Cũng khó nhỉ, muốn khóc mà vẫn phải cười, nghe như kiểu bị ép buộc, bị gì gì . Theo như anh hiểu thì con người ta học cách cười trong những lúc buồn, lúc đáng phải khóc là kiểu khác cơ mà em Trang? Vẫn có câu nuốt nc mắt vào trong, chứ có thấy bị ép phải ... đâu
. Tùy ng, tùy cách nghĩ nhưng anh thấy n~ ng trong n~ lc buồn, đau khổ mà vẫn phải cười thì đáng khâm phục đấy chứ. Để anh kể một số câu truyện nhé
- Ngày xưa, có một cô gái sinh ra trong một gia đình ko khá giả cho lắm. Thế mà thi cử học hành thế nào cô chui ngay vào 1 trg con nhà giàu (thg thi` ở VN, ng ta bảo đó là học dốt nên chui vào đó, hehe). Sống trong ngôi trg này, cô phải đối mặt với bao sự gièm pha, n~ lời mỉa mai của bạn bè. Trong số những ng cùng trg, cô có nhận thấy 1 nam sinh rất đặc biệt, vì anh ta ko đối xử với cô như n~ ng khác, nhưng nhìn thấy n~ lúc cô bị "đàn áp", anh ta cũng chẳng bênh vực cô, mà lúc nào cũgn chỉ giữ bộ mặt lạnh như băng. Tuy rằng là một ng có cá tính, mạnh mẽ, nhưng cũng đến 1 hôm, cô bật khóc vì cảm thấy mình bị cô lập, cảm thấy mình ko có 1 sự đồng cảm nào từ đám bạn xugn quanh. Nhưng chính vào lúc đó, cái lúc mà cô chẳng muốn ai nhìn thấy vì nc mắt giàn giụa, tiếng khóc thì tức tưởi, cô thấy anh chàng mà mặt lúc nào cũgn lạnh băng tiến tới, chẳng nói với cô tiếgn nào, chỉ đứng trc mặt cô lặng thinh. Rồi cô thấy anh ta trồng cây chuối, cười với cô , nụ cười mà cô thấy lòng mình ấm lại, thấy mình đc an ủi. Anh ta nói với cô : tôi đã từng đau khổ, cô đơn hơn thế này nhiều. Nhưng cuộc sống, có n~ lc ta phải tự biết lo, biết đứng dậy hơn là ngồi khóc. Đã có lần tôi ko thể cầm đc nc mắt, nó cứ trào ra, và chỉ có cách trồng cây chuối, tự cười 1 mình thì mới cầm đc nc mắt. Cô thấy đấy, khi ng ta khóc thì mọi ng sẽ biết ta yếu đuối, họ sẽ chỉ càng làm ta thấy buồn hơn, càng thương hại cho ta hơn. Có lẽ, cô cũgn thử trồng chuối xem, hoặc ko biêt thì học xem sao"
Anh ta bỏ đi, để lại cho cô gái n~ suy nghĩ, n~ cảm nhận riêng. Nhưng từ đó trở đi, ng ta thấy cô đã ko còn cảm thấy bị cô lập nữa, ko cảm thấy n~ lời mỉa mai trở thành cay nghiệt nữa, lc nào cô cũng vui vẻ vì cô biết tìm ra n~ thú vị riêng trong cuộc sống. Bài học mà cô gái rút ra là khóc ko phải là tốt trong mọi trg hợp vì chính mình sẽ trở nên yếu đuối hơn. Còn bạn?
