Nguyễn Thùy Trang
(hoa_luu_li)
New Member
Nỗi nhớ
Nỗi nhớ giống như một trò đùa, lúc ẩn lúc hiện. Khi mình tưởng là đã quên thật sự rồi thì nỗi nhớ ấy lại ập đến.
Không phải là sự nhớ nhung của người yêu đâu, vẫn là bạn của nhau thôi, mà không được gặp nhau nữa, không được nói chuyện nữa, cũng không cả tin tức...
Người bạn này thật đặc biệt. Mình nhớ bạn lắm. Nhớ lắm. Chỉ muốn thốt lên một tiếng gọi bạn thôi.
Cuộc sống hàng ngày bề bộn lấn át hết cả chỗ của tình bạn. Giờ mình chỉ có gia đình... làm tất cả mọi việc vì gia đình.
Chỉ khi đêm đến, mình lại là mình như ngày trước. Tự do nghĩ, tự do mơ màng.. và trong giấc mơ của mình lại thấy bạn. Tươi cười, thân thiện như ngày nào...
Sáng dậy, dỗ con khóc, ăn sáng cùng chồng... lại một ngày mới bắt đầu. Mình sống với hiện thực. Giấc mơ chỉ còn là giấc mơ.
Sâu thẳm trong tim, mình biết mình NHỚ bạn tha thiết.
Không biết bao giờ mình mới lại gặp được nhau... mà có khi mình lại ở ngay cùng một khu phố... Có ai biết bạn tôi giờ thế nào không?
Mọi người thấy có buồn cười không?
Nỗi nhớ giống như một trò đùa, lúc ẩn lúc hiện. Khi mình tưởng là đã quên thật sự rồi thì nỗi nhớ ấy lại ập đến.
Không phải là sự nhớ nhung của người yêu đâu, vẫn là bạn của nhau thôi, mà không được gặp nhau nữa, không được nói chuyện nữa, cũng không cả tin tức...
Người bạn này thật đặc biệt. Mình nhớ bạn lắm. Nhớ lắm. Chỉ muốn thốt lên một tiếng gọi bạn thôi.
Cuộc sống hàng ngày bề bộn lấn át hết cả chỗ của tình bạn. Giờ mình chỉ có gia đình... làm tất cả mọi việc vì gia đình.
Chỉ khi đêm đến, mình lại là mình như ngày trước. Tự do nghĩ, tự do mơ màng.. và trong giấc mơ của mình lại thấy bạn. Tươi cười, thân thiện như ngày nào...
Sáng dậy, dỗ con khóc, ăn sáng cùng chồng... lại một ngày mới bắt đầu. Mình sống với hiện thực. Giấc mơ chỉ còn là giấc mơ.
Sâu thẳm trong tim, mình biết mình NHỚ bạn tha thiết.
Không biết bao giờ mình mới lại gặp được nhau... mà có khi mình lại ở ngay cùng một khu phố... Có ai biết bạn tôi giờ thế nào không?
Mọi người thấy có buồn cười không?
Chỉnh sửa lần cuối: