Hư khúc mưa

Tạ Ngọc Tuấn
(chuaterungxanh)

New Member
Mưa !

Từng giọt , từng giọt ....

Em ngồi nghiêng đôi mắt lúng liếng nhìn từng giọt cafe rơi xuống . Em bảo : "Cafe giống mưa ở chỗ : Cùng rơi từng giọt . Nhưng khác nhau ở chỗ : Cafe đắng , còn nước mưa thì ngọt ." Anh cười " Nhóc sai rồi . Nước mưa mặn chát . Rồi Nhóc sẽ thấy thôi "

Mưa !

Sao mưa lại thích buổi chiều đến thế ? Làm chiều đã buồn càng buồn hơn . Em đưa đôi tay thon gạt từng dòng nước đang rớt xuống mặt mình . Anh đã nhường cả cây dù cho em rồi mà sao vẫn ướt ? Nhạt nhòa !

Em không thích mưa . Vì tiếng mưa ồn ào quá . Mỗi lúc trời mưa chỉ biết thu mình trong căn phòng nhỏ .....Ngồi nhìn thôi ! Nhớ anh lắm . Nỗi nhớ quay quắt . Nhớ đến xé lòng . Thế nên từ khi biết yêu , em không còn thích ngồi nhìn trời mưa nữa . Lạnh lẽo ....


Bây giờ em cũng không còn nhớ rõ là mình đã khóc bao nhiêu lần dưới mưa . Nhưng em nhớ lần cuối cùng em khóc , anh đã không dỗ em gì cả .....Em bảo " Em khóc có được không ? " . Anh lại cười " Có bao giờ em xin phép anh trước khi khóc đâu " ....Ừ nhỉ ....Bây giờ mỗi lúc trời mưa , em cố nén lòng không được khóc . Gom hết những giọt mặn vào lòng mình để nước mưa lại ngọt như khi em còn là cô bé 16 tuổi .....Em ước được mặc bộ váy hồng bồng bềnh đi dưới chiều mưa đổ ....Lãng mạn ....

Chiều hôm qua em đi dưới làn mưa nhẹ . Vuốt mặt rồi ngẩng cao đầu đi tiếp . Bỏ lại anh ở phía miền ký ức của em .....Bao cay đắng em gom hết cho riêng mình .....Giấu chặt xuống đáy lòng mình .....Liệu mai này anh có thanh thản khi nhìn mưa rơi ?

Mưa tạnh rồi anh !

Em vẫn thấy trong mơ hồ bóng 1 người cầm cây dù đứng đợi .....Vẫn thấy mưa giăng giăng phía trước ....Em đã bước qua màn mưa của ngày hôm qua ....Bước qua anh ....Phải chăng là như thế ?

Giờ chỉ còn tiếng lau ngàn và tiếng gió ....Gió hát em nghe !


1155818519.gif
 
Chỉnh sửa lần cuối:


Em lại lặng lẽ đếm những giọt buồn rơi trên đường vắng . Mỗi lần trời đổ lệ thì hình như người ta cũng ngại ra đường . Thành ra phố vắng hoe ....Những quán cóc chông chênh đến tội

Mưa làm nát cánh hoa hôm qua em mang ra hong trước thềm rồi ! Hoa fang đỏ cho anh ....Đến giờ phút này em cũng không biết là anh có thực sự thích màu hoa ấy hay không nữa . Nhưng theo 1 thói quen gần như ngớ ngẩn , em mua hoa hàng ngày và ép từng cánh , từng cánh ...chờ anh !

Mưa nghe buốt quá anh ạ !

Em buông đôi chân trần ra trước hiên nhà . Nhìn những giọt tí tách rơi xuống chân mình .....Lúc đầu thấy lành lạnh . Nhưng càng về sau càng không còn cảm giác lạnh nữa . Tiếng tí tách nghe thật chẳng giống loại âm thanh nào ....Anh đã từng khen bàn chân em rất đẹp ....

Không biết bao giờ thì những cơn mưa bớt buồn .....Mưa hỡi !!!


nh27.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bức tranh mưa đẹp quá... thật ngỡ ngàng. Bước vào topic này mà chị cứ tưởng như đi vào một cơn mưa !














---
 
Mưa Ngâu và Mưa Bóng Mây


Mưa Ngâu , ấy là khi tháng 7 về . Truyền thuyết kể về chuyện tình của Ngưu Lang _Chức Nữ mong chờ tháng 7 để lũ chim Ô bắc nhịp cầu cho họ về với nhau . Dải ngân hà rộng mở đón bước chân đôi tình nhân lạc nhau cả năm chỉ chờ đến 1 ngày gặp mặt .

Mưa Ngâu không biết là tiếng khóc thương của trời cho sự bất hạnh của đôi tình nhân không được thường xuyên hạnh ngộ hay chính là nước mắt vừa mừng vừa tủi của ngày Sum họp ? Chỉ biết bóng bóng nổi phập phồng trắng trời làm tháng 7 trở thành khoảng thời gian não nề nhất trong năm

Tháng 7 luôn buồn !

Mưa Bóng Mây , chợt đến chợt đi ....Có khi chỉ là thoáng chút mưa ở nơi này , chỗ này , còn nơi kia thì không . Là bởi mưa là sự hóa thân của 1 đám mây thôi .

Cũng giống như khi lòng ta nặng nề . Ta khóc . Ấy chính là tưởng tượng đơn giản nhất về Mưa Bóng Mây

Ta mong Người coi ta là cơn mưa Bóng mây chợt đến trong cuộc đời . Đừng là mùa Ngâu khắc khoải để mãi mãi ôm trong mình lời hẹn thề 1 năm 1 lần hạnh ngộ


20060401143638955996.jpg

@ Chị Hiền :Cảm ơn chị !
 
Mưa nhạt


Mưa nhạt như là tiếng cười khẩy của ai đó . Nhìn ra ngoài trời mưa . Lất phất vài hạt mới thấy thật chẳng có gì thú vị

Mưa cuối mùa lay lắt như ai đó đang tìm cách chạy trốn điều gì . Nhìn ông trời tưng tức mà không thể trút rầm 1 cơn cho thỏa . Như ai đó chạy rồi mà vẫn ngoái nhìn phía sau ....

Đứng giữa trời mưa này muốn cười 1 cái cho thỏa . Cảm giác thất vọng . Cảm giác đau đớn ....Giằng xé .....Nhưng lại không thật lòng . Nên cái cười méo mó đến tội nghiệp . Mưa thì bay bay . Thành thử ko cuốn trôi được cái kiểu cười nhạt nhẽo ấy ....Cứ hiện hữu . Méo mó 1 cách đáng sợ ....

Mưa nhạt như tiếng cười khẩy của chính mình.....
 
Những lúc ngồi trong căn phòng nhỏ, nhìn ra ngoài trời mưa, cảm giác trong lòng thanh thản đến lạ. Vẫn nghe người ra nói mưa là mặn, nhưng chưa thử bao giờ.

Đã từng có cảm giác đứng chờ dưới cơn mưa, lẻ loi, lạc lõng và chờ đợi.....một điều chắc chắn sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Lúc đó mới thấu hiểu.....vị mặn của mưa. Không ngờ mưa cũng thấu hiểu tấm lòng ai kia.

Khi mình vui thì mưa cũng vui, khi mình buồn, mưa lại khiến mình thanh thản hơn.

Mưa che đi đôi mắt ướt.....

Mưa làm nhòa đi những giọt nước mắt....

Mưa cuốn những nỗi buồn đi xa.....

Mưa cũng giống như những bản nhạc vậy, có lúc vui, có lúc buồn, có lúc trầm lắng, có lúc lại sôi nổi.

Nhưng....dù có vui hay buồn thì mình vẫn....YÊU MƯA.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
một truyện ngắn,chính xác hơn là đôi dòng cảm xúc khi nghe Diễm xưa của Trịnh,xin góp vào đây với mọi người


Một quán cafe nhỏ. Một ông già. Một chàng trai. Một cô gái. Và những chiều mưa. Tất cả, từ lâu lắm rồi, họ yêu Diễm xưa.

Mưa vẫn hay mưa...
Đôi trẻ vẫn hay đến quán ông, thả mình vào Diễm xưa để cùng ngóng những chuyến mưa qua. Họ đẹp đôi lắm. Tiếc rằng, giờ chỉ còn chàng trai vẫn hay đến, một mình thẫn thờ theo từng hàng mưa trước mái hiên cũ...

Mưa vẫn hay mưa...
Anh ...
Sao chiều nay em bỗng nhớ Anh... Lâu rồi mà sao vẫn chẳng quên được... Em đã cố, đã lao vào công việc, đã nhủ lòng đâu còn hình bóng anh... Mưa lại giăng giăng buồn trong không gian u sầu trắng xoá... Em nhớ Anh. Nhớ nụ cười hiền, hơi ấm chở che những chiều mưa lạnh. Em muốn ước, dù không dám tin sẽ thành sự thật, rằng em được ở bên anh lần nữa, đươc cùng lắng nghe Diễm xưa của một chiều mưa...

Mưa vẫn hay mưa...
Em...
Mưa làm gì để anh lại nhớ em. Vẫn thói quen cũ, mỗi chiều mưa, anh vô thức đến chiếc bàn nơi khung cửa, vô thức gọi hai tách cafe, một nâu một đen,cho em và cho anh. Nhưng anh đủ tỉnh táo để nhận thấy cafe không còn ngon nữa. Hương nghi ngút chẳng cứu nổi vị nhạt thếch. Mong được nhìn thấy em, anh khẽ nhấp. Mường tượng, Em tinh nghịch với chiếc tách, xoay nhẹ và mỉm cười vô tư lự. Anh nhớ Em, thêm một ngụm. Anh biết em đang liếc trộm anh đấy, giả tảng xa xăm nhưng kỳ thực, hai cặp mắt đang xoáy vào nhau. Nhìn em, chỉ biết mỉm cười hạnh phúc. Anh muốn đặt lên bàn tay nhỏ nhắn, muốn khẽ chạm lên mái tóc mềm. Giọt cafe cuối cùng còn đọng lại trong tách. Không biết nữa, nhưng thêm một ly chắc cũng chẳng sao. Thêm ly nữa, để cố níu kéo hình bóng em. Dẫu không muốn tin vào điều kỳ diệu,anh vẫn ước một ngày em về lại chốn cũ...

Chiều nay còn mưa...
Có người hỏi ông còn vướng bận gì để giờ vẫn lay lắt với quán xập xềnh này, ông chỉ còn biết cười trừ qua chuyện. Có lẽ chăng, đời này ông vẫn còn mắc nợ, còn điều gì đó khiến ông phải đợi chờ.
Chiều nay mưa, tiếp tục mưa,
Nhưng sao mưa lạ quá.
Cô gái co ro trên chiếc ghế thân quen.Ly cafe nâu nhiều sữa, còn tách đen nóng chẳng một chút đường.
Có một chiều mưa lạ ánh mắt thoáng chạm nhau ngập ngừng. Có một chiều mưa lạ ấm trong những vòng tay ngoan.
Chiều mưa lạ để kẻ cô độc quên mình lẻ bóng. Chiều mưa lạ
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau...
Ông cũng đã ngóng giây phút này, đã cầu mong ngày cô gái quay trở lại. Ông cũng từng yêu và cũng từng đau. Nhưng giờ ông hiểu, tình yêu không chỉ cần Trái tim. Tình yêu còn cần có Thời gian. Thời gian khiến đôi tim xa cách, mỉm cười nhìn chúng thổn thức, rồi dang tay hàn gắn lại. Liệu chăng phải ngày sau đã đến
Đôi trẻ đã quen nhau ở góc già này, đã yêu nhau ở căn xép này, đã chia tay bên ô cửa này. Giờ ánh đèn nơi gác cũ đã tối đi, chiếc bàn cũ đã phủ màu thời gian, mái hiên nhỏ phong rêu phủ đầy... Nhưng ly cafe vẫn nóng, mưa vẫn rơi, và tình yêu vẫn làm đôi tim tan chảy. Có lẽ, ông đã có thể thanh thản.

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động...
Mai bay rồi. Về quán cũ tình cờ gặp anh ở đó. Anh gầy đi nhiều, cũng ít cười hơn nữa. Chắc tại uống nhiều cafe quá. Anh bảo cafe ở đây ngon nên hay ghé qua nhâm nhi.Đôi ba lời nhắn gửi và cả nhắc em lấy chồng, rúc rích cười, Anh thành ông già mất.
Biết bao lần em tưởng tượng ngày ta gặp lại, biết bao lần tự hứa sẽ vứt bỏ hết mà cùng Anh làm lại. Chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ giản đơn nhường này. Cảm ơn Anh đã nâng niu chăm sóc, cảm ơn Anh cho em biết yêu thương, cảm ơn Anh cho em biết hạnh phúc, và cảm ơn Anh đã giúp em quên đi tất cả. Mai em đi, sẽ vẫn mang theo một chiều mưa bên tách cafe. Phương trời xa lắm, nhưng em tin minh sẽ tìm được một người yêu em như anh đã từng, và người ấy cũng sẽ yêu cả Diễm xưa...

Để người phiêu lãng quên mình lãng du
Anh ghét phải ước, anh không muốn phải ước và anh sợ phải ước. Vậy mà sao anh cứ luôn phải ước. Anh ước mình đã gọi tên em và bảo anh nhớ em. Anh ước mình đã nhìn vào mắt em và nói, xin em hãy ở lại. Anh ước mình đã nắm tay em khẽ thầm, làm lại từ đầu em nhé. Và giờ anh ngồi đây, một mình, bên tách cafe, may sao còn nhận thấy vị đắng quen thuộc. Anh khẽ nhấp, nhưng em không tới... Thêm một ngụm nữa, vẫn chẳng thấy bóng em...Thảng hoặc dâng lên nỗi sợ hãi....Gió mát đẩy hơi cafe tan nhẹ ... Mái hiên vương vấn giọt nước trong lành...Nắng ôm nhẹ chân bàn...Mưa tạnh. Mưa tạnh để vơi đi kí ức. Mưa tạnh để trời ấm hơn, sáng hơn và rực rỡ hơn... Tình yêu xưa lùi về quá khứ, để cuộc sống tiếp diễn....Mưa cho tình yêu, nắng cho cuộc sống...Mưa nắng cứ tuần hoàn theo vòng xoay thời gian, để đôi lúc giữa cuộc đời bon chen, ký ức tình yêu lại ùa về xoa dịu con tim...

Mưa vẫn mưa bay....
 
em ko hay ngắm mưa lắm
nói đến mưa em chỉ nhớ đến những lần đi học trời mưa ko mang ô hay áo mưa
tắm mưa
ướt nhèm
mẹ mắng
chắc sau khi đọc em sẽ thử 1 lần nhìn nhận cơn mưa một cách nhẹ nhàng chứ không phải là sự vội vã chạy trốn cơn mưa
 
Chiều nay nắng.
Nắng đến lóa mắt, cả căn phòng ngột ngạt. Ẹm khó chịu lắm. Em vẫn ốm, chả ăn được gì cả. Nắng quá. Em phải đóng cửa sổ vào thôi. Ngột ngạt làm sao, dường như em không tình. Và mưa anh ạ. Vẫn nắng mà, những tia nắng chói chang vẫn tìm được đường qua khe cửa để vào hun nóng phòng em. Nhưng mà mưa, mưa thật, mưa to lắm, tiếng mưa nặng hạt, buông mình vào bậu cửa sổ. Ngột ngạt quá. Tiếng mưa như càng lúc lại to hơn. Em không tỉnh táo thật. Gần 9h rồi thì làm gì có nắng? Vẫn nắng, vẫn mưa, chẳng có nhiẹp điệu gì cả, mà vẫn không đều. Chỉ là tiếng mưa thôi, đạp vào lòng em. Em nhớ anh nhiều lắm. Ô, tại sao em yêu anh thế mà vẫn ghét anh thật nhiều, như cơn mưa chiều nay giữa trời nắng chói. Dường như em nghe thấy tiếng kèn sắc-xô-phôn, từ đâu ấy nhỉ? Em không tỉnh táo thực, mưa, mưa, mưa dừng lại đi, đừng mưa nữa, tiếng mưa đạp, khó chịu lắm, đau quá, em tức ngực lắm, em không thở nổi nữa. Nắng nhạt dần rồi. Có nên mở cửa sổ ra không. Ngột ngạt, ngột ngạt. Mưa to quá, em không nhìn rõ con đường dưới kia nữa, hay là do em không đeo kính nhỉ? Hết nắng rồi, mưa, vẫn mưa, gió mang hơi ẩm vào phòng, à dễ chịu hơn nhiều rồi, nhưng tiếng mưa, vẫn đau lắm. Em không tỉnh táo thực. Cố ngồi dậy, tựa mình vào thành giường, em muốn ghé đầu qua khung cửa sổ. Mệt lắm, đau lắm, khung cửa sổ hôm nay sao cao thế? Em nhỏm hẳn người ra được rồi, bậu cửa sổ thật rộng, em trèo lên ngồi, đưa đầu ra hứng cơn mưa,, mưa chảy trên mặt, xuống cổ, hình như em tỉnh ra rồi, nước mưa rơi, vỡ òa trong đáy mắt, ừ, em tỉnh thật rồi, và em thấy, dưới đường có bóng ô, xa xa...
 
Back
Bên trên