Nguyễn Minh Việt
(Nguyen_Minh_Viet)
New Member
Hề đang buồn đi toilet nhưng mà toilet lại đang có ngưòi dùng...trong lúc chờ đợi đếch biết làm gì e, lên post quả topic này phát cho các bác tha hồ ôn nghèo kể khổ.Học 3 năm trời thì kiểu gì cũng có điều để kể lể.
Xem nào bắt đầu bằng chuyện gì nhỉ?
Lớp 10.Điều đáng nhớ nhât ở lớp 10 là gì?Em cá là ko ít bác sẽ nghĩ ngay đến cô Hồng Anh dạy toán yêu quý.Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà vứa vào lớp cô đã thuộc tên em làm em khổ vãi đái.(Hoàng bựa cũng chịu chung số phận sớm bị thuộc tên).Mk cô thuộc tên em đến độ hôm Trung con lên bảng làm bài sai,cô lại con bảo với Trung con : Việt xem lại bài ,có chỗ sai
(Chắc Trung con vẫn nhớ vụ này)..Ức vãi lúa..Thời kỳ Hồng Anh có thể nói là một thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đới học hành của em.Cứ nhìn thấy Hồng Anh là em hồn bay phách lạc...Hồng Anh mà động đến là mọi thứ trông đầu em biến mất hết...
Còn nhớ quả hôm Hồng Anh ra bài kiểm tra được liệt vào loại kinh điển.2 dề chẵn lẻ...Cả lớp 0 trừ 2 đứa là Hùng lợn cả 1 chú nữa em ko nhớ.Quả kiểm tra đấy làm chú Dũng nhà ta bị tóm khi đang giở toán bồi dưỡng ra tra.Mới vào năm học em bị ngay con 0 này cả thêm một con 3 nữa...Cả học kỳ toát mồ hôi gỡ lên đựoc 8 phẩy hix hix
Em vẫn còn vụ này với Hông Anh.Vụ này ít chú biết.Hôm đấy Hồng Anh ra cái bài đíu gi ý.Em ko làm lại ngồi bốc phét với măy chú xung quanh.Hồng Anh soi thấy ngay hỏi em làm xong bài chưa ( Mà bao chú ko hỏi cứ hỏi em) Chăng hiểu em nghĩ gì em lại bảo làm roi..."ThếViệt lên chữa cho cô xem"...
Em lên bảng loay hoay một lúc.Quay xuông hỏi chú Dũng làm thế nào thi ôi thôi,Hông Anh đang ngồi ngay cạnh chú Dũng tâm sự gì đó...Quả đấy em như mất hồn chẳng biết xử lý tiếp thế nào nữa thì được HA tha bổng....
À tự nhiên lại nhớ ra vụ này nữa.Ở lớp em cả chú Dũng có lẽ là loạn nhất lại hay ngồi cạnh nhau đâm ra có lắm vụ để kể.Chú Dũng mà ko đi học đổi tuyển suốt ngày vào các lớp sau thì chắc còn nhiều chuyện nữa để kể.
Em luôn ngồi bàn cuối góc lớp sát cửa như các bác đã biết.Hôm đấy chú Dũng lò mò ra ngồi cạnh thế là anh em lại buôn chuyện.Đó là giờ của cô Mai vĩ đại của chúng ta.Cô cứ thao thao giảng bài , em cả thằng Dũng cứ ngồi bốc phét. Chẳng nhớ chủ đề là gì nữa , chỉ nhớ là em dạy thăng Dũng mấy câu thơ linh tinh cho vui. Em dạy nó câu : Ước gi anh hóa thành zo`i .Mối khi em...i a (nhắc đến lại nhớ là minh đang buồn,viết nốt nhanh con đi vậy)... anh ngoi lên nhìn.Chú Dũng nghe xong cứ ngồi tấm tắc khen xong cưòi.Lúc đầu còn cười nhỏ nhẹ,lúc sau chú ý éo kìm được cứ rú rít lên.Em thì em lúc đầu không cưòi gì.Câu đấy em thấy cũng bình thuờng.Em chẳng hiểu sao thằng điên kia nó cười ghê thế.Mà như các bác biết thì bệnh cười nó có lây..Thế là em thấy nó cưòi lắm dần dần em cũng cười theo..2 thằng giữa giờ văn của cô Mai đáng kính tự nhiên cứ ngồi vỗ đùi đậ bàn cưòi rũ rượi...Cô Mai cũng choáng ko hiểu gì , hỏi : " Chùng mày cười cái gi đấy " . Em cả chú Dũng nghe xong tự nhiên lại phá lên cười tiếp....hehehe...Chả biết các bác có nhờ vụ này ko ..
Thôi em té đây ( lý do đã nêu ở đầu bài )..... Chuyện em còn nhiều hẹn các bác lúc khac em viết tiếp
Xem nào bắt đầu bằng chuyện gì nhỉ?
Lớp 10.Điều đáng nhớ nhât ở lớp 10 là gì?Em cá là ko ít bác sẽ nghĩ ngay đến cô Hồng Anh dạy toán yêu quý.Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà vứa vào lớp cô đã thuộc tên em làm em khổ vãi đái.(Hoàng bựa cũng chịu chung số phận sớm bị thuộc tên).Mk cô thuộc tên em đến độ hôm Trung con lên bảng làm bài sai,cô lại con bảo với Trung con : Việt xem lại bài ,có chỗ sai
(Chắc Trung con vẫn nhớ vụ này)..Ức vãi lúa..Thời kỳ Hồng Anh có thể nói là một thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đới học hành của em.Cứ nhìn thấy Hồng Anh là em hồn bay phách lạc...Hồng Anh mà động đến là mọi thứ trông đầu em biến mất hết...
Còn nhớ quả hôm Hồng Anh ra bài kiểm tra được liệt vào loại kinh điển.2 dề chẵn lẻ...Cả lớp 0 trừ 2 đứa là Hùng lợn cả 1 chú nữa em ko nhớ.Quả kiểm tra đấy làm chú Dũng nhà ta bị tóm khi đang giở toán bồi dưỡng ra tra.Mới vào năm học em bị ngay con 0 này cả thêm một con 3 nữa...Cả học kỳ toát mồ hôi gỡ lên đựoc 8 phẩy hix hix
Em vẫn còn vụ này với Hông Anh.Vụ này ít chú biết.Hôm đấy Hồng Anh ra cái bài đíu gi ý.Em ko làm lại ngồi bốc phét với măy chú xung quanh.Hồng Anh soi thấy ngay hỏi em làm xong bài chưa ( Mà bao chú ko hỏi cứ hỏi em) Chăng hiểu em nghĩ gì em lại bảo làm roi..."ThếViệt lên chữa cho cô xem"...
Em lên bảng loay hoay một lúc.Quay xuông hỏi chú Dũng làm thế nào thi ôi thôi,Hông Anh đang ngồi ngay cạnh chú Dũng tâm sự gì đó...Quả đấy em như mất hồn chẳng biết xử lý tiếp thế nào nữa thì được HA tha bổng....
À tự nhiên lại nhớ ra vụ này nữa.Ở lớp em cả chú Dũng có lẽ là loạn nhất lại hay ngồi cạnh nhau đâm ra có lắm vụ để kể.Chú Dũng mà ko đi học đổi tuyển suốt ngày vào các lớp sau thì chắc còn nhiều chuyện nữa để kể.
Em luôn ngồi bàn cuối góc lớp sát cửa như các bác đã biết.Hôm đấy chú Dũng lò mò ra ngồi cạnh thế là anh em lại buôn chuyện.Đó là giờ của cô Mai vĩ đại của chúng ta.Cô cứ thao thao giảng bài , em cả thằng Dũng cứ ngồi bốc phét. Chẳng nhớ chủ đề là gì nữa , chỉ nhớ là em dạy thăng Dũng mấy câu thơ linh tinh cho vui. Em dạy nó câu : Ước gi anh hóa thành zo`i .Mối khi em...i a (nhắc đến lại nhớ là minh đang buồn,viết nốt nhanh con đi vậy)... anh ngoi lên nhìn.Chú Dũng nghe xong cứ ngồi tấm tắc khen xong cưòi.Lúc đầu còn cười nhỏ nhẹ,lúc sau chú ý éo kìm được cứ rú rít lên.Em thì em lúc đầu không cưòi gì.Câu đấy em thấy cũng bình thuờng.Em chẳng hiểu sao thằng điên kia nó cười ghê thế.Mà như các bác biết thì bệnh cười nó có lây..Thế là em thấy nó cưòi lắm dần dần em cũng cười theo..2 thằng giữa giờ văn của cô Mai đáng kính tự nhiên cứ ngồi vỗ đùi đậ bàn cưòi rũ rượi...Cô Mai cũng choáng ko hiểu gì , hỏi : " Chùng mày cười cái gi đấy " . Em cả chú Dũng nghe xong tự nhiên lại phá lên cười tiếp....hehehe...Chả biết các bác có nhờ vụ này ko ..
Thôi em té đây ( lý do đã nêu ở đầu bài )..... Chuyện em còn nhiều hẹn các bác lúc khac em viết tiếp