Hoàng Hải Yến
(hoanghaiyen)
New Member
Đây là câu chuyện mà tôi vừa đọc lại ở một tờ báo cũ. Khi mà tôi đang rất buồn và thất vọng. Quả thực câu chuyện này làm tôi thêm tự tin vào cuộc sống của chính mình. Có thể mọi người đã từng đọc câu chuyện này nhưng tôi vẫn muốn post bài này lên để chia sẻ với mọi người.
Lời hứa cuộc đời
Chị bị dị tật ở chân, chị chỉ có thể ngồi bên cửa sổ nhìn ngắm lũ trẻ chơi đùa.
Năm đó nhà hàng xóm có người thân từ thành phố tới chơi mang theo cả cậu con trai của họ. Cậu bé rất thông minh lanh lợi và không hề nói tục. cậu rất nhanh chóng chơi thân với lũ trẻ, và cậu chú ý đặc biệt đến cô bé hàng xóm không thể đi được.
Cậu bé, người đầu tiên đưa vào tay cô con chuồn chuồn nước, người đầu tiên nói với cô rằng chân cô có thể chữa khỏi, người đầu tiên cõng cô ra bờ sông, người đầu tiên nghĩ lại... cũng là người cuối cùng.
Lúc đó kì nghỉ hè cũng vừa kết thúc. Lúc chia tay, cô bé thì thầm vào tai cậu bé :" Lúc chân em được chữa khỏi, em cưới anh được không ?". cậu bé gật đầu.
Hai mươi năm trôi qua, cậu bé ngày nào giờ đã trở thành một người đàn ông. Anh đã có một người vợ sắp cưới, và một quán cà phê. Một hôm, anh nhận được điện thoại của một người phụ nữ nói rằng chân chị đã được chữa khỏi. Trong giây lát, thậm chí anh khhong nhận ra chị là ai. Tuy nhiên anh vẫn nhận chị vào làm việc trong quán cà phê của mình.
Lúc ấy vợ chưa cưới của anh có thai, và cái thai ấy không phải là của anh. Anh tức giận ném tất cả đồ đạc của lễ cưới đi. Công việc của quán cà phê bị bỏ đấy. Anh ngập chìm trong rượu. Lúc ấy chị vẫn bên anh. Một mình chị chịu đựng những cơn say của anh, một mình chị chèo lái cả quán cà phê. Rồi anh cũng nguôi ngoai. Anh cảm thấy chị có điều gì đó rất đặc biệt với anh. Nhưng anh vẫn coi chị là bạn. Anh quyết định ra nước ngoài để cho lòng mình thanh thản. Chị đồng ý và nói với anh rằng chị sẽ đợi anh và sẽ giữ quán cà phê giúp anh.
Lang thang ở xứ người suốt mộy năm. Anh cảm thấy lòng mình như được mở rộng. Nỗi đau cũng đã khoong còn nữa. Tuy địa chỉ liên tục thay đổi nhưng đi đâu anh cũng nhận đươc thư của chị. Tuy cũng chỉ là mấy lời động viên nhưng anh cảm thấy lòng mình ấm lại. Bấy giờ anh mới nhận ra chị thật đặc biệt với anh. Lúc anh đau ốm hay khỏe mạnh, lúc anh như ý hay không như ý,
lúc anh phiền muộn hay vui vẻ, anh nhận thấy chỉ có chị ở bên anh. Lúc này anh quyết định quay về với chị.
Lúc anh quay về nhà, anh rất ngạc nhiên khi thấy nhà cửa sạch sẽ và ngăn nắp, anh thầm cảm ơn chị. Anh cất tiếng gọi chị nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng. Anh ra quán cà phê thì ở đấy là một người quán lí mới. Anh ta nói rằng chị đã mất cách đây nửa năm do làm việc quá sức. Nghe lời chị anh ta đã chăm sóc cửa hàng rất cẩn thận, luôn luôn quét dọn nhà cửa sạch sẽ và tìm địa chỉ của anh để gửi những lời nhắn nhủ của chị để lại.
Anh quản lí đưa lại cho anh di vật của chị. Một con chuồn chuồn ép và một cuộn băng ghi âm trong đó ghi lại lời của chị. Chỉ có một câu ngắn ngủi, tiếng nói nhẹ nhàng như tiếng thì thầm ngày xưa :" Em... lấy... anh...có được... không...?".
Ném đi thời gian của 27 năm. Anh bật khóc.
Lời hứa cuộc đời
Chị bị dị tật ở chân, chị chỉ có thể ngồi bên cửa sổ nhìn ngắm lũ trẻ chơi đùa.
Năm đó nhà hàng xóm có người thân từ thành phố tới chơi mang theo cả cậu con trai của họ. Cậu bé rất thông minh lanh lợi và không hề nói tục. cậu rất nhanh chóng chơi thân với lũ trẻ, và cậu chú ý đặc biệt đến cô bé hàng xóm không thể đi được.
Cậu bé, người đầu tiên đưa vào tay cô con chuồn chuồn nước, người đầu tiên nói với cô rằng chân cô có thể chữa khỏi, người đầu tiên cõng cô ra bờ sông, người đầu tiên nghĩ lại... cũng là người cuối cùng.
Lúc đó kì nghỉ hè cũng vừa kết thúc. Lúc chia tay, cô bé thì thầm vào tai cậu bé :" Lúc chân em được chữa khỏi, em cưới anh được không ?". cậu bé gật đầu.
Hai mươi năm trôi qua, cậu bé ngày nào giờ đã trở thành một người đàn ông. Anh đã có một người vợ sắp cưới, và một quán cà phê. Một hôm, anh nhận được điện thoại của một người phụ nữ nói rằng chân chị đã được chữa khỏi. Trong giây lát, thậm chí anh khhong nhận ra chị là ai. Tuy nhiên anh vẫn nhận chị vào làm việc trong quán cà phê của mình.
Lúc ấy vợ chưa cưới của anh có thai, và cái thai ấy không phải là của anh. Anh tức giận ném tất cả đồ đạc của lễ cưới đi. Công việc của quán cà phê bị bỏ đấy. Anh ngập chìm trong rượu. Lúc ấy chị vẫn bên anh. Một mình chị chịu đựng những cơn say của anh, một mình chị chèo lái cả quán cà phê. Rồi anh cũng nguôi ngoai. Anh cảm thấy chị có điều gì đó rất đặc biệt với anh. Nhưng anh vẫn coi chị là bạn. Anh quyết định ra nước ngoài để cho lòng mình thanh thản. Chị đồng ý và nói với anh rằng chị sẽ đợi anh và sẽ giữ quán cà phê giúp anh.
Lang thang ở xứ người suốt mộy năm. Anh cảm thấy lòng mình như được mở rộng. Nỗi đau cũng đã khoong còn nữa. Tuy địa chỉ liên tục thay đổi nhưng đi đâu anh cũng nhận đươc thư của chị. Tuy cũng chỉ là mấy lời động viên nhưng anh cảm thấy lòng mình ấm lại. Bấy giờ anh mới nhận ra chị thật đặc biệt với anh. Lúc anh đau ốm hay khỏe mạnh, lúc anh như ý hay không như ý,
lúc anh phiền muộn hay vui vẻ, anh nhận thấy chỉ có chị ở bên anh. Lúc này anh quyết định quay về với chị.
Lúc anh quay về nhà, anh rất ngạc nhiên khi thấy nhà cửa sạch sẽ và ngăn nắp, anh thầm cảm ơn chị. Anh cất tiếng gọi chị nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng. Anh ra quán cà phê thì ở đấy là một người quán lí mới. Anh ta nói rằng chị đã mất cách đây nửa năm do làm việc quá sức. Nghe lời chị anh ta đã chăm sóc cửa hàng rất cẩn thận, luôn luôn quét dọn nhà cửa sạch sẽ và tìm địa chỉ của anh để gửi những lời nhắn nhủ của chị để lại.
Anh quản lí đưa lại cho anh di vật của chị. Một con chuồn chuồn ép và một cuộn băng ghi âm trong đó ghi lại lời của chị. Chỉ có một câu ngắn ngủi, tiếng nói nhẹ nhàng như tiếng thì thầm ngày xưa :" Em... lấy... anh...có được... không...?".
Ném đi thời gian của 27 năm. Anh bật khóc.
Chỉnh sửa lần cuối: