Crying angel

Nguyễn Hoài Anh
(meo_con1307)

New Member
Những bức tranh

1. Crying angel

Đêm tối, lạnh lẽo, cô quạnh. Một đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương ngàn đời vẫn bí ẩn. Xoáy sâu vào, khoảng không gian bao la, trống rỗng. Hư vô. Gió không thở. Trăng không sáng. Ánh sao không nhìn xuống nhân gian. Chúa đã đi rồi, đưa theo những thiên thần trong sáng vui tươi của người, rời xa mãi, đi đâu, về đâu? Mái tóc đen dài, rối, chẳng cặp, chẳng hoa, rũ xuống bờ vai, xuống nền đất tối tăm. Chúa đã bỏ đi rồi. Các thiên thân trong sáng cũng đi rồi. Bộ váy đen dài phủ xuống gót chân, không hòa tan vào đêm đen. Bộ váy đen, u tối hơn cả đêm đen. Có đứa trẻ nào đang vùi trong chăn giấu nước mắt. Có người phụ nữ nào khổ sở lê bước trên đường khuya vắng lặng. Một cụ già cô đơn hướng mắt nhìn ra bờ sông không thấy màu gì... Nhân gian...Đôi môi nhỏ mím chặt, tái... Gò má, tái...Cô gái đứng giữa đêm đen. Lắng nghe, tiếng đời... Xa xa, có đôi cánh trắng nào đang mờ dần, trời sụp xuống... biến mất rồi... đôi cánh trắng cuối cùng... một ngọn lửa vụt lên, cháy bỏng, dữ dội... không, là một đôi cánh đỏ rực lên, đau đớn, man dại, lửa điên cuồng... người con gái cất cánh bay trong đêm, lửa thiêu tàn... bay đi muôn nơi, tìm lại hạt hi vọng... Gương mặt nhọn, dáng gày guộc, đen đúa... đôi cánh lửa thiêu tàn... nữ thần chiến tranh hay bất hạnh? bay trên đầu nhân gian... em bé ngẩng đầu lên:"kìa mặt trời" chính hạt hi vọng đang bay đó, thương nhân gian, đó là thiên thần của số mệnh, thiên thần đang khóc...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những bức tranh

2. Hỏa hình đài

Chỉ một lần này thôi, con cầu xin người, hãy thực hiện nguyện vọng ích kỉ nhỏ nhoi này, cho con được hóa thân thành cánh chim hòa bình, con chim bồ câu bé nhỏ, vòng đời ngắn ngủi thôi, nhưng tự do bay đi khắp bốn phương trời. Xin cho con bay đi khắp Tổ quốc con, cho con nhìn đất nước con tươi đẹp, cho con ngắm những khuôn mặt hạnh phúc của đồng bào con, cho con say mê âm thanh yên bình trên những cánh đồng quê.

*************************************************************

Gió đang cất tiếng hát
Mơn man, mơn man
Mái tóc chấm vai khẽ bay theo gió
Hiền hòa, hiền hòa
Nàng khẽ mỉm cười. Mắt lim dim như tận hưởng. Hôm nay bầu trời trong xanh quá. Mây trắng lững lờ trôi. Xa xa có cánh chim tự do nào khẽ chao nghiêng trên nền trời. Yên ả quá, hương đất, hương cánh đồng, hương cỏ...nàng yêu đất trời quê hương biết mấy. Vai nàng dựa hẳn vào thành cột, ngẩng cao đầu, môi nàng mấp máy, giá nàng có thể hát lên, hòa theo giai điệu của cơn gió.
Nắng đang nhảy nhót reo vui. Nàng nghe thấy cả tiếng cười trong veo, cả giọng trẻ thơ tinh nghịch ngân nga, lấp lánh.
Quê hương nàng đã bao giờ đẹp thế?
Có lẽ trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời người ta mới cảm nhận hết được cuộc đời đẹp đến thế nào chăng?
Nàng chỉ mới mười chín tuổi thôi. Nhưng nàng sẽ chết đi không hối tiếc. Nàng biết. Những bông hoa tháng năm rực rỡ sẽ tiễn biệt nàng về với Chúa, sẽ kết thành thang cho nàng bước thiên đường, sẽ là vòng đội đầu cho nàng khi nàng mặc lại chiếc váy dài trắng tinh mà từ lâu quên lãng, sẽ tỏa hương đắm say dâng đời, thay cho tuổi trẻ sẽ không bao giờ nàng có cơ hội đi hết.
Không, nàng không bao giờ hối hận.
Những viên đá vẫn bay như mưa vào nàng, cơ thể nhỏ bé của nàng không ngừng nhỏ máu, gò má hồng xinh đẹp cũng đẫm thứ chất lỏng màu đỏ tanh nồng đó... Những tiếng chửi rủa, những câu nguyền độc địa vang khắp nơi, người ta nhằm vào nàng, từ những người đồng bào nàng yêu thương và bảo vệ. Những tiếng cười hả hê, những gương mặt đang nhếch mép lên một cách độc địa và những đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn, sự thèm khát trong bộ áo lính, trong những thứ trang phục quí tộc hay công giáo... Những tên Anh hèn nhát và dối trá...
Nhưng Chúa dạy là phải biết tha thứ. Chúa dạy phải yêu thương. Và Chúa sẽ cứu rỗi nàng, linh hồn nàng sẽ là bất diệt, mãi mãi bên người, phụng sự người.
Tên đao phủ cầm cây đuốc lớn, châm vào
Lửa bùng lên, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nàng, bỏng rát
Cho đến lúc này Jean d'arc vẫn mặc đồ nam giới
Mái tóc ngắn chỉ đến ngang vai
Nhưng,
nàng đẹp lạ lùng
nàng đẹp thánh thiện
gương mặt vẫn thanh thản
khẽ khép đôi mi
và nụ cười mãi đọng trên khóe môi
"con nghe thấy người gọi con rồi"
"jesu"

Cảm tác trên quảng trường Jean d'Arc, Rouen ngày 25/8/2008
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên