Crimson Apple #1

Đỗ Minh Quân
(Naruto_Tsunami)

New Member
Sóng Tình, Chim, Đan Trường, Mickey... hay bất kì cái gì các bạn muốn gọi. Sẽ là một thiếu sót nếu như câu chuyện này, với 2 trong 3 nhân vật chính là Amsers, không được xuất hiện trên góc văn học của HAO. Và tôi nghĩ có lẽ mình cũng nên có một điều gì đó để lại trường Ams này hơn là những ấn tượng ngớ ngẩn. Well, enough talking, I hope you all enjoy the story!

“Thế giới bắt đầu với một quả táo, và sẽ kết thúc cũng với một quả táo”.
Đó là một buổi chiều đầu tháng 9. Từng tia nắng dịu dàng nghiêng trên những tán lá đang bắt đầu thay áo. Mùa thu yêu thích một tông màu khác hẳn với bà chị mình. Tiết giao mùa được đánh dấu bằng sự tàn phai của hoa phượng đỏ, hoa bằng lăng tím, và cho dù nắng hạ có rực rỡ đến đâu thì khi trải xuống vạn vật, cái gay gắt của nó vẫn không cho người ta có một ấn tượng gì khác hơn về màu nắng ấy. Mùa thu thì khác. Mùa thu vàng. Nắng thu vàng, lá thu vàng, và cả loài hoa độc đắc của mùa thu là hoa cúc cũng vàng luôn. Lúc này mới là đầu tháng 9, cho nên các dấu hiệu ấy vẫn còn chưa rõ lắm, cũng còn cần một thời gian nữa để mùa thu thật sự tới quét vàng lên cảnh vật. Còn hiện tại, nắng chiều chỉ dừng lại bên ngoài sảnh của nhà sách Tiền phong VDC khi một cô bé đẩy cửa bước vào.
Cô bé ngần ngừ một chốc rồi tiến về phía khu vực sách giáo khoa phổ thông cấp 2. Đó là một cô bé nhỏ nhắn, xinh đẹp. Đôi mắt mở to, mong muốn cảm nhận thế giới từ những gì trong trẻo nhất. Mái tóc dài chấm lưng, được cột cao một cách gọn gàng. Nụ cười vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ tưởng chừng không bao giờ tắt trên đôi môi hồng êm. Cô bé có một vẻ gì đó trưởng thành hơn tuổi 11 của em. Và dường như những nét yêu kiều ấy trên một cô bé lại mang một dự cảm về một tương lai không hề đơn giản. “Con bé sau này sẽ nhiều trắc trở đấy!”, đó là điều mà một bà lão ở trong nhà chùa đã nói với mẹ cô bé sau khi ngắm nghía một hồi lâu con bé ngày đó mới 8 tuổi. Ngược lại với sự lo lắng của nhiều thành viên trong gia đình, cô bẽ vẫn lớn lên, vẫn xinh đẹp lên theo từng năm tháng và hơn hết, vẫn hồn nhiên, vô tư. Điều duy nhất trong đầu em lúc này, khi mà em đang loay hoay ở khu vực sách cấp 2, là điều mà một trong 11 cô giáo của năm nay đã dặn đi dặn lại trong giờ học ngày hôm trước. Năm học mới đã bắt đầu được một ít ngày, và một yêu cầu mới đơn giản phát sinh là Tập bản đồ Địa lí lớp 6.
- Rộp!
Một âm thanh đầy tính thưởng thức vang lên ngay bên cạnh cô bé. Giật mình, em ngước lên và bắt gặp một …trái táo. Nói đúng ra là một chàng trai đang ăn táo, loại táo đỏ, trái vừa, ngọt và nhiều nước. Chàng trai trạc 16, 17 tuổi, mang một vẻ gì đó vừa phong trần vừa kiểu cách. Anh có mái tóc dài chấm vai, phía mái anh để tự do, một vài lọn rủ xuống tới tận má. Mái tóc dài làm khuôn mặt anh trở nên u ám và có phần già dặn hơn so với tuổi (ý tôi là nếu cứ nhìn chân phương ra, người ta dễ đoán anh chàng này phải hơn 20 tuổi là ít). Và dường như để tạo thêm hiệu ứng, đôi mắt của anh cũng mang một vẻ buồn thảm xa xăm không thể lí giải. Đôi mắt ấy có lẽ cũng mở lớn được, nhưng chủ nhân của chúng, như thể đề phòng điều gì, lại thường giữ cho chúng nheo lại, để lộ ra chỉ một nửa dưới của mỗi con ngươi. Toàn bộ ấn tượng về con người này là nét buồn. Vậy nên, hình ảnh xuất hiện của anh lúc này lại quá là hài hước với một trái táo ăn dở trên một tay và nguyên cả một túi giấy đầy những trái táo loại đó ở tay bên kia.
Không biết anh đã quan sát cô bé xinh đẹp của chúng ta từ bao giờ, nhưng chỉ tới khi anh tiến lại gần kèm theo tiếng gặm táo, sự chú ý mới được chuyển qua anh. Cô bé chớp mắt liên tục khi ngước lên nhìn chàng trai bên cạnh mình. Đối diện với em, chàng trai chợt nở ra một nụ cười, một nụ cười bình yên trên khuôn mặt buồn rầu. Đôi mắt anh chỉ có một sự thay đổi nhỏ vô cùng tinh tế khi anh hướng chúng về phía cô bé. Khó ai có thể lí giải được những gì đang diễn ra với chàng trai trong lúc này. Một cách rất tự nhiên, anh hỏi:
- Tìm sách gì đấy em?
- Dạ, cuốn Tập bản đồ Địa lí lớp 6 ạ! – Cô bé lí nhí, cái nhìn kia của anh chàng đối diện dù gì cũng là quá đột ngột với một cô bé 11 tuổi.
- Atlas ở đầu đằng này cơ!
Anh chàng dẫn cô bé tới cuối dãy, nơi những tập Atlas được xếp ngay ngắn trên một giá nhỏ gắn vào giá sách lớn hơn. Cô bé mừng rỡ, lấy lên một cuốn và mở ra xem ngay, quên cả cảm ơn người khách lạ. Và anh, tuy không cần một lời cảm ơn, cũng chưa đi ngay.
- Này, ăn táo không? – Cũng vẫn rất tự nhiên, anh lấy ra một trái táo trong túi, chìa ra phía cô bé.
Còn giật mình hơn lần trước, cô bé vội vàng xua tay:
- Dạ không, cháu không lấy đâu ạ! Chú là người lạ…
- Hở?! – Chàng trai nhíu mày – Thứ nhất, đừng gọi là chú, tôi không hơn em mấy tuổi đâu! Thứ hai, tại sao lại bảo tôi là người lạ?
- Dạ?! – Cô bé bật cười nhẹ, cứ như là giễu anh chàng về câu hỏi thừa thãi này – Em không biết anh, nên anh là người lạ!
- Vậy sao? – Chàng trai mỉm cười, rồi nhẹ nhàng, anh cúi xuống, để mặt mình ngang với mặt cô bé – Vậy thế này đi, hiện giờ em chưa biết anh, nhưng trong vòng 5 năm nữa, anh sẽ làm cho tất cả mọi người phải biết đến mình, trong đó có cả em nữa. Anh hứa đấy! – Ngừng một chút, anh nói tiếp – Còn em, trong thời gian đó hãy sống cho tốt, để rồi trở thành một cô gái xinh đẹp, thông minh, tài giỏi! 5 năm nữa, em phải là một cô gái tốt nhé! Tới khi đó, hãy làm bạn gái của anh đi nhé!
Cô bé ngơ ngác, không phải là không hiểu mà là vì quá ngạc nhiên với những gì mình mới được nghe, nhưng chính cô bé cũng không thể cưỡng lại được khi anh chàng chìa ra ngón tay út:
- Nào, ngoắc tay hứa nào!
Hai người ngoắc tay nhau, giống như một lời hứa giản đơn của trẻ con. Anh chàng cười tươi hơn nữa khi cuối cùng đưa cho cô bé trái táo đỏ. Rồi, cũng chóng vánh và đường đột như khi đến, anh đứng lên, vẫy tay chào cô bé rồi quay đi, khuất sau hàng giá sách trong khi cô bé vẫn ngơ ngẩn nhìn theo, trong đầu còn tự hỏi “Thế bạn gái là gì?”.
Cô bé không định tìm hiểu ngay, nhưng trong đầu óc non trẻ, em đã ý thức được rằng mình vừa được đặt vào một điều gì hệ trọng lắm. Có điều, cô bé không thể ngờ được rằng, khoảnh khắc đó đã trở thành định mệnh đối với em, và cuộc đời em, với lời hứa vừa lập với người khách lạ, sẽ thay đổi hoàn toàn.
Cô bé ngần ngừ rồi đưa trái táo lên miệng
- Rộp!
 
Còn em, trong thời gian đó hãy sống cho tốt, để rồi trở thành một cô gái xinh đẹp, thông minh, tài giỏi! 5 năm nữa, em phải là một cô gái tốt nhé! Tới khi đó, hãy làm bạn gái của anh đi nhé!

8-> 8->
 
a quân ko viết tiếp nữa ah
hay truyện chỉ đến đây thôi :(
 
Ý văn hay thật :D
Nhưng đặt trong toàn cảnh nội dung thì ...
Tác giả viết tiếp đi
 
Mọi người ơi, bài này của mình là post nhầm chỗ đấy! Mọi người qua box Truyện trong box Thơ Văn đọc tiếp giùm mình nhé! Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ! Mình là cựu Amser rồi đấy!
 
Back
Bên trên