Có thể nói album A Sombre Dance là album đầu tiên mà tôi tiếp xúc với Doom, và nó quyết định đến 99% việc tôi gắn bó với dòng nhạc này. May mắn thay, Estatic Fear chơi thể loại thuộc dạng "dễ nghe" của dòng nhạc cực kì "khó nghe" và "kén fan" Doom Metal. Thành ra thấy hứng thú lắm, chứ giả sử band nhạc Doom dầu tiên nghe mà là Drone Doom ( kiểu mấy anh Earth) thì thôi em rồi .
Có lẽ điều đáng nói nhất trong A Sombre Dance chính là giọng nữ, giọng dẫn dắt ta đi suốt album, nếu so sánh với những giọng nữ khác ( cái này thì tràn ngập trong Gothic, kiểu ToT hay After Forever) thì giọng của cô không quá sầu thảm, mà nó mang một nỗi buồn man mác đôi khi chỉ là thoáng qua, rất mơ hồ. Nhưng điều đó vẫn đủ để chúng ta cảm nhận được sự sâu lắng và vẻ trầm buồn của album.
Cũng là một nét đặc biệt nếu nhắc đền tên những bài hát, không được đánh số, chỉ mang tên Intro, Chapter I, II, III... cho tới chapter IX, điều này tạo một nét hoàn thiện cho album, các bài hát nối tiếp nhau rất liền mạch. Nên nhớ rằng EF từng có Somnium Obmutum dài đến hơn 32 phút, nên việc tạo ra sự kết nối giữa các bài hát đối với họ dễ dàng như hít thở không khí vậy

. Thật là tuyệt vời nếu được thấy sự chuyển bài đầy linh hoạt giữa phần Intro 1:24' rất hoàn hảo với Chapter I

. Sự nối tiếp của 2 cây đàn thùng làm nên chảy dưới giọng hát rất bình tĩnh của cô ca sĩ

.
Nói tóm lại đây là một album rất đáng nghe, xin lỗi anh Lê, em sắp phải đi tập trung nên không có thời gian để nói nhiều. Chỉ biết đây là một album đầy cảm xúc, đặc biệt là chapter IV.
-------------------------------------------------------------------------
Sorry, A Sombre Dance :| :| :|. Quê quá T_T.