- Ngày xưa hơn tí nữa, khi mà trên trái đất chủ yếu chỉ diễn ra những cuộc viễn chinh, những cuộc chiến giữa các tộc ng với nhau để tranh giành đất đai, tranh của cải, (tất nhiên tranh cả "g.." nữa) ... thì có những ng đc gọi là ng Cầu Siêu. Họ đa phần là n~ cô gái trẻ, đẹp, chưa có ng yêu (hoặc cũgn co thể có, ai mà biết đc) và với nhiệm vụ là đi qua n~ nơi có chiến tranh, n~ nơi có chết chóc, đau khổ để siêu thoát cho ng chết, để ca hát hay cầu nguyện cho an bình mau tới. Bất cứ nơi đâu họ đến, dù là vừa xảy ra cuộc thảm sát tàn khốc hay đau khổ tuyệt cùng thì n~ ng còn sống sót đều hoan nghênh họ và ít nhiều, trên khuôn mặt của n~ ng còn sống này xuất hiện n~ nét hi vọng. Có một điều lạ là chưa bao giờ mọi ng thấy trên khuôn mặt của n~ Cầu Siêu này tắt nụ cười chứ đừng nói đến họ khóc. Mọi ng đặt ra câu hỏi liệu họ có phải cỗ máy, có phải loài máu lạnh hay ĐCCR (gì gì đó ai biết đc, tiếng cổ đại, chưa học). Tôi may mắn có dịp trò truyện cùng 1 Cầu Siêu, và đã thử hỏi cô ấy về n~ cảm giác mà cô có, tại sao cô lại ko có cảm xúc chút nào khi thấy n~ cảnh như vậy sao. Cô ấy nói với tôi rằng : Anh có biết đc ko, anh sẽ nghĩ thế nào khi anh thấy cảnh của 1 đứa trẻ đi còn chưa vững ngồi khóc khản cả tiếng cạnh xác cả ba và mẹ nó, khi mà họ máu me be bét, đầu dính lằng nhằng ở cổ (bịa tí cho ghê thôi
), anh sẽ ra sao nếu anh thấy mới ngày hôm qua anh chè chén cùng chiến hữu mà bây giờ, xung quanh anh, xác họ mỗi ng một nơi, chết ko nhắm mắt ... Mọi ng cứ nghĩ chúng tôi là thần thánh, nhưng chúng tôi đâu khác gì họ. Chúgn tôi chọn con đg trở thành Siêu Cầu vĩđa chán cảnh này, chúgn tôi muốn mọi ng đc thấy bình tâm hơn, yên lành hơn sau n~ nỗi buồn khổ mà họ vừa gặp phải. Chúng tôi đã phải học cả cách cười khi đau khổ nhất, cách an ủi ng khác cầm nc mắt ngay cả khi chính chúng tôi là n~ ng muốn khóc to hơn cả.
Tôi thấy giật mình và thực sự khâm phục lý tưởng và con đg mà n~ Siêu Cầu đã chọn. Chính vì cuộc nói chuyện này, trong cuộc sống sau này, tôi luôn tạo ra tiếng cười n~ nơi tôi xuất hiện (tất nhiên ko đến nỗi chọc cười mọi ng trong tang lễ
) , tôi đã làm gia đình tôi luôn hạnh phúc vì ít ra, tôi biết dạy các con tôi cách quan tâm ng #, vực ng # dậy trong n~ lúc tuyệt vọng. Đó là bài học của tôi.Còn bạn?
- Ngày xửa ngày xưa và ngày nảy ngày nay, chắc mọi ng chẳng lạ gì câu : em ơi, hãy sống để làm sao trong suốt cuộc đời, ta chỉ khóc 2 lần là khi ta sinh ra, và khi ta mất đi song thân (nói thế thôi, cho nó lịch sự
) . Và để làm sao khi con sinh ra, mọi ng cười, con khóc, nhưng khi con die, mọi ng khóc, con cười ( thế thì làm sao mà chỉ khóc 2 lần đc, câu nọ đá câu kia, nhỉ)
Few, nói chung nói chuyện góp vui với 2 em Quỳnh + Trang (nghe như Quỳnh Trang) . Còn con gái khóc, biết đâu đấy lại là thế mạnh, dù sao cũng là phái yếu mà. Cái chính mình học đc gì từ n~ giọt nc mắt đó thôi, chứ ko phải để suốt đời rơi lệ vì 1 lỗi giống nhau
Anh ko có ý kiến về chuyện khóc lóc , cười cọt gì, lên câu bài tí thôi.