ai nghe Estatic Fear thì đứng lên ^_____^

Nguyễn Vinh Lê
(blackwingz)

New Member
vào ko thấy dân tình nhắc gì đến Doom cho nên gợi ý Estatic Fear, tuy chỉ có 2 album Somnium Obmutum (1996) và a Sombre Dance (1999) nhưng đều thuộc dạng đỉnh cao của Symphonic Doom Metal cả

ai đã nghe đến mức quăng đĩa vào xó thì vào nói vài câu nào :D
 
Có thể nói album A Sombre Dance là album đầu tiên mà tôi tiếp xúc với Doom, và nó quyết định đến 99% việc tôi gắn bó với dòng nhạc này. May mắn thay, Estatic Fear chơi thể loại thuộc dạng "dễ nghe" của dòng nhạc cực kì "khó nghe" và "kén fan" Doom Metal. Thành ra thấy hứng thú lắm, chứ giả sử band nhạc Doom dầu tiên nghe mà là Drone Doom ( kiểu mấy anh Earth) thì thôi em rồi .

Có lẽ điều đáng nói nhất trong A Sombre Dance chính là giọng nữ, giọng dẫn dắt ta đi suốt album, nếu so sánh với những giọng nữ khác ( cái này thì tràn ngập trong Gothic, kiểu ToT hay After Forever) thì giọng của cô không quá sầu thảm, mà nó mang một nỗi buồn man mác đôi khi chỉ là thoáng qua, rất mơ hồ. Nhưng điều đó vẫn đủ để chúng ta cảm nhận được sự sâu lắng và vẻ trầm buồn của album.

Cũng là một nét đặc biệt nếu nhắc đền tên những bài hát, không được đánh số, chỉ mang tên Intro, Chapter I, II, III... cho tới chapter IX, điều này tạo một nét hoàn thiện cho album, các bài hát nối tiếp nhau rất liền mạch. Nên nhớ rằng EF từng có Somnium Obmutum dài đến hơn 32 phút, nên việc tạo ra sự kết nối giữa các bài hát đối với họ dễ dàng như hít thở không khí vậy :). Thật là tuyệt vời nếu được thấy sự chuyển bài đầy linh hoạt giữa phần Intro 1:24' rất hoàn hảo với Chapter I :). Sự nối tiếp của 2 cây đàn thùng làm nên chảy dưới giọng hát rất bình tĩnh của cô ca sĩ :).

Nói tóm lại đây là một album rất đáng nghe, xin lỗi anh Lê, em sắp phải đi tập trung nên không có thời gian để nói nhiều. Chỉ biết đây là một album đầy cảm xúc, đặc biệt là chapter IV.
-------------------------------------------------------------------------

Sorry, A Sombre Dance :| :| :|. Quê quá T_T.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Symphonic trước đây em toàn nghe Avantasia, NightWish và Kamelot...^^...bây giờ thử nghe EF, thấy phong cách khá lạ [~~> search http://mp3.mp3-search.info/index.php?k=327]

^^...dù sao cũng thích nhất là chap IX, nghe xong tâm trạng rất khác. :D

"The Dawn arose, the slumbers shadows have passed
The autumnal grace which so kindly has cast
It's sombre yet gracious delight on my grief
Enshrouded and lulled by the winters far deeper relief

As weary my days will grow from leisure apart
I shall wait for your powers renewed
I pray to whatever there be
"Let be my heard by your tenderness again imbued."

Cura a die renovato cedit
Dolor et laetitia conjungtus est

Delightful shade was all that I dared hope for
Thy silent charm alone remains to adore. "


Giai điệu nghe ma mị hẳn.
 
A Sombre Dance chứ ko phải A Sombre Rain^^
có thể nói album này là tổng hợp của các "điệu nhảy của Satan" ko tin ư? nhắm mắt lại và bạn sẽ thấy hình ảnh cánh đồng hoang vu..... giọng nữ cất lên ko sâu thẳm mà như là đang ở sau lưng bạn :| điều đặc biệt của Estatic Fears chính là dùng Intro làm chìa khóa dẫn dắt toàn album, vì sao ư? trong Somnium Obmutum là tiếng Guitar thuần dẫn từ đầu đến cuối, mặc dù ko hiểu gì về Latin nhưng có thể cảm nhận bản giao hưởng này viết về mùa thu.... còn trong A Sombre Dance thì Intro lại sử dụng "key" là tiếng sáo. Trong 3 năm, 2 album có 1 sự khác biệt lớn trong cách hòa âm. Thật sự A Sombre Dance mượt mà hơn nhiều ... và là đỉnh cao của Symphony Doom ..... nếu như nói đó cũng là đỉnh cao của Estatic Fears thì cũng ko quá, đã 6 năm trôi qua, nếu như Estatic Fears có album thứ 3 thì tôi nghi ngờ về tính sáng tạo của nó... cái bóng của A Sombre Dance quá lớn...
Trong A Sombre Dance có lẽ từ chapter 3 đên 5 là hay nhất, bản thân của tôi thích chapter V nhất, lý do thì.. có lẽ là tôi thích 2 giọng nam hơn giọng nữ, nghe 2 ông này gào tự nhiên thấy 1 cảm giác rất... doomie :p

@công chúa: chapter IX em thích bởi vì piano của nó đỉnh nhất, sử dụng cả piano nhà thờ cùng piano thường, hic
mà nếu xem lyric của tất cả các chapter thì sẽ thấy đây là 1 câu chuyện :)
 
:D Giọng nam và giọng nữ kết hợp thì ko còn là lạ so với thể loại symphonic.^^..như Avantasia cũng thế, bài "Anywhere" và "Farewell" là điển hình.
Chap IX nghe đặc biệt hơn các chap khác, ^^...chắc đó chỉ là cảm nhận của riêgn em hoặc ai khoái nghe piano. Nhiều đoạn nghe lâng lâng, <.< chỉ tội ko học kịp tiếng anh để hiểu.

[:-w mà đừng có gọi là cc nữa nhe]
 
chà chà hay ghê, band này chơi hơi dài,o thích nghe lém, còn 1 band chơi giống hệt là draconian. ai biết về band này o
 
Back
Bên trên