Lớp Nga - nhỏ mà không nhỏ
Người ta bảo tớ hãy viết một bài tổng quan về lớp học của mình. Tớ đã suy nghĩ khá lâu và mãi đến tận hôm nay, tớ vẫn chưa biết mình sẽ bắt đầu bài viết đó như thế nào. Chẳng lẽ lại báo cáo với mọi người rằng lớp tớ có thể được coi là lớp học phổ thông nhỏ bé nhất Việt Nam vì chỉ có vỏn vẹn hơn 10 học sinh? Ồ, nhưng có lẽ điều đó cũng đáng để nói đấy chứ? Mới đầu, lớp tớ có 15 học sinh cơ đấy, nhưng rồi cứ "rơi rụng" dần, đến năm cuối cấp này, chúng tớ chỉ còn có 13 thành viên. 13 - con số có vẻ không may mắn, nhưng với chúng tớ, nó lại rất đẹp, rất thú vị, nó đã trở thành một phần trong "lý lịch" của lớp. Vì lớp ít người nên thay vì ngồi học trong một phòng học bình thường như bao lớp học khác, chúng tớ được hai năm liền học trong những căn phòng rất nhỏ xinh. Chúng tớ có những điều thú vị riêng mà không phải lớp nào cũng có được, đó là niềm vui được trang trí cho căn phòng của riêng lớp mình, được hãnh diện khi thấy mọi người thích phòng học của mình... Lớp chỉ có ngần ấy người, không thân thiết sao được? Có thể sau này, chúng tớ sẽ có lúc học trong những lớp học nhỏ như bây giờ, nhưng cái cảm giác ấm cúng và bình yên khi ở giữa những người bạn yêu quý, giữa trường Ams thân thiết sẽ không còn nữa. Sẽ không còn những lúc cả lớp đè cổ một đứa ra mà bắt khao vì một cái áo mới hay mũ mới, sẽ không thể quên những khi cả lớp góp tiền lẻ rồi trốn ra cổng trường mua bỏng về ăn. Những hôm có sinh nhật đứa nào thì thật tuyệt! Lại còn những khi cùng nhau đọc thư của hai cậu em mà lũ con gái quen trong một chuyến đạp xe rong ruổi sang Gia Lâm chơi nữa chứ. Từ khi có Yearbook thì còn có tiết mục đọc thông báo rồi cả lớp lại bàn luận loạn xạ cả lên. Một thành tích bất hủ lẫn... bất hảo của 12 Nga là rất hay mè nheo để các thầy cô hoãn giờ kiểm tra, và nói chung là cứ 10 lần xin thì phải đến 9 lần các thầy cô gật đầu đồng ý.
Nói chung suốt ba năm học ở trường Ams, thầy cô nào vào dạy 12 Nga cũng xuýt xoa: Chà chà, lớp ít thế này, thú vị quá nhỉ! Chỉ mỗi một lần thấy có người nghĩ sang chuyện khác, đó là thầy Trần Ðức Hiền. Hôm đó, thầy Hiền trông thi lớp Nga, thầy phát biểu: "Lớp ít thế này thì Nhà trường tha hồ mà bù lỗ!" Hừ, đấy là việc của Nhà trường, chúng tớ chỉ biết là cứ học tiếng Nga cho tử tế, sau này thế nào cũng có ngày dùng đến. Hồi cuối lớp 10, người viết bài này có làm một cuộc thăm dò nho nhỏ về suy nghĩ của mọi người đối với tiếng Nga ở Việt Nam trong thời gian hiện nay và về học sinh chuyên Nga. Kết quả thật khả quan, nhiều bạn ở nhiều lớp chuyên khác nhau đã nhận xét về học sinh chuyên Nga rất tốt đẹp. Họ vẫn lạc quan về tiếng Nga, coi chúng tớ như những "hạt giống" để sau này nhân rộng tiếng Nga trong lớp trẻ. Thật hãnh diện! Có bạn ở lớp chuyên Toán đã nói với tớ bằng tiếng Nga rằng "Tôi yêu tiếng Nga". Sau này, chúng tớ cũng đã nhiều lần được nghe thấy câu "Tôi yêu nước Nga" ở các bạn khác, chúng tớ rất sung sướng!
Nhanh thật, mới ngày nào còn chân ướt chân ráo vào trường, rồi làm quen với bạn bè trong lớp, trong khối, rồi những giải bóng đá, những hội diễn văn nghệ, những cuộc thi,... và bây giờ là Yearbook, chẳng mấy chốc nữa mà đã chia tay rồi. Cũng buồn đấy chứ, làm sao còn những ngày đến trường, cuống cuồng lo bài vở, nhưng cứ nhìn thấy bạn bè là vui rồi, bao nhiêu là bạn, trong lớp, ngoài lớp... Nhưng thôi, sau này chắc chắn còn gặp nhau nhiều, gặp mà còn... "nhờ vả" nhau nữa chứ. Lớp mình chẳng thiếu gì nhân tài. Muốn kiến trúc sư hay hoạ sĩ hả? Có ngay! Cậu cần có gia sư cho con ư, O.K. liền. Sao nữa, làm hợp đồng à? Qua đây, có luật sư đây, này, có cần nhà báo không, tớ mời cho? Khi nào có muốn thư giãn thì cứ ới một tiếng nhé, bọn này có ca sĩ xịn đấy! Thôi, cứ thế đã nhé, chúng tớ phải đi đây, có lẽ phải nghĩ thêm gì đó cho phần Yearbook của lớp tớ, kẻo người ta lại bảo thế này thì "hẻo" quá. Bye bye...
