nói lên
Chỉ thoáng bâng khuâng cười lơ đãng
Để rồi mãi mãi chẳng thể quên
Lớp học nay sao cũng khác nhiều
Bảng đen im lặng đứng làm kiêu
Bàn xưa vương lại dòng lưu bút
" ngày ấy... nơi đây ...một buổi chiều "
Thầy giáo bước vào lớp xôn xao
Thầy nheo nét mặt đứng nghiêm chào
Bủn rủn chân tay trò run rẩy
Thầy cười:" cả lớp làm quen nào! "
Tiết học đầu tiên sao khó quên
Những đôi mắt sáng trông thất hiền
Háo hức theo từng lời thầy giảng
Mà hồn ta tới được trăm miền
Những phút ngập ngừng rồi cũng qua
Bạn rồi thân thiết chẳng rời xa
Trường rồi kỉ niệm không phai dấu
Còn mãi trong ta một mái nhà.
Chỉnh sửa lần cuối: