Những ngày thứ Ba với thầy Morrie
Chương trình nghe - nhìn
Tháng 3 năm 1995, một chiếc Limousine đưa Ted Koppel, người giới thiệu Chương trình "Đêm khuya" trên đài truyền hình ABC, lên hè đường phủ đầy tuyết bên ngoài nhà của thầy Morrie ở West Newton, Massachusetts.
Bây giờ thầy ở trên chiếc ghế đẩy suốt ngày. Nhờ người giúp nâng thầy lên như một bao tải nặng từ ghế vào giường và từ giường lên ghế. Thầy bắt đầu ho khi ăn, và nhai ít một. Chân thầy đã chết, thầy không bao giờ đi được nữa.
Tuy vậy thầy nhất định không chịu suy sụp. Thay vào đó, thầy trở thành một cột thu lôi của tư tưởng. Thầy ghi nhanh những suy nghĩ lên những tập giấy màu vàng, lên những chiếc phong bì, những hồ sơ, giấy vụn. Thầy viết những triết lý vụn về cuộc sống với bóng ma thần chết."Chấp nhận những gì mình có thể làm và những gì mình không thể làm được", "Chấp nhận quá khứ là quá khứ, không phủ nhận hay loại bỏ nó", "Học cách biết tha thứ cho mình và cho người", "Đừng cho là quá muộn để tham gia vào".
Sau một lúc, thầy có hơn 50 câu cách ngôn để chia xẻ với bạn bè. Một người bạn - một vị giáo sư ở Brandeis tên là Maurie Stein thích những lời của thầy đến nỗi đem gửi cho một phóng viên tờ
Boston Globe, người này đã xuất bản và viết một chuyện dài đầy đủ về Morrie. Đề mục đọc là:
KHÓA HỌC CUỐI CÙNG CỦA MỘT GIÁO SƯ:
CÁI CHẾT CỦA ÔNG
Bài báo lọt vào mắt một nhà làm phim của Chương trình "Đêm khuya", phóng viên này đã đưa bài báo cho Koppel ở Washington D.C.
- Hãy liếc qua bản này đi! Nhà làm phim nói.
Tiếp theo thì mọi người đã biết rồi, có nhiều nhà quay phim trong phòng khách của thầy Morrie và chiếc Limousine của Koppel và khi con người nổi tiếng ấy bước vào nhà, họ nhao nhao lên - Tất cả, trừ thầy Morrie, thầy từ từ lăn ghế lên phía trước, nhướn lông mày và ngắt sự ồn ào bằng giọng cao như hát:
- Ted, tôi cần kiểm tra anh trước khi đồng ý làm phỏng vấn.
Lúng túng im lặng một lúc, rồi hai người được dẫn vào thư phòng. Cửa đóng lại.
- Trời ơi! - Một người bạn thì thầm bên ngoài cửa - tôi hy vọng Ted nương nhẹ Morrie.
- Tôi hy vọng Morrie nương nhẹ với Ted - người khác nói.
Trong thư phòng, thầy Morrie ra hiệu cho Koppel ngồi xuống. Thầy bắt chéo tay trên đầu gối và mỉm cười.
- Hãy nói cho tôi biết thứ gì gẫn gũi với trái tim anh - thầy Morie bắt đầu.
- Trái tim tôi ư?
Koppel lặng nhìn ông già Morrie.
- Được thôi, ông nói thận trọng và ông kể về những đứa con ông. Chúng gần gũi với trái tim ông nhất, chẳng phải vậy sao?
- Tốt - thầy Morrie nói. Giờ thì anh hãy cho tôi biết về niềm tin của anh.
Koppel không thoải mái.
- Tôi thường không nói về những điều như vậy với những người tôi chỉ vừa quen mấy phút.
- Ted, tôi đang chết - thầy nói, chăm chú nhìn phía trên cặp kính - tôi không có nhiều thời gian đâu.
Koppel cười phá. Được thôi, về niềm tin ư? Ông trích dẫn một đoạn của Marcus Aurelius (1), một điều gì đó mà ông cảm nhận rất mạnh mẽ.
Thầy gật đầu.
- Giờ hãy cho tôi hỏi anh điều gì đó, Koppel nói - Anh đã bao giờ xem chương trình của tôi chưa?
Thầy nhún vai:
- Tôi nghĩ là hai lần.
- Hai lần? Có thế thôi ư?
- Đừng cho là tồi tệ. Tôi chỉ xem "Oprah" một lần.
- Thế hai lần anh xem chương trình của tôi, anh nghĩ thế nào?
Thầy Morrie dừng lại:
- Cho nói thực nhé?
- Xin mời!
- Tôi nghĩ là anh là một người tự mê bản thân quá!
- Tôi quá xấu xí nên không tự mê mình được.
(1) Hoàng đế La Mã nổi tiếng là một nhà hiền triết của phái khắc kỷ.