Người ta bảo tớ hãy viết một bài tổng quan về lớp học của mình. Tớ đã suy nghĩ khá lâu và mãi đến tận hôm nay, tớ vẫn chưa biết mình sẽ bắt đầu bài viết đó như thế nào. Chẳng lẽ lại báo cáo với mọi người rằng lớp tớ có thể được coi là lớp học phổ thông nhỏ bé nhất Việt Nam vì chỉ có vỏn vẹn hơn 10 học sinh? Ồ, nhưng có lẽ điều đó cũng đáng để nói đấy chứ? Mới đầu, lớp tớ có 15 học sinh cơ đấy, nhưng rồi cứ "rơi rụng" dần, đến năm cuối cấp này, chúng tớ chỉ còn có 13 thành viên. 13 - con số có vẻ không may mắn, nhưng với chúng tớ, nó lại rất đẹp, rất thú vị, nó đã trở thành một phần trong "lý lịch" của lớp. Vì lớp ít người nên thay vì ngồi học trong một phòng học bình thường như bao lớp học khác, chúng tớ được hai năm liền học trong những căn phòng rất nhỏ xinh. Chúng tớ có những điều thú vị riêng mà không phải lớp nào cũng có được, đó là niềm vui được trang trí cho căn phòng của riêng lớp mình, được hãnh diện khi thấy mọi người thích phòng học của mình... Lớp chỉ có ngần ấy người, không thân thiết sao được? Có thể sau này, chúng tớ sẽ có lúc học trong những lớp học nhỏ như bây giờ, nhưng cái cảm giác ấm cúng và bình yên khi ở giữa những người bạn yêu quý, giữa trường Ams thân thiết sẽ không còn nữa. Sẽ không còn những lúc cả lớp đè cổ một đứa ra mà bắt khao vì một cái áo mới hay mũ mới, sẽ không thể quên những khi cả lớp góp tiền lẻ rồi trốn ra cổng trường mua bỏng về ăn. Những hôm có sinh nhật đứa nào thì thật tuyệt! Lại còn những khi cùng nhau đọc thư của hai cậu em mà lũ con gái quen trong một chuyến đạp xe rong ruổi sang Gia Lâm chơi nữa chứ. Từ khi có Yearbook thì còn có tiết mục đọc thông báo rồi cả lớp lại bàn luận loạn xạ cả lên. Một thành tích bất hủ lẫn... bất hảo của 12 Nga là rất hay mè nheo để các thầy cô hoãn giờ kiểm tra, và nói chung là cứ 10 lần xin thì phải đến 9 lần các thầy cô gật đầu đồng ý.
Nói chung suốt ba năm học ở trường Ams, thầy cô nào vào dạy 12 Nga cũng xuýt xoa: Chà chà, lớp ít thế này, thú vị quá nhỉ! Chỉ mỗi một lần thấy có người nghĩ sang chuyện khác, đó là thầy Trần Ðức Hiền. Hôm đó, thầy Hiền trông thi lớp Nga, thầy phát biểu: "Lớp ít thế này thì Nhà trường tha hồ mà bù lỗ!" Hừ, đấy là việc của Nhà trường, chúng tớ chỉ biết là cứ học tiếng Nga cho tử tế, sau này thế nào cũng có ngày dùng đến. Hồi cuối lớp 10, người viết bài này có làm một cuộc thăm dò nho nhỏ về suy nghĩ của mọi người đối với tiếng Nga ở Việt Nam trong thời gian hiện nay và về học sinh chuyên Nga. Kết quả thật khả quan, nhiều bạn ở nhiều lớp chuyên khác nhau đã nhận xét về học sinh chuyên Nga rất tốt đẹp. Họ vẫn lạc quan về tiếng Nga, coi chúng tớ như những "hạt giống" để sau này nhân rộng tiếng Nga trong lớp trẻ. Thật hãnh diện! Có bạn ở lớp chuyên Toán đã nói với tớ bằng tiếng Nga rằng "Tôi yêu tiếng Nga". Sau này, chúng tớ cũng đã nhiều lần được nghe thấy câu "Tôi yêu nước Nga" ở các bạn khác, chúng tớ rất sung sướng!
Nhanh thật, mới ngày nào còn chân ướt chân ráo vào trường, rồi làm quen với bạn bè trong lớp, trong khối, rồi những giải bóng đá, những hội diễn văn nghệ, những cuộc thi,... và bây giờ là Yearbook, chẳng mấy chốc nữa mà đã chia tay rồi. Cũng buồn đấy chứ, làm sao còn những ngày đến trường, cuống cuồng lo bài vở, nhưng cứ nhìn thấy bạn bè là vui rồi, bao nhiêu là bạn, trong lớp, ngoài lớp... Nhưng thôi, sau này chắc chắn còn gặp nhau nhiều, gặp mà còn... "nhờ vả" nhau nữa chứ. Lớp mình chẳng thiếu gì nhân tài. Muốn kiến trúc sư hay hoạ sĩ hả? Có ngay! Cậu cần có gia sư cho con ư, O.K. liền. Sao nữa, làm hợp đồng à? Qua đây, có luật sư đây, này, có cần nhà báo không, tớ mời cho? Khi nào có muốn thư giãn thì cứ ới một tiếng nhé, bọn này có ca sĩ xịn đấy! Thôi, cứ thế đã nhé, chúng tớ phải đi đây, có lẽ phải nghĩ thêm gì đó cho phần Yearbook của lớp tớ, kẻo người ta lại bảo thế này thì "hẻo" quá. Bye bye...
Chỉnh sửa lần cuối: